Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắp đến giờ Dậu rồi, lại sợ đám người lão Vương phi trở về phủ, Minh Yên và Chu Hạo Khiên phải trở về, nhưng ngày hội Trung Thu sao có thể để Tống Tần vứt bỏ thê tử đi mai phục, Chu Hạo Khiên không đồng ý. Tống Tần chỉ lạnh lùng nói: “Ý ta đã quyết.”
Chu Hạo Khiên biết, tuyến đường Trịnh Trí và Tam Nương đi lần này thật ra là do Tống Tần lên kế hoạch, chỉ có điều hiện tại Chung Dực liên tục khiến Tống Tần bị bẽ mặt, Tống Tần muốn lấy lại mặt mũi, thấy ý hắn đã quyết, Chu Hạo Khiên nói: “Mang theo nhiều người, nếu không được nữa đem theo Phi Ưng lệnh đi điều tra, tóm lại an toàn của ngươi rất quan trọng.”
“Không được, tên Chung Dực này đa mưu túc trí, có lẽ đả kích mạnh chúng ta như vậy, chính là muốn chứng minh có phải Phi Ưng lệnh vẫn còn tồn tại, nếu lấy Phi Ưng lệnh đi điều tra chẳng phải là trúng mưu kế?” Phong Tam Nương bác bỏ, bất kể là ai cũng không thể sờ đến căn cơ của bọn họ, bọn họ phục vụ quên mình là có đồ muốn bảo vệ.
Chu Hạo Khiên cũng có chút khó xử, Tống Tần nói: “Đừng khó xử, tuyệt đối không thể vì ta mà điều động Phi Ưng lệnh, ta sẽ đến Lộc Minh sơn gặp Lộ Dao đánh tiếng chào hỏi, để hắn cho người giúp ta một tay.”
Rất hiếm khi Tống Tần nói một câu dài như vậy, lần này hạ quyết định cũng chỉ vì một nguyên nhân, chính là mấy câu Minh Yên nói với Minh Tấn, gần đây tên nhóc kia đang gặp bế tắc, hắn lại bó tay hết cách, Minh Yên gián tiếp giúp hắn một chuyện, hắn coi như có qua có lại, hắn là người không thích mắc nợ ai.
Mặt cố chấp của Tống Tần xem như Minh Yên đã được chứng kiến, dù sao cũng vì chuyện của nàng mà khiến người ta bôn ba khắp nơi trong đêm Trung Thu, trong lòng cực kì bất an, đang muốn nói lời cảm tạ, Tống Tần nhìn nàng nói: “Cô không cần cảm tạ ta, sau này nể mặt ta đừng dạy như nhi tử nhi nữ của ta là được rồi!”
Minh Yên buồn bực, nghiến răng nói: “Đám láu cá nhà ngươi dễ bị dạy hư vậy à?”
Tống Tần suy nghĩ một chút, nói: “Không dễ!”
Minh Yên không thèm để ý tới hắn nữa, nam nhân này thật sự rất đáng đánh đòn!
Phong Tam Nương và Chu Hạo Khiên vẫn đang bàn bạc chuyện, Tống Tần đi nói chuyện với phụ mẫu, lại đi nói chuyện với Lan Lăng, đương nhiên là nói vì công việc, để an lòng người nhà. Tống phụ Tống mẫu đều không thích xã giao cho nên không xuất hiện, Lan Lăng dẫn mấy đứa nhỏ tiễn đám người rời đi, nàng ấy vẫn không biết Tống Tần đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, còn tường rằng chỉ đi tuần tra như ngày thường, trên mặt không có quá nhiều lo lắng, ngược lại Tống Minh Tấn len lén đi đến bên cạnh Minh Yên nói: “Thất di mẫu, xin tiểu Vương gia phái thêm người bảo hộ phụ thân.”
Minh Yên biết thật ra Tống Minh Tấn không biết Tống Tần đi làm chuyện gì, nhưng nhất định cậu phát hiện ra manh mối từ thần sắc của Tống Tần, thật sự là một hài tử tỉ mỉ, Minh Yên gật đầu, nói: “Chăm sóc tốt đệ muội, phụ thân con sẽ bình an trở về.”
“Đương nhiên phụ thân sẽ trở về, nếu phụ thân không trở về vậy cuộc sống sau này của kế mẫu thảm rồi, Thất di mẫu nhất định không đành lòng.” Vẻ mặt Tống Minh Tấn như thường nói.
Minh Yên nín thinh, tiểu tử này nói một câu trúng ngay nhược điểm của nàng, trưởng thành thông minh như vậy để làm gì! Nếu sau này nữ nhi mình sinh ra có thể tìm được người vừa thông minh lại cẩn thận, lòng dạ còn lương thiện giống Tống Minh Tấn làm trượng phu, cậu nhóc có thể đối xử tốt không làm khó dễ Lan Lăng, sau này đối với thê tử của mình cũng sẽ rất tốt…
Mọi người chia tay từ biệt, Minh Yên ôm đầy tâm sự ngồi trong xe ngựa, Ký Dung thức thời ngồi ở ngoài thùng xe bầu bạn với phu xe, Chu Hạo Khiên ngồi trong xe ngựa nghe Minh Yên tự thuật lại chuyện trong vương phủ, gật đầu nói: “Bạch Hinh đã gởi tin cho ta, lúc này tổ mẫu sắp về rồi, theo lý Chu Hạo Thần cũng nên chạy về.”
Minh Yên thở ra một hơi, nói: “Hạo Khiên, chàng có biết người đó là ai không? Lại muốn lợi dụng Vũ di nương để hãm hại ta, thứ nhất là có thể nhìn thấy ta và Nhị phòng sống mái với nhau, thứ hai mặc kệ trừ bỏ ta hay trừ bỏ Nhị phòng đều có lợi với người đó, nhưng ta không thể xác định được ta nghĩ như vậy là đúng.”
Ánh mắt Chu Hạo Khiên hờ hững, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta cũng không thể xác định, có lẽ trước kia là ta đã bỏ quên bọn họ, lần này ta sẽ điều tra kỹ, nàng cứ yên tâm đi.”
Minh Yên lắc đầu, nói: “Chỉ sợ không tra được, người này có thể không khiến chàng chú ý đến đủ thấy che dấu rất sâu, làm việc cẩn thận, nếu muốn bắt được nhược điểm e rằng không dễ dàng.”
Chu Hạo Khiên biết Minh Yên nói không sai, suy nghĩ một chút nói: “Nàng đừng sợ, phàm là người đều có nhược điểm, chỉ cần có nhược điểm là có thể tiến hành xếp đặt tiến công, không vội, cứ đi chậm rãi thôi.”
Trong xe nhất thời im lặng, cho dù là giao đấu trong vương phủ hay là với Chung Dực, dường như bọn họ đều nằm ở thế yếu, Minh Yên thế mới biết thì ra Chung Dực còn có mặt lợi hại như vậy, lúc trước vẫn luôn cho rằng hắn là một người dịu dàng không tranh quyền thế, giống như Chu Hạo Khiên vậy, Chung Dực cũng có hai mặt, khuôn mặt này nàng chưa từng nhìn thấy.
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa vương phủ, Chu Hạo Khiên đỡ Minh Yên xuống xe, hai phu thê bước đi vào vương phủ, Ký Dung im lặng đi theo ở phía sau, từ đằng xa nhìn vào mới thấy vương phủ yên tĩnh quá rồi, Minh Yên nhìn Ký Dung nói: “Tỷ đi xem có chuyện gì thế?”
Ký Dung vội vàng gật đầu rời đi, Minh Yên cau mày nói với Chu Hạo Khiên: “Không đúng, lúc này hẳn nên bận rộn chuẩn bị tiệc tối chứ, sao lại yên tĩnh như vậy?”
Chu Hạo Khiên thản nhiên nói: “Trở về trước rồi nói sau, hỏi Bạch Hinh là biết ngay.”
Minh Yên không còn cách nào khác chỉ có thể đi về hướng Vô Vi Cư, đi được nửa đường không biết một nha hoàn từ đâu xông tới đâm vào người Minh Yên, cả người Minh Yên ngã nghiêng về phía sau, Chu Hạo Khiên vươn tay nắm lấy eo Minh Yên ôm nàng vào trong lòng, tiểu nha hoàn kia vừa mới bò từ trên đất dậy nơm nớp lo sợ quỳ ở đó, sợ hãi nói: “Nô tỳ đáng chết nô tỳ đáng chết, nô tỳ không cố ý đụng vào Úc Trắc phi, tiểu Vương gia tha mạng, tha mạng!”
Minh Yên cũng không có gì đáng ngại, nhìn nha hoàn kia nói: “Thôi, ngươi đứng lên đi, ngươi là nha hoàn phòng nào?”
“Bẩm Úc Trắc phi, nô tỳ là nha hoàn trong viện Nhị thiếu phu nhân, vừa rồi Nhị thiếu phu nhân phân phó nô tỳ đi xem đến phòng bếp xem chuẩn bị thế nào rồi, vì gấp gáp trở về truyền lời cho nên mới bất cẩn đụng phải Úc Trắc phi.” Mặc dù trên mặt tiểu nha hoàn luống cuống nhưng nói năng lại vô cùng rõ ràng, truyền đạt rõ ý nghĩ cực kỳ chuẩn xác.
Minh Yên nhíu mày quan sát tiểu nha hoàn này, mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, liếc nhìn phương hướng tiểu nha hoàn chạy đến, chầm chậm hỏi: “Ngươi nói ngươi chạy từ phòng bếp đến?”
“Dạ vâng.” Tiểu nha hoàn có chút khẩn trương trả lời.
“Phòng bếp hẳn ở hướng Nam, sao ngươi lại chạy từ hướng Đông tới đây?” Vẻ mặt Minh Yên nghiêm lại, hướng Đông chính là hướng của Vô Vi Cư…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");