Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy lời Lan Phương, Minh Yên nhất thời hồi hộp trong lòng, không tốt rồi, mình thật sự sơ suất quá, khiến Đại phu nhân yêu thích chỉ sợ Lan Phương sẽ bất mãn. Không có đích nữ nào bằng lòng nhìn mẫu thân ruột của mình yêu thích một thứ nữ, nghe thấy vậy trái tim lập tức treo lên.
Lan Cúc nghe thấy Lan Phương nói vậy thì nụ cười trên mặt vẫn không giảm, nhưng lúc đôi mắt kia nhìn Minh Yên lại có thêm chút suy xét, Đại phu nhân cười khẽ một tiếng, nhìn Lan Phương nói: “Con ấy, cái miệng này chẳng tha cho ai. Thất muội muội con vào phủ trễ, nương thương con bé một chút cũng đúng thôi, con ăn dấm cái gì, mẫu thân còn có thể bỏ bê con hay sao?”
Trong mắt Lan Phương thoáng hiện lên chút thẹn thùng, hai má ửng hồng, đứng dậy khoác cánh tay Minh Yên, cười nói với nàng: “Thất muội muội phân xử xem, tỷ đang khen muội đấy, thế mà mẫu thân lại mắng tỷ, muội nói tỷ nói có đúng không, hửm?”
Lan Cúc cười giải vây cho Minh Yên, vươn tay kéo Lan Phương qua điểm lên mũi nàng ta một cái: “Muội đấy, nghịch quá rồi, ngày mai gả muội ra ngoài xem muội còn xảo quyệt được thế này không nữa nhé?”
Vừa nói đến lập gia đình, Lan Phương đỏ bừng cả mặt lập tức im lặng, bĩu môi ngồi xuống lại. Đại phu nhân nhìn tiểu nữ nhi mình yêu thích cười một tiếng, Minh Yên cũng rụt rè ngồi về lại chỗ của mình, nhìn một màn tỷ muội tình thâm, mẫu từ nữ hiếu, thật sự khiến người ta không ngừng châm chọc ở trong lòng, bất kể lúc nào Đại phu nhân cũng đặt sỉ diện lên đầu, ngay ở trước mặt con ruột của mình cũng không thể khinh suất.
Phần thận trọng này, muốn tìm ra chân tướng năm đó thật sự khó càng thêm khó khăn rồi.
Đang nói chuyện thì Úc Duy Chương trở về, kể từ khi trở về Úc phủ số lần có thể nhìn thấy Úc Duy Chương thật sự ít đến đáng thương, có điều lúc này khiến Minh Yên không ngờ được chính là, sau lưng Úc Duy Chương còn có Chung Dực và Úc Dương đi theo, ba người này vừa tiến vào trong phòng thì lập tức rối loạn cả lên.
Mấy người thỉnh an Úc Duy Chương trước, Minh Yên và Lan Phương lại vấn an Chung Dực, Úc Dương lại vấn an mấy người bọn họ, qua một hồi lâu mọi người mới cùng ngồi xuống nói chuyện.
Minh Yên nhìn Úc Dương, mấy ngày không thấy dường như lại cao thêm chút rồi, nét ngây thơ trên mặt đã không còn nữa, đôi mắt ngày xưa mang theo vẻ tinh nghịch lúc này cũng thay đổi trở nên tĩnh mịch. Úc Dương nhanh chóng liếc nhìn Minh Yên một cái lại quay đầu đi, cậu không dám nhìn lâu, cậu rất muốn chạy đến nhào vào lòng Minh Yên, kể cho tỷ tỷ nghe mình học được những gì, lại gặp phải chuyện gì ở trong học đường, nhưng cậu không thể, cậu chỉ có thể lắng nghe Úc Duy Chương nói chuyện, trên mặt thỉnh thoảng mang theo nụ cười.
Minh Yên kích động trong lòng, mặc dù mới hơn mười ngày không gặp Úc Dương nhưng nàng lại thấy dài đằng đẵng như cách ba thu, hai tay nắm chặt khăn hơn, nhưng lại không dám lộ ra ý nghĩ của mình ở trước mặt mọi người, chỉ có thể hơi cúi đầu xuống thỉnh thoảng liếc nhìn Úc Dương một cái. Nhìn cậu trầm ổn hơn ngày xưa, lúc nói chuyện lại như tiểu đại nhân, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, đệ đệ của nàng mà nàng lại không thể đi lên kéo cánh tay của đệ ấy cẩn thận quan tâm đến đệ ấy.
“… Hôm nay có một chuyện vui muốn nói.” Úc Duy Chương quét mắt nhìn mọi người, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói thì về phía Đại phu nhân.
Đại phu nhân nhìn Úc Duy Chương cười hỏi: “Lão gia có chuyện gì vui sao? Nói ra để mọi người cùng vui vẻ một chút, nói ra thật sự đã lâu rồi Úc phủ chưa có chuyện vui nào.”
Minh Yên nhanh chóng liếc Chung Dực một cái, chỉ thấy Chung Dực vẫn luôn treo nụ cười thản nhiên trên mặt, mặc dù khóe môi nhếch lên nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất xa lạ, kém xa nụ cười như ánh mặt trời lúc trước…
Quay đầu lại thấy Lan Cúc ngồi phía dưới Chung Dực, trên mặt cũng mang theo nụ cười hạnh phúc, Chung Dực có thể tự mình đến đón nàng ta, sao nàng ta có thể không hạnh phúc không đắc ý được… cho dù giữa phu thê có chuyện gì, e rằng cũng tan thành mây khói, sau khi trở về lại là phu thê tình thâm chàng chàng thiếp thiếp.
“Hôm nay dưới sự tiến cử của bên thông gia ta được Thánh thượng đề bạt làm Tòng tứ phẩm Thị độc Học sĩ Nội Các, chẳng lẽ không phải là một chuyện vui hay sao?” Úc Duy Chương mở miệng cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Đến Chính ngũ phẩm là một cửa ải, có người cả đời cũng không bước qua được cánh cửa Tứ phẩm, ai biết Úc Duy Chương đang dừng chân ở vị trí Lang trung Hộ bộ hai năm hôm nay lại được thăng làm Tòng tứ phẩm Thị độc Học sĩ Nội Các, đây thật sự là một chuyện vui cực lớn.
Lập tức trong phòng phấn khởi lên, Đại phu nhân vui mừng không biết phải nói cái gì, oán hận vừa rồi với Chung Dực đã sớm tan thành mây khói. Hai thông phòng nào quan trọng bằng trượng phu của mình thăng quan phát tài.
Lan Cúc vốn cảm thấy uất ức, nhưng vừa nghe thấy công công nhà mình tiến cử phụ thân của mình thân chức thì chút oán hận cũng biến mất.
Lan Phương hâm mộ nhìn Lan Cúc, nếu sau này mình xuất giá cũng có thể ra sức cho nhà mẹ đẻ, chẳng phải mình cũng có thể nở mày nở mặt như Lan Cúc sao. Nghĩ tới đây càng hy vọng mình có thể gả cho một dòng dõi tốt, hôm nay phụ thân thăng quan, lựa chọn hôn sự cho mình cũng có thể tăng lên được một bậc rồi.
Trong lòng Minh Yên không mấy vui mừng, nhưng vẫn theo Lan Cúc Lan Phương hành lễ với Úc Duy Chương, nói lời chúc mừng. Tin tức lan nhanh như lửa, trong thời gian chun trà cả Úc phủ đều trở nên náo nhiệt.
Từ trên xuống dưới sắc mặt ai cũng mang theo nụ cười tươi rói, thăng quan thật đúng là một chuyện tốt, ai mà không thích chứ!
Úc Duy Chương kéo Chung Dực không ngừng nói chuyện, trong lời nói liên tục hỏi dò chuyện trên quan trường, Đại phu nhân thấy vậy thì cười nói: “Hai cha con ở đây nói chuyện đi, thiếp mang mấy đứa nhỏ vào phòng trong, mấy mẹ con thiếp cũng tự mình vui vẻ tránh làm chậm trễ hai người.”
Úc Duy Chương gật đầu, chuyện trong quan trường quả thực không nên nói trước mặt nữ nhi, bởi vậy thần sắc nhìn Đại phu nhân lại thêm mấy phần hài lòng. Mấy người Minh Yên theo Đại phu nhân vào phòng trong, Úc Dương chỉ có thể ngồi ở bên ngoài cùng bọn họ, nghe bọn họ nói những chuyện trong quan trường, cậu lắng nghe cực kỳ tỉ mỉ, dù sao sau này có thể dùng đến.
Đại phu nhân cười nhìn mấy nữ nhi, trên mặt không che giấu được ý cười, quay đầu nhìn xem nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ, lấy hộp gỗ đỏ của ta ra đây.”
Tô ma ma sững sờ, hộp gỗ đỏ? Trong lòng không khỏi kinh hãi, đựng trong đó đều là đồ tốt của Đại phu nhân, hơn nữa trong hộp còn có vật đó, sao có thể lấy ra? Phu nhân hồ đồ rồi sao!
Sau khi sống lại Minh Yên sớm đã học được cách tùy mặt gửi lời, lúc này nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Tô ma ma trong lòng lập tức dấy lên nghi ngờ, chỉ thấy Tô ma ma cúi đầu nói mấy câu bên tai Đại phu nhân, âm thanh rất nhỏ không nghe được là nói gì, nhưng Minh Yên nhìn thấy vẻ mặt Đại phu nhân hơi biến đổi, ngay sau đó thì nghe Đại phu nhân cười nói: “Cũng may bà nhắc nhở ta, không nói ta lại quên, là cái hộp gỗ làm bằng tiểu diệp tử đàn kia, mau lấy ra đi.”
Lúc này Tô ma ma mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi đến cái tủ ở trong góc tường, lấy ra một hộp gỗ, Minh Yên không dám dò xét quá mức lộ liễu, chỉ nhanh chóng nhìn lướt qua, thấp thoáng nhìn thấy quả thật bên trong tủ còn có một hộp gỗ đỏ, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nhìn thấy Lan Cúc và Lan Phương vừa nói vừa cười, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi tin mừng khi nãy, Đại phu nhân đang hiền từ nhìn hai nữ nhi nhà mình, Minh Yên ở chỗ này lại lộ ra vẻ dư thừa.
Tô ma ma đóng kỹ tủ lại cầm cái hộp đi qua đặt ở trên kháng trác trước người Đại phu nhân, Đại phu nhân cười mở hộp ra, nhìn người trong phòng nói: “Đừng nhìn cái hộp này không lớn mà lầm, gỗ tạo ra nó là tiểu diệp tử đàn cực kỳ hiếm thấy, cái hộp này không ít tiền đâu.”
Tiểu diệp tử đàn? Minh Yên từng nghe Chung Dực nói đến, là một loại gỗ cực kỳ trân quý, gia cụ được chế tạo bằng tiểu diệp tử đàn có giá mấy ngàn lượng bạc, có thể không trân quý sao? Lúc trước Chung Dực nói sau này khi cưới nàng vào cửa sẽ cho nàng đồ tốt nhất, trong khố phòng nhà hắn có hơn mười mấy gốc gỗ tiểu diệp tử đàn, đợi nàng vào cửa thì sẽ làm gia cụ cho nàng, nàng thích làm gì thì làm cái đó. Bởi vì Chung Dực biết Lan Nhụy chỉ là một thứ nữ, không có khả năng sẽ có nhiều của hồi môn, hắn đã sớm chuẩn bị trước cho nàng.
Nghĩ tới đây trong lòng Minh Yên chua xót, lúc này những gốc gỗ kia e rằng đã cho Lan Cúc rồi nhỉ?
“Đây chính là tiểu diệp tử đàn sao? Nương thật sự thâm tàng bất lộ mà, lúc trước cũng không thấy nương lấy ra ngoài.” Lan Phương mím môi cười nói, nhìn Đại phu nhân như có như không oán giận nói.
Lan Cúc cười nói: “Cái này có gì hiếm lạ đâu, trong khố phòng nhà tỷ có hơn mười mấy gốc gỗ như vậy. Bà bà nói những gốc gỗ này là cho phu quân, chỉ là phu quân vẫn luôn không động đến, không biết lấy để làm gì.”
Trong lòng Minh Yên chấn động, hắn vẫn còn giữ sao? Không cho Lan Cúc?
Đại phu nhân hơi chút kinh ngạc nói: “Hơn mười mấy gốc? Vậy cũng đủ để làm một bộ gia cụ rồi, không hổ là phủ Đô đốc, gia sản đúng là nhiều.”
Lan Cúc nghe vậy đắc ý cười một tiếng, nhìn Đại phu nhân nói: “Cái này thì phải cảm tạ nương tìm cho con một mối hôn sự tốt, bằng không con nào tốt phúc như vậy?”
Minh Yên lơ đãng quét qua mặt Lan Phương, lại đột nhiên phát hiện trong mắt Lan Phương thoáng hiện lên vẻ ghen ghét, trong lòng lạnh lẽo, cẩn thận nhìn lại thì không thấy dấu vết gì, chẳng lẽ mình hoa mắt rồi?
Đang thừ người, Thu Sương đi vào nhìn Đại phu nhân nói: “Phu nhân, lão gia gọi Thất tiểu thư ạ.”
Mọi người trong phòng sững sờ, Đại phu nhân khẽ cau mày, nhìn Thu Sương hỏi: “Có nói là chuyện gì không?”
Thu Sương lắc đầu, nhìn Minh Yên một cái rồi trả lời: “Không có nói ạ.”
Đại phu nhân quay đầu nhìn về phía Minh Yên, Minh Yên theo bản năng đứng dậy, Lan Cúc và Lan Phương đều cùng quan sát Minh Yên, Minh Yên lập tức lộ ra vẻ băn khoăn đứng ỏ đó, trong lòng lại nghĩ lúc này Úc Duy Chương tìm mình để làm gì?
Nhìn thấy dáng vẻ bất an của Minh Yên, Đại phu nhân cười một tiếng, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu Thất, tới đây.”
Nghe thấy Đại phu nhân thân mật gọi mình là Tiểu Thất, Minh Yên càng cẩn thận hơn, cất bước đi tới, bất an gọi: “Mẫu thân, nữ nhi cũng không biết phụ thân gọi con để làm gì?”
“Nha đầu ngốc, mẫu thân cũng không trách con.” Đại phu nhân cười nói, mặt mày hiền hậu mở cái hộp lấy một vòng ngọc Phỉ Thúy màu xanh biếc kéo tay Minh Yên qua đeo vào cho nàng, rồi mới lên tiếng: “Đây là của hồi môn của ta, lúc còn trẻ rất thích đeo, bây giờ đã lớn tuổi rồi, màu này quá tươi sáng không thích hợp đeo nữa, hôm nay cho con đấy.”
Minh Yên nhìn lượng nước của Phỉ Thúy thì trong lòng cả kinh, quả thật là vật tốt, không ngờ lần này Đại phu nhân chơi lớn như vậy, vì vậy lại lập tức lúng túng nói: “Nữ nhi không có công lao gì không dám nhận hậu đãi như vậy của mẫu thân, thật sự thẹn chết con.”
Nhìn thấy Minh Yên tay chân luống cuống ngay cả Lan Cúc và Lan Phương cũng buông xuống vẻ không vui ở trong lòng, Lan Cúc cười nói: “Mẫu thân đã cho muội thì muội cứ nhận đi, là mẫu thân coi trọng muội, muội chỉ cần ghi nhớ ở trong lòng là được.”
“Đúng vậy đấy Thất muội muội, ngay cả Tứ tỷ tỷ cũng chưa được mẫu thân cho đồ tốt như vậy đâu, mau chóng nhận đi.” Lan Phương như có thâm ý nói.
Minh Yên đành phải nhận lấy trịnh trọng cảm ơn Đại phu nhân, Đại phu nhân cười nói: “Mau đi ra xem phụ thân tìm con có chuyện gì, rồi trở lại nói cho ta nghe.”
Minh Yên đỏ mặt, bất an nói: “Đại tỷ phu cũng ở bên ngoài hay là Đại tỷ tỷ cùng đi ra với muội đi, nếu muội phạm phải lỗi sai nào, Đại tỷ tỷ nể mặt muội không hiểu chuyện mà giúp muội nói đôi câu, Tiểu Thất vô cùng cảm kích.”
Lan Cúc có chút kinh ngạc nhìn Minh Yên một cái, quay đầu nhìn về phía Đại phu nhân, Đại phu nhân trầm ngâm không nói.
Lan Phương híp hờ mắt nhìn về phía Minh Yên, mỗi một hành động của Minh Yên đều ngoài dự đoán của nàng, nhìn như vụng về nhưng thật ra vô cùng thông minh. Biết rõ mẫu thân kiêng kị nàng ấy đi ra ngoài một mình, nàng ấy lập tức kéo theo Đại tỷ tỷ, vừa xua tan nghi ngờ của mẫu thân còn có thể để lại ấn tượng tốt cho Đại tỷ tỷ, Minh Yên này không đơn giản chút nào…
Minh Yên nhìn mà cười lạnh trong lòng, Đại phu nhân đề phòng nàng, thay vì nàng đi ra ngoài một mình sau khi trở lại nói thì chưa chắc Đại phu nhân đã tin tưởng mình, chi bằng gọi thêm Lan Cúc đi cùng, như vậy vừa có thể xóa bỏ nghi ngờ của Đại phu nhân còn có thể khiến Lan Cúc tăng thêm thiện cảm với mình. Minh Yên biết ở trước mặt Đại phu nhân, Lan Cúc nói chuyện rất có phân lượng, chỉ mong sau này Lan Cúc có thể vì mình nói đôi câu có ích, hôn sự của mình cũng có thể suông sẻ một chút.
Nhìn thấy phu nhân làm bộ do dự, Minh Yên cắn răng mang theo bất an nói: “Mẫu thân, người yêu thương Tiểu Thất, con còn nhỏ không hiểu chuyện không biết làm sai chỗ nào có thể sẽ chọc giận phụ thân, phụ thân thương Đại tỷ tỷ nhất, cho dù Tiểu Thất phạm sai lầm, phụ thân cũng sẽ nể mặt Đại tỷ tỷ mà phạt con nhẹ một chút, có phải không ạ?”
Lúc này Đại phu nhân mới nở nụ cười, nhìn Minh Yên nói: “Con ngoan như thế sao có thể phạm sai lầm? Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, với lại tính khí của phụ thân con cũng có chút quái đản, Lan Cúc, con đi cùng Tiểu Thất một chuyến, có chuyện gì thì đảm đương trách nhiệm một chút.”
Lan Cúc cười đồng ý, thân thiết kéo tay Minh Yên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Muội thật đúng là tốt phước, hôm nay tỷ vừa trở về đã bị muội kéo đi làm lá chắn, sau này muội có bến đỗ tốt cũng đừng quên tỷ tỷ từng bảo vệ muội đấy…”
Lan Phương nghe hai người nói trong mắt hiện lên chút mất mát, quay đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, Thất muội muội thật sự tốt phúc, ngay cả Đại tỷ cũng thích muội ấy.”
Đại phu nhân không khỏi cười ra tiếng, vươn tay kéo Lan Phương đến bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: “Nha đầu ngốc, có thân cũng có thể thân hơn con sao? Các con là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, Đại tỷ tỷ con thân thiết với nó cũng là vì lo nghĩ cho tương lai. Mặc dù chỉ là thứ nữ, nhưng cả một đời người ai cũng không thể giải quyết dứt khoát, có lẽ sau này cũng không biết ai cao ai thấp đâu.” Nói đến đây Đại phu nhân ngừng lại, cười lạnh một tiếng nói: “Mặc kệ thế nào, nữ nhi của nương đều phải long trọng đường đường chính chính mà gả đi, một thứ nữ nuôi ở ngoài phủ sao có thể so với con? Con đấy, có gì mà phải lo lắng chứ.”
Lan Phương nghe vậy lúc này mới nở nụ cười, trong lòng thư giãn không ít, thật ra cũng không hẳn là nàng lo lắng, mẹ ruột tỷ tỷ ruột của mình còn có thể ‘khôn nhà dại chợ’ à? Nhưng không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Minh Yên trong lòng lại cảm thấy là lạ, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, phụ thân ghét nhất trong nhà hậu trạch không yên, nếu như để ông ấy biết mình bắt nạt thứ nữ… Tóm lại nàng không muốn gây khó dễ với Minh Yên ở ngoài sáng!
Đại phu nhân kéo Lan Phương nói đến chuyện của vương phủ Vũ Ninh, nhìn Lan Phương nói: “Tỷ tỷ của con nói làm Trắc phi cũng là một chuyện tốt, con thấy thế nào? Chuyện này nương hỏi con trước, nếu con đồng ý nương sẽ đi nói với phụ thân của con, dù sao vẫn để chính con chọn trúng mới tốt. Con nên biết, Trắc phi chính là Trắc phi, sau này bên trên còn có một Chính phi đè ép nữa, con phải cân nhắc cho kỹ.”
Lan Phương mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, không ngờ mẫu thân lại nói với nàng ta về chuyện này, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành nói: “Từ xưa đến nay hôn nhân đại sự đều là lệnh của cha mẹ lời của mai mối, nữ nhi không dám quá phận, mẫu thân phụ thân làm chủ là được.”
Đại phu nhân thở dài, nhìn Lan Phương nói: “Nếu là thứ nữ nương còn đi hỏi nó sao? Nhưng con là do nương đứt ruột sinh ra, nương không muốn nhìn thấy con bực tức mà gả đi.”
Lan Phương cúi đầu không nói, trong lòng lại nghĩ đến vương phủ Vũ Ninh thật đúng là phú quý, cho dù nàng ở trong khuê phòng cũng từng nghe nói qua vương phủ Vũ Ninh giàu có và đông đúc, lập tức trong lòng không phải là không dao động, nhưng Trắc phi… dù sao cũng thấp hơn một cái đầu…
“Chỉ có thể làm Trắc phi sao? Không phải phụ thân thăng quan sao?” Lan Phương cúi đầu hỏi, hai tay dùng sức vặn cái khăn trong tay, chỉ trong chốc lát cái khăn đã không còn bộ dáng lúc đầu.
“Cho dù thăng quan cũng chỉ là một Tòng tứ phẩm, muốn làm Thế tử phi của vương phủ Vũ Ninh vẫn không đủ tư cách, nương cũng nghĩ tới một chữ ‘trắc’ này sẽ ủy khuất con cho nên nhất thời cũng không chắc chắn chủ ý. Nhưng lần này tỷ tỷ của con nói, nếu không quyết định dứt khoát, ngay cả Trắc phi cũng không lấy được, còn thừa lại cũng chỉ là thiếp thất không lên được mặt bàn, nương lại càng không muốn.” Đại phu nhân nhíu chặt lông mày, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, làm sao lại không có một sách lược vẹn toàn nào chứ.
Lan Phương chau mày, ngẫm lại cũng phải, dù sao cũng là vương phủ khác họ thừa kế võng thế, còn mình chỉ là nữ nhi của một quan viên Tòng tứ phẩm, theo lý mà nói chỉ sợ ngay cả Trắc phi cũng là trèo cao rồi, có nên đồng ý hay không đây…
“Vậy nương có ý gì? Nữ nhi nghe theo nương.” Lan Phương thăm dò, nàng biết nhất định trong lòng mẫu thân đã có chủ ý, mặc dù nói là bàn bạc nhưng hôn sự của con cái nào để tự mình làm chủ, quá hoang đường!
*
Minh Yên và Lan Cúc đi ra ngoài, Úc Duy Chương vừa thấy Lan Cúc cũng đi ra thì có chút kinh ngạc, Lan Cúc cười nói: “Hôm nay con mới biết phụ thân là một con hổ ăn thịt người đấy, Thất muội muội cũng không dám đi ra ngoài một mình gặp người à.”
Úc Duy Chương dở khóc dở cười nhìn mình Đại nữ nhi của mình, cười nói: “Đáng sợ như vậy sao? Con đến cũng tốt, chuyện này con giúp đỡ lấy chủ ý. Hai người các con đều ngồi đi, Minh Yên, đến bên phụ thân này, lâu rồi không gặp con, con sống ở đây đã quen chưa?”
Minh Yên khinh bỉ trong lòng, mỗi lần gặp mặt không thể đổi lời khác sao? Cho dù không tốt cũng có thể nói ra sao? Khinh thường liếc Úc Duy Chương một cái, lúc này mới cười nói: “Mọi chuyện đều tốt ạ, mẫu thân rất thương Minh Yên, hôm nay cho trang sức, ngày mai cho quần áo, đa tạ phụ thân nhớ mong.”
“Yên nhi luôn nghe lời, nói vậy cũng không sai.” Úc Duy Chương nở nụ cười, vẻ mặt tràn đầy hài lòng, mình nuôi ở ngoài phủ rất nhiều năm cũng nuôi không tệ nhỉ.
Minh Yên đỏ mặt cúi đầu mỉm cười, đoan trang trầm tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt lơ đãng quét qua mặt Chung Dực, chỉ thấy sắc mặt hắn trầm tĩnh, mắt nhìn thẳng lắng nghe hai cha con Úc Duy Chương nói chuyện, chưa từng nhìn lung tung một lần, quả nhiên là một quân tử thủ lễ. Trước kia hắn nói sau khi cưới mình qua cửa sẽ không bao giờ nhìn những nữ tử khác, hôm nay cưới Lan Cúc chắc hẳn cũng vậy nhỉ.
Trong lòng chua chát, trên mặt không khỏi mang theo chút uất ức, nắm chặt cái khăn trong tay, một góc khăn thêu cò trắng nghịch hồ sen, lá sen xanh biếc, hai con cò trắng rượt nhau trên nước, nhìn một cái trông rất sống động. Chung Dực mỉm cười phụ họa lời Úc Duy Chương, quay đầu đảo qua trên người Minh Yên, ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên phong cảnh của một góc khăn hấp dẫn hắn!
Hồ sen cò trắng? Đường may tỉ mỉ, kiểu vẽ quen thuộc đột nhiên khiến tim hắn chấn động! Từ sau lần trước lúng túng gặp Minh Yên ở hậu hoa viên, mỗi lần gặp nhau hắn đều tận lực cách xa Minh Yên một chút, miễn cho gây ra hiểu lầm. Nhưng phong cảnh của một góc cái khăn kia khiến như bị mắc nghẹn một tảng đá lớn, ánh mắt kinh ngạc lập tức quét về phía Minh Yên!
Tại sao nàng ấy có cái khăn giống y như của Lan Nhụy vậy? Lần trước… lần trước ở hậu hoa viên mình cũng xem nàng ấy là Lan Nhụy, còn tưởng rằng là ảo giác, thế nhưng lần này gặp lại thì phát hiện có cái khăn giống y đúc của Lan Nhụy! Trùng hợp vậy sao?
Dường như Minh Yên cảm nhận được cái nhìn chăm chú mãnh liệt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra ánh mắt ấy, khi nàng đối mặt với Chung Dực thì thấy vẻ mặt kinh ngạc mơ hồ bị đè nén, khi nàng nhìn thấy tầm mắt của hắn rơi vào trên cái khăn của mình… Trong lòng Minh Yên chấn động, nàng quên… nàng đã quên trước kia Lan Nhụy cũng thích khăn hồ sen cò trắng, có điều chỉ có Chung Dực biết sở thích ấy của Lan Nhụy. Hôm nay ra cửa cầm cái khăn này đi, nhìn thấy vẻ mặt của Chung Dực, trong lòng Minh Yên hốt hoảng, theo bản năng siết chặc cái khăn!
Theo bản năng Minh Yên muốn cất cái khăn đi, nhưng rất nhanh lại từ bỏ, bởi vì như vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Minh Yên cưỡng chế nổi kinh hoảng trong lòng, nỗ lực để bản thân mình bình tĩnh trở lại, tay nắm cái khăn không dám tùy ý chuyển động, cứ thế duy trì tư thế cũ không nhúc nhích ngồi ở đó. Hôm nay chỉ mong Chung Dực nhìn vẻ ngoài của nàng, nhìn hành động điệu bộ của nàng từ đó bác bỏ khả năng mình là Lan Nhụy.
Lan Nhụy là Lục tiểu thư phô trương cao ngạo tính nóng như lửa, lúc nào nàng ấy cũng vui tươi đáng yêu dưới ánh mặt trời, nàng ấy nhận hết muôn vàn chú ý, mặc dù cuộc đời của nàng ấy ngắn ngủi tuy nhiên nó chói rọi bốn phương, không ai có thể ngăn che ánh sáng rực rỡ ấy.
Còn Minh Yên là ti tiện, nàng cẩn thận dè dặt, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, gặp ai cũng sợ hãi, nàng và Lan Nhụy quả thật chính là hai người khác nhau. Kể từ khi nàng vào phủ cho tới nay chưa từng có ai nghi ngờ đến nàng, nàng cẩn thận khắp nơi lúc nào cũng lưu tâm để ý, nếu hôm nay đơn giản chỉ vì một chiếc khăn mà lộ ra sơ hở của mình thì nàng sẽ hận chết mình!
Chung Dực nhìn Minh Yên không có chút khác thường, vẫn nhút nhát e lệ như trước, đột nhiên cười tự giễu, mình bị làm sao vậy, sao có thể coi Minh Yên là Lan Nhụy được… Hai người các nàng khác nhau, khuôn mặt khác nhau, tính nết khác nhau, điệu bộ khác nhau, mình thật sự hồ đồ rồi, là vì quá nhớ sao? Xem ai cũng thành Lan Nhụy…
“Yên nhi, vi phụ gọi con tới đây là có một việc muốn nói, liên quan đến chung thân đại sự của con.” Úc Duy Chương cười tủm tỉm nhìn Minh Yên nói.
Minh Yên sững sờ, Lan Cúc cũng sững sờ, việc này phải do Đại phu nhân nói với nàng chứ? Tại sao Úc Duy Chương lại bao đồng luôn, cái này không hợp phép tắc chút nào đâu? Nếu như bị Đại phu nhân biết… mặt Minh Yên thoáng cái trắng không còn chút máu, nghe thấy lời Úc Duy Chương vội vàng đứng dậy bất an nói: “Phụ thân, hôn sự của nữ nhi đều do mẫu thân làm chủ, sao ngài có thể nói thẳng với nữ nhi được? Cái này không hợp phép tắc.”
Giọng của Minh Yên rất thấp xen lẫn một chút bất an, nàng tuyệt đối không thể để cho Đại phu nhân có lòng đề phòng với mình, nếu không sẽ uổng công lãng phí tính toán trước giờ của mình sao? Huống chi mục đích quan trọng nhất của nàng là vì để báo thù, về phần hôn sự… là thứ yếu, nàng không thể vì hôn sự mà làm trễ nãi kế hoạch lớn báo thù của mình được, cho nên tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ tình huống nào khiến Đại phu nhân không hài lòng với mình được.
Nghĩ tới đây nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Úc Duy Chương, Minh Yên khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hơi ngượng ngùng mang theo bất an nói: “Phụ thân, trên Yên nhi còn có Tứ tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ, cho dù ngài quan tâm Yên nhi nhưng cho dù có chuyện gì không phải ngài cũng nên thương lượng cùng mẫu thân trước sao? Trưởng ấu có thứ tự, Tứ tỷ tỷ Ngũ tỷ tỷ còn chưa xuất giá sao lại đến phiên nữ nhi chứ. Huống chi… mẫu thân yêu thương Yên nhi sẽ vì Yên nhi mà lo nghĩ, ngài lấn lướt qua mẫu thân trực tiếp nói với Yên nhi về hôn sự… như vậy sao được ạ? Ngài đây là muốn nữ nhi gánh vác tội danh bất hiếu sao?”
Từ lúc bắt đầu Lan Cúc cũng cực kỳ tức giận trong lòng, phụ thân lấn lướt mẫu thân trực tiếp nói chuyện hôn sự với Minh Yên, muốn đẩy Đại phu nhân đến chỗ nào? Trong lúc nhất thời thật sự oán hận Minh Yên, ai biết Minh Yên lại nói ra những lời như vậy, lập tức khiến trong lòng nàng cực kỳ hài lòng, không muốn để hai cha con bọn họ náo loạn, vì vậy vội cười nói: “Phụ thân, Thất muội muội nói rất đúng, chuyện trong nhà vẫn nên giao cho mẫu thân định đoạt, ngài không tin mẫu thân sao?”
Úc Duy Chương đỏ mặt, xem ra mình đã kích động đến mức quên mất vụ này, bèn cười nói: “Con xem, ta nhất thời cao hứng quá mà quên mất, hiếm thấy có đứa bé nào như Minh Yên lúc nào cũng chỉ có mẫu thân con, đều do mẫu thân con dạy tốt.”
Lúc này Lan Cúc mới nở nụ cười, nói: “Nếu đã nói ra rồi không bằng phụ thân nói xem muốn gả Thất muội muội cho nhà nào, đây cũng là tấm lòng của phụ thân, mấy tỷ muội chúng con nào có ai tốt phúc như Thất muội muội được phụ thân đích thân quan tâm.”
Minh Yên nghe ra chung quy Lan Cúc vẫn còn chút tức giận bất bình, dù sao ở cổ đại hôn sự của nữ tử đều do đích mẫu làm chủ, đang muốn nói chút gì đó để hòa giải thì chợt nghe Úc Duy Chương nói: “Là nữ tế có nhắc đến một nhà, đúng lúc phụ thân cũng quen biết với nhà đó, nhi tử của nhà đó cũng đọc sách, nghĩ đến làm thông gia cũng tốt, lúc này mới thuận miệng nói ra, còn không biết có được hay không, xem con nóng vội kìa.”
Sắc mặt Minh Yên cứng đờ, Chung Dực đề cử…. Ngẩng đầu lên nhìn về phía Chung Dực, trong mắt mang theo cảm giác khó nói thành lời, chỉ cảm thấy một góc trái tim như bị đâm thủng, Minh Yên không muốn nghe tiếp nữa, vội nói: “Nữ nhi lui xuống trước ạ.”
Úc Duy Chương nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Minh Yên thì cười ra tiếng, Lan Cúc cũng cười, dù sao vẫn là nữ nhi chưa xuất giá đề cập tới hôn sự lúc nào cũng xấu hổ.
Thứ nhất là Minh Yên không muốn để cho Đại phu nhân đề phòng mình, thứ hai Minh Yên cũng không hy vọng mình thật sự gả vào nhà Chung Dực đề cử, tóm lại mối hôn sự này nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý, phải nghĩ cách đẩy lùi mới được, cho nên mượn cơ hội này lui ra ngoài.
Ra khỏi cửa phòng, Minh Yên cảm thấy buồn bực trong lòng, không ngờ là nhà do Chung Dực đề cử? Chuyện này thật buồn cười biết bao, tình lang ngày xưa nàng thề non hẹn biển hôm nay lại làm mai dẫn mối cho nàng… viền mắt chua xót khó chịu, mơ hồ ẩn chứa nước mắt, Minh Yên vội vàng cúi đầu cầm khăn lau một hồi, sợ sẽ bị người khác nhìn thấy.
Tuyết Hủy vừa nhìn thấy Minh Yên đi ra, vội vàng nghênh đón, thấy Minh Yên cầm khăn lau hai mắt thì vội hỏi han: “Tiểu thư, làm sao vậy? Ai bắt nạt người hay sao?”
Minh Yên vội vàng lắc đầu nói: “Không có, hôm nay phụ thân mẫu thân đều ở đây thì ai có thể bắt nạt ta chứ? Vừa rồi ra khỏi cửa có con gì đó bay vào mắt nên cầm khăn lau, hiện tại không sao rồi, đừng lo lắng.”
Nhìn Minh Yên thật sự không có chuyện gì, vành mắt chỉ hơi đỏ một chút, lúc này Tuyết Hủy mới yên lòng lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta trở về sao ạ?”
Minh Yên không muốn ở lại chỗ này nữa, gật đầu nói: “Trở về đi, có hơi mệt rồi, về nằm nghỉ một chút.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");