Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Chiến đã rất lâu không ngủ được chút nào, đợi trời sáng đi ra ngoài đi dạo. Mới có năm giờ sáng đường còn vắng tanh, đi thêm một đoạn nữa là gần đến trung tâm thị trấn.
Mùa hè trời mau sáng, Tiêu Chiến thẩn thơ đi mãi thấy đói bụng, mấy quán ăn sáng chuẩn bị hàng để bán, mùi thơm ngập tràn trong không khí. Nhưng anh không mang theo tiền, điện thoại cũng để ở nhà vậy là đành quay lại. Giờ đông người rồi, đi dạo cũng không có ý nghĩa nữa.
Lang thang thế này thật tốt, thấy cuộc đời vẫn vui vẻ. Cho dù trong lòng mình có đau đớn lắm, bầu trời hôm nay vẫn trong, nắng vẫn vàng, cây lá đu đưa trong gió sống hết đời của cây, cậu nhóc cấp hai hớn hở đạp xe đi học vừa đi vừa nói cười với bạn bè, trong giỏ xe có một trái bóng.
Thế giới này thờ ơ với nỗi đau của bất cứ ai.
Nỗi đau của mình bé tý, chẳng ai để ý, đời càng không bận tâm. Ai cũng sống cuộc đời của riêng mình, trời cứ mưa cứ nắng, ai vui thì người đó thắng.
Tiêu Chiến lắc lắc đầu cho bớt mỏi cổ, tự gõ gõ vào đầu vài cái. Tình trạng mất ngủ làm anh lúc nào cũng thấy quay quay. Về đến nhà, Tiêu Chiến cười lộ ra hai cái răng thỏ, vui vẻ vì mẹ vừa nấu đồ ăn sáng xong.
Tiêu Chiến ăn xong rồi mới thấy buồn ngủ, leo lên phòng rồi, trước khi lăn ra ngủ thì thấy Mai Học Chu gọi nhỡ mấy cuộc, đột nhiên thấy hơn nhớ cái tên lắm mồm này rồi. Tiêu Chiến gọi lại:
- Gọi gì đấy bạn hiền?
Mai Học Chu không được vui vẻ lắm: "À, cái bạn tài xế riêng của mày á, ẻm nhắn tin cho tao."
Tiêu Chiến nhíu mày: "Em ấy tên là Vương Nhất Bác. Em ấy nhắn gì?"
- Ừ thì Vương Nhất Bác! Cậu ta bảo là cậu ta giữ chứng minh thư của mày. Mà chuyển phát người ta không cho chuyển chứng minh thư. Sợ mày cần dùng nên nhờ tao mang đưa cho mày. Hôm qua cậu ta mang đến đây hẹn tao ra lấy đấy.
Tiêu Chiến không cảm xúc ừm một tiếng.
Mai Học Chu tò mò chết đi được, hỏi: "Tao thắc mắc, sao Vương Nhất Bác không đưa trực tiếp cho mày lại phải thông qua tao. Hai đứa mày cãi nhau à? Mấy hôm cậu ta trước mới follow weibo của tao rồi nhắn tin cho tao ấy, vẫn ngữ khí lạnh như ma nên tao không dám hỏi. Nhắn tin cho mày thì mày không trả lời!"
Tiêu Chiến thở dài, đối với Mai Học Chu cũng không cần giấu: "Cãi nhau cái gì, tuyệt giao rồi. Không còn quan hệ nữa."
- Tới mức như vậy á? Toàn thấy mày đi tuyệt giao người ta cuối cùng cũng có người tuyệt giao mày rồi. Há Há.
- Ừm.
Mai Học Chu vẫn chọc chửi như bình thường nhưng mà Tiêu Chiến anh không còn sức mà chửi nữa. Mai Học Chu thấy anh như vậy tự thấy tình hình quá nghiêm trọng, không dám loạn ngôn nữa, dỗ dành:
- Thế chiều tao mang chứng minh thư sang cho nhá. Cũng đừng buồn, mấy hôm nữa người ta hết giận lại ổn thôi. Tao với mày chả tuyệt giao mấy lần rồi vẫn chơi với nhau còn gì nữa.
Đột nhiên nhắc đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại không ngủ được. Giờ người ta ngại phiền thế đấy, ngay cả đưa đồ cũng không muốn gặp, không muốn nói, thà vòng qua một người không quen biết cũng không muốn cùng anh có liên quan.
Cũng chẳng thể trách, ngày xưa anh cũng tuyệt tình như thế mà. Một nhóc con từng bị anh đối xử như vậy vẫn yêu anh. Tiêu Chiến tự thấy mình khốn nạn.
Vì cuộc gọi với Mai Học Chu, buổi trưa Tiêu Chiến lại bỏ cơm, co người ngồi trên giường nhìn ảnh của ai đó trong điện thoại, vừa xem vừa khóc, nước mắt từng giọt nhỏ xuống màn hình làm màn hình bị loạn lên, giàn dụa.
Đau khổ thì không nương tay với ai cả, ngay cả lúc tưởng đã là cực hạn rồi, hóa ra còn có thể đau hơn được nữa!
Tiêu Chiến khóc đến ù tai, đến tận lúc điện thoại bị giật lấy rồi bay vào góc tường vỡ tàn tành anh mới như chợt tỉnh từ giấc mộng dài, ngơ ngác nhìn người ba anh luôn kính trọng. Khuôn mặt ông hung dữ như quỷ dạ xoa:
- Hồi tết mày dẫn ai vào nhà tao? Mày dẫn thằng khốn nạn kia vào nhà tao đúng không? Thằng khốn nạn chó chết!
Tiêu Chiến nhìn chiếc điện thoại vỡ ra làm mấy mảnh nằm trên đất, chết lặng hỏi: "Ai nói cho ba biết?"
- Mày còn muốn chối có phải không? Tao gọi người đến đối chất! Chính Ninh Dương nói bạn nó thấy mày dẫn một thằng vào nhà tao, tao sang hỏi hàng xóm người ta cũng thấy. Còn tưởng là bạn mày thật. Ra là mày lừa tao, cái xe máy gửi đó là của nó đúng không!? Chúng mày, lũ chó chết, chúng mày làm gì trong nhà tao rồi hả? Ai cho mày dẫn nó vào nhà tao!! Chúng mày làm thứ dơ bẩn trong nhà tao rồi? Thằng khốn nạn.
Ba Tiêu tức mất cả lý trí, ngay cả như lời chửi bới thậm tệ nhất cũng đã nói ra rồi. Ba Tiêu càng nói càng tức điên, nói một câu tay vớ được thứ gì liền cầm ném ầm ầm xuống đất. Mẹ Tiêu sợ hãi đứng ở cửa, chỉ biết khóc. Phòng Tiêu Chiến lập tức toàn mảnh đồ vật vụn vỡ, nhưng anh không quan tâm.
Tiêu Chiến chân trần dẫm lên mấy mảnh vỡ, cả người anh run rẩy đi đến quỳ xuống cạnh cái điện thoại đã vỡ nát. Hoảng loạn biến mất, nước mắt tí tách nhỏ xuống sàn, Tiêu Chiến ôm điện thoại lên, cố gắng mở mà không được, cổ họng không kìm được phát ra nức nở.
Căn phòng dần trở lên im lặng, không còn tiếng chửi bới, không còn tiếng đập phá đinh tai nhức óc, chỉ còn tiếng khóc tâm tê phế liệt, càng khóc càng lớn, át đi tất cả âm thanh hỗn loạn.
Ba mẹ Tiêu đứng chôn chân tại chỗ, bị chính tiếng khóc đau đớn như xé tim gan của con trai làm sững sờ, mở to mắt nhìn Tiêu Chiến ôm điện thoại. Anh vẫn quỳ dưới đất như thế, xoay người lại, đôi mắt vì khóc nhiều mà không mở được ra, đôi môi bị cắn bật máu run run nói:
- Điện thoại của con hỏng rồi!
Chỉ nói được một câu như thế, lại khóc, vừa khóc vừa ho. Tuyệt vọng đem xác điện thoại dâng lên trước mặt: "Điện thoại hỏng rồi, ảnh mất hết rồi, mất hết rồi!"
Qua một lúc hình như khóc không nổi nữa rồi, anh buông tay để điện thoại rơi xuống sàn, Tiêu Chiến ngừng khóc, như biến thành một người khác, đôi mắt mở to:
- Cậu ấy là Vương Nhất Bác, không phải tên là thằng khốn, cũng không tên là "con của thằng buôn bán mại dâm". Vương Nhất Bác là người con yêu. Mọi người nói xấu, lăng mạ người ấy một câu chính là ghim cho con một dao. Con không dám hận ba, hận mẹ. Nhưng từng lời ba mẹ con đều ghi trong tim này.
- Ba dạy con làm người. Ba dạy con ngay thẳng, chính trực, dũng cảm, can trường không dối trá tham lam. Ba dạy con kiên trì nhẫn nại, không ngại khó, không ngại khổ. Ba nói là đàn ông bảo vệ được người thân của mình, không được để người ta phải khổ. Con đều nghe ba hết, nhưng con không thể bảo vệ được người con yêu thương vì người làm tổn thương em ấy nhất chính là ba. Con không thể chống lại ba, không thể ngăn ba chửi bới em ấy.
Tiêu Chiến bình thản đứng dậy, vì anh cao hơn ba nên ba Tiêu phải ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt anh. Tiêu Chiến khóe môi hơi nhếch lên, nói về người mình yêu với đầy vẻ tự hào: "Mỗi câu ba nói, mỗi câu mẹ nói, hay Ninh Dương kia nói ra, chẳng câu nào đúng về Vương Nhất Bác cả. Em ấy sạch sẽ nhất, tốt đẹp nhất, xin mọi người đừng áp đặt những suy nghĩ bẩn thỉu của chính mình vào em ấy."
- Em ấy là sinh viên đại học, học giỏi đến mức học bổng nào muốn giành đều lấy được về tay. Em ấy quả thật có thể cho con tất cả tiền em ấy có, cứ nghỉ học là lại đi làm thêm, vết chai trên tay vừa thô vừa cứng. Ba nói tiền em ấy bẩn, là bẩn thế nào? Em ấy càng không có nghiện, không qua lại với gái mại dâm, không bệnh gì hết. Bọn con cũng chưa làm gì trong nhà ba cả, em ấy trong sạch hơn bất cứ ai.
Ba Tiêu nghiến răng: "Được, mày giỏi, mày nói đi, mày bất mãn với tao cái gì mày nói hết ra đi!"
- Ninh Dương là cái thá gì? Dựa vào hắn cũng có thể nói ra nói vào người con yêu? Mười bảy tuổi, vì ba mắng chửi em ấy, làm em ấy ngay cả ba mình cũng dám hận, ba em ấy làm sai thì còn pháp luật, dựa vào đâu ba chửi mắng người ta. Vương Nhất Bác mười bảy tuổi ra khỏi nhà, đi bốc vác ở bến tàu, bến xe tự kiếm tiền đi học. Vương Nhất Bác là công tử chỉ biết dùng tiền của ba mẹ sao? Ba lăng mạ ba người ta, người ta không biết đau sao hả ba? Vì ba có đứa con trai là đồng tính nên ba tưởng một mình ba biết đau hả ba? Ba xấu hổ nhục nhã quá nên không để ý được người ta bị tổn thương vì ba đến mức nào sao?
Tiêu Chiến dò dẫm mở tủ quần áo ra, mang đồ Vương Nhất Bác gửi đã lâu chân trọng nâng niu đặt lên giường:
- Ba mẹ xem nhóc con này ngốc chết đi được, còn mua quà biếu ba mẹ. Bánh kẹo hồi tết cũng là em ấy lái xe máy bốn tiếng đồng hồ mang đến cho. Em ấy vô tư như thế đấy, Vương Nhất Bác không nhớ người ta làm tổn thương em ấy đâu, nhưng con nhớ. Mỗi lời ba chửi mắng con đều nhớ, mỗi giây mỗi phút đều vang lên trong đầu làm con phát điên.
Tiêu Chiến không biết hận, chưa từng hận ai bao giờ, nhưng trí nhớ lại tốt, mỗi lời chửi bới, mỗi đau đớn tổn thương đều ghi lại rõ ràng, rồi tự mình đau thật lâu.
Tiêu Chiến nói như gào lên, nước mắt lại chảy ra: "Chỉ vì em ấy yêu con, nhận hết lăng mạ sỉ nhục. Chỉ vì em ấy yêu con, chuyện gì cũng có thể làm, hèn mọn lấy lòng những người không thích mình. Ba không biết em ấy vốn có bao nhiêu lạnh lùng. Ba không hề biết!! Ba có thể tìm cho con một người mỗi lần lên xe đều gạt sẵn chỗ để chân để con bước lên không? Ba có thể tìm cho con một người không ngại mưa nắng, không sợ đêm lạnh, lái xe thật lâu chỉ để mang cho con chút đồ ăn vặt, cùng con trải qua giao thừa, chúc con năm mới vui vẻ hay không? Ba có thể tìm cho con một người thấy con đau sẽ khóc, con tức giận thì dỗ dành, ở bên con lúc con xấu xí nhất được hay không? Ba nói xem, nếu ba không thể tìm được, nếu ba không hề biết gì về Vương Nhất Bác, tại sao ba có thể nhẫn tâm đối với một đứa trẻ nhiều năm định kiến sâu như vậy? Ba có thể nói cho con nghe, vì sao ba đối xử với người con yêu tàn nhẫn cay nghiệt như vậy không?"
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, ép những giọt nước mắt cuối cùng chảy ra, cười cười, lại quỳ xuống trước mặt ba, cúi đầu thất thần nói: "Con thì hay lắm, lúc cần thì chẳng thể nói gì, để mặc em ấy bị người ta mắng chửi. Con chính là thằng khốn nạn hèn nhát. Ba à, con đã đợi một người rất lâu, rất lâu, cảm giác chính mình sắp không trụ nổi rồi, cuối cùng tưởng như có thể ở cùng em ấy. Nhưng mà chính con lại ép em ấy đi mất rồi, có lẽ lần này sẽ không bao giờ trở lại nữa. Cho dù con có đợi cả đời, người con yêu rốt cục sẽ không quay lại nữa, con trai ba chính thức bị người ta vất bỏ rồi."
Mẹ Tiêu ôm mặt khóc nấc lên. Tiêu Chiến nghe tiếng mẹ ngẳng đầu lên, cười: "Nhà của ba, con không sống nổi ở đây nữa đâu."
Tiêu Chiến dập đầu lạy ba mẹ ba cái, không màng trên nền đất đầy rẫy thủy tinh: "Cảm ơn ba mẹ sinh ra con, cho con kiếp này, nuôi con khôn lớn. Mong kiếp sau không làm con của ba mẹ nữa. Không dám để ba mẹ vì con mà xấu hổ."
Anh nằm trên đất, trán bị những mảnh vỡ làm cho bị thương. Mảnh vỡ thủy tinh nắm trong tay đã bị lấy đi rồi, máu chảy nhiều lắm. Tiêu Chiến mỉm cười nhìn ba đang đứng im nhìn xuống anh với khuôn mặt hoảng hốt, anh thì thì thầm: "Con xin lỗi ba. Cuộc đời này có lỗi nhất với hai người. Một người hôm nay lấy mạng trả, còn em, chỉ đành để kiếp sau."
Tiêu Chiến được đưa đến bệnh viện. Mai Học Chu đứng ngoài lo lắng đợi vẫn chưa hết bàng hoàng. Lúc đến thấy Tiêu Doanh vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, Mai Học Chu thấy không ổn liền túm lại, Tiêu Doanh sợ hãi: "Cứu anh em với, anh làm ơn cứu anh Chiến với."
Lúc Mai Học Chu chạy vào được đến nhà, Tiêu Chiến đang định cầm mảnh thủy tinh đâm vào cổ làm hắn sợ đến mức tim rớt ra khỏi lồng ngực vội vàng chạy tới giằng ra. Tiêu Chiến không có sức phản kháng, lập tức ngã xuống, cẳng tay bị rạch một vệt dài. Vẫn may là Mai Học Chu đến kịp.
Mai Học Chu không biết vì sao lại đến mức này, một Tiêu Chiến dương quang vô hạn, ngày hôm nay lại muốn tự kết liễu đời mình, nhưng hắn không dám hỏi. Mẹ Tiêu khóc gục trên ghế dài, ba Tiêu thất thần từ lúc ở nhà, đến tận lúc Tiêu Chiến cấp cứu xong rồi ông ấy vẫn còn thất thần.
Mai Học Chu có xúc động muốn gọi Vương Nhất Bác đến nhìn bạn của hắn một chút nhưng nghe tiếng Vương Nhất Bác lại ngập ngừng:
- Này, hay là cậu đến đây nhìn Tiêu Chiến một cái đi?
Vương Nhất Bác cả ngày hôm nay như có cảm ứng, bồn chồn trong người, nhưng giọng vẫn đủ lạnh: "Có cái gì mà nhìn? Bị làm sao?"
Mai Học Chu nhìn Tiêu Chiến vừa được tiêm thuốc an thần ngủ li bì, muốn nói lại thôi: "Thôi, chả sao cả. Ngủ như heo kia kìa."
Nói rồi liền cúp máy. Lòng Vương Nhất Bác cũng buông xuống được tảng đá, chỉ cần anh ấy không sao là được.
Buổi tối, Tiêu Chiến có tỉnh lại một chút, Mai Học Chu điên tiết mắng anh ngu ngốc, anh chỉ cười:
- Lúc ấy xúc động quá, dường như chẳng thấy đau luôn ấy, muốn thử cắt một phát xem có còn biết đau không?
Mai Học Chu nhăn mặt: "Thế giờ biết chưa? Đau hay là không?"
Thuốc tê hết rồi, Tiêu Chiến thành thật nhăn nhó khóc: "Đau."
- Thôi, mẹ mày vào kìa. Tao về đây, đừng có làm gì ngu nữa. Biết chưa? Mai tao lại vào.
Mẹ Tiêu mang cháo vào ngồi xuống cạnh con: "Ba mẹ xin lỗi con, con đừng tự làm mình bị thương nữa. Con làm sao thì mẹ làm sao sống nổi?"
- Mẹ đừng khóc. Mẹ khóc làm con càng cảm thấy con bất hiếu.
Mẹ Tiêu vội lau nước mắt, cầm cháo lên muốn Tiêu Chiến ăn: "Con ăn rồi khỏe lại, đi tìm cậu bé kia làm lành nhé, ba mẹ không can thiệp nữa."
Tiêu Chiến lắc đầu.
Mẹ Tiêu lại dỗ: "Sợ cậu bé ấy không tha thứ cho con hả? Thế để mẹ đi xin lỗi giúp con được không? Là ba mẹ sai, để ba mẹ đi xin lỗi."
- Mẹ đừng như thế. Con không làm gì ngu ngốc nữa đâu. Ba mẹ cũng đừng tìm em ấy, để em ấy yên ổn đi, Vương Nhất Bác đủ khổ rồi.
- Được, được. Ăn chút nhé, ăn rồi ngủ tiếp.
Bác sĩ nói Tiêu Chiến mất ngủ trầm trọng dẫn đến kiệt sức và ảo giác, não bộ có dấu hiệu bị tổn thương và bị trầm cảm nhẹ. Viết thương chỉ là ngoài da, không có nguy hiểm gì lớn, đợi hết sốt là có thể ra viện. Nhưng tình trạng tâm lí không được khả quan lắm, phải tiêm thuốc an thần mới ngủ được, gia đình chú ý quan tâm nhiều hơn.
Bác sĩ đi xa rồi, tự tiếc thương một chút, người trẻ bây giờ thật nhiều áp lực, không biết làm sao mà bệnh thành thế này rồi.
Ngày thứ hai Tiêu Chiến nằm viện, Mai Học Chu, Đào Minh Phong, với mấy đứa bạn nữa lục tục đến thăm, vừa lúc Tiêu Chiến được tiêm thuốc an thần để đi ngủ, điều trị não bộ bị tổn thương. Tiêu Chiến không nhận ra được người, chỉ mơ hồ nói chuyện với mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ với ba thường bảo là con suy nghĩ cho kĩ đi. Con suy nghĩ nát óc rồi cũng không biết là con phải suy nghĩ cái gì?
Mẹ Tiêu xoa xoa đầu con, nén khóc nói: "Đừng nghĩ, cái gì cũng không cần nghĩ nữa."
Nhưng Tiêu Chiến không có ý định dừng: "Con không nghĩ ra con phải nghĩ cái gì mới được! Cũng có lúc con nghĩ tới con là đồng tính nên con bất hiếu quá, con làm gia đình mình xấu hổ, con làm ba muốn đâm đầu xuống sông mà chết, con nên chết đi để không ai phải khổ nữa."
Mẹ Tiêu đau lòng lùi ra xa, bịt miệng nén lại tiếng khóc. Mai Học Chu ngồi xuống, xoa xoa cánh tay gầy yếu của Tiêu Chiến: "Đừng nói linh tinh, mau ngủ đi."
Tiêu Chiến không nghe thấy nữa rồi: "Nhưng mà con dù gì đã từng được đi học đại học, đọc qua nhiều sách, được thầy cô dạy bảo. Con biết chết cũng là bất hiếu, là ngu dốt, tự tử thì không được siêu sinh, không được vào luân hồi. Con không biết là con nên chết hay là tiếp tục sống không bằng chết thế này? Con nghĩ không ra, mẹ có thể nói cho con biết không? Con thật sự nghĩ không ra."
Thuốc an thần ngấm rồi, Tiêu Chiến ngủ say không nói nữa. Trong phòng bệnh chỉ còn tiếng thở dài thật sâu. Đào Minh Phong không thích không khí u uất như vậy nên ra ngoài trước, nhìn thấy ba Tiêu ngồi trên ghế đợi liền tới ngồi cạnh:
- Chú không vào nhìn cậu ấy đi ạ?
Ba Tiêu không nhìn Đào Minh Phong chỉ lắc đầu. Đào Minh Phong lại nói: "Chú cứ vào đi, cậu ấy ngủ rồi, mà có tỉnh cũng là bị tiêm thuốc an thần ép ngủ, chẳng nhận ra được ai đâu."
Đào Minh Phong quả thật tàn nhẫn, hắn làm luật sư thấy đủ việc ác trên đời, dần trai lì với cảm xúc bực dọc hay thương cảm vì chuyện của người khác. Nghề của hắn khiến hắn gặp rất nhiều loại người, có đáng thương, có đáng hận, cũng có ghê tởm tàn nhẫn. Hắn chứng kiến nhiều bất công và cái ác. Vậy nên hắn dần trở nên máu lạnh, hắn đưa cho ba Tiêu nghe đoạn ghi âm ngay lúc ông đang bị tòa án lương tâm lên án.
Ghi âm Tiêu Chiến gửi cho hắn mấy hôm trước, cậu ấy bị đay nghiến dằn vặt như thế, lại chẳng nghĩ cho mình, vẫn lo em trai em gái bị người ta hại, lo ba mẹ đau buồn, lương thiện đến ngu vì sợ Nhật Ly trẻ người non dạ nhất thời mà hỏng cả một đời nên vẫn đồng ý hòa giải. Thế mà người cậu ấy yêu nhất cậu ấy lại không bảo vệ được, vì người tổn thương người kia không ai khác chính là ba cậu ấy.
Cậu ấy loay hoay xoay sở như thằng ngốc.
Đào Minh Phong tưởng đã luyện ra được trái tim bằng sắt, nói bâng quơ vài câu vì Tiêu Chiến lại thấy lòng mình xao động nên hắn không nói nữa, đứng dậy đi mất. Bỏ lại ba Tiêu ôm mặt khóc ngoài hành lang.
Ba Tiêu hoảng hốt nghĩ lại, những năm qua ông đã làm gì. Dạy con thật hay, chính ông thì giống như cầm thú. Chính ông dạy con khoan dung, dạy con thương người, lương thiện, cũng chính ông đi đay nghiến, chửi rủa. Chính ông dạy con có chính kiến lại luôn áp đặt con, ép buộc nó phải tuân theo. Con người luôn tự cho mình tốt đẹp, tự cho mình là đúng thực chất chẳng bao giờ nhìn vào sai lầm của bản thân.
Lúc biết lỗi rồi thì mọi chuyện cũng kết thúc, không thể quay đầu được nữa.
Tiêu Chiến mấy ngày đầu còn mơ màng đòi điện thoại, nói rằng muốn xem ảnh. Về sau liều thuốc an thần giảm đi, thời gian tỉnh nhiều hơn, Tiêu Chiến không đòi điện thoại nữa, anh tỉnh táo thì biết rõ là nó hỏng không sửa được.
Một buổi sáng, trời mưa rất lớn, Tiêu Chiến tỉnh dậy thấy mẹ đã ngồi bên cạnh rồi. Ba anh mấy ngày nay cũng ngồi vào trong phòng bệnh, ngồi trên ghế ở cuối giường nhìn anh, không nói gì hết.
Tiêu Chiến nhìn mẹ đang loay hoay lấy thức ăn sáng, nói: "Mẹ, vừa rồi con mơ thấy ông nội, từ lúc ông mất con chẳng gặp được ông, hôm nay ông đến tìm con rồi, con vui lắm."
Mẹ Tiêu hoảng sợ nhìn ba Tiêu, Tiêu Chiến cười nói: "Mẹ đừng sợ, ông không phải đến để đưa con đi đâu, ông chỉ hỏi con là sao lại không nghe lời ông?"
- Ông luôn muốn con gia nhập quân đội, trở thành quân nhân, vậy mà con lại không làm được. Ông nói là con trở thành quân nhân chính là mang về cho ông một nửa giang sơn, nở mày nở mặt. Ông dạy con võ, dạy con trườn đất, dạy con ngâm thơ đánh đàn. Con đành xin lỗi ông là con bị cận nên người ta không nhận, nên con theo ý của ba con làm nhà giáo rồi, nhà giáo cũng oai ông ạ. Rồi ông lại cười bảo thế cũng tốt, Chiến Chiến ngoan nhất, nên ông thương Chiến Chiến nhất. Mẹ, mẹ nói xem, rõ ràng là con ngoan nhất, ông nội cũng nói thế mà, sao ba mẹ vẫn cảm thấy con không tốt, không ngoan?
Mẹ Tiêu cầu xin rồi, dỗ dành rồi, giờ chỉ có thể nuốt đau mà nghe con trai nói chuyện lúc nó mơ hồ: "Là ba mẹ sai, Chiến Chiến ngoan nhất, hiếu thảo nhất."
Tiêu Chiến như không nghe thấy, nói tiếp: "Con nhớ ông nội quá. Ngày trước ông có đồ ăn ngon chỉ để cho mình con thôi, các anh chị đều không được cho, cả ba hay các bác ông cũng không cho cơ mà. Ông còn hỏi con có tìm hiểu ai chưa? Con không dám nói là con thích con trai, vừa khóc vừa xin lỗi ông. Ông bảo là chưa có cũng không sao, không phải khóc, Chiến Chiến ngoan như thế nhất định có rất nhiều người thích con. Mẹ nói xem, ông lại bị đãng trí rồi ấy. Con làm gì có ai thích, ngoài ông nội ra chả có ai thương con nhất cả. Rõ ràng là con nghe lời nhất, hiểu chuyện nhất, thế mà chẳng ai thương con cả!"
- Thật ra con muốn học để thành quân nhân thật, không thì thi làm cảnh sát, nhưng ba bảo nhà không có tiền cho con mổ mắt, nên muốn con học sư phạm. Cũng được, con nghe ba. Xong rồi ba muốn con đi làm giáo viên dạy thể dục dưới sự quản lí của bác Lục, con không thích thế lắm đâu. Nhưng ba bảo loại đồng tính như mày không chỗ nào nhận, may mà nhờ bác Lục có quan hệ, giúp che giấu cho mới kiếm được bát cơm sứt này. Con biết con làm ba giận nên con nghe lời, chứ con không cần bát cơm sứt ba xin cho con đâu. Con hư lắm hả mẹ? Con vẫn mang tiền kiếm được đưa mẹ mỗi tháng, sợ mẹ không tiêu nên con mua đồ gửi về, tivi, tủ lạnh, máy giặt với bếp ga đều là con mua. Tiền điện nước hàng tháng con cũng đóng qua mạng. Mỗi tháng con mua gạo thịt để người ta giao đến. Tiền học phí của Tiêu Doanh mấy năm nay con cũng lén lút đóng. Bát cơm sứt của ba không giúp con kiếm được từng ấy tiền đâu.. Con tự thấy con ngoan rồi mà mẹ..Sao ba mẹ vẫn ghét con chứ?
Mẹ Tiêu khóc thành tiếng cầu xin: "Con đừng nói nữa, đừng giày vò ba mẹ nữa."
Tiêu Chiến cười cười: "Lúc con xin ba mẹ đừng giày vò con nữa cũng có ai vì con cầu xin mà dừng lại đâu?"
Tiêu Chiến không tiếp tục nói, nhắm mắt lại. Buổi chiều hôm ấy, anh đòi ra viện. Bác sĩ dặn dò anh không được nghĩ nhiều nữa, ra ngoài vận động nhiều hơn một chút, uống thuốc đúng giờ. Tiêu Chiến đồng ý.
Vừa về đến nhà, Tiêu Chiến liền sắp xếp đồ đạc, muốn đi về nhà anh ở trên thành phố: "Chỗ này là nhà ba, con không ở được, con về nhà con đây."
Ba Tiêu chỉ có chết trân đứng đó nhìn, mẹ Tiêu cũng không ngăn được Tiêu Chiến đi ra ngoài. Anh có vô tình lắm cũng không thể nhìn mẹ khóc lóc cầu xin: "Mẹ yên tâm, con không sao rồi. Con về nhà con rồi đi làm kiếm tiền thôi. Con không làm gì ngu dại đâu, con hứa đấy. Cuối tuần này con lại về ăn cơm được không? Con ở đây không ngủ được."
Tiêu Chiến như chạy trốn khỏi địa ngục, kiên định quay lưng đi. Những lời muốn nói đều đã nói rồi không cần tiếp tục giày vò thêm nữa. Ông nội đã đến gặp anh, ông nói Chiến Chiến ngoan nhất thì chính là Chiến Chiến ngoan nhất, ai cũng phải nghe. Tiêu Chiến không cần nghĩ nhiều, không cần tự thấy mình không tốt, sau này muốn sống thế nào thì sống thế ấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tán Tán sắp đi tìm Bo Bo rồi nhớ. :v huhu. Các chị đừng mắng em viết ngược nữa :v. Còn chuẩn bị có H rồi đới :v mau khen em :v :v