Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh xe ngựa chạy đến Tống phủ, Minh Yên vén rèm cửa sổ xe lên nhìn, trước cửa Tống phủ treo đèn lồng màu đỏ rất lớn, phía trước được quét dọn sạch sẽ, hai con sử tử đá hết sức uy vũ, nhìn thấy vậy Minh Yên không khỏi cong môi lên cười.
Ký Dung xuống xe ngựa, đặt chân đạp ngay ngắn xong mới vịn Minh Yên xuống xe, trước cửa Tống phủ sớm có người gác cổng bước tới chào đón, khuôn mặt tươi cười, hành lễ nói: “Nô tài ra mắt Úc Trắc phi.”
Minh Yên gật nhẹ đầu, bà tử đưa tin dẫn đường đi vào, ai biết vừa đi tới cửa, còn chưa bước vào cửa chính, từ xa đã thấy một nhóm bốn người lớn nhỏ đang đi về phía bên này. Lan Lăng mang áo váy màu tùng hương[1], trong ngực ẩm một đứa bé, đi theo bên cạnh là hai đứa bé trai, đứa lớn một chút bước đi vững vàng không nhanh không chậm, đứa nhỏ hơn thì vui vẻ thỉnh thoảng nói cái gì đó, Minh Yên biết đây là ba đứa con trai của Tống Tần, đã sớm biết bọn chúng cực kỳ dính Lan Lăng, chỉ là không ngờ lại đi cùng Lan Lăng đến đón nàng, xem ra cuộc sống của Lan Lăng không tệ lắm.
[1] Màu tùng hương:
“Thất muội muội.” Lan Lăng ở đằng xa gọi tới, trong giọng nói đầy sự vui vẻ, ngay cả hai mắt cũng sáng lên.
“Tứ tỷ tỷ.” Minh Yên bước qua thềm cửa cười tươi đi tới.
Hai tỷ muội gặp nhau đúng là có hơi kích động, Lan Lăng nhìn bé gái trong ngực nói: “Đây là nữ nhi Mẫn Nhu của tỷ, Mẫn Nhu, gọi Thất di mẫu đi.”
“Thất di mẫu.” Giọng trẻ con non nớt mềm mại tựa như muốn tiến vào lòng người, Minh Yên nhìn đứa bé như bạch ngọc thì cực kỳ yêu thích, tâm trạng buồn bực trước đó bay đi mất, vừa cười vừa nói: “Thì ra là Mẫn Nhu, đã sớm nghe mẫu thân của con nhắc đến con rồi, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.”
Minh Yên kinh ngạc khi nghe thấy Lan Lăng nói mấy chữ “nữ nhi của tỷ”, xem ra Lan Lăng thật sự xem mấy đứa bé này là con của mình rồi, như vậy cũng tốt, các nàng đều là thứ xuất, biết rõ mùi vị bị đích mẫu nghiêm khắc, Lan Lăng làm vậy rất tốt.
Mẫn Nhu nghe Minh Yên nói vậy thì lập tức cười hì hì, đôi mắt cong lên nói từng chữ một: “Thất di mẫu cũng rất xinh đẹp, nương thường xuyên nhắc đến người đấy ạ, cuối cùng con cũng nhìn thấy Thất di mẫu rồi, rất muốn biết Thất di mẫu mà nương nhớ mãi không quên là tiên nữ như thế nào?”
Minh Yên hơi ngẩn ra, nàng nhớ Tống Mẫn Nhu chỉ mới bốn tuổi, đứa bé bốn tuổi sẽ nói như thế à, Minh Yên kinh ngạc, sự kinh ngạc lóe lên ở trong mắt, nàng lấy một cái hà bao từ trong người ra, mở hà bao lấy một đôi vòng tay san hô Song Long Hí Châu[2] bằng bạc cực kỳ tinh tế xinh đẹp, vòng tay nho nhỏ, rất thích hợp cho một đứa bé mang.
[2] Vòng tay san hô Song Long Hí Châu:
Tống Mẫn Nhu vừa thấy vòng tay thì cực kỳ thích, cầm mãi ở trong tay không chịu buông, lại vươn hai tay ra nhìn Minh Yên làm nũng nói: “Thất di mẫu ôm ôm, ôm ôm…”
Minh Yên nở nụ cười, Lan Lăng cũng sảng khoái, trực tiếp đặt Tống Mẫn Nhu vào trong lòng Minh Yên, nói: “Gần đây ăn nhiều nên càng ngày càng nặng, ôm nó thật sự rất phí sức, muội ôm giúp tỷ một lát, tỷ nghỉ chút đã.” Nói đến đây Lan Lăng lại nhìn hai đứa bé trai bên cạnh mình giới thiệu với Minh Yên: “Đây là hai hài tử của tỷ, đứa lớn tên Tống Minh Tấn, đứa nhỏ tên Tống Minh Trình, hai con mau chào đi.”
Tống Minh Tấn trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang hành lễ, hô: “Ra mắt Thất di mẫu.”
Khuôn mặt Tống Minh Trình cười tươi, nhanh chóng cúi người thi lễ với Minh Yên, hô: “Ra mắt Thất di mẫu.”
Tính cách của hai đứa bé thật sự khác xa nhau, Minh Yên cười đáp, tặng hai đứa bé quà ra mắt, quà của Tống Minh Tấn là một bản sách cổ trọn bộ hiếm thấy, nghe Lan Lăng nói tiểu tử này rất thích xem sách, còn quà của Tống Minh Trình là một chậu châu báu[3] nhỏ bằng ngọc Dương Chi được chạm trổ tinh xảo, trên mép chậu khảm đủ loại đá quý có kích cỡ móng tay, quả nhiên cực kỳ chói mắt, nghe Lan Lăng nói tiểu tử này thích tiền.
[3] Chậu châu báu:
Tống Minh Tấn nhìn bản sách cổ kia thì hơi kích động, cậu là người rất ít thay đổi cảm xúc, dù sao tuổi còn nhỏ, nhìn thấy trân bảo đưa tới tay khó tránh khỏi che giấu nổi, đối với Minh Yêu giảm đi ba phần cảnh giác nhưng lại tăng thêm ba phần thâm tư[4], quả nhiên kế mẫu của mình không phải là địch thủ cùng một đẳng cấp với vị trước mắt này, khó trách lần trước phụ thân nói muốn mẫu thân bớt qua lại với vị Thất di mẫu này, hôm nay cậu có lòng phòng bị mạnh mẽ với Thất di mẫu, nhưng… quà tặng này… thật sự rất vui vẻ, vậy cậu không toàn lực ứng phó là được rồi.
[4] Thâm tư: có suy nghĩ sâu xa, cẩn thận về Minh Yên.
Tống Minh Trình thì hớn hở ra mặt, chỉ thiếu cái dính cả người lên người Minh Yên, quà tặng này cực kỳ hợp ý, cậu rất thích, tâm tư người tặng quà đúng là khéo léo, ra tay hào phóng, cậu càng thích hơn, chất ngọc này vừa nhìn đã biết là ngọc Dương Chi thượng đẳng, một khối to như vậy rất đáng tiền.
Bà vú bên cạnh ôm lấy Mẫn Nhu, Lan Lăng kéo Minh Yên đi tới hậu viện, đi theo phía sau là ba đứa bé, ngoại trừ Tống Minh Tấn có hơi nghiêm mặt ra, hai đứa bé kia vô cùng yêu thích Minh Yên, Tống Minh Tấn yên lặng thở dài trong lòng: Ôi, phụ thân à, nhi tử có thể hiểu được tâm tình của người, không phải là người quá cẩn thận, mà là đối thủ của người quá mạnh mẽ, nếu mẫu thân đi theo Thất di mẫu học thêm mấy ý tưởng, chúng con thì không sao, ngược lại là người đáng thương rồi!
Lan Lăng không dẫn Minh Yến đến phòng khách nơi ngày thường bày tiệc rượu mà đến gian phòng phía Tây ngày thường nàng ấy hay đến, Minh Trình và Mẫn Nhu cười hì hì đi vào theo, sắc mặt Minh Tấn lại đen đi một phần, không thấy mẫu thân đối xử thân thiết với ai lại trực tiếp dẫn khách đến phòng khách của mình, bình thường gặp ai cũng đều ở sảnh hoa nhỏ, lần trước Nhị di mẫu đến cũng gặp nhau ở phòng khách, quả nhiên Thất di mẫu khác với người thường, trong cái đầu nho nhỏ lại lo lắng thêm một ít.
Minh Yên và Lan Lăng ngồi đối mặt nhau trên giường lớn gần cửa sổ, mấy đứa nhỏ thì ngồi trên ghế bành, khá có nề nếp phép tắc, ngay cả Mẫn Nhu nhỏ tuổi nhất mặc dù chân lơ lửng ở giữa không trung không đạp tới chỗ để chân nhưng cũng không tùy ý đung đưa chân, yên lặng ngồi đó, cơ thể nhỏ ngồi rất thẳng.
Gia giáo trong truyền thuyết của Tống gia cực kỳ nghiêm khắc, hôm nay nhìn thấy thì quả thật là vậy, đi ngồi nằm đều có quy tắc, ba đứa nhỏ Tống gia làm rất tốt, thật sự Tống Tần với cái mặt như đưa đám kia có thể dạy ra được.
Lan Lăng đã quen nên không cảm thấy có điểm gì đó không đúng, đợi sau khi đám nha hoàn dâng trà bánh lên rồi lui xuống, lúc này mới hỏi: “Thất muội muội, lễ lớn như vậy rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì mà phải khiến muội trốn đi vậy?”
Tống Minh Tấn ngạc nhiên trong lòng, ngay cả Thất di mẫu thông minh lanh lợi như vậy cũng phải đi ra ngoài thì chắc là xảy ra chuyện lớn, có hơi tò mò, cuối cùng cảm thấy vị Thất di mẫu này cũng không phải là người không thể chiến thắng, cậu khá bội phục người có thể ép Thất di mẫu này phải đi ra ngoài, phải học hỏi chút ít mới được.
Hai mắt Minh Yên hơi cong lên, nhìn lướt qua mấy đứa nhỏ một cái, hai mắt cũng không xem nhẹ vẻ mặt có biến hóa rất nhỏ của Tống Minh Tấn, làm như vô ý nói: “Muội có thể trốn ai đây? Chẳng qua người đó che giấu quá kỹ nên nhất thời muội không nghĩ ra được đầu mối, đành phải dẫn rắn ra khỏi hang thôi.”
Sắc mặt Tống Minh Tấn khẽ cứng lại, hơi cúi đầu xuống để không nhìn thấy ánh mắt của cậu biến hóa, lại có thể nhìn thấy cậu nắm chặt hai nắm tay, nữ nhân này quá giảo hoạt rồi!
—
Chẳng lẽ ở đây có người hy vọng mình bị người ta đánh bại? Nhưng Minh Tấn còn nhỏ tuổi như thế hẳn là mình không có thù cũ gì với cậu mới đúng, Lan Lăng càng không khả năng nói gì đó ở trước mặt con nhỏ, như vậy thì chỉ có một đáp án, chính là Minh Tấn biết được gì đó ở chỗ Tống Tần. Nhưng mình cũng không có đắc tội với Tống Tần mà, hắn đề phòng mình làm gì?
Minh Yên càng nghĩ càng không tìm ra được lý do thích hợp nào, trong lúc nàng bưng trà nhìn Lan Lăng thì lập tức hiểu ra, Minh Yên nở nụ cười, là nụ cười đắc ý, cực kỳ đắc ý, không ngờ mình lại sẽ khiến Tống Tần có ý nghĩ như vậy, thú vị, vô cùng thú vị, chuyến đi ngày hôm nay thật sự đáng giá!
“Dẫn rắn ra khỏi hang?” Lan Lăng kinh ngạc hỏi, không khỏi nhíu mày, nói: “Muội vẫn nên cẩn thận một chút, nước ở vương phủ quá sâu, đừng để mình chìm vào trong đó. Làm người đơn giản một chút cũng tốt, tranh giành đấu đá gì đó chẳng thú vị.”
“Người trong thiên hạ truy đuổi vinh hoa phú quý, ai mà thật sự có lòng thanh tịnh chứ?” Minh Yên như nghĩ tới gì đó liếc Minh Tấn một cái, từ từ nói.
Lan Lăng nhất thời cứng họng không trả lời được, chẳng phải lúc mình chưa xuất giá cũng vì hôn sự là nhẫn nhịn chịu khổ sao? Hiện tại có tư cách gì mà nói người khác?
Sự im lặng của Lan Lăng, Minh Yên hiểu được nguyên nhân trong đó, nhưng Minh Tấn thì không biết, Minh Trình cũng không biết, Mẫn Nhu càng không biết. Minh Trình nhìn Minh Yên cười nói: “Thất di mẫu, vinh hoa phú quý là gốc rễ để sinh mệnh có thể đứng thẳng, chẳng trách người trong thiên hạ đều đuổi theo, hiểu hiểu.”
Tống Minh Tấn nhìn đệ đệ nhà mình liếc một cái, thản nhiên nói: “Có câu quân tử ái tài, quốc gia lấy sĩ dân sinh, há có thể vì ham muốn cá nhân mà trù hoạch? Võ có thể an bang, văn có thể định quốc, đệ nói xem cả ngày đệ coi nặng bạc trắng hơn cả mạng, làm sao có thể trở thành người có năng lực? Chẳng phải cô phụ sự dạy bảo của phụ thân? Không cho là nhục, ngược lại còn cho rằng là vinh, không thành được!”
Tống Minh Trình cười hì hì, cũng không tức giận mà nhìn ca ca của mình nói: “Tục ngữ nói một đồng tiền làm khó anh hùng hán, nếu ca không có tiền mua gạo thì sống thế nào? Nếu ca không có tiền mua sách thì vươn lên thế nào? Nếu ca không có tiền mua quần áo thì che thân thế nào? Đại ca, đệ văn không thể an bang, võ không thể định quốc, chí không có thì không cần thiết phải cưỡng cầu.”
“Tuổi còn nhỏ mà không có chút chí khí nào, văn là đọc mà ra, võ là luyện mà thành, ngày trước quá mức buông thả đệ, cho nên mới nuôi đệ ra thành kiểu nông cạn này, tối nay ta sẽ bẩm báo với phụ thân, bắt đầu từ ngày mai sẽ thay đổi đệ, đầu tiên là ngồi cưỡi ngựa, rồi khổ luyện công phu, đầu cơ trục lợi cuối cùng cũng không thể trở thành người tài!” Thần sắc Tống Minh Tấn nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, trong lời nói rất có uy nghiêm của người làm ca ca, trên người tản ra khí thế lạnh thấu xương nhất thời khiến Tống Minh Trình tuổi còn nhỏ hơn á khẩu không trả lời được, sinh lòng khiếp sợ.
Minh Yên thật sự được mở rộng tầm mắt, đứa nhỏ còn nhỏ thế nếu không phải học thức phong phú tuyệt đối sẽ không nói mấy câu có thâm ý như vậy, lí lẽ chuẩn xác, dăm ba câu đã dạy dỗ đệ đệ đến mức im lặng cúi đầu, thân là huynh trưởng trong nhà, đương nhiên phải là như thế. Toàn gia thịnh vượng, nhiều thế hệ sinh sôi nảy nở, trưởng tử đích tôn là quan trọng nhất, đơn giản là vì trưởng tử đích tôn chính là huyết mạch để kéo dài, là trụ cột gia tộc, lời nói việc làm của Tống Minh Tấn rất được lòng Minh Yên. Nhớ tới Tống Tần phụ thân của Tống Minh Tấn, Minh Yên không khỏi thầm thở dài, không nhìn ra được cái đồ mặt than kia còn có bản lĩnh như vậy, dạy dỗ con nhỏ thật là tốt, đủ thấy hắn dốc hết tâm huyết vào mấy đứa nhỏ.
Một nam nhân như vậy khó trách Lan Lăng lại cảm mến.
Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đại ca, cơ thể nhỏ không khỏi run lên, trượt xuống ghế nhào vào lòng bà vú, la hét ầm ĩ muốn đi ra ngoài, Lan Lăng dặn dò bà vú cẩn thận rồi nhìn bọn họ đi ra ngoài chơi đùa. Nói xong thì quay sang nhìn Tống Minh Trình: “Đại ca con nói không sai, nên bắt đầu học tập rồi, phụ thân con không biết gần đây con bướng bỉnh, nếu để ông ấy biết thì ta cũng không giúp được con.”
Gương mặt Tống Minh Trình như quả mướt đắng, muốn làm nũng một chút lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Tống Minh Tấn dọa sợ, khóe môi Minh Yên hơi nhếch lên, nhìn Tống Minh Tấn nói: “Sĩ nông công thương lý giải như thế nào?”
Tống Minh Tấn bất ngờ bị Minh Yên đột nhiên đặt câu hỏi, nếu là người ngoài có lẽ cậu có thể tùy tiện đôi câu cho qua, nhưng đây là người mà ngay cả phụ thân cũng kiêng kị, Tống Minh Tấn nhíu mày suy ngẫm, cẩn thận suy tư Minh Yên có ý gì, suy nghĩ một chút nói: “Sĩ nông công thương sớm đã có lý giải chắc chắn, nào cần nhiều lời nữa?”
Một câu thong dong, tiểu tử này cho rằng như vậy là có thể qua được mình, Minh Yên thích thú, lại nghĩ tới lúc là Lan Nhụy đã từng cảm thán mình không phải thân nam nhi, nếu không sẽ làm nên nghiệp lớn, hôm nay lại có hứng biện luận với Tống Minh Tấn một trận.
Lan Lăng nhìn trong mắt Minh Yên tản ra ánh sáng bốn phía, lại nhìn vẻ mặt không sợ hãi nhưng trong mắt lại xuất hiện vẻ ngưng trọng hiếm thấy của con riêng của mình, lại nhìn Tống Minh Trình trốn ở một bên xem náo nhiệt, ngẫm lại mình dù tài hùng biện hay học thức đều không phải là đối thủ của hai người, nhanh chóng quyết định đứng ở bên Tống Minh Trình xem náo nhiệt.
Tống Minh Trình nhìn hành động và vẻ mặt của Lan Lăng thì đoán được một hai phần, lén lút đi tới, nhỏ giọng cười nói: “Nương, người nói Đại ca và Thất di mẫu ai sẽ thắng?”
Lan Lăng hơi rối rắm, một người nhiều quỷ kế, tâm tư thông tuệ, một người kiến thức uyên bác, bản lĩnh vững chắc, sau cùng đành thành thật nói: “Ta không biết.”
Tống Minh Trình im lặng… Hồi lâu sau cắn răng nói: “Nương, người chọn một, con chọn một, hai chúng ta đánh cuộc ai thua thì người đó đưa cho đối phương năm lượng bạc!”
Lan Lăng liếc mắt nhìn Tống Minh Trình, cuối cùng đành nói: “Vậy con chọn ai?”
Tống Minh Trình đắc ý nói: “Đương nhiên con chọn Thất di mẫu.”
“Tại sao?” Lan Lăng không hiểu hỏi, theo lý cậu nên chọn Minh Tấn chứ!
Tống Minh Trình cười hì hì: “Con muốn châm dầu thêm cho Thất di mẫu, một lần là đánh bại Đại ca, sau nay con có thể lấy chuyện này ra nói mỗi khi Đại ca dạy dỗ con, xem Đại ca còn bừa bãi nữa không?”
Lan Lăng im lặng! Liếc mắt nhìn hai người trong cuộc, thở dài một tiếng nói: “Vậy ta chọn Minh Tấn, nương cảm thấy có lẽ Đại ca của con không thua đâu, chỉ với năm nay Đại ca của con đã đổi ba phu tử rồi, ta rất có lòng tin với nó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");