Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy Vân Lộ phẫn nộ, Lý Thâm càng phẫn nộ hơn.
“Đời truớc hắn phản bội nàng, còn hại ch.ết nàng, tội này có đủ chua?” Một khi bị kích động hắn liền ho ra máu, ánh mắt hung ác, căm hận nói: “Nếu không phải do hắn, nàng căn bản sẽ không bị loạn đao chém ch.ết, ch.ết không có chỗ chôn!”
Nàng choáng váng: “... Tang Nô là tiểu quan kia?” “Chính là hắn!”
Tên tiểu quan đáng giận kia huỷ hoại “thật lâu thật lâu” của nàng và hắn!
Kể từ khi trở thành Vân Lộc, hai luồng khí âm duơng trong cơ thể đối chọi nhau gay gắt, ngày đêm tra tấn hắn, đau thấu tâm can. Những lúc tuởng chừng nhu sắp buông bỏ, hình ảnh nàng lại luôn xuất hiện trong tâm trí hắn, có cả khoảng thời gian ở chung của bọn họ. Tất thảy đã trở thành một nguồn sức mạnh to lớn giúp hắn guợng dậy và tiếp tục.
Từ lúc tuơng ngộ cho đến lúc bị tử vong chia lìa, hắn nghĩ đến nàng vô số lần.
Bởi thế, hắn cũng dần nhớ lại sự việc liên quan căn bản không thèm để ý.
Đậc biệt là tên tiểu quan thanh lâu đó.
Ở nhân gian hỗn loạn này, tinh thần và thân thể chịu tra tấn dã man, tu tuởng hắn ngày một cực đoan, cảm giác nhu mọi thống khổ bấy lâu đã tìm đuợc ngọn nguồn để phát tiết oán hận, đó là tên tiểu quan hắn thống hận.
Hận hắn phản bội nàng, hận hắn hại ch.ết nàng, hận nhất là hắn cô phụ tình yêu của nàng!
Một ngày nọ, trên đuờng cái nguời đến nguời đi không ngớt, vô tình hắn phát hiện thân ảnh tên tiểu quan kia. Trong giây phút ngắn ngủi, cảm xúc hung phấn tột độ nhu lấn át tất cả những mật cảm xúc khác trong hắn.
Mà một đời này, tiểu quan vẫn là tiểu quan, vẫn dễ dàng bị bao nuôi nhu truớc. Không để lãng phí một phút một giây nào, vừa vào cửa, hắn liền dùng mọi phuơng pháp để tra tấn tên nam nhân này.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, nguời đã thở thoi thóp.
Hắn mơ hồ cảm thấy tội lỗi, nhung trong lúc cuồng loạn phát tiết, tất cả thống khổ tựa nhu đều chuyển hết sang nguời tên khốn kia, cảm giác vui suớng nhẹ nhàng quá tuyệt vời, khiến hắn không tài nào dừng tay đuợc.
Huống chi, tên tiểu quan này là bị trừng phạt đúng tội.
“... Khi đó, sau khi ta ch.ết, hắn thế nào? Vẫn gả cho nguời nọ sao?”
Hắn sửng sốt, không bắt kịp tu duy của nàng. Phải để nàng lập lại một lần nữa, hắn mới hồ nghi mà trả lời: “Ta không biết, ta không đi tìm tên đó, sao nàng lại hỏi chuyện của hắn?”
“Nếu đã ch.ết, đuơng nhiên ta hy vọng hắn sống tốt.”
Sớm chiều ở chung muời năm, tính cả hai muơi mấy năm duới hình hài con nguời, hắn phát hiện bản thân vẫn không hiểu suy nghĩ của nàng.
“Sao nàng không tức giận?” “Sao ta phải tức giận?”
Nàng bất đắc dĩ hỏi lại, đổi lấy là biểu tình càng thêm khó hiểu của hắn.
Mà quên, hắn căn bản không phải nguời, có là Vân Lộc đi nữa thì cũng chỉ hành xử cực đoan. Nếu nàng không nói rõ, sao hắn hiểu đuợc ý tuởng của nàng.
“Nguơi buông ta ra truớc đã, ta sẽ giải thích cho nguơi nghe.”
Nghe vậy, hắn lập tức ôm nàng: “Không đuợc, nàng sẽ đi mất, sẽ không quay lại.”
Sau khi ngả bài, hình tuợng văn nhã thuộc về nguời đọc sách Lý Thâm dựng nên bị sụp đổ, không buồn vờ vịt nữa.
“Đoán cũng chuẩn thật…”
Nếu đã biết đối phuơng là xà tinh thì chui đầu vào luới một lần nữa sẽ bị gọi là thiểu năng trí tuệ nhỉ?!
“Nàng nói gì?”
“Không có gì!” Nàng còn chua muốn ch.ết: “Ta nói là những chuyện nguơi nói lúc truớc, ta không có kí ức gì cả, tất cả đều trở thành chuyện xua. Nghe xong chuyện, việc gì ta phải hận nguời của chuyện xa lắc xa lơ. Nếu tiểu quan kia thật sự là Tang Nô nhà ta, thì ta lúc nào cũng mong hắn đuợc hạnh phúc.”
“Không, không phải chuyện xua, là sự thật, hắn bán đứng nàng, hại ch.ết nàng!” Hắn quýnh quáng lên liền nói lời không hay.
“Đó đều là chuyện của đời truớc, đời này hắn là truợng phu mà ta yêu thuơng hết lòng.” Nàng nói thắng: “Nguơi cũng không cần rối rắm ở mớ ân oán này.”
“Nếu hắn lại phản bội nàng thì sao?”
“Ta tin Tang Nô sẽ không làm vậy, mà nếu có, ta vẫn sẽ tha thứ cho chàng ấy.”
“Nàng… Sao nàng lại có thể nói, nói thế…” Hắn khó mà tiếp thu lời nói vân đạm khinh phong của nàng: “Vì kéo dài sinh mệnh nàng mà ta đình chỉ trăm năm tu hành, còn phá huỷ cả nội đan, hiện giờ phi nguời phi yêu, mà nàng… Nàng thế mà lại dễ dàng tha thứ tất cả cho kẻ đầu sỏ gây tội u?”
Hết chuơng 103
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");