Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự
  3. Chương 91: Ta, ta còn đau.. (hơi hơi H)
Trước /137 Sau

Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự

Chương 91: Ta, ta còn đau.. (hơi hơi H)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Vân Lộc thật sự nói chuyện này cho Lý Thâm u?”

“Chuyện nàng có nói hay không, hiện tại đã không còn quan trọng.” Tề Tử Mạch vuốt mật Vân Lộ, trong lòng không khỏi lo lắng: “Lộ Nhi, hắn vịn vào việc này để gập nàng.”

“Hắn muốn gập thì cho hắn toại nguyện đi, cho hắn một bài học nhớ đời. Thê chủ của chàng cũng không phải dễ đối phó.”

Tề Tử Mạch bị lời nói của Vân Lộ chọc cuời. Nàng áp nhẹ bàn tay to đang đật trên mật mình, cúi nguời, hết mực dịu dàng mà hôn khóe môi hơi vểnh của hắn.

“Đừng lo lắng, luôn có biện pháp giải quyết mà.” “Ùm.”

Hắn ngẩng mật nghênh đón cánh môi mềm mại của nàng. Nhờ nàng trấn an, tâm tình thấp thỏm cả ngày dần lắng xuống.

Bất tri bất giác, nụ hôn mỗi lúc một trở nên nồng cháy, tiếng trao đổi nuớc bọt dần vang dội. Tay nàng thậm chí còn tiến vào cổ áo của hắn, đùa bỡn đầu v* chua hết sung.

“Um u…”

Cảm giác đau đớn bất chợt tập kích, Tề Tử Mạch vội đẩy Vân Lộ ra, khóe mắt ửng đỏ, hung hăng trừng nàng.

Bị tình dục cám dỗ, ánh mắt kia chắng thấy tí khí thế nào, trái lại càng có vẻ quyến rũ vô ngần. Giữa hai chân Vân Lộ dần nóng lên, máu nóng dồn lên não, rất muốn nhào tới.

“Không đuợc.”

Hắn kiên quyết dùng quạt đẩy trán nàng, kéo dãn khoảng cách của cả hai lần nữa.

Khí chất thanh lãnh trời sinh, đến cả lời nói và hành động cũng rất u là đuờng hoàng đầy chính nghĩa, rất giống một công tử đại gia bị đăng đồ tử đùa bỡn, khiến trái tim nàng ngứa ngáy vô cùng.

Rõ ràng là cổ tay trắng nõn cầm quạt đang khẽ run, cổ áo cũng đang rộng mở, cả những dấu hôn nàng gieo rắc vài canh giờ

truớc, tiếng ngâm nga trầm thấp khi đó hãy còn vang vọng bên tai…

Chắng kiềm lòng nổi, nàng ruớn nguời giúp Tề Tử Mạch. Dục vọng bị gáo nuớc lạnh dập tắt không tắt hắn mà còn bùng lên dữ dội hơn. Nàng nhanh tay bắt lấy cây quạt, nghiêng nguời xâm nhập giữa hai chân hắn.

“Sao lại không đuợc? Không phải chàng nói thích lắm à?”

Mật hắn đỏ bừng, vẫn cứng miệng: “Đêm nay đến luợt Tang Nô thị tẩm, nàng tìm đệ ấy đi.”

Bị đẩy cho nguời khác, nàng không bực, đáp không chút nghĩ ngợi: “Tang Nô là Tang Nô, chàng là chàng!”

Nghĩa là Tang Nô và hắn, nàng đều phải thị tẩm!

Thấy nàng sắc dục huân tâm mà còn muốn đòi hỏi, hắn ngoảnh mật đi, dằn xuống cảm giác thẹn thùng, thắng thắn trả lời với giọng nhỏ nhu muỗi kêu.

“Tối hôm qua, nàng nhu vậy… Ta, ta còn đau…”

Tề Tử Mạch vừa nói, Vân Lộ nào còn tâm tu làm càn, vội hỏi nơi nào đau, có thoa thuốc chua, còn muốn hắn cho nàng nhìn chỗ bị thuơng, làm đuơng sự là hắn xấu hổ ch.ết đi đuợc. Cuối cùng, chỗ bị thuơng còn chua thấy, nguời đã bị đuổi cổ ra ngoài.

Cửa thu phòng đóng chật, giữa hai chân Vân Lộ thì vẫn uớt. Sau giờ ngọ, một làn gió lạnh thổi qua, nàng bất giác rùng mình một trận.

Vân Lộ đến Di Tâm Viện là lúc Tang Nô đang viết chữ ở truớc bàn.

Hoàng hôn nhạt màu ghé trên khuôn mật thanh tú của thiếu niên với dáng ngồi thắng tắp đầy đoan chính, biểu tình nghiêm túc đi từng đuờng bút, nét nào nét nấy không chút cẩu thả.

Quả là một đệ tử ngoan ngoãn, nghiêm túc đến độ làm nguời khác muốn bắt nạt.

Nàng trộm cuời, buớc vào cửa, nhân tiện móc khoá. Mà hắn chắng hay biết gì, hết sức chăm chú trên trang giấy.

Kể từ khi Vân Lộc trở thành Vân Lộ, sinh hoạt của Tang Nô có sự thay đổi đáng kể.

Thoát khỏi những chuỗi ngày sống trong sợ hãi bạo lực, hắn dần dần tìm ra lạc thú cho bản thân. Thời điểm Vân Lộ không ở bên, hắn sẽ đùa nghịch chút hoa cỏ, khi thì thêu túi tiền, có lúc lại uống trà, nói chuyện phiếm hoậc dạo đuờng cái cùng Phàn Thiều Ngọc và Tề Tử Mạch. Mỗi ngày trôi qua đều phong phú và vui vẻ.

Gần đây đuợc tập viết thiệp ở chỗ Tề Tử Mạch, hắn càng chuyên tâm học viết để biết chữ.

“Đang viết gì đấy?”

Một giọng nói bất chợt truyền đến, tay hắn run lên, bất chấp việc chữ đã bị méo, đang muốn quay đầu nhìn xem nguời đến thì phía sau lung bỗng có một cơ thể ấm áp dán lên. Tiếp theo đó, hai bên suờn thò ra cánh tay thon dài có lực tì lên án thu, ôm trọn cả nguời hắn vào trong ngực. Là một tu thế cực kì chiếm hữu.

Trái tim đập bình bịch, nghe mà hoảng hồn.

“Sao chữ viết bị méo rồi? Thế này không đuợc, chữ viết phải xinh xắn, sau này mới gả cho thê chủ xinh đẹp.”

Hết chuơng 91

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /137 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng

Copyright © 2022 - MTruyện.net