Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta được Lâm Thụy ôm vào trong ngực. Trên người hắn thoang thoảng hương cỏ xanh, rất tươi mát, rất dễ chịu. Ta mở to mắt. Thấy Lâm Thụy đẹp trai đang nhăn mày nhăn mặt, ánh mắt lóe sáng. Lúc vừa nhìn thấy, ta cảm nhận được bên trong ánh mắt đó toát ra vẻ đau lòng. Nhưng cảm giác này chỉ lướt qua trong tích tắc, ta không chú ý lắm. Bởi vì lúc đó, ta đang rất căm tức. Không phải tại ngươi, ta vì sao phải lê lết ở đầu tường này lâu như vậy chứ? Trông thần sắc của ngươi kìa, còn ra vẻ như ta phạm nhiều lỗi lắm vậy…
Ta lập tức trừng mắt, lạnh lùng hỏi hắn: “Ngươi muốn gì đây?”
Lâm Thụy buông ta ra, lại không biết lôi cây quạt ở đâu ra, nhàn nhạt cười, nói: “Đâu có gì, chẳng qua muốn đùa với tiểu thư một chút thôi…”
Ta nghĩ không thể nào lại có chuyện chơi đùa kiểu ngây thơ như thế. Ta lo nghĩ. Ngoại trừ hắn có thân phận là người Đại Tề ra, còn lại ta hoàn toàn không biết gì về hắn cả. Ta cũng chưa từng cùng hắn xuất hiện, hắn vì sao lại đùa giỡn ta như vậy? Ta đang muốn lớn tiếng chất vấn hắn, lại nhớ đến mấy mũi tên bắn trên đầu tường kia. Rất sắc bén, tốc độ rất cao, lực bắn cũng rất mạnh…
Ta quyết định, vẫn nên lễ phép với hắn một chút thì tốt hơn. Ta đang nghĩ ngợi nên làm sao lễ phép hỏi hắn mà bản thân không phát hỏa. Trong lòng ta lửa giận đang cháy phừng phừng, khó mà đảm bảo được đang lúc nói chuyện không buộc miệng mắng hắn…
Hắn vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, nói: “Thọ lễ của ta, ngươi đã đưa cho ta đâu!”
Ta nhất thời không thốt được nên lời. Thọ lễ kia đã bán rồi, tiền cũng đã xài hết rồi. Ta lấy cái gì đưa cho hắn đây. Hắn quả nhiên là vì chuyện thọ lễ mà đến. Chỉ sợ sớm đã hỏi thăm chỗ Phẩm Ngọc Phường rồi, cho nên mới đến đây xuất một chiêu dọa ta như vậy. Sau đó, lại sợ gây ra án mạng chết người nến mới chạy ra đỡ ta? A, nếu đúng như vậy, thủ đoạn của hắn cũng thật độc ác. Mang đến vài tên cung thủ giỏi, còn ngang nhiên phong tỏa một con phố, chỉ vì muốn giam ta ngồi trên đầu tường hai canh giờ để… mài đũng quần? Thật may mà chưa có mài đến…
Còn nói ta là trừng mắt tất báo* nữa không. Trước mặt chính là nhân tài trừng mắt tất báo điển hình đây. Nghĩ đến đây, ta vội tránh xa hắn thêm một chút, phảng phất như hắn là bệnh nhân tâm thần vậy…
(*Theo câu có thù tất báo, nhưng hai vị này thì người ta chỉ cần làm cho các vị ấy giận trừng mắt lên là các vị ấy đã phải trả đũa lại rồi.)
Nhưng còn chuyện thọ lễ thì làm sao bây giờ?
Ta từng nói sẽ đập nồi bán sắt trả lại cho hắn. Nhưng chỉ giỏi nói thôi chứ tài cán nào làm được. Ta hiện tại một cái nồi cũng không có, lấy gì đập mà trả cho hắn?
Mặt hắn vẫn không chút thay đổi. Ánh mắt sáng ngời nhìn ta. Ta thật cẩn thận, run run rẩy rẩy ngó lại hắn. Ôi, ôi, ai bảo ta thiếu tiền hắn làm gì. Nếu không thiếu tiền người ta, thì đâu cần phải lo lắng như thế này. Ngay cả mối thù bị giam trên đầu tường mài đũng quần, ta cũng đành xem như không có. Lại nói, hắn hiển nhiên là có võ công nha, còn dẫn theo không ít tay sai nữa. Tiểu Phúc Tử của ta lại không có bên cạnh,…
Ta xèo xèo ngô ngô nói: “Lâm công tử, ngài biết rồi đó. Chuyện Thọ lễ ấy mà, lâu như vậy ngài không đến lấy. Ngài xem, đó chính là luật lệ của Phẩm Ngọc Phường, liền đem thọ lễ của ngài bán đi rồi…”
Lâm Thụy liếc mắt lừ ta một cái: “Vậy tiền đâu?”
“A, tiền kia… Này, không phải lâu như vậy ngài cũng không đến hay sao? Tiền kia cũng sẽ không có đúng không?”
Lâm Thụy cười lạnh một tiếng: “Vậy nên ngươi nuốt luôn rồi?”
Ta không ngờ hắn có thể nói trắng ra như vậy, lột sạch những tâm tư xấu xa của ta đem ra phơi nắng. Ngay cả những câu chữ ta định nói để che dấu cũng không còn cách nào dùng được nữa. Ôi, ôi, ôi, hôm nay cũng thật là xui xẻo mà.
Ta phải làm sao bây giờ. Đòi tiền thì không có đâu, muốn lấy mạng thì lấy…
Nghĩ thế nào ta liền nói ra thế ấy: “Không có tiền, chỉ có cái mạng này thôi, ngươi muốn lấy hay không?” Tư thế rất lưu manh vô lại.
Không ngờ hắn lại gật gật đầu, nói: “Ừm, cái mạng của ngươi cũng có chút giá trị. Được rồi, dù sao cũng không thu lại tiền được, coi như mua ngươi năm ngàn lượng bạc đi. Lại đây, ký tên đồng ý…”
Nói xong vẫy vẫy tay. Từ góc tường sáng sủa lại chui ra một gã trung niên, ngang nhiên tay trái còn cầm một đống giấy tờ, tay phải cầm bút, đưa cho ta bảo ta ký tên.
Đây hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi!
Ta cuối cùng hiểu rồi. Hắn đang thả mồi dụ ta cắn câu đây mà, ta sao có thể ký tên được?
Ta mỉm cười, nhìn hắn: “Lâm công tử, nói vậy là đã sớm chuẩn bị sẵn chiêu này rồi phải không?”
Lâm Thụy phụng phịu nhìn ta: “Sao lại là ta chuẩn bị sẵn được, chuyện này không phải do chính miệng ngươi nói ra hay sao? Ta chưa từng ép ngươi mà đúng không?”
Ta nghĩ lại, quả đúng là ta tự mình nhảy vào hố mà. Cũng chính miệng ta nói ra đề nghị này. Nhưng cái miệng của ta, tại sao lại nói ra chuyện này nhỉ?
Ta nói: “Ta đã nói cái gì? Ta giống như đã đưa ra đề nghị gì sao?”
Ta trừng mắt nhìn. Nhìn hắn… Lông mi cũng thật dài, chớp sáng chớp sáng trên gương mặt hắn, tựa như đứa trẻ, thật đáng yêu làm sao. Nhưng mà… nội tâm của hắn, sao lại xấu xa đến thế, ngay cả một thiếu nữ yếu đuối như ta mà cũng muốn ức hiếp sao? Ta không xấu xa với ngươi thì đâu phải là người nữa.
Đôi chân mày xinh đẹp của hắn khẽ cau lại, thật xinh đẹp. Hắn nhìn ta sững sờ, không nói được gì, làm như ta là đại vô lại ngoài sức tưởng tượng không bằng. Đã vô lại thì vô lại cho chót, ta cười cười nói: “Lâm Thụy công tử, ta cũng không thiếu tiền gì của ngài. Là công tử vi phạm giao ước, không chịu đến lấy hàng. Món ngọc khí đó cần phải trả tiền nguyên vật liệu mà. Thứ ta dùng, chính là hòa điền mỹ ngọc tốt nhất. Vào thời điểm đó, số tiền bỏ ra cũng không chỉ tốn năm ngàn lượng. Mà ngài bỏ ra năm ngàn lượng dùng để đặt cọc, không phải theo giao kèo của chúng ta, chỉ là một nửa số tiền thù lao thôi sao? Đến lúc cuối cùng, ngài lại không đến lấy hàng. Món đồ đó giá trị thế nào hẳn ngài cũng biết. Ông chủ tiệm ngọc thô lại muốn nhanh nhanh lấy lại tiền ngọc, nên đành phải bán nó đi. Nhưng cuối cùng, bán đi rồi mà ngay cả tiền nguyên vật liệu ta còn chưa lấy lại vốn được. Còn phí nhân công, phí củi lửa ta đều chưa có tính toán với ngài nữa. Nói đúng ra, ngài còn thiếu ta một món tiền đó nha…”
Tiểu Lâm, muốn đấu với ta sao, còn chưa đủ tư cách đâu. Làm người không thể yếu thế, nếu yếu thế sẽ lập tức bị người ta ăn ngay. Ta nghĩ, ta nên vô lại ngay từ đầu mới phải. Lúc ban đầu do cảm giác có lỗi nên cố gắng giải thích hết nửa ngày. Kết quả thì sao, thiếu chút nữa đã bị hắn ăn sạch. Bây giờ ta trở mặt rồi, hắn không phải bị ta làm cho á khẩu không thể trả lời hay sao?
Lâm Thụy mặt mày càng nhăn tít lại. Hắn hoài nghi nhìn ta, cứng họng: “Cái… cái gì? Ta còn thiếu ngươi tiền?”
Ta nghiêm trang nói: “Đương nhiên. Ngài biết đó, buôn bán có lý lẽ của buôn bán, quan trọng nhất chính là chữ tín. Ta tính lại cho ngài nghe một lần nữa, vì sao ngài còn thiếu tiền của ta. Ngài xem, ngài không đến lấy hàng, ông chủ bán ngọc thô thúc giục đòi ta trả hơn bảy ngàn lượng bạc tiền ngọc thô. Làm sao trả? Ta đành phải bán ngọc của ngài chứ sao. Nhưng vì bán gấp nên chỉ bán được chưa đến hai ngàn lượng bạc. Hơn nữa, tiền phí thủ công, còn thêm một ít lông gà vỏ tỏi tiền phí củi lửa lò đúc, phí vận chuyển gì gì đó, cũng mất hết khoảng một ngàn lượng bạc nữa. Ta phải tự bỏ tiền túi ra trả, không bằng, ngài trả lại cho ta đi?”
Ta chìa bàn tay trắng nõn ra. Hắn nhìn tay ta, rồi lại nhìn sang ta, quả thật không thể tin được trên thế gian lại có một nữ nhân như thế này: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Ta nói: “Ta, ta, ta thì sao? Nếu không, chúng ta báo quan đi? Ta biết, ngươi ở đây có nhiều thủ hạ. Thiếu tiền không trả, giết người diệt khẩu rồi đem thi thể vùi lấp tại chỗ là chuyện bình thường. Nhưng ngài nhiều tiền như vậy, chỉ vì thiếu có một ngàn lượng mà mang tội danh giết người. Ngài thấy đáng sao?”
Ngươi xem, ta bố trí cho hắn tương lai sẽ trở thành tội phạm giết người rồi.
Kỳ thật, thủ pháp này của ta phát sinh từ những vụ cãi cọ tài chính trong các xưởng sản xuất ở hiện đại. Ta thấy nhiều rồi. Có đôi khi, một ông chủ xưởng chẳng biết vì sao lại thiếu nợ người ta một món tiền, bởi vì vấn đề thời gian, bán nhà máy hiệu buôn rồi lôi nhau ra tòa đó sao?
Ta vốn không muốn đối phó với hắn theo cách này. Ai bảo hắn lừa ta lên đầu tường, ngồi mất hai canh giờ làm gì? Ai kêu hắn nhiều tiền như vậy lại còn muốn bóc lột người nghèo như ta đâu?
Hắn nhìn nhìn trời, day day trán. Ta cho rằng hắn đang ngửa mặt lên trời thở dài, liền dùng ánh mắt đồng tình thương hại, nhíu mày nói: “Như vậy đi. Ta biết, số tiền lớn như vậy, đến hơn một ngàn lượng bạc, công tử cũng không thể mang theo bên người. Hay là, ngài viết tờ giấy nợ đi, khi nào rảnh thì trả lại ta sau?”