Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tử Mạch, ta mang cho chàng… Ơ, hai chàng…”
Vân Lộ bừng bừng phấn chấn trở lại Thâm Thu Viện, song không nghĩ tới nghênh đón nàng ngoại trừ Tề Tử Mạch, còn có Tang Nô, hai chàng ấy đang ngồi đối diện uống trà nói chuyện phiếm, bầu không khí rất hài hòa.
“Thê chủ, mừng nàng trở về.” Tang Nô đứng dậy hành lễ.
Nàng cười dịu dàng xoa đầu Tang Nô, ngồi xuống ghế trống, tò mò hỏi Tề Tử Mạch: “Sao hôm nay hai chàng lại ở cùng nhau thế? Đang nói chuyện gì à?”
“Chúng ta đang bàn về nàng.”
Đang uống trà, nghe Tề Tử Mạch nói mà thiếu chút nữa Vân Lộ đã phun ra.
“Nàng ngạc nhiên à?” Tề Tử Mạch vén lọn tóc buông lơi bên má nàng sang sau tai: “Nàng là thê chủ của chúng ta, đây là việc hiển nhiên, làm quen sớm chừng nào tốt chừng đó.”
“À…”
So với kinh ngạc, chi bằng nói nàng cảm thấy xấu hổ thì đúng hơn, vì cả hai đều là nam nhân nàng đã ôm qua, nên nàng không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt… Bọn họ nói gì về mình nhỉ? Hẳn là không phải… Đến cả năng lực lăn giường cũng đem ra thảo luận chứ? Không thể nào!?
“Nàng đang suy nghĩ miên man gì thế?”
“Không có! Cái gì cũng không có!” Từ lúc nàng bước vào, Tề Tử Mạch và Tang Nô vẫn luôn nhìn chằm chằm, làm mặt nàng đỏ bừng: “Ta đang nghĩ… nghĩ hai người các chàng đang bàn gì về ta thôi…”
Sau đó, bằng cách kì diệu nào đó mà cảm giác không được tự nhiên của nàng lại thành công truyền đến trên người hai phu quân.
Tang Nô vội cúi đầu dùng trà, còn Tề Tử Mạch thì lấy quạt ra, phất mạnh đến nỗi tóc bay cả lên.
“Tóm lại, đêm nay nàng sẽ ở cùng Tang Nô, ngày mai sẽ đến… Ngày lẻ là Thâm Thu Viện, ngày chẵn sẽ là Di Tâm Viện.”
“Sao chàng...”
Tề Tử Mạch cơ hồ trừng mắt với nàng: “Thân là đại phu quân của nàng, an bài mọi việc trong viện là nghĩa vụ của ta.”
Việc trong viện…?
“À…! Ta hiểu rồi.”
Vân Lộ phải nghiền ngẫm thật lâu mới hiểu được. Không chỉ tiếp thu chậm, nàng còn hậu tri hậu giác*, vô tình làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ. Tề Tử Mạch dứt khoát làm chủ, đuổi thẳng hai người về phòng.
Hậu tri hậu giác*: một việc gì đó mọi người đều biết, chỉ có mình là không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Bước ra cửa phòng, nàng đột nhiên quay lại, móc một bọc giấy trong ngực ra, rồi đưa cho Tề Tử Mạch, đồng thời cúi đầu in một nụ hôn nhẹ lên trán chàng ấy.
“Đêm mai sẽ đến lượt chúng ta.”
Trong phòng không còn ai khác, lúc này, Tề Tử Mạch mới mở bọc giấy ra, quả nhiên là món ăn vặt trên phố hắn từng khen ngon ngày ấy.
Hắn dõi mắt nhìn đêm đen thăm thẳm ngoài cửa sổ, lòng như được rót mật, mỉm cười.
Hy vọng đêm mai sẽ tới thật nhanh.
*********
“Vừa rồi hai người hàn huyên gì thế?”
Trở lại Di Tâm Viện, Vân Lộ hiếu kì hỏi.
“Không nói cho ta nghe được sao? Tang Nô, một chút cũng được mà, ta cam đoan sẽ giữ bí mật giúp chàng, Tử Mạch sẽ không biết đâu…”
Bọn họ đích thực hàn huyên rất nhiều, tất cả đều là về Vân Lộ. Có điều, Tang Nô vẫn không trả lời, chỉ nhìn Vân Lộ như đang suy tư gì đó.
Trước kia, bởi vì bản tính hung tàn và hành vi ác độc của Vân Lộc, nên nhóm phu quân nhà nàng không tranh giành tình cảm rồi xảy ra lục đục nội bộ như những nhà khác, tuy không đến mức huynh đệ khắc cốt ghi tâm, nhưng nhìn chung vẫn rất hài hòa.
Đến cả một người xuất thân thấp hèn như Tang Nô cũng được mọi người chiếu cố theo cách riêng.
Vậy nên, Tang Nô tin Tề Tử Mạch sẽ không lừa hắn.
Song, những lời đó thật sự rất giống thiên phương dạ đàm*, khó mà tin được.
Thiên phương dạ đàm*: chỉ những chuyện lạ lùng, không tưởng, khó tin.
Hoài nghi trước kia vẫn luôn bám rễ trong lòng Tang Nô, hắn luôn tự nhủ có lẽ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, vì suy cho cùng thì chuyện mượn xác hoán hồn linh tinh đó rất hoang đường, nhưng không ngờ tới…
Thê chủ Vân Lộc thật sự đã biến mất rồi sao?
Nói vậy thì đêm đó, nữ nhân tên Vân Lộ là người đã trao cho hắn những cử chỉ dịu dàng và từng cái ôm thương tiếc ư?
“Thê chủ, hôm nay chúng ta… Dùng đồ vật yêu thích của nàng nhé?”
“Đồ vật yêu thích của ta?”
Trong khi Vân Lộ còn đang hoang mang thì Tang Nô đã đi đến mép giường, mở ngăn kéo dưới giường ra, đạo cụ muôn hình vạn trạng ngay lập tức xông ra ngoài. Lướt nhanh qua thì nàng thấy có rất nhiều đồ vật nàng chưa từng biết đến; trong đó, ngọc thể là thứ bắt mắt nhất, đủ hình dạng và chức năng, nhẩm sơ cũng phải tầm mười mấy cái.
Nàng giật mình đến nỗi cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống, lắp bắp hỏi: “Không phải ta… ta…ta… đã ra lệnh cho Thanh Mai ném đi hết rồi sao? Sao… Sao lại thế này…”
“Những thứ đó là đồ cũ, còn đây là những sản phẩm mới được đưa đến mấy ngày nay.”
Tang Nô bình tĩnh nói, tay còn cầm lấy một thứ gì đó có gắn chuông đồng.
Vân Lộc phải gọi là phát cuồng vì trò chơi này, đam mê đến độ sai người xây hẳn một nhà xưởng bí mật để đặc chế những món đồ cổ quái hiếm lạ, thậm chí vài nhân vật tai to mặt lớn trong giới thượng lưu còn là khách quen của nàng ta.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc đó, có vẻ Vân Lộ hoàn toàn không hay biết gì.
“Vân Lộc biến thái kia làm ra thứ đồ vật quái quỷ gì thế này…”
Thiếu niên thanh thuần đang nghiên cứu món đồ chơi thô to bằng cánh tay trẻ con. E hèm, hình ảnh này cũng quá đui mù con mắt rồi.
“Thê chủ nói gì cơ?”
“Không có gì, ta nói cái kia… Từ từ, hôm nay ta… Ta không thoải mái lắm…”
Khi vừa xuyên đến thế giới này, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là cơ thể chồng chất vết thương của Tang Nô, cùng với đó là hạ thân đang chảy máu đầm đìa… Vì để bản thân quên đi những hồi ức máu tanh đó, nên nàng bịa đủ thứ lí do.
Nàng đóng ngăn kéo lại, trịnh trọng nói: “Tóm lại, ta không cần cái này! Có ta và chàng là được rồi!”
“Thê chủ không cần thật sao…?”
“Những thứ đó không có cũng chẳng sao, chỉ có hai người là ta đã rất thích rồi, đừng nói là… Chàng muốn?”
“Ta…” Tang Nô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, hai má ửng đỏ, cánh môi hé mở hơi run: “Đúng vậy, ta muốn…”
_____________
[Một lần nữa, mọi người cứ thoải mái comment nha, một ngày vui vẻ của mình là khi đọc được cmt của mấy bạn á ^^]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");