Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Chu Hạo Khiên, chậm rãi ngồi thẳng người lại, nhìn bóng dáng nha hoàn bà tử bận rộn qua lại ở bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cuộc sống vốn không dễ dàng, hà cớ gì mình phải ấm ức chính mình. Minh Yên biết mình sớm nên nói rõ mọi chuyện, để hai bên hiểu rõ lẫn nhau.
Minh Yên hiểu tâm ý của Chu Hạo Khiên đối với mình, trước kia là mình có chút bận tâm cho nên không dám nói chuyện, kiểu lo nghĩ này Minh Yên biết là vì Chu Hạo Khiên quá quan tâm đến mình, loại quan tâm này trước kia chưa từng có, bởi vì quan tâm, cho nên mới sợ mất đi.
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, thấy nàng khẽ nhíu mày lại, đôi mắt hơi híp, trên mặt mang theo vẻ mờ mịt, Chu Hạo Khiên biết Minh Yên cũng đang do dự, biết trong lòng nàng có một bí mật… Chu Hạo Khiên cũng có chút do dự, thật ra hắn rất muốn biết bí mật này, hắn không hy vọng giữa mình và Minh Yên có điều ngăn cách, nhưng hiện tại Minh Yên không chịu nói, nhất định là có băn khoăn của mình.
Loại băn khoăn này Chu Hạo Khiên có thể hiểu nhưng không ủng hộ, hắn không hy vọng giữa hai người tồn tại bất kỳ trở ngại nào, thế nhưng hắn lại biết chuyện này vốn không dễ dàng như vậy, ba phen bốn bận Minh Yên đều không quyết tâm đủ thấy chuyện này khó khăn cỡ nào.
“Nếu nàng không muốn nói ta cũng không miễn cưỡng, đừng khó xử.” Chu Hạo Khiên cười nói, cuối cùng vẫn tình nguyện khó xử mình cũng không muốn khiến nàng khó xử, trong lòng thở dài một hơi, Chu Hạo Khiên cảm thấy mình ở trước mặt Minh Yên thật sự nhân nhượng đến mức không hề có nguyên tắc nào.
Minh Yên hơi cúi đầu, chậm rãi thả lỏng cảm xúc, lời của Chu Hạo Khiên thật sự khiến trong lòng nàng âm ỉ, hơi nhếch khóe môi lên, chậm rãi nói: “Không phải ta không muốn nói, mà là ta không biết phải nói thế nào, chuyện này quá mức tưởng tượng, ta sợ sẽ hù dọa chàng.”
Chu Hạo Khiên sững sờ, nhìn Minh Yên cười nói: “Ta đường đường là một nam tử hán thì có thể có chuyện gì khiến ta sợ chứ?”
“Có phải chàng đã nhận ra điểm bất thường giữa ta và Chung Dực phải không?” Minh Yên dứt khoát tiến thẳng vào trung tâm.
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên có hơi vi diệu, trên hai hàng mày xuất hiện sự bất lực khiến người ta sờ không thấy nhưng lại sâu sắc cảm nhận được, gật đầu nói: “Đúng, ta cảm thấy giữa các nàng là lạ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Chung Dực dường như cũng mờ mịt, hơn nữa ánh mắt hắn mỗi lần nhìn nàng cũng rất kỳ lạ, có một cảm giác khiến người ta không nói ra lời… cái dáng vẻ tựa như lo lắng, tựa như chỉ cần Chung Dực nói một câu, nàng sẽ bay đi vậy, mỗi lần nàng và hắn chạm mặt nhau ta đều lo lắng muốn chết, ta không thích cái cảm giác này, rất không thích.”
Minh Yên nghe thấy Chu Hạo Khiên nói vậy trong lòng thấy áy náy, mở miệng nói: “Ta không biết chàng lại có cảm giác như vậy, thật sự xin lỗi, thật ra lần trước ta cũng rất muốn nói cho chàng biết, chỉ là ta sợ… chàng không biết ta sợ hãi cỡ nào đâu, nói ra chuyện này chỉ sợ không có ai tin tưởng. Chỉ có mình đích thân trải nghiệm mới tin, mới hiểu cảm giác này.”
Chu Hạo Khiên chau mày, thật sự không rõ đây là có ý gì, suy nghĩ một chút nói: “Mặc kệ nàng nói cái gì ta đều sẽ tin tưởng nàng, được không?”
Hốc mắt Minh Yên dâng lên ánh nước, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, vẻ mặt khẩn trương mang theo chút cô đơn, Minh Yên nắm thật chặt góc áo Chu Hạo Khiên, hít sâu một hơi nói: “Đừng nói mấy lời tin tưởng nhẹ dạ như vậy, hãy nghe ta nói hết rồi kết luận nhé, đây là một việc không thể tưởng tượng thậm chí còn hoang đường nữa.”
Chu Hạo Khiên còn muốn nói gì đó, Minh Yên đưa tay chặn môi của hắn lại, lắc đầu một cái nói: “Chàng đừng nói gì cả, hãy nghe ta nói, lấy dũng khí cũng không dễ dàng đâu, vứt bỏ cũng rất đau khổ, nếu lúc trước ta mang bí mật này cùng vào trong quan tài cũng sẽ không nói cho người bên gối của mình biết, nhưng… Chu Hạo Khiên, ta rất yêu mến chàng, so với thích thì còn yêu nhiều hơn, không ngờ kiếp này ta có thể yêu thêm một nam nhân nữa, bởi vì ta yêu chàng, cho nên không muốn lừa gạt chàng, càng không muốn sống một cuộc sống nghi ngờ xa cách chàng, đợi sau khi ta nói xong, mặc kệ chàng có tin hay không thì đều xin chàng đừng tiếp tục làm tổn thương ta, cho dù… cho dù sau khi chàng nghe xong sẽ vì vậy mà chán ghét ta, sợ hãi ta, cũng xin chàng đừng nói ra, chàng chỉ cần rời xa ta là được rồi, rời xa thật xa là được.”
Trái tim Chu Hạo Khiên bỗng chốc như bị cái gì đó nắm chặt lấy, hắn vui là vì Minh Yên nói nàng yêu thương hắn, hắn vui là vì rốt cuộc cũng nghe được những lời này, nhưng tủi thân và sợ hãi toát ra từ trong miệng nàng lại khiến hắn có chút khó thở, hắn không biết rốt cuộc giữa bọn họ có câu chuyện cũ gì lại khiến Minh Yên dám nói chán ghét nàng, sợ hãi nàng, Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy tim đập dồn dập như đánh trống, vô thức đến hít thở cũng trở nên cẩn thận, trong lòng bàn tay dần dần toát ra mồ hôi, dinh dính, không khỏi nắm lại chặt hơn.
Rõ ràng Minh Yên sợ sẽ khiến hắn rời xa nàng, chỉ cần Chu Hạo Khiên nhớ tới những lời này, hai hàng mày sẽ nhíu lại, hắn dùng tính mạng để yêu một nữ nhân, nào cam lòng mà rời khỏi nàng, cho dù nàng là yêu quái ăn thịt người hắn cũng sẽ buộc chặt nàng ở bên người!
Minh Yên không nhìn Chu Hạo Khiên, nàng không dám nhìn vào ánh mắt hắn, nàng nhìn mặt trời chiều ở ngoài cửa sổ từ từ hạ xuống, ánh nắng chiều đỏ rực dần dần mất đi ánh sáng chói lọi, sắc trời cũng nhạt đi, ban ngày đi qua nghênh đón ban đêm tới, mà buổi tối đi qua… Minh Yên không biết mình còn có thể nghênh đón bình minh không!
Cách mành rèm mỏng truyền đến tiếng của Bạch Hinh, đã đến giờ cơm rồi sao? Minh Yên còn chưa trả lời thì nghe thấy Chu Hạo Khiên bảo nàng ấy lập tức dâng cơm lên, Minh Yên bỗng hoảng sợ, nàng còn chưa nói đâu…
“Ăn cơm mới có lực để kể chuyện, chúng ta dùng cơm trước, nàng còn có một đêm để kể câu chuyện cũ không hề tầm thường cho ta nghe…”
Minh Yên cũng có hơi đói, buổi chiều hôm nay giao thủ với Vân Cơ lãng phí rất nhiều thể lực, Chu Hạo Khiên nói rất đúng, Minh Yên bèn nghe theo.
Lúc ăn cơm tối Chu Hạo Khiên vẫn ân cần gắp thức ăn nàng thích vào chén của nàng, chỉ là lúc dùng cơm cực kỳ yên tĩnh, không giống ngày thường thỉnh thoảng Chu Hạo Khiên sẽ nói vài câu chọc cho Minh Yên cười, hai người cùng có tâm sự, đương nhiên đều sẽ yên tĩnh.
Sau bữa cơm, Minh Yên dặn dò mấy nha hoàn không cần gác đêm, đám người Bạch Hinh không phát hiện điểm bất thường gì, dù sao Minh Yên cũng không thích có người gác đêm nên gật đầu đáp được.
Minh Yên đi theo Chu Hạo Khiên vào phòng, Minh Yên vốn muốn ngồi trên kháng lớn ở gần cửa sổ để nói chuyện rõ ràng, ai biết Chu Hạo Khiên lại kéo tay nàng vào phòng ngủ, dập tắt đèn trong phòng, hai viên Dạ Minh Châu treo trên đầu giường lóe lên ánh sáng yếu ớt, ánh sáng nhạt khiến hai người không nhìn rõ mặt của đối phương, Minh Yên lập tức buông lỏng, Chu Hạo Khiên vẫn săn sóc chu đáo như trước.
Hai người dựa nghiêng vào đầu giường, sau lưng là gối mềm êm ái, cảm xúc của Minh Yên từ từ buông lỏng, mở miệng nói: “Câu chuyện cũ này phải nói về hai năm trước, câu chuyện rất dài, chàng phải kiên nhẫn một chút.”
Hai năm trước? Nghe thấy vậy Chu Hạo Khiên hơi chau mày, hai năm trước Minh Yên vẫn chưa vào Úc phủ, hoàn toàn không thể xuất hiện cùng một lúc với Chung Dực…
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Chu Hạo Khiên, Minh Yên chỉ cười khổ, ánh sáng êm dịu và ấm áp do Dạ Minh Châu tỏa ra nhẹ nhàng bao phủ lấy Minh Yên, thời gian như hang ngầm chuyển kiếp, nhớ lại lúc mới quen Chung Dực, đoạn thời gian đó thật sự rất vui vẻ, rất sung sướng, cả người tràn đầy sự vui thích.
“Úc phủ có một vị Lục tiểu thư Úc Lan Nhụy, hẳn chàng biết nhỉ?” Minh Yên nhẹ giọng hỏi, âm thanh kia mang theo bi thương khiến người ta khó mà phát hiện, xen lẫn giọng điệu làm lòng người thương xót, loại đau đớn phức tạp lại đau thương này gặm nuốt trái tim Minh Yên.
“Biết, ta còn biết hình như Úc Lan Nhụy và Chung Dực ngầm tư định chung thân.” Chu Hạo Khiên tuỳ việc mà xét, hắn thật sự đã điều tra chuyện này, lúc này nói ra chẳng qua cũng chỉ có phản ứng bình thường mà thôi.
Minh Yên gật đầu một cái, nói: “Đúng, chàng nói đúng, bọn họ tư định chung thân, thề non hẹn biển, đã từng thề thốt chỉ một lòng với nhau, sinh tử có nhau. Khi còn sống Lan Nhụy rất vui vẻ, mặc dù là thứ nữ nhưng rất được lòng phụ thân, từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự cưng chiều, thậm chí còn oai hơn cả đích nữ Lan Cúc Lan Phương, ăn mặc tốt hơn mấy thứ nữ Lan Lăng nhiều. Nhưng cũng chính vì vậy mà từ từ chôn mầm tai họa. Mặc dù Lan Nhụy có hơi phô trương nhưng lại là người không có tâm cơ, đích mẫu đối với nàng rất tốt, thế nhưng loại tốt đó khiến Lan Nhụy đơn thuần không phát hiện ra âm hiểm trong đó. Sau đó phụ thân và Tả Đô đốc Chung Lương càng ngày càng thân, trưởng tử Chung Dực của Chung Lương thành khách quen của Úc phủ, Chung Dực và Lan Nhụy vô tình gặp mặt nhau, tính tình Chung Dực nhã nhặn, dung mạo đẹp trai, giỏi giang giàu có, khéo ăn khéo nói, chính là vị hôn phu lý tưởng nhất trong lòng Lan Nhụy…”
Chu Hạo Khiên lẳng lặng nghe, không ngờ Minh Yên là biết rõ chuyện giữa Lan Nhụy và Chung Dực như thế, nhưng Minh Yên lớn lên ở ngoài phủ sao có thể biết rõ những chuyện này? Trong lòng nghi ngờ nhưng Chu Hạo Khiên cũng không vội hỏi, hắn biết Minh Yên sẽ nói tiếp. Chẳng qua quá trình Úc Lan Nhụy và Chung Dực quen nhau đúng là có cảm giác tài tử giai nhân, nhưng dù vậy cũng không thể đẹp hơn cuộc gặp gỡ tình cờ trong rừng hoa quế giữa hắn và Tiểu Yên Nhi, có gì hay ho chứ!
“Từ đó về sau Chung Dực và Lan Nhụy thường xuyên tình cờ ‘vô ý’ gặp nhau, thường xuyên qua lại hai người sinh lòng hảo cảm, rồi tâm sự nỗi lòng cho nhau, mối tình kia sẽ không được thế tục cho phép, Chung Dực và Lan Nhụy càng cẩn thận hơn, Chung Dực nói Lan Nhụy cứ yên tâm, hắn sẽ thuyết phục phụ mẫu của hắn cưới Lan Nhụy vào cửa, Lan Nhụy cũng không nghi ngờ hắn, trong lòng luôn tràn đầy ảo tưởng tốt đẹp về tương lai. Nhưng sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh, chuyện hai người lén lút qua lại vẫn bị người ta phát hiện. Nhưng người này lại không nói ra chuyện này với phụ mẫu của nàng ta, mà là cố ý tiết lộ cho Đại phu nhân và Lan Cúc biết, lúc đó Lan Cúc gặp Chung Dực một lần là đã yêu, biết Chung Dực lại tư định chung thân với Lan Nhụy sao chịu cam lòng? Sau đó cùng Đại phu nhân thừa dịp lúc Lan Nhụy bị cảm lạnh mà mua chuộc nha hoàn bên cạnh Lan Nhụy là Lục La hạ độc thủ, một bát thuốc cứu mạng lại bị đổi thành thuốc độc đòi mạng, nữ tử mang theo mộng tưởng với tương lai bị bức vào Địa phủ.” Giọng nói Minh Yên như khóc như tố, xen lẫn cảm xúc u uẩn đến chính mình cũng không nói rõ.
Thật ra Chu Hạo Khiên cũng không bất ngờ lắm, thủ đoạn như vậy thật ra cực kỳ thường thấy trong hậu viện, chỉ là Úc Lan Nhụy quá ngu xuẩn, thân là một thứ nữ, sống phô trương như thế hoàn toàn không biết nên đề phòng người khác, vẫn luôn nhẹ dạ cả tin, có chết cũng là đáng đời. Chu Hạo Khiên yên lặng nói ở trong lòng, có điều nhìn vẻ mặt của thê tử của mình khác lạ lắm nha, Úc Lan Nhụy chết nàng bi thương làm gì, cũng chẳng phải là nàng chết.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, nhìn ánh sáng hiện lên trong mắt hắn, trong lòng hiểu tâm trạng lúc này của hắn, nhất định là đang cười nhạo Lan Nhụy ngu xuẩn, không biết đề phòng người khác, bị người ta hại chết cũng đúng, nghĩ như vậy cũng không có sai, khóe môi Minh Yên lộ ra một nụ cười nhạo, chầm chậm nói: “Lan Nhụy thật sự ngốc, đúng không? Sinh ra trong hang sói nhưng lại không biết nguy hiểm, người đang ở trong hiểm cảnh lại cho rằng là đồng bằng, cho nên cuối cùng bị hại chết, một oan hồn không được giải thoát.”
Chu Hạo Khiên cẩn thận suy nghĩ câu nói này, càng nghĩ càng thấy không đúng, bèn nhìn Minh Yên nói: “Người chết như đèn tắt, chuyển thế đầu thai cũng là phải, còn có gì mà giải thoát hay không giải thoát.”
Minh Yên nhướng mày, ngừng thở, nói: “Nếu người hàm oan mà chết, sao có thể cam tâm tình nguyện đi đầu thai? Không phải trong Thần quỷ dị chí đã nói, sau khi người chết oan sẽ biến thành hồn phách phiêu bạt bốn phía, cũng có hóa thành lệ quỷ trả thù mới cam tâm tình nguyện chuyển thế đầu thai mà?”
Chu Hạo Khiên mím môi, hơi chau mày lại, Minh Yên cũng tin quỷ thần? Suy nghĩ một chút, cân nhắc nói: “Chẳng qua Thần quỷ dị chí là do cổ nhân để lại, chưa biết mức độ chân thật được bao nhiêu, nếu nói người có thể hóa thành lệ quỷ lấy mạng báo thù, vậy trên chiến trường những người chết oan kia đều sẽ làm loạn thế giới này? Không đủ tính chân thật chút nào.”
Phản ứng của Chu Hạo Khiên nằm trong dự đoán của Minh Yên, mặc dù có chút thất vọng cũng không ngăn cản quyết tâm Minh Yên nói tiếp, ánh mắt nhìn Chu Hạo Khiên vẫn kiên định như cũ, từng câu từng chữ nói: “Chàng sai rồi, trên chiến trường là hai nước chém giết nhau, sống hay chết nào có oán gì? Nhưng tình huống của Lan Nhụy thì khác, là bị người ta tính kế mà chết, sao nàng cam tâm được chứ?”
Chu Hạo Khiên bị Minh Yên nhìn chằm chằm có hơi nối da gà, cảm thấy ánh mắt của Minh Yên càng trầm tĩnh thâm thúy dưới ánh sáng mờ nhạt của Dạ Minh Châu, cứng rắn trong ánh mắt kia, cương quyết trên khuôn mặt kia khiến ngực hắn nảy lên. Minh Yên là một người rất có chủ ý, thế nhưng lúc này vì một Úc Lan Nhụy mà nói như vậy, còn kiên định như thế, nhất thời khiến Chu Hạo Khiên cảm thấy trong màn tựa như hơi hẹp lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, không biết tại sao bi thương trên mặt Minh Yên khiến ngực hắn đau đớn không thôi.
“Người cũng đã chết rồi, nói những lời này cũng vô dụng, Tiểu Yên Nhi, nàng đang bất bình cho Úc Lan Nhụy sao? Theo lý nàng và Úc Lan Nhụy không nên có bất kỳ liên quan nào, sao nàng lại biết nhiều chuyện như thế?” Chu Hạo Khiên vẫn không nhịn được hỏi, trái tim nhảy thình thịch, không biết tại sao lại hỏi ra lời này, cả người lập tức trở nên khẩn trương, mặc dù hắn không biết tại sao mình lại khẩn trương như thế.
“Ta đã từng nói, Lan Nhụy chết không nhắm mắt sẽ không đầu thai chuyển khiếp, hồn phách của nàng sao lại cam tâm tha thứ cho người mưu hại nàng? Nếu… nếu ta nói thật sự Lan Nhụy không cam lòng mà chết, lại mượn xác hoàn hồn để báo thù, chàng… có tin không? Sẽ đón nhận chứ?” Minh Yên cắn chặt răng, hạ quyết tâm bắt đầu hỏi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");