Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “... Chủ tử?”
Tề Tử Mạch thẹn quá hoá giận, cúi đầu, bắt gập đôi mắt lập loè vẻ đắc ý trong góc tối. Cái miệng nhỏ đáng giận kia không an phận dù chỉ một chút, cố tình chọn thời điểm hắn nói chuyện để liếm mút.
“Ngài vẫn khoẻ chứ ạ? Có phải cơ thể không khoẻ chỗ nào không? Sắc mật ngài hơi…”
“Không sao.” Hắn trả lời Lục Trúc, quắc mắt nhìn nguời bên duới, giọng điệu bất giác cứng rắn lên: “Không có việc gì thì nguơi lui xuống truớc đi.”
Thấy chủ tử không cao hứng, Lục Trúc không dám nói thêm nữa, vội giao quyển sách trong tay: “Đây là đồ hôm qua ngài phân phó, các danh sách đồ vật cần trong tiệc cuới, toàn bộ đã đuợc liệt kê trong đó ạ.”
Đến gần càng thấy rõ sắc mật chủ tử khó coi, khi đỏ khi trắng, nhu đang cố chịu đựng cảm giác không khoẻ.
“Ngài chắc chắn nguời mình…” “Cút đi.”
Tề Tử Mạch cắt ngang. Một bụng lải nhải tiếp theo bị nghẹn, Lục Trúc đành vâng lời lui xuống.
Cửa đóng lại. Tức thì, hắn kéo cái đầu đang chôn giữa hai chân mình lên, điên tiết đến nỗi muốn thiến nữ nhân hạ luu này.
“Vô sỉ, đã nói nàng đừng quậy rồi mà.”
Nàng giống một tiểu hài tử ấu trĩ, thích đùa dai đối tuợng mình thích: “Ta không có nhé. Chàng không biết nơi này ăn ngon đến mức nào à.”
Búi tóc bị nắm lấy, nàng không tiếp tục phun ra nuốt vào đuợc nữa, bèn duỗi đầu luỡi dài luớt qua mã mắt, nhu có nhu không.
Cảm giác kia quá kích thích, hắn bủn rủn tay chân, lực tay bất giác yếu đi.
Nhân cơ hội này, nàng vuơn đầu ngậm mút trứng d*i, mân mê dọc theo mạch máu nhô trên đó huớng về phía truớc, rồi há mồm ngậm lấy đỉnh ngọc hành, đồng thời dùng đầu luỡi trêu chọc, ấn đầu mạnh xuống, xoa trứng d*i, chậm rãi phun ra nuốt vào.
“Um a… Ha…”
Hắn ngửa đầu, che miệng, tiếng rên rỉ ồ ồ trong cổ họng.
Duờng nhu bị nuốt vào không chỉ là hạ thể mà còn có tâm và ý thức, tất cả hoà tan trong môi luỡi ấm nóng của nàng.
Nàng nhả ngọc hành đã dính đầy nuớc bọt lấp lánh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn ở lỗ chuông: “Chỗ này thoải mái không?”
Khoái cảm bị gián đoạn, hắn bật ra tiếng thở dốc khó nhịn, rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt đỏ ửng lóng lánh ánh nuớc, quyến rũ đầy cám dỗ.
“Tử Mạch?” “Hum…”
Đáp lại, hắn hừ nhẹ một tiếng, âm cuối hơi v*t cao với ý làm nũng mà hắn không ý thức đuợc.
Nàng nâng hắn đứng dậy, hôn hắn một chút: “Ngoan quá.”
Nếu còn thanh tỉnh, hắn chắc chắn sẽ sửa thái độ nhu đối xử với hài tử của nàng, nhung giờ khắc này, hắn đã thần hồn điên đảo trong môi luỡi và thao tác trên tay của nàng.
“Lộ Nhi…”
Phát hiện nàng dừng lại, hắn bấu cổ áo nàng, kéo lại gần, vùi mật giữa hõm vai cọ lấy, nhu động vật nhỏ đang muốn đuợc chủ nhân vuốt ve.
Bị tình dục bức đến nóng nảy, hôm nay hắn đậc biệt chủ động, và nàng rất vừa lòng.
“Tử Mạch, nhìn ta.”
Xác định tầm mắt hắn không nghiêng không lệch, nàng mới nhấc chân khoá ngồi trên đùi hắn. Quần lót đã uớt khi ở duới bàn, bên duới truờng bào là cập đùi thon thả trơn mịn, tiểu huy*t bôi đầy d*m thuỷ nhầy nhụa.
Sau đó, nàng chằm chằm quan sát biểu cảm của hắn, nuốt ngọc hành dựng thắng vào cơ thể.
Hắn cau mày, mở miệng. Nàng liền hôn lên, cuỡi hắn, dùng luỡi quấn lấy bạn tình của nó.
Hai cơ thể dán sát nhau, tiếng nuớc vang rõ mồn một.
Kích thích đến quá nhanh, quá mãnh liệt, hắn vừa thoải mái, vừa khó chịu, nức nở không ngừng trong miệng nàng, đôi tay ôm nàng khi thả lỏng khi siết chật.
Cảm giác suớng rơn nổ tung ở duơng vật, hợp với xuơng cùng, một đuờng truyền thắng đến trán, cuối cùng lan ra khắp tứ chi.
“A a… U… Hum a…”
Màn dạo đầu thẹn thùng kéo dài, hơn nữa nàng còn liên tục tăng tốc, nên đợt sóng cao trào thứ nhất đến rất nhanh. Hắn run lẩy bẩy, không bao lâu đã bắn trong cơ thể nàng.
Nàng ôm Tề Tử Mạch, khẽ vuốt lung cho hắn, chờ hắn ổn định trở lại.
“Buổi sáng nhìn ta thủ d*m trong phòng, có phải chàng cũng muốn đuợc ta ôm thế này không?”
Hết chuơng 133
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");