Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ưm…” Toàn thân Vân Tư Vũ run rẩy, hai mắt ngập nước, nhìn qua vừa bất lực vừa đáng thương, hết lần này tới lần khác Phong Lăng Hề ở trên người hắn ác liệt thừa số xông ra, chính là không chịu thỏa mãn hắn.
“Hề…”
“Nói chàng yêu ta.”
Vân Tư Vũ run run rẩy rẩy nói: “Ta… ta yêu nàng…” Tại sao nhìn đều giống như vu oan giá họa vậy! demcodon.le.quy.don
Phong Lăng Hề vê cằm của hắn, hôn môi hắn một cái, thân thể trầm xuống. Vân Tư Vũ hừ một tiếng, hai tay ôm chặt nàng, phập phồng theo nàng, thất thần lên tiếng rên rỉ, đây còn nhớ rõ muốn rên nhỏ không?
Chờ thời điểm cuối cùng Vân Tư Vũ thở hổn hển từ trong dư âm kia phục hồi lại tinh thần, mới ý thức tới chính mình lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì, không khỏi duỗi ra móng vuốt cong về phía tên đầu sỏ gây nên.
Phong Lăng Hề khẽ cười một tiếng, bắt lấy hai cổ tay bắt chéo ra phía sau lưng hắn, không lời từng chút từng chút hôn nhẹ ở trên vai hắn. Vân Tư Vũ uốn éo người, tức giận nói: “Không cần nữa!”
Phong Lăng Hề giương mắt nhìn về phía hắn: “Thật sự không cần nữa? Chàng không thích?”
Trên mặt Vân Tư Vũ đỏ hồng, vội vã hừ nói: “Dù sao hiện tại không cần nữa.” Nhiều người nghe như vậy, rất mất mặt có được hay không?
“Vậy quên đi.” Đưa tay qua kéo tấm chăn đắp lên trên thân thể của hai người, Phong Lăng Hề khẽ hôn một cái lên trên trán của hắn, nói ra: “Ngủ.” Mặc dù nội lực của Vân Tư Vũ thâm hậu, nhưng cô vẫn có chút lo lắng hắn mệt mỏi, nhưng hắn lại vui vẻ chạy chơi cả ngày.
Vân Tư Vũ đưa tay ôm lấy eo của nàng, cọ xát trên vai nàng, nói lầm bầm: “Hề, thật sự rất thích, rất yêu mến nàng…”
Phong Lăng Hề sửa lại mái tóc của hắn, ý cười đầy mặt, kỳ thật đến thế giới này cũng không tệ lắm.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh vương điện hạ với vẻ mặt ngưng trọng đi tìm Phong Lăng Hề nói chuyện. Cùng nàng ngưng trọng bất đồng chính là một bộ dáng lười nhác của Nhàn vương điện, chờ nàng mở miệng.
Hoàng Vũ Mặc cau mày nói: “Cho dù xem trọng thể diện của hoàng tỷ, cho dù ngươi mặc kệ chúng ta, dù sao cũng phải trông nom mấy người nam tử chứ? Chẳng lẽ thật sự muốn làm cho mấy người này bị bệnh sao?” Lúc này mới qua buổi tối đầu tiên, phải đi vài ngọn núi đào ít nhất cũng phải hơn mười ngày.
Đừng nói ba vị công tử nuông chiều từ bé kia, chính là tiểu thị bên cạnh bọn họ cũng không còn qua khỏi loại tội này.
Phong Lăng Hề miễn cưỡng vén mí mắt, không mặn không nhạt nói ra: “Hiện tại đi trở về, trước khi trời tối liền có thể trở lại trấn Đào Hoa, chuyện này còn cần bản vương nhắc nhở ngươi sao, Ninh vương điện hạ?”
Tô Văn kia người toàn cơ bắp muốn đi theo cô, cô còn có thể lý giải, bởi vì nàng không muốn kháng chỉ, nhưng là Hoàng Vũ Mặc, rõ ràng chính là tự tìm tội.
Hoàng Vũ Mặc trừng mắt nhìn nàng nói: “Ta đương nhiên biết rõ có thể đi trở về, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không thể không đi theo ngươi sao, chẳng qua là Ngọc Ngạn không chịu trở về, ta có thể làm sao?”
Mặc kệ nàng nhiều kích động, Phong Lăng Hề vẫn bộ dáng lười nhác như cũ, tựa như đối với tất cả mọi chuyện đều không để trong lòng.
“Cửa này có chuyện gì với bản vương? Vị hoàng tử điện hạ bốc đồng kia cùng bản vương có quan hệ gì?”
Lời nói này của Phong Lăng Hề cực kỳ không khách khí, cô nhìn lại Hoàng Ngọc Ngạn thật không chịu nổi vậy thì đừng đi cùng, nếu là đã muốn đi theo vậy thì đừng kêu mệt mỏi, người đã lớn như vậy chẳng lẽ không biết tự mình chịu trách nhiệm hay sao? Cô không có nghĩa vụ chiếu cố hắn, coi như là hoàng tử thì như thế nào? Ngoại trừ là em trai bên ngoài của Hoàng Vũ Hiên, cùng cô không có nửa xu quan hệ, dựa vào cái gì muốn cô cúi thấp làm thiếp đi hầu hạ lão gia? Ngay cả Hoàng Vũ Hiên là nữ hoàng kia cũng không có vinh hạnh như vậy, huống chi là một hoàng tử.
Mà không khéo chính là, lời nói này của cô vốn là cách bọn họ không xa vừa vặn cho hoàng tử Ngọc Ngạn nghe được.
Sắc mặt Hoàng Ngọc Ngạn khó coi mở miệng nói: “Hoàng tỷ, ta không sao, không cần chiếu cố.” Hắn không muốn bị xem còn nhỏ.
Chỉ là muốn xem Phong Lăng Hề yêu thương sủng ái Vân Tư Vũ thế nào, lại coi thường hắn như vậy, khó tránh khỏi có chút cảm giác chua xót trong lòng, mà hắn cũng chỉ cho là loại cảm giác không thoải mái này bởi vì mình đường đường là một hoàng tử, còn không bằng con vợ kế của phủ tướng quân không được sủng ái là nguyên nhân không được người coi trọng.
Phong Lăng Hề ngoéo môi một cái, khiêu mi nhìn về phía Hoàng Vũ Mặc, ý kia rất rõ ràng: Ninh vương điện hạ ngươi chính là xen vào chuyện của người khác, mọi người đều nói không cần chiếu cố.
Hoàng Vũ Mặc tức giận lườm nàng một cái, không còn lời nào để nói, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nàng đối với Hoàng Ngọc Ngạn đột nhiên bướng bỉnh cũng thật sự là không hiểu rõ.
Nói chuyện với nhau kết thúc, Phong Lăng Hề quay lại thì phát hiện không thấy Vân Tư Vũ, không khỏi nhíu nhíu mày bắt đầu tìm người. Không nghĩ tới trên núi này lại còn có hồ, lúc này Vân Tư Vũ cùng Khởi Vân đứng ở bên hồ.
Khởi Vân đang lôi kéo Vân Tư Vũ khuyên nhủ: “Vương Quân, ngài không thể đi xuống, rất nguy hiểm, Vương gia sẽ lo lắng.”
Vân Tư Vũ đưa tay muốn giật hắn ra, trong miệng nói ra: “Khởi Vân, ngươi đừng lo lắng mà, ta sẽ xuống nước, chỉ cần ngươi không nói cho Hề, nàng sẽ không biết.”
“Hả? Không nói cho ta?” Không may đúng lúc Phong Lăng Hề tìm thấy và nghe được.
“Hề, làm sao nàng nhanh như vậy?” Vân Tư Vũ xoay người trông thấy Phong Lăng Hề, không khỏi đứng nghiêm đứng vững, vô cùng nhu thuận. Ngẫm lại cảm thấy hắn giống như cũng không có phạm sai cái gì, chỉ là muốn xuống nước chơi mà thôi, liền lại yên tĩnh lại.
Phong Lăng Hề hừ nói: “Gan lớn, rõ ràng là giấu diếm ta làm chuyện xấu.”
Vân Tư Vũ lôi kéo tay nàng lắc lắc, nịnh nọt cười nói: “Không phải là làm chuyện xấu.” Mắt nhìn thấy rung động nhè nhẹ trên mặt hồ, sau đó tiến đến bên tai Phong Lăng Hề thần bí hì hì nhỏ giọng nói ra: “Hề, ta nhìn thấy bên trong có rắn bạc băng, ta nghĩ muốn nó.”
Rắn bạc băng, rắn độc nhất, cũng hiếm nhất, thật vất vả nhìn thấy một con, làm sao hắn có thể buông tha chứ?
Hình tượng Phong Lăng Hề trong suy nghĩ của Vân Tư Vũ là càng ngày càng cao lớn, hắn tựa như khẳng định Phong Lăng Hề nhất định biết rắn bạc băng là cái gì, cho nên cũng không giải thích nhiều.
Mà Phong Lăng Hề cũng chưa làm cho hắn thất vọng, chỉ là khiêu mi hỏi: “Chàng không nhìn lầm?” demcodon.le.quy.don
Vân Tư Vũ giơ tay lên thề: “Ta tuyệt đối không có nhìn lầm.” Mặc dù hắn chưa từng gặp qua rắn bạc băng chân chính, nhưng là vì đối với con rắn này cảm thấy hứng thú. Lúc trước hắn đã cẩn thận nghiên cứu qua, chính là tại sao thời điểm này nhìn thấy rắn bạc băng không đến mức có thể bỏ lỡ, cho nên tuyệt đối sẽ không sai, đó rõ ràng chính là rắn bạc băng.
“Vậy thì tốt!”
Nghe vậy hai mắt Vân Tư Vũ sáng ngời, đang chuẩn bị muốn xuống nước, kết quả lại trước một bước truyền đến tiếng nước chảy một tiếng ‘ầm’: “Hề?”
Phong Lăng Hề từ trong nước chỉ còn thấy một cái đầu, sợi tóc bị ước nhẹp dính ở trên mặt, giọt nước từ trên mặt nàng chảy xuống, giống như yêu tinh nước hiện ra, cổ quái mà mê hoặc lòng người.
Tim gan nhỏ của Vân Tư Vũ hung hăng rạo rực, nghĩ đến cái hồ tắm lớn kia trong vương phủ, người nào đó đã từng là bộ dáng này, làm cho đầu hắn choáng váng, sau đó bị ăn hết sạch sẽ.
Phong Lăng Hề nhìn về phía hắn nói ra: “Chàng thành thật ngồi yên trên đó, ta bắt cho chàng.”
Vân Tư Vũ như gà con mổ thóc mà gật đầu, ngồi xổm ở bên hồ nhìn xem nàng từ từ mặt hồ biến mất. Mặt hồ lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn lại từng mảnh cánh hoa đào lơ lửng ở trên mặt nước, theo gió nhẹ thổi qua, mặt hồ nổi lên một vòng lại một vòng rung động.
Bởi vì tâm tình không tốt, hoàng tử Ngọc Ngạn tản bộ đi đến nơi đây, thấy Vân Tư Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ, không khỏi có chút kỳ quái, theo tầm mắt của hắn nhìn vào, lại không có phát hiện gì cả, vì vậy liền đem tầm mắt thả lên trên người Vân Tư Vũ, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, tựa như đối với Vân Tư Vũ rất là hiếu kỳ, muốn xem thấu hắn.