Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu cứ vỗ vỗ anh mãi, tới lúc anh không khóc nữa rồi, ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên hai cười cùng phì cười.
- Nhìn mặt anh này, lem nhem như là mèo rồi. Sao anh lại khóc chứ?
Tiêu Chiến lười biếng lăn một vòng trong lòng cậu: "Anh thích thì anh khóc, em quản gì!!"
- Ngang ngược ghê chưa...
- Em bảo sang giúp mẹ anh làm thức ăn cơ mà?
Vương Nhất Bác cười hâm hâm: "Dì đuổi em, giống hệt lúc anh đuổi em ra khỏi nhà bếp ấy. À, trưa rồi, em đi sang gọi Tiểu Doanh dậy ăn cơm đây."
Vương Nhất Bác đang định hớn hở đi ra ngoài, Tiêu Chiến đen mặt quát một tiếng: "Quay lại!!"
Cậu Vương không biết vì sao anh lại nổi giận, hai mắt vừa khóc xong vẫn còn hồng, làm cậu thật đau lòng: "Sao thế?"
- Ai cho em đi?
- Ơ. Đến giờ ăn cơm rồi mà.
Tiêu Chiến nhìn, tức giận, nhưng mà không thèm nói nữa. Nằm lại giường nhắm mắt, giọng nói lại trở nên thờ ơ: "Được rồi, em đi đi."
Vương Nhất Bác nhìn anh một lúc, nghi ngờ dáng vẻ giận lẫy của anh, thấy anh đều đều thở, lấm lét đi ra thỏ thẻ: "Chút em quay lại nha."
Nghe tiếng Vương Nhất Bác đóng cửa, Tiêu Chiến mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà: "Vương Nhất Bác!! Em đợi đấy!!!"
Thầy Tiêu càng nằm càng bực mình, thế mà có lúc anh phải tranh sủng với em trai của mình cơ đấy. Thầy Tiêu vùng dậy, mặc quần áo cẩn thận vào rồi đi về phòng của chính mình, tâm thế chiến đấu hừng hực.
Vương Nhất Bác thấy anh bước vào còn ngơ mặt nhìn anh. Tiêu Chiến không nhìn đến cậu, đi đến ôm lấy Hạt Dẻ, vừa vuốt lông nó vừa đi đến gần bàn cơm đã được dọn ra đầy đủ. Mẹ Tiêu nhìn thấy con trai, lo lắng hỏi: "Sao lại sang đây rồi. Nhất Bác đang định bưng đồ sang đó."
- Con đâu có đến mức liệt giường thế đâu mẹ ơi. Con vẫn ngồi dậy ăn cơm được mà.
- Được được. Cháo mẹ vừa nấu xong. A. Đừng ôm mèo nữa, đi rửa tay đi."
Tiêu Chiến nghe lời đi rửa tay rồi quay lại. Tiêu Doanh nhìn thấy anh trai hai mắt liền mở to không chớp nhìn anh chằm chằm. Vừa thấy anh ngồi xuống, Vương Nhất Bác còn chưa kịp định hình, Tiêu Doanh đã nhanh như chớp ngồi sát sạt vào bên cạnh Tiêu Chiến, bàn tay nhỏ bé còn cầm lấy thìa khuấy cháo trong bát cho anh, miệng khẽ thổi: "Anh ơi, ăn cháo."
Tiêu Chiến mỉm cười nhận lại cái thìa, tự mình khuấy. Vương Nhất Bác không được ngồi cạnh anh, ủy khuất ngồi phía đối diện.
- Nhất Bác ăn cơm đi. Hôm nay con vất vả rồi.
- Dạ. Con mời dì. – Vương Nhất Bác lễ phép gắp một miếng thịt mềm đặt vào trong bát của mẹ Tiêu. – Anh Chiến với Tiểu Doanh ăn cơm thôi.
Nói rồi cậu Vương cúi đầu ăn cơm. Thầy Tiêu chầm chậm ăn cháo trong bát, tủm tỉm ngắm hai má sữa trước mặt cứ nhô lên lại hạ xuống. Dáng vẻ xấu hổ này đáng yêu quá đi thôi.
Tiêu Chiến cầm đũa gắp thức ăn cho mẹ, cho Tiểu Doanh, cuối cùng mới gắp một miếng sườn kho chua ngọt, đặt vào bát của Vương Nhất Bác, giọng ngọt như mật nói: "Nay đổi khẩu vị rồi à? Món em thích nhất em lại không động đến, mau ăn đi."
Vương Nhất Bác còn đang ngậm cơm, chỉ gật gật đầu. Bạn trai bé của anh Chiến trước mắt nhạc mẫu không dám gắp thức ăn luôn, nãy giờ chỉ ăn cơm trắng không mà thôi. Tiêu Chiến tủm tỉm cười gắp thịt, gắp rau cải xanh, nấm hương cho Vương Nhất Bác ăn.
Tiêu Doanh nhìn thấy cũng bắt đầu học theo lóng ngóng gắp thức ăn cho anh Vương Nhất Bác, gắp cả cho mẹ nhưng không với tới được, Tiêu Chiến anh cười thành tiếng. Cậu Vương hai tai đỏ chót, lại lắp bắp:
- Không cần, em tự gắp, anh ăn đi, Tiểu Doanh em ăn đi. Không cần phiền phức thế.
Mẹ Tiêu cười hiền: "Tiêu Doanh lớn rồi, ngoan quá. Nhất Bác đừng ngại, con tự nhiên như lúc không có chúng ta ở đây ấy."
Tiêu Chiến nhìn mặt Vương Nhất Bác cười, giọng trêu chọc: "Em ấy sợ mẹ chê em ấy ăn nhiều, nhà mình không nuôi nổi ấy mà."
Tai Vương Nhất Bác càng đỏ, cúi đầu ăn cơm nhìn ngoan ơi là ngoan. Mẹ Tiêu tủm tỉm cười cũng bắt đầu gắp thức ăn cho cậu. Bữa ăn trôi qua yên bình ấm áp.
Trong lúc Vương Nhất Bác nhận nhiệm vụ đi rửa bát, mẹ Tiêu không tranh được, ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến đang ôm mèo ăn hoa quả như ông hoàng, gương mặt vô cùng thảnh thơi, mẹ Tiêu đùa:
- Hay bắt nạt Nhất Bác thế à?
Tiêu Chiến trong lòng phản bác, hôm qua em ấy bắt nạt con thì sao!!!!, bên ngoài lại không tỏ vẻ gì, trưng ra đôi mắt ngây thơ: "Con nào có bắt nạt em ấy đâu, con nói thế cho không khí tự nhiên thôi mà."
Mẹ Tiêu không có vẻ gì là tin, dù sao tính cách Tiêu Chiến từ bé đã có chút phúc hắc: "Ừm, được rồi. Buổi chiều mẹ về lại nhà. Doanh Doanh được nghỉ hai ngày cuối tuần, cho em ở đây chơi với con nhé. Chiều chủ nhật ba con lên đón em về nhà."
Trong lòng Tiêu Chiến không muốn: "Sao lại thế, con đang bệnh không đưa em đi chơi đâu được, mà Tiểu Vũ ở nhà không có ai chơi cùng thì sao!?"
- Tiểu Vũ được trường tổ chức cho đi tham quan rồi. Doanh Doanh thích ở với anh trai mà.
Tiêu Doanh nãy giờ yên lặng, nghe tới đây cũng thỏ thẻ: "Em muốn ở cùng với anh, anh không thích Doanh Doanh ở đây hả anh??"
- Không phải. HaizZ, được rồi. Nhưng mà chủ nhật chắc không cần ba lên đâu mẹ ạ, sợ ba mệt, để con gọi Học Chu rủ nó lên chơi, xong tiện nhờ nó đưa Doanh Doanh về mẹ ạ.
Mẹ Tiêu dịu dàng vuốt lên tóc Tiêu Chiến, giọng buồn buồn: "Đừng làm phiền bạn quá, ba con cũng muốn lên thăm con. Được không con?"
Tiêu Chiến không từ chối được, gật nhẹ đầu rồi không nói gì nữa. Buổi chiều mẹ Tiêu đi về, Vương Nhất Bác lại đưa nhạc mẫu đến tận bến xe, còn mua một ít quà để dì mang về. Tiêu Chiến chuyển về phòng của anh. Tiêu Doanh cũng thực ngoan, không nói nhiều, chỉ ngồi bên cạnh anh, lúc thì xem truyện tranh, lúc thì xem phim trên laptop.
Nhiều lúc anh thấy tính cách của em trai anh giống Nhất Bác thật, có những lúc cạy răng chẳng nói câu nào, nhưng rất biết dùng ánh mắt để làm nũng. Cứ nhìn anh chằm chằm, con ngươi tròn xoe. Người không cưỡng lại được những thứ moe moe như anh bày tỏ bó tay, chỉ có thể chiều rồi lại chiều.
Lúc Vương Nhất Bác quay lại mò sang phòng Tiêu Chiến, Tiêu Doanh đã ngủ mất rồi. Suốt gần ba tiếng đồng hồ chưa gần gũi được bạn trai chút nào, cậu Vương khó chịu bứt dứt muốn điên, nhác thấy mèo và em trai đều ngủ, cậu Vương quỳ lên giường túm lấy thầy Tiêu mà hôn.
Tiêu Chiến bị đè xuống giường thở không kịp, thấy Vương Nhất Bác không có ý định dừng lại làm anh hoảng lên, chống tay đẩy ngực cậu, nghiến răng:
- Em...Doanh Doanh ngủ bên cạnh mà em liều thật đấy.
Vương Nhất Bác liếm môi, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm đôi môi ẩm ướt trước mắt, lầm bầm: "Anh cố tình, chân anh, chèn vào đâu đấy? Anh còn biết là Doanh Doanh nằm bên cạnh đấy à?"
- Em bắt đầu trước. Mau đứng lên đi!!!
Vương Nhất Bác nghe lời từ người anh đứng lên, Tiêu Chiến chống tay ngồi dậy, đôi mắt màu hổ phách khẽ liếc, mỉm cười một cái, câu ngón tay lên khẽ ngoắc ngoắc. Cậu Vương nhanh chóng ghé mặt lại gần, anh đưa tay vuốt ve mặt cậu, nói như rót mật:
- Ngoan nào. Tiêu Doanh ở đây hai ngày, em kiềm chế lại biết chưa!
Tiêu Chiến anh chắc chắn là cố tình, sao anh lại bảo em kiềm chế với giọng như thế hả!!? Hả!!? Hả!!?
- Em...em đi lên trường chút đây. Tối em về.
Tiêu Chiến nhìn theo Vương Nhất Bác hấp tấp đi ra ngoài, quay lại nhìn khuôn mặt Tiêu Doanh đang ngây thơ ngủ vù vù, anh khẽ cười:
- Thấy chưa, cho dù em có là em bé thì anh ấy vẫn thích anh hơn nhá.
Tiêu Chiến mãn nguyện ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều. Lúc anh tỉnh dậy, Tiêu Doanh dậy trước rồi, đang ngồi đọc truyện tranh, yên lặng không tiếng động. Anh ra khỏi giường đi lại một chút, cảm thấy không còn quá khó chịu nữa, cũng hạ sốt rồi, nên anh quyết định đi tắm.
Em trai lên chơi mà cứ để em ở nhà thì không hay lắm, anh nhìn khuôn mặt đầy vẻ mong chờ của Tiêu Doanh, cài nốt cái nút áo sơ mi trên cùng, mỉm cười:
- Đi ra ngoài chơi nào.
Vương Nhất Bác đi học, nghỉ giữa giờ cầm điện thoại lên thấy Tiêu Chiến nhắn tin wechat, anh gửi hình ảnh cho cậu. Là hình Tiêu Doanh được anh dẫn đi chơi, cậu nhóc vui vẻ cười tít mắt cầm cốc nước ngọt đứng im cho anh chụp hình.
Vương Nhất Bác liền gào khóc: "Aaaaaaa, em cũng muốn đi chơi, anh Chiến, sao anh lại đi mảnh thế. Huhuhuhu." – tiếp đó gửi hàng loạt mấy tấm meme tuyệt vọng, ăn vạ, giận dỗi đủ cả.
Tiêu Chiến nhận được, cười tít mắt nhắn lại: "Chút nữa em học xong đến đây, đi ăn cơm, rồi cùng đi xem phim."
- Xem phim gì đới ~~~~~ anh ơi~~~?
- Xem siêu anh hùng.
Vương Nhất Bác ngúng nguẩy: "Em lớn rồi, em hông xem siêu anh hùng đâu!"
- Thế ai nửa đêm chạy đi xem One Piece hả?
- Giờ em muốn xem phim người lớn cơ. Phim người lớn ấy anh ơi ~~~.
Tiêu Chiến biết là Vương Nhất Bác lại lưu manh chọc ghẹo anh rồi, nhớ đến việc người lớn hai người làm đêm qua, hai má anh nóng lên, cúi đầu dùng lực nhấn bàn phím: "Thế thì em đi mà xem một mình!!!"
- Cần phải có anh Chiến thì mới có cảm giác được nhớ ~~~.
- VƯƠNG! NHẤT! BÁC! Em biết xấu hổ đi!!!
- Hệ hệ hệ. Được rồi. Em học xong em đến tìm anh nha. Moa, yêu anh!
Tiêu Chiến tủm tỉm cười cất điện thoại đi dắt Tiêu Doanh đi mua quần áo. Sau đó anh cho em trai đi vào nhà bóng chơi với các bạn nhỏ, tự mình ngồi bên ngoài vừa uống cà phê vừa trông em.
Có mấy chị mấy mẹ nhìn thấy một anh đẹp trai ngồi nhàm chán như vậy bắt đầu lân la nói chuyện, Tiêu Chiến mỉm cười lịch sự đáp lại. Mấy cô mấy mẹ đã đổ rầm rầm:
- Cậu trai này đã có người yêu chưa, chị có chồng rồi nhưng em gái chị cũng tốt lắm. Nhìn còn xinh hơn chị đấy!
- Con gái cô năm nay vừa đi du học về, 24 tuổi, cao 1m65, cô nhìn hai đứa hợp lắm đấy.
Tiêu Chiến cười khổ nhìn hai bà mối lườm nguýt nhau: "Cháu có người yêu rồi ạ."
- Thế à? Tiếc nhỉ.
Nhưng mà hai bà mối này vẫn chưa chịu ngừng lại, tiếp tục kể lể gì đấy về em gái con gái của họ, bóng gió rằng nếu anh mà có chia tay người yêu thì vẫn có người chờ đợi anh. Tiêu Chiến cạn lời, nhưng mà vì có hai người họ mà anh cũng không đến nỗi chán lắm.
Đợi thêm một lúc, Vương Nhất Bác tan học đến. Hai bà mối được phen sáng mắt. Trong lúc đợi Tiêu Chiến đi gọi Tiêu Doanh, Vương Nhất Bác lại bị lôi lôi kéo kéo. Ngơ mặt nghe các chị các mẹ nói chuyện, liếc thấy một lớn một bé nhà mình dắt tay nhau lại gần, Vương Nhất Bác tỉnh bơ cố tình nói rõ to:
- Cháu có người yêu rồi ạ. Người yêu cháu đẹp lắm. Con gái cô cao 1m65, người yêu cháu còn cao bằng cháu cơ. Thôi, chào mọi người ạ, cháu đi đây.
Đi ra khỏi khu vui chơi cho trẻ em, Tiêu Chiến mới phì cười đẩy nhẹ vai Vương Nhất Bác một cái: "Em nói cái gì đấy hả? Có nhìn thấy cằm các cô suýt rớt xuống đất luôn rồi không?"
- Haha, em chỉ nói sự thật thôi.
- Một nửa sự thật, em đâu có cao bằng anh.
- Hứ. Em đi giày cao một tý thôi là bằng rồi nhá. Không chơi với anh Chiến nữa, đáng ghét. Tiêu Doanh, chơi cái kia không?
Tiêu Doanh mắt sáng lên, gật đầu. Vương Nhất Bác vui vẻ bế thốc Tiêu Doanh lên, chạy vào chỗ chơi game đua xe. Tiêu Chiến xách đồ đi theo, đứng một bên chán nản hút trà sữa, cảm giác đưa hai đứa nhóc tì đi chơi vậy, nhìn cười vui chưa kìa.
Cũng may là Tiêu Doanh cũng có vẻ rất thích anh Nhất Bác, trẻ con cùng nhau chơi với nhau một lúc, đã quên luôn anh trai bên này rồi.
Vương Nhất Bác để cho Tiêu Doanh tự mình chơi, hớn hở chạy lại chỗ Tiêu Chiến đang đợi, vừa thở dốc vừa cầm cốc trà sữa anh đang uống dở lên hút một hơi, nói:
- Anh ra chơi đi. Sao anh lại không chơi? Ra chơi đi!
Tiêu Chiến từ điện thoại ngước lên đầy ghét bỏ: "Em trông đồ chút đi, anh đi vệ sinh. Không chơi nữa nhá. Gọi Doanh Doanh lại, sắp đến giờ chiếu phim rồi, xem xong còn chuẩn bị đi ăn cơm, anh hơi đói rồi."
- Được được. Anh đi nhanh về nhanh nha.
Vương Nhất Bác đợi Tiêu Doanh chơi xong lượt cuối cùng tự quay trở lại, cậu còn tự cầm khăn giấy đi mồ hôi trên mặt em trai, dịu dàng nói: "Anh Chiến đói rồi. Chúng mình để mai lại chơi. Bây giờ đi xem phim xong sẽ đưa anh Chiến đi ăn đồ ăn ngon được không?"
- Vâng ạ.
- Chút nữa em muốn ăn gì?
Tiêu Doanh trầm ngâm một chút, tròn xoe mắt nhìn: "Em muốn ăn cơm."
- Cơm...ừm, cơm. Cơm với cái gì?
Tiêu Doanh lại nghĩ mất một lúc, lắc đầu: "Ăn gì cũng được ạ. Em không nghĩ ra. Nhưng mà em biết là anh Chiến thích ăn món gì."
- Haha. Doanh Doanh ngoan quá, thế mình dẫn anh mình đi ăn món anh thích được không?
- Dạ được ạ.
Vương Nhất Bác thích Tiêu Doanh lắm, cười dịu dàng sờ tóc em trai, còn cầm tờ rơi trên bàn quạt quạt, dỗ dành:
- Ngày mai anh không phải đi học, chúng mình đi trung tâm giải trí chơi, có trượt patin nè, có trượt băng, thích lắm, sau đó đi gắp thú, em thích không?
Tiêu Doanh lần đầu được đi chơi, tất nhiên là cái gì cũng thích, gật đầu liên tục.
Trong lúc Vương Nhất Bác ân cần quạt gió cho Tiêu Doanh, một lớn một bé liếng thoắng bàn nhau ngày mai đi chơi cái gì, đột nhiên có hai người tiến lại gần, cắt ngang:
- Tiền bối Vương Nhất Bác, anh cũng đến đây chơi ạ.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười tắt ngấm, căn bản không nhận ra là ai, miễn cưỡng gật đầu.
Cô gái lại tiếp tục nói: "Em trai của anh đây ạ? Ôi dễ thương thế."
Vương Nhất Bác lại không lạnh không nóng ừ một tiếng. Quay đi tỏ ý không muốn tiếp chuyện, nhưng cô gái kia vẫn không có ý định rời đi, bắt đầu bày tỏ ý đồ chính:
- Anh ơi, có thể thêm wechat không ạ? Bạn em ngưỡng mộ anh lâu rồi, cô ấy ở đằng kia ạ.
Vương Nhất Bác ngẳng đầu nhìn cô gái bên cạnh, một cái liếc mắt cũng không cho cô bạn đứng đằng xa kia, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, người yêu của tôi không thích tôi thêm số người lạ."
Cô gái kia nghe vậy mặt đỏ bừng cúi đầu xin lỗi rồi chạy đi, cùng lúc đấy Tiêu Chiến cũng đi vệ sinh trở về, trên mặt mang đầy vẻ nghi ngờ:
- Vừa có chuyện gì đấy?
Vương Nhất Bác còn chưa kịp mở miệng, nào ngờ cậu em vốn kiệm lời lại nhanh như thỏ tố cáo: "Chị ấy vừa muốn thêm wechat anh Nhất Bác đấy anh."
Tiêu Chiến cười cười: "Vậy hả? Ghê quá he."
Tiêu Doanh lại tiếp tục: "Chị ấy gọi anh Nhất Bác là anh ơi xong bảo bạn chị ấy ngưỡng mộ anh Nhất Bác lâu rồi."
Vương Nhất Bác trợn mắt không tin được nhìn Tiêu Doanh. Tiêu Chiến không có vẻ gì là giận, cười: "Anh Bác của chúng ta đẹp trai có tài ha, nhất định là được nhiều người thích rồi."
Thế mà nhân lúc Tiêu Doanh không để ý, anh ta đã không tiếng động ngắt má cậu ta một cái. Dùng khẩu hình nói: "Cho em đào hoa này!"
Vương Nhất Bác bị ngắt đau, ôm mặt, lẽo đẽo xách đồ theo sau anh em họ Tiêu đi đằng trước tới rạp chiếu phim. Vương Nhất Bác gửi đồ rồi quay lại, thấy Tiêu Chiến và Tiêu Doanh mỗi người ôm một bịch bỏng ngô và một cốc coca đứng đợi. Tiêu Doanh ngửa cổ nhìn anh trai, hỏi: "Anh ơi, không mua cho anh Nhất Bác ạ?"
Tiêu Chiến mỉm cười: "Anh Nhất Bác không thích đâu."
Huhu, Chiến Chiến không thương em nữa rồi.
Vương Nhất Bác không nói được lời nào, ủy khuất nhìn anh, rồi đi sau lưng anh đi vào trong hành lang tối om dẫn đến buồng chiếu. Cậu có chút sợ tối, trong ánh sáng lờ mờ nhìn thấy bàn tay của người con trai kia đang đưa ra đằng sau vẫy vẫy, trái tim liền mềm nhũn, bước nhanh thêm hai bước, nhẹ nhàng nắm lấy.
Vào đến bên trong rồi, Tiêu Chiến ngồi ở ghế giữa, đặt bắp rang bơ và coca vào giữa anh vào cậu, quay sang nói chuyện gì đó với Tiêu Doanh. Qua chừng mười phút, đèn trong buồng chiếu tắt đi, Tiêu Chiến không nói nữa. Phim chiếu, tiếng mở khá lớn, hầu hết mọi người đều tập trung xem phim, chỉ có Tiêu Chiến anh không hứng thú gì với siêu anh hùng lắm, quay qua nhìn sườn mặt đẹp trai của người yêu rất lâu, sau đó đưa tay lên sờ chỗ anh vừa ngắt, vuốt ve.
Vương Nhất Bác giật mình quay qua nhìn anh, anh chỉ cười rất ngọt, vươn tay lấy một hạt bắp rang bơ, đưa tới bên môi cậu. Vương Nhất Bác ngoan ngoãn há miệng ăn, ghé vào tai anh thì thầm: "Em tưởng anh không cho em ăn."
- Đồ ngốc! Hai đứa mình ăn chung. Anh làm sao một mình ăn hết, mua nhiều thật lãng phí.
Vương Nhất Bác lại cười ngây ngô nhìn anh. Tiêu Chiến cũng cười, xong rồi lại ghé gần vào nói: "Vừa anh ngắt em đau lắm hả?"
Vương Nhất Bác vốn định bảo không đau, qua một giây liền đổi ý: "Đau lắm luôn ấy, có phải lỗi tại em đâu tự dưng anh ngắt em!!"
Anh nghe cậu kêu đau càng cảm thấy mình vừa rồi không đúng, bàn tay chạm lên mặt cậu càng nhẹ nhàng: "Anh xin lỗi, vì anh ghen tị nên là anh lỡ tay. Anh xin lỗi em."
Cậu Vương thấy thế cuống lên, cần lấy tay anh hôn hôn: "Không, không, em đùa đấy. Anh đừng làm vẻ mặt như thế. Anh thích ngắt véo thế nào cũng được mà." – Thầy Tiêu chỉ cười lắc đầu, đôi mắt nhìn cậu cứ long lanh long lanh.
Hai người trong bóng tối cứ ghé qua ghé lại nói chuyện như vậy, phim nội dung như thế nào thì không biết, nhưng mà biết bắp rang bơ rạp này làm cực ngon. Tự tay người yêu đút cho thì lại càng ngon.
Xem xong phim đã gần tám giờ tối, cả ba đều đã đói lắm rồi, kéo nhau đi ăn cơm. Bữa cơm bình yên không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà chuyện vừa rồi reo lên một hồi chuông cảnh báo, Vương Nhất Bác lúc này mới mang máng nhận ra, Tiêu Doanh này chắc chắn là bản sao đến 99% của Tiêu Chiến, phúc hắc cực kì, có điều 1% còn lại chính là cực giỏi tỏ vẻ không có gì, không để ý.
Nhóc con này đang muốn tranh giành anh Chiến với cậu!!
Có điều đối thủ này rất đáng yêu, nên là cậu Vương bằng lòng chịu thiệt. Dù sao quãng đời còn lại của anh trai nhóc đều là của anh, nên mấy ngày này anh nhường nhóc một tý. Haha.
Tận đến lúc về đến phòng mình, đóng lại cánh cửa phía sau lưng, nhớ lại Tiêu Chiến vừa thì thầm với cậu "Đêm nay anh ngủ với Doanh Doanh, em về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi. Nhớ đánh răng nữa đó.". Cậu Vương nghe lời đi tắm, đánh răng, tắt điện leo lên giường rồi, nhắn tin cho anh không thấy anh trả lời, mở trừng mắt nhìn trần nhà, nội tâm bấy giờ mới không ngừng gào thét: "Cái sự nhường nhịn này làm ông đây ấm ức quá!!!!!!!!!"
Cũng muốn ngủ cùng anh Chiến mà!
Còn muốn ôm ôm, muốn hôn hôn mà!! Ấm ức không ngủ được!!!
Tiêu Chiến bên này đợi em trai tắm xong mới đến lượt anh đi tắm. Lúc cầm được điện thoại nhắn tin trả lời Vương Nhất Bác thì đã hơn mười giờ rồi: "Em kiềm chế đi!"
Cậu Vương dỗi, nhắn lại: "Em đang chơi game, anh đi ngủ đi."
Tiêu Chiến đọc tin nhắn tủm tỉm cười. Tiêu Doanh nhìn anh nãy giờ đột nhiên nói: "Anh Nhất Bác là người anh Chiến Chiến thích đúng không ạ?"
Tiêu Chiến giật mình, nhưng cũng không có ý định giấu giếm: "Ừm, đúng rồi. Nhưng đây là chuyện của người lớn, đợi em lớn rồi em sẽ tự khắc hiểu."
- Em hiểu mà. Thích chính là yêu, trên tivi nhiều lắm.
- Ồ. Thế Doanh Doanh nhà mình đã thích bạn nào chưa?
Tiêu Chiến chỉ hỏi cho vui, không nghĩ tới cu cậu lại gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Em chỉ hơi thích thôi, bạn ấy tốt bụng lắm, hoạt bát nhưng hơi hay khóc, có lần bạn ấy khóc cả 2 tiết học luôn."
Anh buồn cười nhìn mặt ông cụ non nhà mình: "Thế à? Thế bạn ấy có xinh không?"
- Bạn ấy hơi xinh. Có nhiều bạn trong lớp xinh hơn.
- Bạn ấy tên là gì?
Tiêu Doanh do dự một chút, cuối cùng vẫn khai ra: "Bạn ấy tên Phương Thanh Huyền ạ."
- Tên đẹp quá. Mà thôi muộn rồi. Đủ ngủ mai còn dậy sớm đi chơi tiếp.
Vương Nhất Bác nằm chơi game một lúc, không thấy anh nhắn tin nữa lại mất hứng, chán nản tắt điện thoại thì chợt nghe tiếng gõ cửa, đã hơn mười một giờ rồi còn ai đến tìm cậu thế?
Vương Nhất Bác mở cửa ra, máu trong người sôi lên, Tiêu Chiến mặc áo cộc tay, quần ngắn chỉ che được nửa đùi đang đứng bên ngoài cười rất đẹp:
- Dỗ được một đứa ngủ rồi, sang dỗ nốt em bé bên này đi ngủ....
Anh còn chưa nói hết câu đã bị kéo vù vào phòng, đè lên cửa. Trong phòng tối om, vòng tay ôm lấy anh siết lại thật chặt, người kia đang ở trên cổ anh hôn hôn, anh cười tủm tỉm vuốt ve cơ bắp trên lưng cậu, dịu dàng: "Em dính người quá rồi đấy."
"Không có anh không chịu được." – Dứt lời cậu nhanh chóng hôn lên đôi môi xinh đẹp một nụ hôn dài thật dài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Để mọi người đợi lâu quá, có ai còn nhớ em không :))))) hihi ^^ :3.