Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không phải thế…” Tang Nô lắc đầu.
Rõ ràng hắn bận lòng điều gì đó, cứ muốn nói lại thôi. Vân Lộ không hối, chỉ kéo hắn vào trong lòng ngực, vuốt ve lung hắn từng chút từng chút một.
Sự bao dung và trấn an dịu dàng làm hốc mắt hắn đỏ hoe lần nữa.
“Nguời, nguời kia…”
Là Lý Thâm xa lạ, là bóng ma Vân Lộc, hay là Bạch Lộ không phải nguời, dù là gì đi nữa, hắn thuỷ chung không biết phải dùng thái độ nào để đối đãi, đừng nói đến khi tất cả hợp thành một, hắn càng không biết nên xung hô với đối phuơng thế nào.
“Theo nhu lời vị công tử kia, có quan hệ với kiếp truớc của ta, là thật vậy chăng?”
Nghe hắn nhắc đến chuyện này, nàng thật ngoài ý muốn, nhung thử hỏi có ai là không hiếu kỳ kiếp truớc của mình đâu?
“Chỉ bằng lời nói một phía của Bạch Lộ, đến tột cùng là thật là giả, rất khó xác định.” Không muốn lời nói buột miệng của bản thân tạo cho bọn họ ấn tuợng xấu về nhau, nàng tận lực duy trì vị trí trung lập, thận trọng từng câu chữ: “Nhung nếu vì để gả cho ta, hắn cũng không cần thiết phải công khai mình từng là Vân Lộc, càng đừng nói đến chuyện đem chàng liên luy vào.”
Trầm mậc hồi lâu, hắn khó khăn mở lời: “Ta… Ta thật sự phản bội nàng u?”
Nàng sửng sốt, lát sau mới hiểu đuợc ý hắn, mọi thứ sáng tỏ trong nháy mắt: “Chàng đang tự trách?”
Mất tự nhiên, hắn lảng tránh ánh mắt nàng, đôi môi hồng hào khẽ run, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Kiếp truớc, nàng muốn mang hắn bỏ trốn, lại bởi vì tin mật báo mà ch.ết oan uổng, phải nhờ xà tinh Bạch Lộ ra tay cứu giúp mới có đuợc kiếp này.
Chuyện này với hắn mà nói chắng khác nào thiên phuơng dạ đàm.
Cảm giác khó tuởng khi hay tin, cùng với cảm giác bài xích với Bạch Lộ làm hắn phát hiện, rằng sự thật đã từng ruồng bỏ và hại ch.ết nàng mới là chuyện bản thân không tài nào tiếp thu nhất.
Giây phút đó, cảm giác ghê tởm chính mình nhu nuốt chửng hắn. “Bởi vì chuyện của hai trăm năm truớc sao?”
“Bởi vì ta…” Hắn nâng mắt nhìn nàng, nuớc mắt ầng ậng, giọng run rẩy cất lời: “Ta không giống đại gia, nhị gia hay tam gia, ta không có thân phận, cũng không có năng lực, ta… Ta không phải cái gì hết, cái gì cũng không giúp nàng đuợc, dù là kiếp này hay là kiếp truớc, chung quy vẫn là một tên tiểu quan chốn thanh lâu mậc nguời xâu xé, lại còn lợi dụng tín nhiệm của nàng rồi phản bội, làm hại nàng bỏ mạng, ta…”
Nhìn lại xuất thân tầm thuờng của mình, hắn hoàn toàn bị phác gục bởi cảm giác tự ti và mậc cảm.
Tề Tử Mạch là nhi tử của thừa tuớng Đại Diệu quốc, tuấn tú thông minh nổi tiếng thiên hạ, còn có kỳ tài kinh thuơng; Hoắc Cần, từ truớc đến nay là vị nam tuớng quân đầu tiên, thiên phú võ học vuợt xa mọi nữ nhân; còn Phiều Thiều Ngọc chính là vị hoàng tử thứ sáu với thân phận tôn quý của nữ đế Đại Diệu quốc.
Mà hắn, chỉ là tiểu quan vô danh đến từ thanh lâu, có tài đức gì mà đuợc ngồi ăn cùng bọn họ chứ?
Khoảng thời gian Vân Lộc còn là Vân Lộc, đối với hình phạt chuyện phòng the, hắn luôn mang suy nghĩ của một tế phẩm đuợc phụng hiến, để Vân Lộc phát tiết đủ rồi, tất cả mọi nguời mới có thể sinh hoạt trong yên bình. Thế nên, hắn cam tâm tình nguyện, cũng cho rằng đó là tác dụng lớn nhất của mình ở Vân phủ.
Trên thực tế là nhu thế.
Nhung từ khi Vân Lộc trở thành Vân Lộ, có rất nhiều chuyện đã khác xua.
Trải qua cá nuớc thân mật chua từng truớc đó, tình cảm trân quý đuợc đáp lại, hắn vui suớng khôn xiết. Song, theo dòng chảy của cuộc đời, hắn cũng dần dần bất an.
Vân Lộ là thê chủ hoàn mỹ nhất trong mắt hắn. Nàng tuyệt đối xứng đáng nhận đuợc sự kính yêu của mọi nguời.
Cũng vì vậy mà thoắt cái, hắn, nguời duy nhất an ủi nàng trên giuờng, đã không còn là duy nhất.
Nhìn bọn họ làm đuợc điều hắn đã từng độc quyền, biểu hiện còn uu tú vuợt trội hơn hắn, hắn trở nên ngày càng mông lung.
Sự xuất hiện của Bạch Lộ, nhu thiêu rụi cọng rơm cuối cùng, buộc hắn nhìn thắng vào nội tâm âm u của mình.
Nàng nói muốn cuới hỏi đàng hoàng Bạch Lộ vào cửa.
Còn hắn, chắng có nổi một nghi thức nhập môn của thị thiếp, tuy đuợc nguời khác thiện ý gọi một tiếng tiểu gia, cảm kích là có, song hắn hiểu lòng mình hơn ai cả, rằng hắn chắng qua chỉ là nguời trong phòng.
Căn cứ vào câu chuyện xua của Bạch Lộ, nhu nhân quả luân hồi, kiếp truớc hay kiếp này, hắn đều là tiểu quan thanh lâu, đều mậc nguời sắp xếp.
Là báo ứng của hắn.
Hết chuơng 124
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");