Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thái Hữu Dương đã lường trước là chuyện làm lễ cưới nhất định sẽ bị bố mẹ Lục Phong từ chối. Không ngờ, sau khi trực tiếp nói ra chuyện này, hai ông bà cũng không có phản ứng gì lớn. Lục Sùng Hoa thì trầm mặc không nói, Ngọc Linh thậm chí còn nở nụ cười hỏi Thái Hữu Dương, đã chọn xong ngày chưa? Chuẩn bị làm ở đâu? Có cần họ hỗ trợ không?
Thái Hữu Dương nghe mà sững sờ. Đây là đã triệt để tiếp nhận y rồi ư?
Lúc nấu cơm, Ngọc Linh đuổi Lục Phong ra khỏi nhà bếp, kéo tay Thái Hữu Dương nói: “Lục Phong đã nói với bố mẹ rồi, những năm nay các con cũng không dễ dàng gì.”
Thái Hữu Dương nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng nghe anh ấy nói bậy.”
Ngọc Linh: “Lục Phong nói với bố mẹ, chuyện kia… Nó không được, không phải là thật mà chỉ lừa thôi.”
Thái Hữu Dương nghĩ thầm Lục Phong đang muốn làm gì thế, sau đó vội vàng cầm tay Ngọc Linh nói: “Mẹ đừng giận.”
“Ban đầu mẹ giận lắm.” Ngọc Linh nói, “Nhưng Tiểu Thái à con biết không? Nó khóc. Nó khóc trước mặt bố mẹ nói, thật sự nó không biết phải làm thế nào nữa, nó chỉ có thể làm hạ sách này thôi. Trước đây tết đến đều cãi nhau, năm nay nó không muốn như thế nữa. Nhưng nó không thể nhìn thấy con khổ sở được. Nó bảo nó lừa bố mẹ, có lỗi với bố mẹ, nhưng mà nó không hối hận.” Ngọc Linh nói xong cũng rơi lệ, “Tiểu Thái à, trước đây mẹ thật xấu xa với con. Đúng là mẹ cố ý, cố ý nói trước mặt con để Lục Phong đi kết thân. Mỗi năm mỗi năm mẹ đều nói thế, ý là, một ngày nào đó con nghe thấy phiền, không thể vượt qua nổi với Lục Phong nữa, như thế con trai mẹ chỉ có thể quay về.”
Thái Hữu Dương thấy Ngọc Linh rơi nước mắt, bèn lấy giấy ăn trong túi ra cho bà. Nhưng tay y cũng phát run, không thể đưa nổi.
Lúc đó y nói với Lục Phong là mình không hề khó chịu, Y bảo Lục Phong đừng làm bố mẹ tức giận, y nguỵ trang đến mức giống như rất độ lượng, nhưng trong lòng thì oan ức vô cùng. Có lúc y đã nghĩ, nếu bố mẹ mình đang còn thì tốt biết bao, như vậy cũng có thể để Lục Phong nhận lấy cảm thụ như mình. Y biết, trong lòng Lục Phong cũng không hề dễ chịu, nhưng y vẫn không nhịn được mà nghĩ thế. Kỳ thật y cũng rất xấu xa nhỉ.
Ngọc Linh còn nói: “Lục Phong lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên mẹ thấy nó khóc. Lúc nó khóc, mẹ cảm thấy tim mẹ đều tan nát cả rồi. Giờ nghĩ một chút, trước đây đều tính toán chuyện gì thế chứ? Trong nhà cũng không có ngai vàng để nó kế thừa, không sinh con thì không sinh đi, chỉ cần hai con vui vẻ là tốt, làm bố mẹ cũng sẽ cao hứng.” Trên mặt bà nở nụ cười, nhưng nước mắt lại giàn giụa.
Thái Hữu Dương vội vàng lau nước mắt cho bà, an ủi bà hồi lâu, mới khiến Ngọc Linh bình tĩnh lại được.
Nghe Ngọc Linh nói xong, Thái Hữu Dương mới biết hoá ra Lục Phong đã sớm về nhà vận động. Y nghĩ tới chuyện Lục Phong vì vậy mà khóc, trong lòng rất cảm động, nhưng buổi tối sau khi về phòng ngủ, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Lục Phong, lại nghĩ đến chuyện anh khóc lóc này, y lại không nhịn được cười.
Lục Phong thấy y cười bèn hỏi: “Mẹ đã nói hết với em à?”
“Ừ.”
Lục Phong: “Anh khóc trước mặt bố mẹ là một loại sách lược đấy.”
Thái Hữu Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy.”
Lục Phong: ‘….” Đầu anh đau.
Lục Phong lạnh lùng nói: “Không tin cũng được, không cần khoa trương vậy đâu.”
“Ai nói em không tin?” Thái Hữu Dương kéo tay anh lại, “Cảnh sát Lục à, lời của anh em tin hết mà.”
Lục Phong búng trán y: “Bốc phét.”
Thái Hữu Dương bị đau cũng không kêu, xoa xoa trán, dán mặt lên cánh tay Lục Phong: “Em nói thật đấy. Anh tốt với em, em đều biết cả mà. Nếu anh có lừa em cũng là để cho em vui, em đồng ý để anh lừa.”
Trước mặt hai người là một cái gương, Lục Phong có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tin tưởng của Thái Hữu Dương từ trong gương. Anh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh thừa nhận là anh lừa em đấy. Vốn chỉ là muốn nói rõ chuyện với bố mẹ thôi, nhưng vừa nhắc đến em… Không thể khống chế được cảm tình.”
Thái Hữu Dương không kìm được: “Phì.”
Lục Phong nói: “Cười đi, cả đời chỉ khóc có lần ấy thôi, nên cứ cười đi.”
“Sao em cứ thấy không chân thực nhỉ?” Thái Hữu Dương cười cười, cũng không kìm nén được nước mắt của mình.
Lục Phong nâng mặt y lên, dùng ngón cái lau khoé mắt ươn ướt của y nói: “Đồ ngốc.”
Thái Hữu Dương: “Anh thông minh là được rồi mà”
Lục Phong nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Thái Hữu Dương: “Được.”
– Chính văn hoàn –
Lời cuối sách:
Lễ cưới của Thái Hữu Dương và Lục Phong không làm ở khách sạn, đương nhiên cũng không làm trên đảo Bali đang có núi lửa phun. Họ bày năm mâm trong nhà bố mẹ Lục Phong, người tới đều là bạn thân. Họ cũng không mặc Âu phục, mà đặt trước hai bộ áo tân lang đỏ thẫm.
Họ làm một lễ cưới kiểu Trung. Đầu tiên là lạy trời đất, sau đó bái cao đường. Trên cao đường ngoại trừ bố mẹ Lục Phong còn có bài vị bố mẹ Thái Hữu Dương.
Năm ấy bố mẹ Thái Hữu Dương đều mất, y đối mặt với bài vị trong inh đường khóc rống lên. Lục Phong đứng cạnh cửa, mờ mịt nhìn bóng lưng y không biết làm thế nào.
Bây giờ họ cùng quỳ gối trước bài vị, dập đầu lạy ba cái, hoàn thành một nghi thức trọng đại cả đời cùng nhau.
Lúc chúc rượu, Thái Hữu Dương nói: “Người một nhà quan trọng nhất là trọn đời bên nhau.”
Lục Phong nhìn bài vị một cái, đột nhiên cảm thấy trên người lành lạnh.
Lục Phong nói: “Bố vợ mẹ vợ, xin cứ giao em ấy cho con, hai người cứ yên tâm.”
Thái Hữu Dương phản đối: “Gọi là bố chống mẹ chồng!”
Lục Phong: “….”
Việc tranh trên dưới này, rốt cuộc thì lúc nào mới kết thúc đây.
Hoàn.