Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Docke
Quỳnh Hoa lúc này cũng rất nghe lệnh, dùng chân lực phóng đại âm thanh truyền ra: “Hoàng hậu có lệnh, mọi người bỏ vũ khí xuống…” Chính mình còn bỏ thêm một câu, “Không hạ vũ khí sẽ bị tru cửu tộc…”
Trong đại sảnh yên tĩnh lại, chỉ huy trận chiến – Tề Thụy Lâm kinh ngạc nhìn qua bên này. Trông thấy ta cùng cây chủy thủ trong tay ta, hắn liền hướng lại đây, đang muốn tiến lên thì ta đã nhàn nhạt mà nói: “Thái tử, ngươi cũng đừng đến gần quá. Tay của ta không được ổn lắm. Nếu bị ngươi dọa, nói không chừng trên cổ hoàng hậu nương nương sẽ bị lưu lại một vết sẹo. Ngươi cũng không thể nào thoát khỏi bị liên lụy…”
Tề Thụy Lâm nổi giận đùng đùng liếc mắt nhìn ta một cái rồi dừng bước, nói: “Mẫu hậu, nhi thần chỉ muốn tập nã đạo phỉ mà thôi. Mẫu hậu cần gì phải giúp đỡ bọn họ?”
Mẫu Vân Cơ cười lạnh: “Đến nông nỗi này rồi mà hoàng nhi vẫn còn nói đến chuyện tập nã đạo phỉ sao?”
Ta cười nói: “Đương nhiên là tập nã đạo phỉ, chẳng lẽ mẫu hậu lại có quan hệ với Cửu Biến Quỷ Nữ, kẻ có ác danh truyền xa kia sao?”
Cửu Biến Quỷ Nữ, mặc kệ điệu múa mê hồn kia nhảy đẹp đến cỡ nào, lúc này cũng phải ngừng múa, nhìn về phía này, cực kỳ kinh ngạc. Có người dám động thủ trên đầu thái tuế, bắt cóc hoàng hậu nương nương, nàng còn có thể làm thế nào? Lão cha rốt cuộc ổn định lại được hơi thở. Ta thấy lồng ngực ông phập phồng vài cái, có lẽ là đang điều tức tĩnh khí.
Mẫu Vân Cơ lạnh lùng nói: “Thái tử phi cần phải hiểu. Bắt cóc ai gia là tội danh gì? Đại Tề, từ khi khai quốc cho đến nay, cũng chưa từng có phạm nhân nào phạm phải tội lớn đến thế. Chẳng lẽ ngươi muốn đánh đổi ngôi vị thái tử, đánh đổi tánh mạng của tất cả mọi người ở đây hay sao?”
Ta nhướng mắt, chậm rãi nói: “Mẫu hậu, từ xưa đến nay, chưa có ai phạm phải tội lớn như vậy. Nhưng mà, từ xưa đến nay, cũng chưa từng có vị hoàng hậu nào chỉ vì bức bách thái tử phi đến hoa viên thưởng hoa mà lại dẫn theo vô số trung phó tử sĩ, sát nhập vào chỗ ở của thái tử phi. Ngài bức đến tận đầu tận cổ của thần, chẳng lẽ không thể vui lòng để thái tử phi được phản kháng một chút hay sao? Không biết rằng nếu chuyện này được đưa lên bàn xử án trước mặt hoàng thượng và quần thần, thì ai sẽ là người có lý đây? Là ngài, người đã bức bách thái tử phi đến hoa viên thưởng hoa, đúng. Hay là thái tử phi ta đây, nhất thời phấn khởi nên đã phản kháng một chút có lý đây?”
Sơ hở lớn nhất trong lần hành động này của hoàng hậu chính là vô cớ xuất binh. Bà đã rằng, ta cùng thái tử có hiềm khích, cho nên thái tử sẽ không ra tay giúp đỡ, cho nên mới khẩn cấp xông đến cửa hòng loại trừ ta. Đáng tiếc, đây lại là một cái bẫy chờ bà nhảy vào. Tề Thụy Lâm còn có thể lấy danh nghĩ tập đạo (bắt cướp) mà đánh nhau với đám người mà hoàng hậu mang đến. Còn chỗ ta chỉ có ba cao thủ, đây là sự thật mà cả Đại Tề hầu như ai ai cũng biết, vậy thì hoàng hậu đâu có cớ gì để xuất một đoàn binh đông đảo như vậy. Huống chi, thân phận của lão cha lại vi diệu như thế?
Mẫu Vân Cơ bị kiềm hãm, ngay lập tức cũng không thể phản ứng được gì. Bà cũng chưa từng thấy qua ai to gan lớn mật như ta. Ngay cả Tề Thụy Lâm cũng không dám động đến một sợi tóc của bà, chỉ mang theo một số người vây ở vòng ngoài đánh nhau với thủ hạ của bà mà thôi. Còn ta, chỉ là một thái tử phi, vậy mà lại dám làm gương tốt, kề đao vào cổ bà. Con dao nhỏ cách cổ bà càng lúc càng gần, bà chỉ còn cách ngậm miệng…
Tề Thụy Lâm cau mày nhìn ta. Ta biết, kể từ lúc đó, nếu như xử lý không tốt thì chẳng những tình cảnh của ta càng thêm nguy hiểm mà ngay cả ngôi vị thái tử của Tề Thụy Lâm cũng có khả năng bởi vì tội danh thí mẫu (giết mẹ) mà phải chịu sự công kích từ trong lẫn ngoài triều đình, khó lòng giữ được.
Tề Thụy Lâm đi về phía trước vài bước, ta nhàn nhạt nói: “Thái tử, ngươi không được đến gần. Sáng nay ta thật sự vẫn chưa ăn điểm tâm, khó tránh khỏi tay sẽ bị run rẩy…”
Mẫu Vân Cơ nhàn nhạt nói: “Ngươi cần gì phải cố làm ra vẻ. Đây vốn là cái bẫy do hai ngươi bày ra…”
Ta nở nụ cười, hỏi bà: “Mẫu hậu, sao lại là bẫy được? Thái tử phi cùng thái tử bất hòa, là chuyện mà cả trong lẫn ngoài triều đình đều biết. Nữ nhân đã khiến thái tử phi phải dời khỏi phủ thái tử, hiện tại vẫn còn ở Đông Cung mà, có ai mà không biết chứ? Chẳng lẽ nữ nhân kia, thật sự có quan hệ với mẫu hậu sao?” Ta nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu thật sự nguyện ý để cho người ta biết rằng, ngài đã phái đồ đệ của Cửu Biến Quỷ Nữ, thanh danh hiển hách trên giang hồ, vào phủ thái tử đề tiến hành chuyện châm ngòi ly gián hay sao?”
Thanh danh của Cửu Biến Quỷ Nữ trên giang hồ quả thật rất kém cỏi. Bởi vì phần lớn võ công của nàng có liên quan đến mê hồn huyễn vật, làm hại không ít nam nhân trong danh môn chính phái. Cho nên tên nàng, trên cơ bản cũng chẳng khác gì dâm phụ. Hoàng hậu làm sao có thể để cho chuyện này truyền ra ngoài được? Nếu bà đã không dám truyền ra, như vậy, đem trận chiến ngày hôm nay diễn biến thành một cuộc tranh giành tình nhân giữa hai người phụ nữ, chẳng phải tốt hơn sao?
Mẫu Vân Cơ hiển nhiên cũng hiểu được ý của ta, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thái tử thoát khỏi quan hệ, có khả năng sao? Vợ chồng vốn là một thể, tất cả những gì ngươi đã làm không phải do thái tử sai khiến, thì là ai?”
Ta nhàn nhạt nói: “Thái tử cùng thái tử phi bất hòa là chuyện mà trong ngoài triều đình đều biết. Hai người chúng ta sẽ không liên thông một mạch. Hơn nữa, nếu đúng như những gì mẫu hậu nói thì tất cả những gì mẫu hậu đã làm ngày hôm nay, cũng là vì phụng thánh chỉ của hoàng thượng sao?”
Mẫu Vân Cơ lại bị kiềm hãm. Bà đương nhiên không thể giao ra thánh chỉ được. Ban đầu vốn tưởng rằng, sau này sẽ âm thầm giải quyết chuyện này một cách êm thắm dễ dàng. Phát triển đến nước này, có phải là mong muốn của bà đâu?
Ta nói: “Mẫu hậu, thần nhi nghĩ, người bên ngoài chỉ biết sẽ đồn rằng: ‘Thái tử muốn nạp thiên phi, thái tử phi vì quá ghen tuông nên đã tự mình dời khỏi Đông Cung ra ở bên ngoài. Mà lúc này, hoàng hậu nương nương tuyên chỉ muốn thái tử phi vào cung thưởng hoa. Thái tử phi tâm tình không được tốt, sẽ không đáp ứng. Kết quả là, hoàng hậu nương nương giận tím mặt, mang theo một đội nhân mã, sát nhập sơn trang, nảy sinh xung đột với người của thái tử phi.’ Có người sẽ nhân đó mà hỏi: ‘Hoàng hậu nương nương cũng quá kiêu ngạo đi. Không phải chỉ là không đáp ứng đi thưởng hoa thôi sao? Cần gì phải dẫn theo nhiều cao thủ như vậy buộc thái tử phi phải vào hoàng cung?’ Có người sẽ lặng lẽ trả lời: ‘Ngươi không biết sao, hoàng hậu chính là người của Mẫu gia đó. Mẫu gia, ngay cả hoàng thượng cũng phải kính nhượng ba phần’…”
Mẫu Vân Cơ liên tục cười lạnh, nhưng không lên tiếng…
Ta so tới so lui thanh đao trên cổ bà, tiếp tục nói: “Trước đừng nói đến người ta sẽ nói như thế nào. Những lời nói kia khẳng định đối với mẫu hậu ngài chẳng tốt đẹp gì. Nhi thần cũng không muốn nhắc đến để tránh làm ngài tức giận. Cứ nói về thần nhi trước đi. Như vậy, dưới áp bức của mẫu hậu, thái tử phi không chịu nổi liền phản kháng, kề chủy thủ lên cổ hoàng hậu nương nương. Đúng lúc đó, thái tử theo dõi đạo phỉ theo đến sơn trang. Khi vào bên trong, nhìn thấy tình cảnh như vậy liền vội vàng khuyên bảo, cứu hoàng hậu nương nương…”
Mẫu Vân Cơ không thể ngờ được, ta nói một hồi đến cuối cùng, thái tử trái ngược lại trở thành người cứu bà. Bà liên tục cười lạnh, nói: “Thái tử sẽ ngăn cản thái tử phi thương tổn ai gia ư? Có ai sẽ tin chứ?”
Ta nói: “Tất nhiên, những người ở đây, ai ai cũng đều không tin. Nhưng chân tướng như thế nào, chẳng lẽ mẫu hậu thật sự muốn một năm một mười đối chất trước mặt hoàng thượng hay sao? Còn nữa, thỉnh mẫu hậu hạ lệnh cho đám người của ngài bỏ vũ khí xuống, tự động đầu hàng… Đó là chuyện không có khả năng xảy ra, mẫu hậu sẽ không đáp ứng… Nhưng mà, người bên cạnh ngài cũng có thể truyền chỉ. Ngài xem kìa, vị thái giám bên cạnh ngài đã gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi rồi…”
Quỳnh Hoa đã sớm ngầm hiểu, nói: “Mau truyền chỉ đi, bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống, mặc cho thái tử xử trí. Nếu không, tánh mạng của hoàng hậu khó giữ được…”
Thái giám kia nhìn hoàng hậu. Hoàng hậu đanh giọng quát: “Không có ý chỉ của ai gia, ngươi dám…”