Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc mặt Minh Yên nặng nề mà lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ ưu sầu, nói: “Sắp không kịp rồi, cứ làm theo lời ta đi.”
Bạch Hinh không rõ là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu xoay người đi, Minh Yên nhìn bóng dáng Bạch Hinh biến mất biết rõ nhất định nàng ấy sẽ có con đường truyền tin tức của mình ra ngoài, chỉ là đáng thương cho một sinh mệnh nhỏ còn chưa ra đời, chẳng lẽ đêm Thu hôm nay nhất định sẽ phải gió to sóng lớn, nhất định sẽ phải gió tanh mưa máu sao? Đứa bé kia còn chưa tới ba tháng, đám người đó thật độc ác!
Minh Yên đi theo con đường mòn gập ghềnh trở về Vô Vi Cư, trước kia thường hay lạc đường nơi này, hoa viên rất lớn, đường đi rất nhiều, nhưng đi nhiều lần thì không còn lạc đường nữa. Xuyên qua hòn non bộ núi non trùng điệp, trước mắt chính là một khoảng đất trống trải, Minh Yên đi về phía trước thì lại thấy Chu Linh Ngọc đang tìm kiếm cái gì đó, bên cạnh có một nha hoàn cũng đang cúi thấp đầu không ngừng đi tới đi lui.
“Linh Ngọc muội muội, muội đang tìm gì vậy?” Con đường Minh Yên cần đi qua đã bị hai người kia chắn lại, chỉ có thể mở miệng dò hỏi.
Linh Ngọc nghe thấy có người gọi thì hết hồn, đứng thẳng người lên vỗ vỗ ngực, thấy là Minh Yên thì lặng lẽ thở ra, nói: “Tam tẩu, sao tẩu lại ở đây? Muội đang tìm hoa tai của muội, vừa rồi bất cẩn không biết làm rơi ở đâu.”
Nghe âm thanh sợ hãi của Chu Linh Ngọc, trái tim Minh Yên mềm ra, lại hỏi: “Cũng chỉ là một đôi hoa tai mà thôi, đồ vật nhỏ như vậy lại rơi ở nơi này đúng là không dễ tìm chút nào.”
Chu Linh Ngọc cắn môi nói: “Đôi hoa tai kia là của tổ mẫu tặng cho muội, bất kể thế nào cũng phải tìm cho ra, nếu không muội sẽ không có cách nào ăn nói với tổ mẫu.”
Vật trưởng bối ban tặng đúng là trân quý, Minh Yên bèn cười nói: “Ta tìm giúp muội, hình dáng thế nào?”
“Vàng khảm ngọc hồ lô, trên hồ lô có khắc hoa văn tỉ mỉ, đẹp lắm ạ.” Linh Ngọc cười nói, lại xoay người đi tìm.
Minh Yên gật đầu, cũng cúi người từ từ tìm kiếm trong bụi hoa, vừa tìm vừa nói: “Mất bao lâu rồi? Cỏ dại cao như vậy hơi chói mắt.”
“Cũng không lâu lắm, khi nãy muội đi ngang qua nơi này, đi tới cầu đá nhỏ bên kia thì phát hiện không thấy hoa tai đâu nữa, cho nên đi ngược trở lại về tìm.” Chu Linh Ngọc chậm rãi nói, thần sắc mang theo sự lo lắng.
Ba người Minh Yên chia nhau ra tìm, ước chừng tìm gần nửa canh giờ mới tìm thấy đôi hoa tai ở dưới một gốc cây hoa hồng. Minh Yên cầm lấy đưa cho Chu Linh Ngọc, Chu Linh Ngọc rối rít cảm ơn nhất quyết muốn kéo Minh Yên đến viện của mình uống trà, Minh Yên từ chối không được chỉ có thể đi qua.
Khuê phòng của Chu Linh Ngọc được bài trí hết sức ấm áp, mặc dù không có bao nhiêu đồ vật có giá trị lớn nhưng so với đám thứ nữ ở Úc phủ thì tốt hơn rất nhiều, dù sao vương phủ vẫn phải giữ thể diện, Mục Trắc phi không thể để người ta nắm được mấy nhược điểm này, công trung của Chu Linh Ngọc tuyệt đối không hề thiếu.
“Tam tẩu, tẩu ngồi đi, muội phải cất kỹ đôi hoa tai này, sau này không thể bất cẩn như vậy nữa.” Chu Linh Ngọc nói xong thì xoay người đi vào phòng trong, rất nhanh lại đi ra ngồi nói chuyện với Minh Yên.
Sau cuộc trò chuyện, Minh Yên mới phát hiện Chu Linh Ngọc dù nói chuyện hay bàn luận về người khác đều rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng nói xấu bất cứ ai, cũng sẽ không dễ dàng lấy lòng người nào, là người khá bảo thủ. Trong lòng Minh Yên vẫn còn bận tâm chuyện của Vũ di nương nên không ngồi lâu, uống xong trà thì đứng dậy cáo từ.
Chu Linh Ngọc tiễn Minh Yên ra cửa, lúc đến cửa mới nhẹ nhàng nhả ra một câu: “Tam tẩu, tối nay có thể không có trăng sáng, đêm tối gió lớn tẩu cẩn thận một chút.”
Minh Yên sững sờ, không biết Chu Linh Ngọc có ý gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Chu Linh Ngọc cũng không nhiều lời hỏi tới cùng, chỉ là trong lòng có thắc mắc, không có trăng sáng? Sao Linh Ngọc biết không có trăng sáng! Còn có câu đêm tối gió lớn cẩn thận một chút kia nữa… thật sự… thật sự là khiến người ta khó hiểu!
Về tới Vô Vi Cư, Minh Yên vẫn còn đang nghĩ đến câu nói kia của Chu Linh Ngọc, Ký Dung vén mành đi tới, nói với Minh Yên: “Chủ tử, nha hoàn bên Đại thiếu phu nhân truyền lời tới, nói đợi sau khi lão Vương phi trở về thì đến tiền sảnh.”
Minh Yên gật đầu, lại hỏi: “Còn nói gì khác không?”
“Hết rồi ạ.” Ký Dung cúi đầu đáp, đang nói thì Tuyết Hủy tiến vào, trên vầng trán trắng ngần rịn ra một lớp mồ hôi, Ký Dung cười nói: “Muội đi đâu mà giống như quỷ nhỏ không thấy bóng dáng đâu thế.”
“Đương nhiên là đi làm chuyện lớn rồi.” Tuyết Hủy thuận miệng nói, lấy khăn lau mồ hôi, nhìn Minh Yên nói: “Chủ tử, bên Nhị thiếu phu nhân đóng tất cả cửa viện rồi, Vũ di nương không có bất trắc gì chứ?”
Minh Yên sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tuyết Hủy hỏi: “Ai nói với tỷ Vũ di nương có bất trắc?” Rõ ràng Minh Yên nhớ Bạch Hinh chỉ để Liên Song quay về nói là nàng vào trong hoa viên ngồi một lát, đừng để nàng ấy sốt ruột chờ nàng, sao Tuyết Hủy đột nhiên lại biết Vũ di nương gặp nguy hiểm?
Tuyết Hủy nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Minh Yên thì không dám giấu diếm, nói: “Liên Song trở về nói người muốn nán lại trong hoa viên một lát mới về, lại nói với nô tỳ muội ấy cố ý tiết lộ tin tức cho bà tử giữ cửa của Vũ di nương nghe, nói người đang ngắm hoa ở hoa viên, sau đó Liên Song tìm một nơi bí ẩn núp vào, không lâu sau thì thấy Vũ di nương nổi giận đùng đùng ra cửa đi về hướng hoa viên. Nô tỳ nghe đến đó thì cảm thấy có gì đó sai sai, nếu Liên Song cố tình muốn dẫn Vũ di nương đi gặp người thì tại sao Vũ di nương lại tức giận như vậy? Nô tỳ cảm thấy trong lòng không yên tâm nên đi qua bên chỗ Nhị thiếu phu nhân núp coi sao, sau khi Vũ di nương trở về tiểu viện của nàng ấy thì cánh cửa tiểu viện bị khóa chặt, cửa viện của Nhị thiếu phu nhân cũng đóng lại, nhìn tới đây thì thấy bất thường rồi, nô tỳ nghĩ có thể sẽ xảy ra sự cố nên nhanh chóng trở về nói với người một tiếng.”
Minh Yên vẫn luôn biết Tuyết Hủy cực kỳ thông minh, chỉ là không nghĩ tới Tuyết Hủy lại có thể nhanh chóng suy một ra ba còn biết điều tra tình hình quân địch nữa, trong lòng cảm thấy vui mừng, thở dài nói: “Ta đã để Bạch Hinh đi đưa tin cho Nhị gia, đứa nhỏ của Vũ di nương sợ là không giữ được!”
Tuyết Hủy và Ký Dung sững sờ, hai người đều bị dọa, Ký Dung hỏi: “Chủ tử, sao người biết?”
“Ở trong hoa viên Vũ di nương ra dấu tay bảo ta giúp nàng ấy truyền tin cho Nhị gia, ta biết, một nữ nhân bị ép buộc đến mức này cũng rất đáng thương.” Minh Yên chau mày, mặc dù nàng không biết Vũ di nương muốn làm gì, nhưng nàng cũng biết nếu không phải Vũ di nương bị dồn đến đường cùng thì cũng sẽ không lấy con của mình ra đùa giỡn.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây? Cứ chờ đợi như thế này sao?” Ký Dung nhẹ giọng hỏi, nàng vốn thiện lương không đành lòng trơ mắt nhìn.
Minh Yên khép hờ mắt, không nói đến Vũ di nương là cây đinh do Chu Hạo Khiên sắp xếp vào Nhị phòng, cho dù không phải Minh Yên cũng không thể trơ mắt nhìn Vũ di nương chịu khổ như vậy, suy nghĩ một lát nói: “Không, chúng ta không thể bàng quan, chúng ta phải giúp Vũ di nương trợ uy mới đúng, Nhị thiếu phu nhân xử sạch mọi chuyện thì chúng ta cũng không thể cứ thế mà nhìn được!”
———-
Ngày hội Trung thu vốn là ngày đoàn viên, thế nhưng vương phủ Vũ Ninh là nhà huân quý, phải tiến cung chầu mừng, huống chi sinh mẫu của Chu Hạo Khiên là đích tỷ ruột thịt với Vân phi, mỗi lần tiến cung Vân phi đều đích thân tiếp kiến đám người lão Vương phi, qua qua lại lại làm trễ canh giờ về nhà. Nếu là năm trước thì không có sao, tuy nhiên năm nay Minh Yên gả vào vương phủ, hai là Chu Hạo Thần lại thích thiếp thất Vũ di nương, trong hậu viện lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Trước kia Mục Trắc phi một mình một nhánh, ở trong vương phủ này cực kì uy phong, cực kỳ có khí thế một tay che trời, nhưng từ sau khi Chu Hạo Khiên từ từ trở về chính đạo, Minh Yên làm việc kín đáo, ngôn từ cẩn thận, rất khó khiến cho người ta bắt được nhược điểm, cho nên hiện tại vương phủ là mặt ngoài bình yên bên trong cuộn trào sóng lớn.
Riêng ngày hôm nay, trong vòng một ngày đầu tiên là gặp phải cảnh báo của Đại thiếu phu nhân, sau đó lại được Chu Linh Ngọc ám chỉ, cộng thêm bên Nhị thiếu phu nhân vẫn luôn hoạt động liên tục, trong khoảng thời gian ngắn Minh Yên muốn gở rõ từng chuyện thật đúng là không dễ, lúc này đang nhắm mắt suy nghĩ, Tuyết Hủy và Ký Dung đứng ở một bên cũng không dám nói gì, lén lút đi tới, mặt đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ phơi nắng đến đỏ âu, đang muốn nói chuyện thì lại bị Tuyết Hủy ngăn lại.
Liên Song đành phải ngậm miệng không nói, lấy khăn ra lau mồ hôi, lại qua thời gian một chung trà Bạch Hinh trở về, bước chân nhanh lại gặp trời nắng nên thở rất gấp, cũng đầu đầy mồ hôi. Minh Yên nghe thấy tiếng động của nàng ấy thì chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn đám người hỏi: “Tình hình thế nào? Nhị gia biết chưa?”
Bạch Hinh hít mạnh một hơi nói: “Ngày hôm nay thật sự xui xẻo, Nhị gia lại không có ở nha môn, nói là đến chỗ nào đó tra xét công vụ rồi, lúc này đi tới thật không khéo.”
Nghe Bạch Hinh phàn nàn, sắc mặt Minh Yên dần dần trắng bệch, hai tay nắm thành quyền, đôi mắt từ từ nhuộm đầy sự lạnh giá, khó trách Nhị thiếu phu nhân to gan như thế, nhất định là nhận được tin tức Chu Hạo Thần không có ở đó nhỉ? Cho dù là vậy, Minh Yên cũng không thể từ bỏ, nhìn Bạch Hinh nói: “Vậy có cho người đến nơi Nhị gia tra xét đưa tin không?”
Bạch Hinh gật đầu, nói: “Chủ tử yên tâm đi, nô tỳ đã sai người đi rồi, chỉ là nơi đó xa, không biết khi nào Nhị gia mới có thể chạy về.”
Minh Yên mím chặt môi, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu Nhị gia không thể quay về kịp thời, chúng ta đành phải tự thân động thủ rồi. Nhị thiếu phu nhân không phải người ngu, đương nhiên sẽ không dùng những nước cờ người ta liếc một cái là nhìn thấu, bất kể là xạ hương hay là phiến hoa hồng đều dược liệu cấm dùng được ghi lại của vương phủ, cũng không thể động tay động chân vào đồ ăn, Nhị thiếu phu nhân sẽ dùng biện pháp gì để Vũ di nương sẩy thai?”
Nghe Minh Yên nói thế tất cả mọi người đều không nói chuyện, nhưng bầu không khí cực kỳ nghiêm trọng, ai cũng biết sự sống chết của Vũ di nương đang bày ra đó, ai lại dám khinh thường?
Minh Yên xuống giường nhỏ chậm rãi đi lại ở trong phòng, sau đó hết sức bình tĩnh nhìn Bạch Hinh nói: “Bạch Hinh, tỷ đi tra xem lần yến tiệc Trung Thu này trước đó Nhị thiếu phu nhân trông coi phần nào, sau khi tìm được thì đặt một cái bẫy chỗ nàng ta phụ trách, khiến Nhị thiếu phu nhân không có tinh thần đi hãm hại Vũ di nương, ốc còn không mang nổi mình ốc!
Vẻ mặt Bạch Hinh chấn động, lập tức cười nói: “Vâng, nô tỳ đã hiểu.” Đây vẫn thể coi như là một cách tốt, tấn công nơi địch cần phải cứu, làm ít công to!
Minh Yên nhìn Bạch Hinh rời đi, lại quay sang nhìn mấy nha hoàn của mình mang đến, nhìn Ký Dung nói: “Ký Dung, công dụng lớn nhất của tỷ chính là phải bảo vệ tốt cửa ngõ của chúng ta, đừng để người khác có cơ hội hạ độc thủ, phải cẩn thận hơn nữa, bất kể thứ gì ở bên ngoài vào đều phải ghi rõ từng cái một, là thứ gì do ai đưa tới, nó có công dụng gì và phân lượng bao nhiêu!”
Bên trong an tĩnh mới có thể bài trừ bên ngoài, Minh Yên ghi nhớ điểm này, không phải kiếp trước mình bị người bên cạnh tính kế sao? Kiếp này không thể phạm phải sai lầm như vậy!
Ký Dung gật đầu đáp, Tuyết Hủy nhìn Minh Yên hỏi: “Chủ tử, vậy còn ta phải làm gì?”
Minh Yên nhìn Tuyết Hủy chậm rãi nói: “Lát nữa tỷ và Liên Song cùng ta đi ra ngoài, lúc này không nên hoảng hốt.”
Liên Song nhìn xem Tuyết Hủy, hai người vội vàng đáp: “Vâng.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Ký Dung đã đi ra ngoài bận việc, Minh Yên ngồi đó lẳng lặng chờ đợi tin tức của Bạch Hinh, thời gian trôi qua cực kỳ chậm, tựa như sống một ngày bằng một năm.
———-
Lữ di nương nhìn nữ nhi của mình không ngừng oán giận nói: “Nha đầu con sao lại thiếu kiên nhẫn thế, chuyện này có liên quan gì đến con đâu, con nhắc nhở Úc Trắc phi làm gì?”
Chu Linh Ngọc nhìn Lữ di nương, từ từ nói: “Di nương, con thấy Úc Trắc phi là người tốt, hôm nay còn giúp con tìm hoa tai nữa đấy, chẳng qua thuận miệng nói một câu, cũng không phải là chuyện lớn gì, người sợ gì chứ.”
Lữ di nương nhanh chóng trợn mắt nhìn nữ nhi của mình nói: “Nha đầu con cố tình muốn ta tức chết phải không, đây là chuyện có thể nói sao? Nếu như bị người khác biết thì phải làm sao hả?”
“Di nương, lúc ấy con nói nhỏ lắm, ngoại trừ Úc Trắc phi thì không có ai nghe thấy cả, đừng có sợ mà. Nếu người khác hỏi vì sao mời Úc Trắc phi tới? Chỉ cần nói chuyện tìm hoa tai, ai còn có thể nói gì đây?” Chu Linh Ngọc châm trà cho Lữ di nương nhẹ nhàng nói.
Lữ di nương thấy việc đã đến nước này cũng không tiện nói gì thêm, đành phải nói: “Mọi việc đều không thể khinh thường, mấy năm nay hai mẹ con chúng ta lúc nào cũng cẩn thận, con sắp tới tuổi làm mai mối rồi, trong khoảng thời gian này không thể làm chuyện ngu ngốc nữa. Hôm nay Mục Trắc phi trông coi nội vụ, chuyện chung thân của con còn không phải do bà ta quyết định?”
Nhắc tới chuyện này Chu Linh Ngọc có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Còn có tổ mẫu mà, tổ mẫu cũng sẽ không mặc kệ.”
“Đương nhiên lão Vương phi sẽ quản, thế nhưng nhân phẩm nhà trai thế nào lão Vương phi sẽ tự mình đi xem? Hay là di nương có mặt mũi đi xem? Tần Trắc phi mặc kệ mọi chuyện, chỉ có thể là do Mục Trắc phi đi xem, con đừng có vô tâm quá…”
Sao Linh Ngọc lại không biết điểm này, chỉ là mình cũng không thể trơ mắt nhìn Úc Trắc phi không biết gì bị người ta tính kế, thế nhưng lời của di nương cũng có đạo lý, chung quy là mình lỗ mãng rồi…
Hai mẹ con nhất thời không nói gì, đang ngẩn ngơ thì tiểu nha hoàn bên cạnh Linh Ngọc đi vào, lắp bắp nói: “Pháo hoa do Nhị thiếu phu nhân phụ trách mấy ngày trước không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên bị ngâm vào nước, tối hôm nay không thể dùng, Nhị thiếu phu nhân đang nổi giận đấy ạ.”
Hai mẹ con kinh hãi, lúc này công việc do Nhị thiếu phu nhân phụ trách lại xảy ra sự cố… Linh Ngọc quay đầu nhìn Lữ di nương, phất tay bảo nha hoàn đi xuống, lúc này mới lên tiếng: “Di nương người xem, quả nhiên Tam tẩu không phải là một người dễ đối phó, động tác nhanh thật, lúc này Nhị tẩu phái người đi mua pháo hoa e rằng trong lúc nhất thời cũng không mua được.”
Lữ di nương bị nghẹn, hồi lâu mới nói: “Nguyên một đám đều không thể dây vào, cuộc sống này thật sự không có cách nào sống tiếp mà! Nhất định Nhị thiếu phu nhân sẽ không bỏ qua, chuyện này càng náo loạn càng lớn rồi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");