Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy lời Lữ di nương nói, Linh Ngọc im lặng hồi lâu mới nói: “Di nương, không cầu phú quý, chỉ cầu một đời bình an, người không thể hồ đồ, nữ nhi còn muốn hiếu kính người cả đời này đấy.” Nói đến đây thì ngừng lại một lúc, vẻ mặt bi thương, giọng điệu nghẹn ngào, nói: “Mấy năm nay đều đã qua, cố gắng nhẫn nhịn có thể nhịn được bao lâu? Vị kia chỉ cần chúng ta không náo loạn thì sẽ bình an vô sự, Tam tẩu vào cửa chúng ta cứ đối xử như người ngoài ai cũng không nói được gì, nói cho cùng Tam ca mới là đích tôn đích tử dòng chính, tương lai chỉ cần ca ấy không có chuyện ngoài ý muốn thì tước vị sẽ là của ca ấy. Kể từ sau khi Tam tẩu vào cửa, Tam ca đã thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ di nương không biết sao?”
Lữ di nương thấy nữ nhi của mình hiểu chuyện như vậy thì cũng được giải bày, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Linh Ngọc à, con nói rất đúng, chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn sống cuộc sống của mình là tốt rồi, cho dù các nàng ấy quậy tới lật trời thì cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Lúc này Linh Ngọc mới nở nụ cười, nhìn ánh sáng vàng chiếu rọi xuống nửa đình viện ở ngoài cửa, chỉ cần di nương không bị người ta mê hoặc làm việc bậy bạ thì vẫn có thể yên bình sống đến cuối đời…
———-
“… Chủ tử, người không thấy Nhị thiếu phu nhân tức đến xanh mặt đâu, một đống pháo hoa đều tiêu rồi, tối hôm nay hoàn toàn không biết nên ăn nói như thế nào đâu.” Liên Song mím môi cười không ngừng, rất nhanh nói ra tin tức mới nhất.
“Tay chân có nhanh nhẹn không?” Minh Yên ngẩng đầu cười nhạt, trong lòng chậm rãi thờ phào một hơi.
“Người yên tâm đi, chuyện này sẽ không để lộ ra là chúng ta, ngày thường Nhị thiếu phu nhân tùy tiện, người đi theo nàng ta cũng nông cạn, trong phòng cất pháo hoa lại đặt một cái vạc lớn, bên trong còn đầy nước nữa, không biết dùng để làm gì. Người của chúng ta nhìn thấy cũng đúng lúc lắm, lập tức đẩy cái giá lớn bên cạnh lên cái vạc, thế là ầm ầm cái vạc vỡ toang, đương nhiên pháo hoa cũng toang theo.” Liên Song không che dấu được sự vui vẻ, nhớ tới dáng vẻ tức giận giậm chân của Nhị thiếu phu nhân thì lại cười ha hả.
Minh Yên gật đầu một cái, nhìn Liên Song nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút, chỉ sợ lúc này Nhị thiếu phu nhân không kịp đối phó với Vũ di nương rồi, em đi nghe ngóng xem nếu Nhị thiếu phu nhân sai quản sự đi ra cửa thì cứ đi theo, bất kể bọn họ đi đâu mua pháo hoa thì nhất định không thể để bọn họ mua được.” Minh Yên nghĩ tới đây thì nhếch môi, nàng muốn ép Nhị thiếu phu nhân tự mình ra khỏi phủ đi đến nhà mẹ đẻ cầu cứu, như vậy mới có thời gian tranh thủ cho Vũ di nương.
Liên Song không dám cợt nhả tiếp, vội vàng đi tìm Bạch Hinh, việc này vẫn phải để Bạch Hinh đi làm, các nàng không có nhân thủ để điều động.
Một lát sau, Bạch Hinh vội vàng trở về, Minh Yên thấy nàng ấy mồ hôi đầy đầu thì tự tay châm trà đưa cho nàng ấy, nói: “Uống thấm giọng trước đã.”
Bạch Hinh cũng không khách sáo, biết Minh Yên không phải là người bày đặt kiểu cách, uống một hớp hết chén trà, lúc này mới thở đều lại, từ từ nói: “Chủ tử, ta đã phân phó người đi làm rồi, người cứ yên tâm đi.”
Minh Yên đặt chén trà trên tay mình xuống, nhìn Bạch Hinh nói: “Các quản sự không mua được pháo hoa nhất định sẽ quay về cầu cứu Nhị thiếu phu nhân, nếu buổi tối Nhị thiếu phu nhân không lấy ra được pháo hoa thì sẽ làm mất hết thể diện của Mục Trắc phi, nhất định sẽ khiển trách nàng ta. Nhị thiếu phu nhân cũng sẽ không cho phép mình mất mặt ở trước mặt mọi người, chắc chắn nghĩ đủ mọi cách đi chuẩn bị pháo hoa. Hôm nay là ngày hội Trung Thu, đừng đến nói nhà phú quý, cho dù là tiểu môn tiểu hộ cũng sẽ mua một ít để náo nhiệt nhà cửa, nếu không mua được Nhị thiếu phu nhân chỉ còn cách về nhà mẹ đẻ cầu cứu. Trong khoảng thời gian này tỷ nhất định phải nghĩ cách đưa tin cho Vũ di nương, bảo nàng ấy cho dù thế nào cũng phải giữ được đứa nhỏ trong bụng, mọi người làm hết khả năng đi.”
Bạch Hinh nghe vậy trong lòng ngũ vị phức tạp, mệnh của các nàng như rơm rác, chẳng qua chỉ là một con cờ mà thôi, gặp được tiểu Vương gia đã vô cùng may mắn rồi, không ngờ lòng dạ Minh Yên cũng hiền lành như thế, tốn nhiều tâm tư chỉ vì bảo vệ đứa nhỏ của một con cờ, thật ra đứa nhỏ này không được sinh ra càng có lợi với tiểu Vương gia, thế nhưng… Minh Yên vẫn hao tổn tâm cơ muốn bảo vệ đứa bé này, viền mắt Bạch Hinh nóng lên, dùng sức chớp mắt cố gắng thu nước mắt ở trong hốc mắt về, cảm giác được người ta đặt trong lòng rất tốt, rất ấm áp, khó trách Bạch Lộ nói Thất tiểu thư là người đáng tin cậy.
Minh Yên nhắm hờ mắt trầm tư nên không phát hiện ra điểm khác thường của Bạch Hinh, trong lòng đang tính toán Nhị thiếu phu nhân có lợi dụng thời gian chờ quản sự đi mua pháo hoa mà chó cùng rứt giậu mạnh mẽ ra tay gây bất lợi cho Vũ di nương hay không, theo lý Nhị thiếu phu nhân không phải là người hữu dũng vô mưu, lần hành sự này trước sau bị Đại thiếu phu nhân, Linh Ngọc phát giác, tiếp đó là mật báo cho mình.
Linh Ngọc thì cũng thôi, một nữ nhi chưa xuất giá, đương nhiên sẽ không khuấy vào trong chuyện này, nàng ấy nhắc nhở mình rất có thể là vì mình giúp nàng ấy tìm được hoa tai, có qua có lại thôi… Nghĩ tới đây Minh Yên chợt cảm thấy không đúng, rõ ràng Linh Ngọc nói đêm tối gió lớn chú ý an toàn, chẳng lẽ mình sẽ gặp nguy hiểm?
Nhưng mình sẽ bị nguy hiểm như thế nào? Minh Yên rối rắm nghĩ hoài không ra, trong lòng bực bội dứt khoát đứng dậy đi tới đi lui ở trong phòng, vừa đi vừa nói ra nghi ngờ của mình cho Bạch Hinh nghe, một người trí nghèo, hai người đường rộng.
Bạch Hinh nghe xong cũng không suy nghĩ ra, nhíu mày nói: “Lời này của Đại tiểu thư thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa, nhưng người sẽ gặp nguy hiểm gì đây? Chuyện này hẳn không liên quan gì đến người chứ, Nhị thiếu phu nhân muốn đối phó với Vũ di nương, mặc dù Vũ di nương từ viện chúng ta đi ra nhưng lúc đó lão Vương phi đã nói, chuyện này không có bất kỳ liên quan gì đến tiểu Vương gia, nên cho dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không có liên quan đến chúng ta.”
Lời của Bạch Hình như giống như những gì nàng nghĩ, không khỏi gật đầu nói: “Tỷ nói không sai, vấn đề này ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Linh Ngọc không phải là người ăn nói lung tung, muội ấy thận trọng từ lời nói đến việc làm, một người như vậy sao có thể mở miệng nói bậy được? Nhất định là muội ấy đã biết gì đó, cho nên mới uyển chuyển nhắc nhở ta.”
“Nếu không nô tỳ lại đi hỏi Đại tiểu thư?” Bạch Hinh có chút lo lắng hỏi, chỉ cần chuyện liên quan đến an toàn của Minh Yên tuyệt đối không thể khinh thường.
“Không cần đâu, Linh Ngọc sẽ không nói, muội ấy có thể nói câu này đã rất tốt rồi, tỷ không nên ép muội ấy, muội ấy cũng không dễ dàng gì.” Minh Yên xanh mặt, lúc này không thể hoảng càng không thể loạn, nhất định mình có chỗ nào đó không nghĩ đến, cho nên hiện tại mới có thể đi vào ngõ cụt, Vũ di nương…. chính mình… Nhị thiếu phu nhân… giữa các nàng sẽ có liên quan gì mà khiến mình gặp nguy hiểm đây?
Trong phòng yên tĩnh, sắc mặt Bạch Hinh không sao tốt được, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống phức tạp thế này, lại chẳng có chút đầu mối nào, nhìn vẻ mặt Minh Yên cũng rất ngưng trọng, trong lòng càng không nắm chắc, nghiến răng nói: “Thà tin là có, không thể tin là không, chủ tử, nô tỳ lại lặng lẽ đi điều một ít nhân thủ đến, bất kể thế nào an toàn của người là quan trọng nhất.”
Minh Yên cảm thấy có hơi chuyện bé xé to, lắc đầu nói: “Đừng, đã có người muốn tính kế chúng ta thì nhất định sẽ trông chừng chúng ta, mọi cử động sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, lúc này không nên cử động, bứt dây động rừng sẽ không có cách nào bắt được con rắn này.”
“Nhưng lỡ thật sự xảy ra chuyện gì nô tỳ không có cách nào ăn nói với tiểu Vương gia, không được, tuyệt đối không được, an toàn của người mới là quan trọng nhất.” Bạch Hinh cực kì kiên quyết, trong thần thái mang theo kiên định không thể lay động.
Minh Yên biết nàng ấy là vì tốt cho mình, vươn tay kéo Bạch Hinh qua, chậm rãi nói: “Bạch Hinh, ta hỏi tỷ, tỷ nói chính tỷ có thể bảo vệ tốt cho ta không? Tiểu Vương gia sắp xếp tỷ ở bên cạnh ta hẳn là hết sức tín nhiệm tỷ, chàng tín nhiệm tỷ thì ta cũng tín nhiệm tỷ, chỉ cần tỷ đi theo ta thì còn có gì đáng sợ đâu?”
Bạch Hinh có phần do dự, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Nô tỳ chỉ biết một ít công phu, nhưng đến lúc đó chỉ sợ không có khả năng lo vẹn cả đôi bề, nếu người đó có thể tính kế người, tất nhiên sẽ tính kế hết tất cả những người xung quanh người, bất ngờ luôn xảy ra, không thể mạo hiểm được.”
Minh Yên siết chặt tay Bạch Hinh, nói: “Tại sao tỷ không có lòng tin như vậy? Người khác có thể tính kế chúng ta, chúng ta sẽ phải ngoan ngoãn đứng đó mặc cho người đó tính kế sao?”
Bạch Hinh lập tức hiểu ra, cười nói: “Là nô tỳ ngu dốt, chỉ là hiện tại không biết kẻ địch là ai, chung quy vẫn ở thế bị động.”
Minh Yên hừ lạnh một tiếng, trong mắt trấn tĩnh, khóe môi cong lên một độ cong lạnh giá, nói: “Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai có thể biết một khắc sau chúng ta sẽ làm gì? Người khác liệu trước cũng chỉ là liệu trước mà thôi.” Gió mát chầm chậm thổi vào khiến ánh mắt Minh Yên càng trong suốt, “Tìm việc trước tìm người, tìm rồi mới động, mới có thể một lần là thành công. Sau lưng người nọ dễ nhận thấy là một cao thủ, bước từng bước thiết lập ván cục tỉ mỉ chính xác, vây chặt chúng ta lại. Chỉ sợ Nhị thiếu phu nhân chỉ là một mồi nhử, Vũ di nương cũng là một con mồi, các nàng ấy chẳng qua chỉ là vật hi sinh để người đó đánh bại chúng ta, người đó thật sự muốn đối phó là chúng ta chứ không phải ai khác.”
Bạch Hinh từ từ tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người trong vương phủ, vừa nghĩ vừa nói: “Mục Trắc phi là một nhánh mạnh nhất, mấy năm gần đây khống chế vương phủ, sau đó chính là một nhánh của Tần Trắc phi, chỉ có điều Tần Trắc phi không hỏi thế sự đã lâu, Đại thiếu phu nhân thì chỉ để ý đến đứa bé chứ chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, Đại thiếu gia trông coi sự vụ ngoại viện, dù sao Mục Trắc phi cũng là một nữ lưu, ở ngoại viện có rất nhiều chuyện cần một người chuyên môn quản lý, vương phủ nhà lớn nghiệp lớn, lễ vật tới lui, môn sinh bạn cũ cũng nhiều, tiêu phí rất nhiều tâm tư, rất nhiều chuyện cần nam nhân ra mặt. Đại thiếu gia là người rất an tĩnh, làm việc cũng rất ổn định, mấy năm nay không để xảy ra sơ suất nào, cũng không xung đột lợi ích với Mục Trắc phi, hễ có lúc bất đồng ý kiến đều là Đại thiếu gia lùi một bước. Còn dư lại chính là Lữ di nương và Lan di nương, Lan di nương không có con vẫn luôn phụ thuộc vào Mục Trắc phi, Lữ di nương chỉ có một nữ nhi cũng không hứng nổi sóng gió, ngoài ra thì không còn ai khác, nô tỳ không nghĩ ra là ai muốn ám toán chúng ta!”
Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Bạch Hinh, tỷ lặng lẽ phái người đến Tống phủ đưa tin đến chỗ Tứ tỷ tỷ của ta, bảo Tứ tỷ tỷ phái người tới mời ta đến Tống phủ.”
Bạch Hinh sững sờ, không nghĩ ra tại sao Minh Yên lại làm vậy, nghi ngờ hỏi: “Chủ tử… người đây là?”
“Người khác muốn tính kế ta, nếu ta rời khỏi phủ người đó vẫn có thể tính kế sao?” Minh Yên cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Cho nên nói đây là biến cố, kẻ địch có thể nghĩa ra thiên la địa võng chờ ta, ta cố tình đi đường vòng, như vậy Vũ di nương sẽ an toàn.”
Mạch suy nghĩ của Minh Yên chuyển quá nhanh, trong lúc nhất thời Bạch Hinh không theo kịp, Vũ di nương sao lại an toàn rồi? Không phải Nhị thiếu phu nhân muốn đối phó với nàng ấy sao?
Thấy vẻ nghi hoặc của Bạch Hinh, Minh Yên nhẹ nhàng giải thích: “Bạch Hinh, đối tượng của người đó là ta, ở Nhị phòng có thể khiến chúng ta quan tâm cũng chỉ có Vũ di nương, kẻ địch là đang khảo nghiệm quan hệ giữa chúng ta và Vũ di nương, nếu chúng ta ra tay thì có thể kết luận Vũ di nương có mối quan hệ sâu xa với chúng ta, nếu để kẻ địch kết luận như vậy thì phiền toái, còn mấy tháng nữa Vũ di nương với sinh con, người đó sẽ không ngừng lấy Vũ di nương ra đối phó với chúng ta, đến lúc đó người mệt chính là chúng ta, vậy thì không được.”
“Chẳng lẽ chúng ta rời đi thì người đó sẽ không đối phó với Vũ di nương nữa?” Bạch Hinh nhíu mày hỏi, có hơi khó hiểu.
“Vũ di nương là một con cá lớn, lần dò xét này không thành công đương nhiên kẻ địch sẽ không dễ dàng động vào Vũ di nương, thậm chí còn ra tay bảo vệ an nguy của Vũ di nương, cho nên chỉ cần chúng ta rời khỏi phủ thì chính là biện pháp đả kích kẻ địch hữu hiệu nhất.” Minh Yên đã tính trước, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhạt.
“Đây đúng thật là tâm tư xảo trá, thật khiến người ta tức giận, nếu biết người đó là ai thì tốt rồi.” Bạch Hinh rất tức giận, trong lòng âm thầm sợ hãi, cũng may chủ tử nhà mình thông tuệ vượt trội, nếu không không biết tối nay sẽ noạn loạn ra như thế nào.
“Đừng vội, dục tốc bất đạt, tỷ vội gì chứ.” Lúc này Minh Yên ổn định lại, phất tay để Bạch Hinh đi truyền tin, Bạch Hinh gật đầu một cái đi ra ngoài sắp xếp.
Lần này thật sự gặp phải cao thủ, Đại phu nhân và Lan Cúc Lan Phương tính là cái gì đâu, còn không đáng xách giày cho người ta, vị cao nhân này ẩn nấp quá kỹ, có điều… Minh Yên nghĩ không ra, tại sao người đó lại quyết định đối phó mình nhanh như vậy? Mình mới vào cửa không bao lâu, theo lý sẽ không tạo uy hiếp cho bất cứ ai chứ?
Minh Yên nheo mắt lại, tay phải nắm thành quyền, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ, mưa gió nói tới là tới, chỉ có thể cố gắng khiến mình không bị ẩm ướt khi mưa gió tạt qua. Ai cao ai thấp, chỉ có sau khi giao thủ mới có thể biết kết quả!
Rất nhanh Bạch Hinh đã trở lại, nói với Minh Yên: “Nô tỳ đã dặn dò rồi, đợi lát nữa là có tin tức.”
“Bạch Hinh, tỷ không cần đến Tống phủ cùng ta, tỷ ở lại quan sát xem ai là hung thủ đứng phía sau giúp ta, tỷ quen thuộc vương phủ, đám người Liên Song và Tuyết Hủy phải đi theo tỷ rèn luyện mới được, lần này ra cửa ta sẽ dẫn theo Ký Dung, Liên Song và Tuyết Hủy giao cho tỷ.” Minh Yên thản nhiên phân phó, một người lực yếu, hợp lại thì lực mạnh, Ký Dung trời sinh tính trung hậu không thích hợp việc đấu trí này, trông nom sổ sách thì lại có thể, Tuyết Hủy và Liên Song có thể mài dũa, qua một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành người mạnh mẽ như Bạch Hinh.
Đang nói chuyện, quả nhiên người của Tống phủ đến, Minh Yên đã sớm muốn gặp hai tiểu tử thối trong miệng Lan Lăng rồi, nghe nói sớm đã xảo trá…
Quả nhiên Lan Lăng càng lanh lợi hơn lúc trước, cho nên ai cũng nói nữ nhi gả đi rồi đều sẽ trưởng thành hơn, người được phái tới vẻ mặt hoảng sợ, giống như Tống phủ xảy ra chuyện lớn vậy, hận không thể kéo Minh Yên đi cứu hỏa. Minh Yên dẫn người của Tống phủ đi gặp Nhị thiếu phu nhân và Đại thiếu phu nhân, theo lý hẳn nên đi gặp Tần Trắc phi có vị trí cao nhất trong đám người còn ở lại vương phủ, nhưng cố tình Tần Trắc phi lại phớt lờ mọi chuyện, Minh Yên hết cách đành phải bàn bạc cùng Đại thiếu phu nhân Nhị thiếu phu nhân.
“Đại tẩu, Nhị tẩu, hai tẩu xem chuyện này rất không đúng lúc, muội vốn nên từ chối không đi nhưng lại cho lắng cho Tứ tỷ tỷ của muội, trong phủ lại có lễ… Thật sự là hai bên khó xử.” Vẻ mặt Minh Yên bất đắc dĩ nói, giữa trán tràn đầy lo lắng.
Nhị thiếu phu nhân và Đại thiếu phu nhân cũng bị tình huống bất ngờ này dọa sợ, hai người liếc mắt nhìn nhau, Nhị thiếu phu nhân lạnh lùng nói: “Xuất giá tòng phu, hôm nay có lễ tiết Tam muội thấy không ổn sao? Chuyện gì không thể qua hôm nay rồi nói lại sao?”
Đại thiếu phu nhân liếc mắt nhìn Nhị thiếu phu nhân, tuy có chút khiếp nhưng vẫn nói: “Phải chờ tới giờ Dậu tổ mẫu và Vương gia mới về, Tam đệ muội đi nhanh về nhanh cũng được, buổi tối mới tiến hành tiệc nhà, không sao. Nhị đệ muội cũng đừng trách móc nặng nề Tam đệ muội, không phải năm ngoái đụng trúng ngày lễ Nhị đệ muội cũng trở về nhà mẹ đẻ sao? Khi đó tổ mẫu cũng không làm khó dễ muội, hôm nay có tổ mẫu ở đây, e rằng cũng sẽ đồng ý.”
Đại thiếu phu nhân bênh vực lẽ phải thật sự rất ít thấy, trong lòng Minh Yên lại có phần không chắc chắn lắm, vốn có hơi nghi ngờ Đại thiếu phu nhân nhưng hiện tại nếu thật sự là Đại thiếu phu nhân giở trò quỷ e rằng nàng ấy sẽ liều mạng giữ mình ở lại không làm xáo trộn kế hoạch của nàng ấy mới đúng.
Minh Yên vội vàng cảm ơn Đại thiếu phu nhân, lại nhìn Nhị thiếu phu nhân nói: “Chỉ sợ buổi chiều Nhị tẩu còn bận việc, hy vọng Nhị tẩu nhớ kỹ lời của mình nói, lễ tiết không nên về nhà mẹ đẻ mới đúng.” Xoay người lại nhìn Đại thiếu phu nhân, nói: “Đa tạ Đại tẩu bênh vực lẽ phải, muội sẽ cố gắng hết sức quay về trước giờ Dậu, nếu trì hoãn kính xin Đại tẩu nói đỡ giúp Minh Yên, tại đây vô cùng cảm kích.”
Đại thiếu phu nhân đứng dậy dịu dàng cười: “Đệ mau đi đi, tổ mẫu rất thấu tình đạt lý, muội có việc gấp chứ cũng không đi chơi đùa bỡn, mau đi đi.”
Lúc này Minh Yên mới cáo từ với hai người, phân phó người gác cổng chuẩn bị xe ngựa mang theo Ký Dung đến Tống phủ.
Nhị thiếu phu nhân nhìn Đại thiếu phu nhân châm chọc nói: “Hôm nay Đại tẩu lợi hại thật, từ bao giờ dựa vào cây đại thụ kia thế?”
Đại thiếu phu nhân nghe vậy thần sắc hơi biến đổi, lạnh lùng nói: “Nhị đệ muội, quả thật Tam đệ muội có việc gấp muội cần gì phải làm khó muội ấy? Huống chi tổ mẫu ở đây cũng sẽ đồng ý, dữ nhân phương liền[1], Nhị đệ muội đừng nên để ý mới đúng, đều là người một nhà cần gì cầm kim thọc mạch như thế?”
[1] Dữ nhân phương liền: cùng người khác thuận lợi chính mình cũng thuận lợi.
Nhị thiếu phu nhân liếc nhìn Đại thiếu phu nhân một cái, lạnh lùng nói: “Thì ra Đại tẩu còn có lòng từ bi như vậy, thật đúng là khiến người ta khó tin.”
Nhị thiếu phu nhân vung tay bỏ đi, Đại thiếu phu nhân nhìn bóng lưng của nàng ta thở dài một tiếng, xoay người trở về viện của mình, bên ngoài cửa phòng khách thoáng hiện lên góc áo màu hồng cánh sen rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, tựa như chưa bao giờ xuất hiện vậy!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");