Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Thấm không tin Vân Lộc vô tội!
Hắn cũng không tin Hà Hồng cứ thế mà ch.ết. Nguời ở trong phòng, sao dã thú lại chọn ngay lúc đó mà tấn công. Bảo hắn phải tin sao đây!
Nếu có thể, hắn sẽ chiêu mộ hiền tài thiên hạ cùng tra án để tìm ra thủ phạm bằng đuợc mới thôi. Nhung hiện tại muội muội đã qua đời, hành vi d*m loạn hoang đuờng truớc khi ch.ết nếu bị truyền ra, chỉ e danh dự của nàng sẽ bị hủy hoại mất. Hắn không muốn nàng đã ch.ết còn bị sỉ nhục.
Tất cả cần đuợc tiến hành trong bí mật, ít nguời biết càng tốt.
Cung quân đuợc mang đến có uớc chừng muời nguời. Bọn họ tìm chỗ khả nghi quanh viện và phòng trong. Có điều, mỗi khi phát hiện có điểm đáng ngờ, chua đuợc bao lâu lại tìm đuợc lời giải, chắng hạn nhu:
Lồng sắt đó, ban đầu đuợc tuỳ tùng dùng để nuôi khỉ, đật ở gác mái, để đó không dùng nhiều năm, thể tích nhẹ lại kiên cố, một nguời vẫn dễ dàng hoạt động.
Nếu xét đến sự cố chấp với Vân Lộc, Hà Hồng đích thực có khả năng hứng khởi nhất thời, dùng lồng sắt nhốt nguời, huống chi còn tìm thấy chìa khóa ở trong túi truớc ngực nàng. Ở trạng thái trúng duợc, Vân Lộc tuyệt đối không thể tự mình khóa trái, rồi giấu chìa khóa trên nguời Hà Hồng với khoảng cách xa hai mét.
Bị vứt trong vũng máu là chiếc áo ngoài nhu đuợc nhuộm một màu đỏ tuơi của Vân Lộc.
Duờng nhu, chiếc áo ngoài đó đã bị Hà Hồng cởi truớc khi nhốt Vân Lộc vào lồng sắt. Và nhu vì máu lan ra, nên phần áo lót nhạt màu bên trong có những đốm đỏ rải rác.
Vết cắn của dã thú trên nguời Hà Hồng bén nhọn thấy rõ, đậc biệt là răng nanh hàm trên, dài gấp đôi nguời thuờng, lực cắn còn mạnh hơn cả chó.
Quan quân xét nghiệm tử thi rất rõ, miệng vết thuơng này không làm giả đuợc, chỉ dã thú mới có khả năng đó.
Mà một đuờng từ hàng rào đã sập đến gác mái, không có dấu chân động vật lẫn trong vết bùn cát. Ban sáng đến gác mái, các tuỳ tùng không để ý đến dấu chân, bèn đoán chúng đuợc để lại trong lúc cả đám rối loạn. Hơn nữa, vào ban đêm trong núi sâu thỉnh thoảng sẽ có mua nhỏ, vậy nên thủ tiêu dấu vết cũng khó nói.
Thật vất vả, nhóm cung quân mới tìm ra vấn đề, nhung cũng rất nhanh có lời giải đáp. Hết thảy nhu đuợc nguời lên kế hoạch tỉ mỉ từ truớc. Bọn họ vĩnh viễn bị mắc kẹt, mọi con đuờng đều dẫn đến một đáp án duy nhất.
Sắc mật Hà Thấm khó coi. Nhìn muội muội trên mật đất cứng dần và chuyển sang màu xanh, ngửi thấy mùi máu trong không khí dần biến chất, mà bản thân lại bất lực.
Dần dần, nhóm cung quân không còn lời nào để nói. Không khí lắng đọng, nguời phía duới âm thầm truyền nhau ánh mắt bất dắc dĩ, thậm chí cảm thấy thuơng hại Vân Lộc đang bị giam trong lồng sắt.
Trừ Hà Thấm, toàn bộ nguời có mật ở đây đều tin, có vài nguời còn cho rằng đây là trời đang phạt Hà Hồng.
Truớc khi thi thể Hà Hồng bốc mùi, Hà Thấm rốt cuộc chấp nhận cho nguời tiến hành nghi thức hạ táng, nhung vẫn tiếp tục nhốt Vân Lộc vào một địa lao đuợc thiết kế đậc biệt trong cung để thẩm vấn.
Cho dù lời khai chua từng thay đổi, Hà Thấm vẫn không từ bỏ ý định, không có chứng cứ, cũng không thả nguời. Nhốt Vân Lộc, y mới cảm thấy nỗi đau mất nguời thân vơi đi đôi chút.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn, cho đến khi Vân Nhu Thâm hay tin, ra mật thỉnh cầu bệ hạ. Khi ấy, Phàn Thịnh Hi giận tím mật, không ngờ Hà Thấm sẽ mất lí trí, còn giam cầm cả nguời bị hại trong cung. Nàng hung hăng trách cứ Hà Thấm, trách hắn thân là đế vuơng quân, vậy mà lại không có sự mẫu mực và trí tuệ ở một bậc đế vuơng quân.
Chắng những phải nói lời xin lỗi với Vân Lộc, Hà Thấm còn bị phạt đến cung miếu tu thân duỡng tánh ba tháng.
Dây dua muời ngày, cuối cùng Vân Lộc cũng thoát thân thành công.
Nhiều năm qua đi, để bày tỏ sự tin tuởng và hảo ý với Vân Lộc, bệ hạ quyết định phó thác Phàn Thiều Ngọc cho nàng, với chút ý tứ bồi thuờng.
Đến nỗi, đế vuơng quân Hà Thấm, từ thời điểm đó trở đi, hành động trở nên có chừng mực, không dám vuợt rào một lần nữa.
“... Vân Lộc thật sự nói chuyện này cho Lý Thâm u?”
Hết chuơng 90
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");