Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên này hai người phân trận địa ủng hộ, bên kia cũng không muốn làm người ngoài cuộc, Minh Yên nói: “Sớm đã có lý giải đúng, nếu ta muốn nghe lời bàn luận về lý giải đó cần gì phải hỏi ý kiến con? Thì ra con cũng chỉ là tục dân phố phường mà thôi. Vừa rồi rõ ràng nghe con nói lời nghiêm nghĩa chính rằng văn có thể an bang, đúng là văn có thể an bang không sai, nhưng vấn đề nằm ở chỗ trước khi an bang con phải thành tài đã, con phải có học vấn cao siêu, quan điểm chính trị khác hẳn người thường nhưng lại có lý lẽ, nếu con chỉ bảo sao hay vậy thì có lập trường gì răn dạy đệ đệ của con? Lại có lập trường gì mà thổi phồng to miệng nói an bang định quốc? Chính con vẫn chưa đến thời điểm thành tài để an bang định quốc thì đừng tùy tiện kết luận người khác, đạo lý này có đúng không?”
Tống Minh Tấn trưởng thành sớm vẻ mặt nghiêm lại, là cậu đánh giá thấp Thất di mẫu, nhưng cậu vốn cũng không có ý định nói một câu qua loa cho có lệ, người có thể khiến phụ thân kiêng kị nào dễ qua loa. Nghe lời lẽ của Thất di mẫu sắc bén lại rất thành khẩn, mỗi câu mỗi chữ có thể ép người ta vào góc chết, nữ nhân trong nhà sao lại có kiến thức như vậy?
Nghĩ tới đây Tống Minh Tấn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Minh Yên, lại thấy vẻ mặt Minh Yên bình tĩnh, trong đôi mắt mang theo ý cười chầm chậm, thật sự là một nữ nhân kỳ lạ, rõ ràng lời lẽ vô cùng sắc bén lại có nụ cười ấm áp như gió xuân, mâu thuẫn như thế nhưng cũng hài hòa như thế.
Thì ra một người có thể nói ra lời nói cực kỳ có lực công kích lại có khuôn mặt như thế, miệng nam mô, bụng bồ dao găm, kim đâm bông bất quá cũng chỉ vậy thôi, hôm nay chứng kiến được rồi.
“Thất di mẫu nói lời cao siêu Minh Tấn bội phục, lời của di mẫu thật là một lời trúng đích, theo cách nhìn của con, sở dĩ sĩ nông công thương có một bậc thềm biến hóa, tồn tại đẳng cấp là vì nó có đạo lý riêng. Vì sao ‘sĩ’ lại đứng thứ nhất: Tất cả đều là thứ phẩm, chỉ có đọc sách là cao, lập đức vu tâm[1], kiến công hậu thế, Tuyên Đức công vu ngôn, trạch bị hậu nhân. Vì sao ‘nông’ đứng thứ hai: kho lương đầy biết lễ tiết, dân coi lương thực là trời, nhà dư lương thực, trong lòng không hoảng hốt, nhất là ở quốc gia lấy nông nghiệp làm chủ. Vì sao ‘công’ đứng thứ ba: Muốn làm chuyện gì, trước tiên phải coi trọng lợi ích của nó, mượn công cụ có thể nâng cao hiệu suất. Vì sao ‘thương’ đứng thứ bốn: Thương nhân là bù đắp cho nhau, nhất định phải dựa vào người khác sau đó mới có thể làm. Chỉ có số ít tham gia, nếu tất cả mọi người đều đi buôn, vậy đều phải dựa vào người khác, ắt hẳn không ai có thể dựa vào rồi. Địa vị thương nhân đứng cuối cùng, có thâm ý là không hề cầm nhưng lại không thể khởi xướng. Đây chỉ là ý kiến của bản thân con, mặc dù là ý kiến của bản thân nhưng được quần chúng hướng tới, nền móng của quốc an dân thái chính là vậy.”
[1] Lập đức vu tâm: đạo đức, phẩm hạnh tồn tại trong tâm.
“Tứ dân giả, quốc chi thạch. ‘Hoài Nam Tử-Tề Tục Huấn’ có viết: Là người không bao gồm quan, quan không bao gồm chuyện, sĩ nông công thương, hương biệt châu dị[2], trước đó nông với nông là nông lực, sĩ với sĩ là ngôn hành, công với công là ngôn xảo, thương với thương là ngôn sổ[3]. Có câu làm gì cũng có luật lệ, kỹ thuật là phải chuyên tâm, chỗ con nói chính là cái nhìn mấy trăm năm qua của mọi người, đã sớm trở thành tiêu chuẩn trong mắt, trong lòng con người. Tuy nhiên, cho đến ngày nay, con dõi mắt nhìn xem, quốc thái dân an, điềm báo thịnh thế, địa vị thương nhân đã không còn thấp hèn như mấy trăm năm trước, tục ngữ nói: Thời thế tạo anh hùng, hôm nay cũng là thời thế luận địa vị, ở kinh thành có rất nhiều kinh thương, phú giáp một phương cũng rất nhiều, con có thấy người kinh thương còn giống như trước không, quần áo không thể mặc gấm, ly chén không thể dùng vàng? Thế sự biến hóa như vậy, đọc sách cần phải nhanh nhẹn vận dụng, nếu con chỉ nghĩ đến lời của bậc tiên hiền[4], bàn luận của thành nhân, không thể học đi đôi với hành, chỉ biết lệ thuộc vào sách vở, vậy còn đừng đi trên con đường làm quan, vì cái dân sinh, bách tính cần là lời giải chân chính của thế hệ, mà không phải là bảo vệ lời của cổ nhân biến thành kẻ ngu.” Minh Yên chân thành nói, rất là sung sướng.
[2] Hương biệt châu dị: quê hương khác biệt, các châu không giống nhau.
[3] Nông với nông thể hiện qua các công nói về nông nghiệp, sĩ với sĩ thể hiện qua lời nói việc làm, công với công là thể hiện qua lời nói khéo léo, thương với thương thể hiện qua lời nói trên sổ sách.
[4] Tiên hiền: các nhà hiền triết đã khuất
Ngôn luận của Minh Yên hiển nhiên trái ngược rất nhiều với đạo thánh nhân mà các sĩ đại phu tôn sùng, tuy nhiên lại am hiểu sâu đạo phát triển, Tống Minh Tấn nghe vậy thì bị chấn động, trong năm nay cậu đã đổi ba phu tử rồi, bởi vì các phu tử đó đều không thể giải thích nghi hoặc của cậu, trong lòng cậu có chỗ cảm động, có đôi lúc nghi ngờ lời của người xưa, phu tử không chỉ không thể nói ra nguyên do vì sao, còn chỉ trích cậu gièm pha lời thánh nhân, cậu vốn cho rằng chẳng lẽ mình thật sự sai rồi? Nhưng hôm nay nghe thấy ngôn luận của Minh Yên thì dường như hiểu ra được, thì ra không phải cậu gièm pha lời thánh nhân, mà là lời của thánh nhân truyền đến bây giờ đã không thể thực hiện được nữa rồi, xã hội không ngừng phát triển, lề thói cũ sớm nên hủy bỏ…
Nghĩ tới đây ánh mắt Tống Minh Tấn nhìn Minh Yên chớp lóe, tiếp tục hỏi: “Dựa theo lời của Thất di mẫu, nếu muốn cử động lối đi ngôn hành, chỉ sợ ắt phải sẽ khiến quần công tấn đánh, vậy phải làm như thế nào?”
Minh Yên càng nhìn Tống Minh Tấn càng thấy thích, hơi trầm ngâm, lại nói tiếp: “Chỉ có ra sức thăng tiến, đợi mình có thực lực mới có thể đi trừ thói xấu, đẩy mạnh phương pháp mới.”
“Lời của di mẫu rất có mâu thuẫn, dựa theo lời người nói nếu không thể riêng một ngọn cờ thì không thể nhất minh kinh nhân[5], nếu không thể nhất minh kinh nhân thì làm sao có thể có địa vị cao? Cùng lúc đó, nếu muốn nhất minh kinh nhân, lối đi khác biệt, thì sẽ bị người hợp lại tấn công, như vậy người sẽ nằm ở trạng thái nảy sinh sẽ bị kẻ địch tiêu diệt gần hết, nào còn có cơ hội leo lên địa vị cao, chẳng phải mâu thuẫn ư?” Tống Minh Tấn gãi đúng chỗ ngứa vạch ra nhược điểm.
[5] Nhất minh kinh nhân: Gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc; một phát nổi tiếng ngay.
Bây giờ Minh Yên nghi ngờ tiểu tử này thật sự chỉ bảy tuổi? Trong cái đầu nhỏ như thế sao lại có tư tưởng lý luận sâu như vậy, hơn nữa có thể từ từ thoái thác mà không có chút lộn xộn nào? Kinh ngạc thì kinh ngạc, Minh Yên vẫn nói: “Tồn hồ nhất tâm, thời chí đương phát[6]!”
[6] Khi đã nắm rõ chi tiết ý nghĩ mục tiêu của một chuyện nào đó, đợi đến lúc cần ra tay thì ra tay.
Tống Minh Tấn yên lặng suy nghĩ, Lan Lăng ở bên cạnh nghe tới nỗi đầu óc choáng váng, không hiểu một chữ, vòng tới vòng lui thật sự khiến cái đầu nhỏ của nàng không chịu nổi, cho nên mới nói Minh Yên không phải là người có thể dễ dàng chọc đến.
Tống Minh Trình như ngộ ra điều gì, đã sớm thu hồi sự bướng bỉnh của mình, nhíu mày suy nghĩ, lời của Minh Yên cực kì mới lạ, hoàn toàn trái ngược với sự dạy bảo mà cậu tiếp nhận, thậm chí có thể nói là trái ngược với lễ pháp, tuy nhiên lại rất được lòng cậu, mặc dù có vài chỗ vẫn chưa hiểu, cứ mơ màng nửa vời, nhưng nhìn dáng vẻ của Đại ca cậu cũng không hiểu hết thì thấy cân bằng. Cậu mới năm tuổi, không hiểu là bình thường, nếu hiểu mới là bất bình thường. Đại ca của cậu lớn hơn cậu hai tuổi, lại vừa khéo thông minh hơn cậu không chỉ một chút, vậy mà cũng không hiểu hết, cậu có thể an tâm rồi, lại ghi rõ mấy lời này ở trong lòng, đợi cậu có ngày học vấn thâm sâu thì không có gì sợ nữa rồi.
Minh Yên sau khi chết sống lại thì nhận thức sâu tám chữ này, tồn hồ nhất tâm, thời chí đương phát… nếu không thể giấu ở trong lòng, tại sao có Úc Minh Yên ngày hôm nay?
“Nói rất hay!” Đột nhiên một giọng nam vang dội cách màn rèm truyền vào, mọi người ở trong phòng bị dọa cho bay hết cả hồn, Minh Yên nghe ra được là giọng của Chu Hạo Khiên thì không khỏi ngạc nhiên vui mừng, sao hắn lại tới đây? Ngay sau đó màn rèm lay động, Chu Hạo Khiên đi vào, đi theo phía sau là Tống Tần vẫn im lặng như ngày thường, chỉ có điều trên gương mặt kia hiện lên vẻ gì đó mà Minh Yên nhìn không hiểu, ánh mắt nhìn mình có hơi là lạ.
Nhìn thấy Tống Tần đi vào, hai đứa bé vội vàng đi qua thỉnh an, rồi hành lễ gọi tên Chu Hạo Khiên, trong lúc nhất thời cả phòng trở nên náo động, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Sao chàng lại đến đây? Biết ta ở đây sao?”
Chu Hạo Khiên cười hì hì, nói: “Nàng ở đâu ta đều biết cả.” Trong lòng Minh Yên ấm áp, cười khẽ chứ không đáp.
Tống Tần vỗ về hai đứa bé, lại kéo Lan Lăng đến bên cạnh mình, nhìn khuôn mặt cười không màng danh lợi của Minh Yên hoàn toàn khác với bát phụ chống nạnh ngày hôm đó, không khỏi cảm thán, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, nhíu mày nói: “Úc Trắc phi có rất nhiều chỗ để đi, sao lại cố tình đến nhà của ta?”
Đối mặt với sự bất mãn của Tống Tần, Minh Yên ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng lại nghĩ cái tên này sao hôm nay nhả ra nhiều chữ thế, đúng là có hơi không quen, nhưng càng như vậy nàng càng đoán được tâm tư của Tống Tần lại càng cười nói: “Là Tứ tỷ tỷ của muội mời muội đến, sao có thể không đến được?”
Tống Tần hừ nhẹ một tiếng, nói: “Bịt tay trộm chuông.”
Lan Lăng sợ Tống Tần thật sự giận Minh Yên, lập tức kéo tay áo Tống Tần đàng hoàng nói: “Đúng là thiếp gọi muội ấy đến.”
Lời vừa thốt ra, hai huynh đệ Tống Minh Tấn và Tống Minh Trình yên lặng cúi đầu, mẫu thân thật là… phụ thân đã nói bịt tay trộm chuông, rõ ràng là biết chuyện thật hay giả rồi, còn thốt ra mấy lời không biết điều kia, lần này thảm rồi!
Quả nhiên, sắc mặt Tống Tần biến hóa, trừng mắt lạnh lùng nhìn Minh Yên, môi mím chặc, muốn nói gì đó lại nhịn xuống, đoán chừng là sợ hù đến Lan Lăng.
Chu Hạo Khiên ở một bên không xen miệng vào, thần sắc của Tống Tần xưa nay không thay đổi, có một ngày có thể thấy hắn biến sắc đúng là vô cùng tốt, vẫn là thê tử của mình có bản lĩnh, dễ dàng khiến tên này đổi sắc mặt, nhớ lần đó hắn và Trịnh Trí dùng hết sức lực, tên này giống như cục đá chẳng có phản ứng nào bèn nản lòng, hôm nay đương nhiên muốn xem kịch hay, kịch vui rồi.
Minh Yên nhìn Tống Tần cong môi cong mắt cười, mặt cười tươi lại mở miệng nói ra lời khiến người ta tức điên: “Tỷ phu có nghe không? Là chính miệng Tứ tỷ tỷ của ta nói đấy nhé, rõ ràng là tỷ ấy gọi ta đến.” Minh Yên đã đoán trước Tống Tần sẽ không gọi bà tử truyền lời đến đối chất, nếu làm vậy Lan Lăng sẽ mất hết thể diện, mà muốn giữ thể diện cho Lan Lăng thì chỉ có thể chịu thiệt, sắc mặt chịu thiệt này quả thật không thể nào đẹp mắt hơn.
Tống Tần dứt khoát quay mặt qua nhìn Chu Hạo Khiên nói, “Huynh có thể đi rồi.”
Chu Hạo Khiên đặt mông ngồi vào chỗ Minh Yên vừa mới ngồi, cười hì hì nói: “Ta nói này Tống Tần, huynh có thể đừng như vậy có được không, phu nhân ta không dễ gì nhận lời mời đến đây làm bạn với phu nhân huynh trong ngày lễ tiết lớn này, cho dù không cần huynh mang ơn thì cũng không nên tuyệt tình tuyệt nghĩa thế chứ?”
Tống Tần hung dữ trợn mắt nhìn Chu Hạo Khiên một cái, nhưng với cái bản mặt dày này của Chu Hạo Khiên thì lực sát thương của ánh mắt thật sự chẳng bị làm sao cả, chẳng hề có cảm giác đau còn ngồi đó cười hì hì, đến dáng vẻ cũng giống Minh Yên, khiến người ta hận không thể tiến lên đá cho hắn một phát bay ra ngoài mới có thể hả giận được.
Lúc này Tống Minh Trình đột nhiên nói: “Chu thúc thúc, thật ra ý của phụ thân con là sợ Thất di mẫu về trễ khó ăn nói, người đừng hiểu lầm. Con rất thích Thất di mẫu, không muốn nhìn thấy Thất di mẫu bị trách móc, hôm khác Chu thúc thúc dẫn Thất di mẫu đến chơi nữa nhé, có được không?”
Tống Minh Trình thay đổi sách lược, cứng không được thì mền, xuất binh trận phụ tử!
Chu Hạo Khiên liếc nhìn bé trai trắng non mền, cười hì hì, nheo mắt nhìn cậu nói: “Nếu Chu thúc thúc của con không bảo vệ được phu nhân mình yêu thương thì còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa? Ai dám bày sắc mặt ra cho phu nhân của thúc xem thì không muốn sống nữa rồi, Trình Trình ngoan, con đừng lo lắng, cứ yên tâm đi nhé.”
Tống Minh Trình ngước mắt liếc nhìn Đại ca, lặng lẽ lùi về sau một bước, tơi tả trở về thật khiến cậu mất mặt, nhưng bây giờ cậu vẫn không nói lại Chu Hạo Khiên, đành phải ký thác hy vọng lên người Đại ca, huynh đệ cùng lên trận, còn bại trận nữa thật sự không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông!
Thần sắc Tống Minh Tấn lạnh nhạt, nhưng hiếm khi không lên tiếng, Lan Lăng lập tức cười tươi nói: “Thời gian còn sớm, trời vẫn chưa tối đâu, Thất muội muội nói trở về trước giờ Dậu, còn một canh giờ nữa, đừng vội đừng vội.”
Thê tử của mình đã lên tiếng, Tống Tần đành phải gật đầu đồng ý, trong phòng nhỏ có nhiều người không tiện, một hàng người dời ra phòng khách ở bên ngoài, chỗ này rộng rãi thoáng mát cũng tiện nói chyện. Mấy người vừa mới ngồi xuống thì thấy có một bóng người lóe lên ở ngoài cửa, ngay sau đó Minh Yên cảm thấy cánh tay bị xiết chặt, giương mắt nhìn thì lập tức bị hù dọa, Phong… Tam Nương!
“Tam Nương? Sao cô… lại tới đây?” Minh Yên rất kinh ngạc, không phải Tam Nương đang đi tìm mấy người Hồng Tụ sao? Sao đang êm đẹp lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn vừa tiến vào đã trưng ra khuôn mặt uất ức, sống chết nắm lấy tay mình không buông.
Biến cố bất thình lình này nhất thời khiến mọi người trong phòng cực kỳ hoảng hốt, hai mắt Tống Minh Trình lóng lánh nhìn Phong Tam Nương, đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao? Wow, thật lợi hại, vừa rồi cậu không nhìn thấy người bay vô bằng cách nào luôn ấy.
“Tiểu tẩu tử, ta mặc kệ, tẩu phải làm chủ cho ta, ta lớn thế này rồi chưa từng bị thua thiệt, lần này thiệt thòi lớn rồi!” Phong Tam Nương cắn răng nghiến lợi nói, hận không thể khiến người nàng ấy chịu thiệt băm ra làm tám miếng cho hả giận.
Lan Lăng nhớ Phong Tam Nương, không phải nàng ấy là nữ tử áo trắng kia sao? Nàng nhớ hình như có quan hệ dây mơ rễ má gì đó với tiểu Tướng quân Trịnh Trí. Lan Lăng cảm thấy hôm nay thật sự có nhiều chuyện xảy ra, nhưng vẫn cười đi lên trước mời Phong Tam Nương ngồi xuống, còn dâng trà cho nàng ấy, xong rồi thì ngồi vào lại chỗ của mình, Tam Nương vội vàng cảm ơn, lại nhìn Minh Yên nói: “Tiểu tẩu tử, ta không thể để yên được, tẩu phải làm chủ cho ta.”
Minh Yên bối rối khó xử, nhìn Phong Tam Nương hỏi: “Tam Nương, cô nói rõ xem, rốt cuộc bị sao thế?”
“Thì chính là mấy người ta tìm giúp tiểu tẩu tử đó, không dễ dàng gì ta tìm được hai người lại bị tên khốn kiếp Chung Dực kia giở quỷ kế bắt đi mất, cũng là do với tên Trịnh Trí không dùng được kia còn làm hỏng chuyện tốt của ta, ta muốn tuyệt giao với hắn, ta muốn hủy hôn ước với hắn!” Phong Tam Nương nổi cơn thịnh nộ, lúc ở biên quan mặc dù Phong Tam Nương nàng không đến mức đánh đâu thắng đó nhưng ít nhất chưa từng chịu thiệt như vậy, đúng là tức chết nàng mà!
Ngoại trừ Lan Lăng và hai đứa bé không hiểu gì ra, Minh Yên, Chu Hạo Khiên, Tống Tần đều bị dọa, ai lại nghĩ tới Phong Tam Nương lại bại trận chứ? Lần trước bại bởi Chung Dực cũng coi như thôi, dù sao Chung Dực trong tối, bọn họ ngoài sáng, lúc này lại thua tiếp, tin tức truyền đạt trong này khiến mấy người đồng thời rét lạnh trong lòng.
Tống Tần liếc mắt nhìn Lan Lăng, nói: “Nàng dẫn hai con ra ngoài trước đi, bọn ta có chuyện phải bàn.”
Lan Lăng biết bọn họ có công việc, đều là nữ nhân, Minh Yên và Tam Nương có thể ở lại, còn nàng thì phải dẫn con rời đi, trong lòng bị đả kích gấp bội, mặc kệ chuyện gì nàng đều không thể giúp đỡ Tống Tần, thật là khiến người ta đau lòng.
Tống Minh Tấn nhìn vẻ mặt Lan Lăng, nói: “Nương, nữ nhân vẫn nên lo liệc việc nhà, đoan trang hiền huệ mới là chính đạo.”
Lan Lăng nghe vậy trong lòng dễ chịu hơn một chút, Tống Minh Trình hùa theo nói: “Phụ thân rất thích đoan trang hiền thục, nương không thấy ánh mắt ông ấy nhìn Thất di mẫu như nhìn rắn rết, ánh mắt nhìn tỷ tỷ áo trắng ung dung lạnh nhạt, chỉ có khi phụ thân nhìn mẫu thân mới không có dáng vẻ đó, cho nên mẫu thân đừng mất mát…”
Lan Lăng lập tức thỏa mãn, không còn khó chịu nữa, hai đứa nhỏ nói rất đúng!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");