Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiểu nha đầu lập nước nói: “Bẩm Úc Trắc phi, Nhị thiếu phu nhân bảo nô tỳ đi đến Đông Thiên viện tìm bà tử hồi môn của ngài ấy mấy hôm trước bị phạt đến thiên môn giữ cửa, bảo bà ấy thu dọn đồ đặc trở về lại viện hầu hạ, nô tỳ không dám nói dối câu nào, xin Úc Trắc phi kiểm tra.”
Minh Yên nghĩ thầm chuyện như vậy nhất định sẽ không nói dối, hỏi ra là biết nên không thể nào bịa ra được, vì vậy gật đầu nói: “Ngươi đứng lên đi, trở về hầu hạ đi.”
Tiểu nha đầu vội vàng dập đầu rồi đứng dậy chạy nhanh đi, Minh Yên nhìn xem Chu Hạo Khiên thở dài nói: “Chàng thấy sao?”
“Tối nay nhất định sẽ là một buổi tối vui vẻ cả nhà đoàn viên.” Chu Hạo Khiên nhếch môi cười lạnh. Đọc Full Tại mTruyen.net
Minh Yên im lặng, Chu Hạo Khiên hiểu rõ, tối nay chắc chắn người nào đó sẽ không động thủ, chỉ là không ngờ người đó lại nhịn được cơn tức như vậy, không hề gây ra chút sai lầm nào, Nhị thiếu phu nhân lại gọi bà tử hồi môn trước đó bị phạt trở về, đoán chừng cũng phát hiện ra điều gì đó, cảm thấy vẫn là người của nhà mẹ đẻ mình đáng tin cậy, lúc này mới gọi người trở về, Nhị thiếu phu nhân có thể phát hiện bất thường, người đó sẽ càng không động thủ, muốn bắt người đó ra lại càng không dễ dàng, cắt cỏ kinh động đến rắn, chỉ có thể lặng lẽ đợi cơ hội tốt dụ rắn ra khỏi hang lần nữa.
Mọi chuyện quả nhiên không ngoài dự đoán của Chu Hạo Khiên và Minh Yên, trở về Vô Vi Cư, Liên Song vội chạy về, Bạch Hinh đang báo cáo tình hình với hai người, cơ bản chính là Nhị thiếu phu nhân gấp gáp muốn mua pháo hoa chẳng quan tâm đối phó Vũ di nương, cộng thêm Chu Hạo Thần chạy về kịp, Vũ di nương tạm thời an toàn, Nhị thiếu phu nhân không bắt kịp sóng gió, người ở phía sau không còn điểm mượn lực đành chỉ có thể thu cờ ngừng trống, trong lúc nhất thời tình hình trở lại như thường, không biết Vũ di nương giải thích với Chu Hạo Thần thế nào về việc nàng ấy nhờ Minh Yên giúp nàng ấy đưa tin, dù sao Chu Hạo Thần không hỏi tội Nhị thiếu phu nhân, trong tiệc Trung Thu hai phu thê vẫn tươi cười vui vẻ ân ái vô cùng.
Sau khi lão Vương phi trở về, Minh Yên lập tức nói ra chuyện mình đến Tống phủ, lão Vương phi cũng không trách tội, ngược lại Mục Trắc phi nói một câu không đau không nhột, Minh Yên cũng không nghiêm túc, chỉ hờ hững cười một tiếng cho qua chuyện.
Một đám người tụ tập lại một chỗ, từ Vương gia, lão Vương phi đến nhà của Tần Trắc phi, nhà của Mục Trắc phi, Chu Linh Ngọc, cộng thêm hai người Minh Yên ngồi đầy cả một bàn, lão Vương phi cực kỳ vui vẻ, con người đến tuổi già lúc nào cũng hy vọng con cháu hòa thuận, gia đình thịnh vượng. Dùng xong cơm tối, bắn pháo hoa, mọi người mệt cả một ngày lúc này mới đều tản đi.
Tết Trung Thu ăn bánh Trung Thu, cả ngày hôm nay Minh Yên lại không ăn, ban ngày thì bị ầm ĩ không có cơ hội, buổi tối lại không muốn ăn đồ ngọt, đợi đến lúc Chu Hạo Khiên dùng đĩa sứ nhỏ màu trắng bưng bánh Trung Thu đi vào Minh Yên đã xỏa tóc ra, thay y sam chuẩn bị đi ngủ, nguyên một ngày mệt mỏi nàng thật sự chỉ muốn đi ngủ thôi.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng trải qua tết Trung Thu, vậy nhất định phải ăn bánh Trung Thu, sau này một đời viên mãn, được không?” Chu Hạo Khiên cởi giày leo lên giường, nhìn mặt trăng tròn như khay bạc ngoài cửa sổ nói.
Minh Yên vốn không muốn ăn, nhưng nghe nói như vậy thì cúi đầu cười một tiếng, vươn tay cầm miếng nhỏ, Chu Hạo Khiên cầm miếng to hơn chút, hai người nhìn nhau cười một tiếng, chậm rãi ăn, bánh Trung Thu ngọt, trái tim càng ngọt hơn. Vất vả lắm nuốt một miếng xuống bụng, Minh Yên tự mình châm cho mỗi người một ly trà, súc miệng, sau đó lại uống một ly trà, lúc này mới yên ổn lại.
“Chàng nói trên mặt trăng kia thật sự có Hằng Nga sao? Ngô Cương thật sự sẽ không ngừng chặt cây? Còn có con thỏ trắng nhỏ kia… Còn có Hậu Nghệ đáng thương…”
Minh Yên còn chưa nói xong đã bị Chu Hạo Khiên xoay người đè dưới thân, đôi môi ấm áp lập tức phủ lên, giọng nói mơ hồ: “Hậu Nghệ không có Hằng Nga tương phối, Chu Hạo Khiên ta lại có Tiểu Yên Nhi tương bồi, mặc dù không thể truyền danh thiên cổ, nhưng có nàng dù có tiếng xấu muôn đời ta cũng cam tâm tình nguyện…”
“Chu Hạo Khiên, dựa vào cái gì mà chàng sẽ tiếng xấu muôn đời… ý trá hình của chàng là nói ta chính là hồng nhan họa thủy…” Đọc Full Tại mTruyen.net
Kháng nghị vô hiệu, lời còn chưa dứt đã bị Chu Hạo Khiên chôn nửa lời sau vào giữa hai đôi môi, đêm nay dường như Chu Hạo Khiên cực kỳ nhiệt tình, từ nụ hôn nhẹ tinh tế triền miên trong chớp mắt biến thành kịch liệt, hai bàn tay to lớn nhẹ nhàng cởi dây thắt lưng của Minh Yên, lộ ra cái yếm màu hồng nhạt che lấy nơi đẫy đà kia, Minh Yên hít thở dồn dập, hai má đỏ hồng, đôi mắt bồ câu lóng lánh ánh nước, đột nhiên nhớ tới ba huynh muội đáng yêu của Tống gia, trong phút chốc Minh Yên đột nhiên cũng muốn có con…
Càng nghĩ càng không thể vãn hồi, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của Chu Hạo Khiên, hai bàn tay to lớn đang kéo cái yếm của nàng, khóe môi hơi nhếch lên. Đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy cổ của Chu Hạo Khiên, treo nửa người lên trên người hắn, ở trên đôi môi của hắn khẽ thì thầm: “Hạo Khiên, chúng ta cũng nên có một đứa bé có được không?”
Chu Hạo Khiên sững sờ, trong lúc nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, Minh Yên thấy dáng vẻ ngẩn người của hắn rất đáng yêu, trong đôi mắt đang cháy rực ngọn lửa ham muốn kia hơi giảm xuống một chút, tuy nhiên trong chớp mắt hiểu ra, ngọn lửa kia càng bùng cháy không thể cứu vãn, suýt chút nữa thiêu đốt Minh Yên, bóp nát không còn lại gì..
Kết quả phóng túng chính là ngày hôm sau khiến Minh Yên suýt chút nữa không rời giường nổi, cả người ê ẩm, hai chân dường như không còn là của mình, không biết từ giường lớn bên ngoài tiến vào phòng ngủ khi nào, chỉ cần nghĩ tới đám nha hoàn nhìn thấy đống bừa bộn ở phòng ngoài… Minh Yên lại cảm thấy mất tự nhiên.
Mở mắt nhìn màn giường trên đỉnh đầu, muốn chuyển động nhưng cả người lại chẳng có chút sức, dứt khoát nằm im, nằm một lát nữa rồi tính tiếp. Nhẹ nhàng quay đầu lại bất ngờ đụng phải một đôi mắt đầy ý cười, đôi mắt kia sâu như biển cả, gần như muốn hút sâu nàng vào trong đó.
Minh Yên lập tức đỏ mặt, quyết định kéo chăn gấm che kín đầu, hai người chưa bao giờ kịch liệt giống như tối hôm qua, Minh Yên cảm thấy xấu hổ, ngại không dám nhìn Chu Hạo Khiên, tim đập như đánh trống, mặt hồng như hoa đào, đôi mắt ậm nước phát ra ánh sáng khiến Chu Hạo Khiên kéo chăn gấm lên nhìn không chớp mắt.
Thân thể Chu Hạo Khiên căng cứng, nhớ tới dáng vẻ mệt đuối của Minh Yên tối qua, buổi sáng vẫn nên kiềm chế một chút, bèn kéo Minh Yên vào trong ngực ôm chặt lấy nàng, hít một hơi thật sâu chậm rãi đè tơ tình đang rục rịch ngóc đầu dậy kia.
Minh Yên cảm nhận được sự biến đổi của hắn, càng không dám động đậy, lúc này cơ thể đau nhức không thôi, nếu thêm một lần nữa chắc hẳn đừng mơ xuống giường, nhưng nhìn Chu Hạo Khiên thà dồn nén chính mình cũng không muốn tổn thương đến nàng, hạnh phúc từ từ kéo đến, buổi sáng đầu thu, ngoài cửa sổ mát lạnh, trong phòng như mùa xuân…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");