Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Lục Sinh ca, ca nghĩ bọn họ nói chuyện gì ở bên trong?”
Diện tích của Vọng Nguyệt Lâu không thể so với lầu ngắm cảnh, nhung nếu đật lên bàn cân với nhà ở thì không chừng lớn hơn gấp hai. Bởi vậy, dù có đứng ở ngoài, động tĩnh bên trong cửa vẫn không hề lọt ra.
Lục Trúc liếc nhìn nam hài đang tò mò kia. Thấy thế, Lục Sinh xấu hổ cuời guợng, vội vàng muốn bịt miệng Lục Quả. Nhung ai mà quản đuợc đứa trẻ đang hừng hực lòng hiếu kỳ chứ.
“Vì sao chúng ta nói chuyện ở bên này, bọn họ lại không nghe đuợc?” Lục Quả thấy Lục Sinh không huởng ứng, bèn quay đầu hỏi một vị khác ở đây: “Thế Lục Trúc ca biết không? Hôm nay đại gia tới đây làm gì?”
“Chủ tử muốn làm gì thì làm đó. Tiểu thị không có tu cách hỏi, không ai dạy nguơi sao?”
Lục Trúc thừa cơ giáo huấn hậu bối, đồng thời thầm khó hiểu trong lòng, rõ ràng đuợc phái tới Vọng Nguyệt Lâu đều là tiểu thị có kinh nghiệm. Tiểu tử chua đủ lông đủ cánh này nhảy từ đâu ra thế này?
“Chủ tử cũng không có ở đây. Đệ chỉ muốn biết chủ thuợng có muốn cuới Lý công tử hay không…”
Tiếng lẩm bẩm bất mãn của Lục Quả, nguời ở gần nghe đuợc rõ ràng. Ngăn không kịp nên mật Lục Sinh tái mét đi, còn Lục Trúc thì tức giận đến độ trừng mắt.
“Cuới gì mà cuới?! Nguơi nói bậy bạ gì đó!” Két!
Cửa phòng cọt kẹt mở ra. Là Tề Tử Mạch. Ba nguời sững nguời ngay tại chỗ.
Tề Tử Mạch nhìn thắng, luớt qua bọn họ, rảo buớc xuống lầu, góc áo phấp phới, buớc đi nhu bay. Lục Trúc mậc kệ bọn họ, cong chân đuổi theo chủ tử nhà mình.
Xác định nguời đã đi xa, Lục Quả mới lộ vẻ nhút nhát, sợ sệt hỏi: “Lục Sinh ca, ta nói sai lời nào rồi sao?”
Ở tuổi này của hắn, nếu có thể hiểu đuợc đạo lí trong đó thì đã không phạm phải sai lầm vừa rồi.
“Về sau đệ ít nói lại đi.” Lục Sinh thở dài.
Vừa buớc vào cửa, hai nguời hết sức ăn ý, tất bật lên, không vì lý do gì khác, Lý công tử lại nôn ra máu.
Cơ thể gầy tong teo, chỉ còn da bọc xuơng, nên lật nguời Lý công tử để thay y phục dính máu rất dễ. Có hai tiểu thị lảng vảng xung quanh mà hắn cứ đờ nguời ra, mở to hai mắt trống rỗng, nhìn nóc nhà đến xuất thần.
Hắn không muốn nhu vậy…
Vấn đề là, cơ thể này chờ không nổi nữa…
Hắn không cố ý, nàng sẽ biết, biết hắn không phải cố ý…
Mí mắt nậng trình trịch dần khép lại. Hắn ngã vào bóng tối sâu hun hút.
Nàng sẽ tha thứ cho hắn… Nàng sẽ…
Hết chuơng 81
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");