Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lan Cúc chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, cả người nghiêng hẳn dựa vào khung cửa, giọng nói của Chung Dực lộ ra ý lạnh lẽo, kết hôn mấy năm này Chung Dực vẫn luôn là người dịu dàng, mặc dù nói chuyện nặng một chút cũng sẽ không lạnh lẽo giống tuyết đọng trên ngói, khiến xương cốt nàng phát run.
Vấn đề của Chung Dực khiến trái tim vẫn luôn căng cứng của Lan Cúc càng run rẩy hơn, gần như không chịu được mà gãy làm hai, ngón tay nắm chặt lấy khung cửa, khớp xương trở nên trắng bệch, Lan Cúc thở hổn hển, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Nàng biết… thật ra trượng phu của nàng là người rất có nghị lực, nếu không hết sức nắm chắc, hắn sẽ không hỏi như vậy, nhưng làm sao Chung Dực lại biết? Lan Cúc nghĩ không ra, đương nhiên nàng không biết Chung Dực đã tìm được Hồng Tụ và Thiên Hương, chuyện năm đó đã biết được tám chín phần, có điều Lan Cúc không biết, trong này còn có chuyện của Lan Phương.
Cuộc sống như vậy thật ra đã quá đủ với Lan Cúc rồi, một đao chặt đầu sẽ chấm dứt, thế nhưng mỗi ngày lại cứ như con cá sống bị lột vảy, người trước từng nói, thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo mà là thời cơ chưa tới, quả nhiên là lẽ phải, nàng cũng sẽ gặp báo ứng thôi!
Chậm rãi xoay người lại, Lan Cúc nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Chung Dực dưới ánh đèn, từ khi nào hắn lại có ánh mắt lạnh băng như thế, Chung Dực không nên có thần sắc như vậy, hắn là nam tử vĩ đại sống dưới ánh mặt trời, cả đời hắn nên hạnh phúc vui vẻ. Nàng ngưỡng mộ hắn ở trong lòng, muốn đứng ở bên cạnh hắn, muốn nhận được sự dịu dàng, sự vui vẻ của hắn, cho nên nàng ra tay hại Lan Nhụy… Nhưng nàng thật không ngờ, hạnh phúc thuộc về Lan Nhụy, chưa hẳn những nữ nhân khác đã nhận được, nàng sai rồi, nàng thật sự sai rồi!
Chung Dực nhìn Lan Cúc, hắn không thích Lan Cúc, nhưng hắn vẫn cưới nàng, hắn yếu đuối vô dụng, khuất phục dưới thế lực của phụ mẫu, nghe lời nói dối của bọn họ, thật sự cho rằng Lan Nhụy bị bệnh chết, hắn chính là một tên đần! Cuộc sống của hắn quá mức trôi chảy, được phụ mẫu yêu thương, huynh đệ bằng hữu cung kính, trong nhà này không ai lừa gạt hắn, hắn chưa từng nghi ngờ sẽ có một ngày người nhà của hắn lại lừa gạt nói dối hắn, chính vì sự tín nhiệm từ trong xương tủy này, mẫu thân nói Lan Nhụy thật sự bị bệnh chết, lang trung nói là bệnh nặng hắn cũng tin là thật, mặc dù đau lòng muốn nứt ra, mặc dù đã từng tuyệt thực cố gắng muốn đi chung đường xuống Hoàng Tuyền, nhưng hắn vẫn không có cách nào nhìn mẫu thân của hắn ngồi ở trước giường liên tục cầm tay gọi tên hắn, không thể nhìn phụ thân luống cuống mà bất đắc dĩ thở dài, huynh đệ mỗi người gọi một tiếng, hắn không chết, cứ vậy mà sống, mặc dù sống nhưng lại đánh mất trái tim!
Lan Cúc là tỷ tỷ của Lan Nhụy, Chung Dực tận lực tôn trọng nàng, ngoại trừ không thể giao trái tim cho nàng, những gì Chính thất nên có Lan Cúc đều nhận đủ. Lan Nhụy đã chết, hắn là trưởng tử của Chung phủ, trên người gánh vác trách nhiệm của Chung phủ, hắn phải cưới thê tử, thì cưới ai đối với hắn mà nói không khác nhau mấy…
Thế nhưng, khi chính tai hắn nghe thấy lời của Hồng Tụ và Thiên Hương nói, biết Lan Nhụy vốn không phải bị bệnh chết, Chung Dực chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, người hắn từng tín nhiệm nhất, kính yêu nhất, phụ mẫu của hắn, thê tử của hắn, nhạc mẫu tiểu di tử vậy mà lại liên thủ giăng một tấm lưới cho hắn… Trong khoảnh khắc biết chân tướng đó, Chung Dực ngày trước đã chết rồi, đáng lẽ ra nên chết từ sớm rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là một Chung Dực chết đi sống lại mà thôi, hắn muốn đòi lại công đạo cho Lan Nhụy, người hại nàng đều sẽ nhận được kết cục nên nhận, sau đó, làm tất cả mọi chuyện cần làm sau khi hiểu rõ, hắn cũng sẽ có nơi hắn đi, sớm nên đi nhưng lại chậm trễ suốt mấy năm, có điều hắn không thể khẳng định Lan Nhụy có còn cần hắn hay không… có chờ hắn hay không…
Hai phu thê, bốn mắt nhìn nhau, một lạnh như băng, một đau đớn bi thương, một bất động như núi, một lung lay sắp đổ, Lan Cúc đi vào trong phòng hai bước, đứng ở đằng trước cách đó không xa, nhìn Chung Dực, nói: “Ta biết, nhất định là chàng đã biết chuyện gì đó cho nên mới hỏi ta như vậy, ta chỉ nói một câu, Lan Nhụy là do ta hại chết không liên quan tới người khác, chàng chỉ cần giết ta là có thể báo thù cho muội ấy rồi, đừng để ảnh hưởng đến người nhà ta.”
Vốn tưởng rằng nói ra những lời này khó khăn thế nào, thì ra lại thoải mái như thế, Lan Cúc cảm thấy tảng đá lớn đè ở ngực đang từ từ dời đi, cả người không còn bị đè nén nữa, ngay cả khóe môi cũng mang theo ý cười nhẹ, nói tiếp: “Là ta vừa thấy chàng đã yêu thương không thôi, muốn cướp chàng từ trong tay Lan Nhụy, bèn cầu khẩn mẫu thân thừa dịp Lan Nhụy bị bệnh thì động tay động chân vào trong thuốc của muội ấy, thật ra thuốc đó cũng không dẫn tới chết, chỉ là làm cho Lan Nhụy trở nên điên điên khùng khùng mà thôi, ta nghĩ một người điên sao có thể tiến vào cửa Chung phủ được? Đợi ta gả cho chàng rồi, lại sẽ để mẫu thân giúp đỡ Lan Nhụy cẩn thận điều dưỡng, lang trung kê đơn thuốc kia từng thề thốt chỉ bị điên nhất thời mà thôi. Lan Nhụy tâm cao khí ngạo, thấy chàng cưới ta rồi thì sẽ không tiếp tục dây dưa với chàng nữa, chỉ là không ngờ lúc hạ thuốc bà tử kia run tay cho nhiều liều lượng hơn, cho nên Lan Nhụy mới chết đi. Ta từng sợ, từng đau lòng, thế nhưng tất cả đều không thể trở lại được nữa, rốt cuộc ta cũng có cơ hội gả cho chàng, nghiệp chướng kia ta nguyện gánh, ta từng nghĩ kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để chuộc tội với Lan Nhụy, thế nhưng đời này ta thật sự không có cách nào từ bỏ chàng… Ta là một nữ nhân ích kỷ, cho nên báo ứng ngày hôm nay cũng đáng đời lắm, ăn cắp hạnh phúc của người khác thì sao có thể hy vọng xa vời hạnh phúc kia thiên trường địa cửu? Huống chi, sau khi thành thân, trong lòng chàng thế nào ta đều hiểu, cho nên chàng viên phòng với ta chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, mấy năm nay số lần chàng đụng vào ta có thể đếm được trên đầu ngón tay, những thiếp thất thông phòng kia lại có mấy ai hả hê hơn so với ta? Các nàng ấy cũng giống như ta cũng chỉ là một vật để trang trí mà thôi, chẳng qua nữ nân đều sĩ diện, mấy chuyện này hiểu ở trong lòng là được rồi, ai sẽ nói ra miệng chứ.”
Lan Cúc nói một đoạn dài, nửa bi thương nửa tự giễu, trong hốc mắt mông lung ánh nước, tốt rồi, xem như nàng đã được giải thoát, mặc kệ Chung Dực có hưu nàng không, nàng cũng sẽ không oán không hận, thiếu nợ thì phải trả, chẳng qua thời gian sớm hay muộn thôi.
Chung Dực khẽ cau mày, nhìn Lan Cúc, khóe môi đột nhiên nhếch lên, nói: “Nàng cho rằng chuyện này thật sự là lỗi của nàng? Nàng gánh tội giúp nhạc mẫu ta không trách nàng, mẫu nữ tình thâm có thể lý giải được, nhưng Úc Lan Phương thì sao? Nàng có biết trong chuyện này còn có công lao của muội ta?”
Toàn thân Lan Cúc chấn động, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Chàng nói cái gì? Lan Phương? Chuyện này có liên quan gì đến Lan Phương? Chẳng lẽ chàng vì muốn báo thù cho Lan Nhụy mà tùy tiện chụp tội danh lên cho người khác? Chung Dực, xin chàng công bằng chính trực một chút, Lan Phương không có liên quan gì hết, chàng đừng giận lây sang muội ấy!”
Chung Dực chỉ lạnh lùng nhìn Lan Cúc, hồi lâu mới nói: “Ta vẫn cho rằng nàng hiền lành hào phóng, tâm địa lương thiện, lời nàng nói ta vẫn không nghi ngờ thật giả, chỉ có điều biết được chân tướng rồi mới biết mình trước đây thật đúng là ngu ngốc, khiến Lan Nhụy hàm oan mà đi. Từ hôm nay trở đi, nếu nàng không muốn rời khỏi Chung phủ thì nàng vẫn là thê tử của Chung Dực ta, chẳng qua ta và nàng chỉ là phu thê trên danh nghĩ mà thôi, giữ lại vị trí Chính thê cho nàng thứ nhất là vì nể mặt U tỷ nhi, thứ hai, ta vừa mới nói, nếu lời nàng nói là thật thì ít nhất giữa chúng ta vẫn còn có tình nghĩa phu thê, vị trí Chính thất ta sẽ không để cho người khác, nếu nàng không muốn ở lại Chung phủ, ta cũng sẽ không hưu nàng, chỉ cùng nàng hòa ly coi như làm trọn tình nghĩa phu thê giữa hai chúng ta, như vậy sau này nàng vẫn có thể tái giá, hai con đường nàng chọn một đi.”
Lan Cúc yên lặng đứng đó, vẻ mặt không kinh sợ không giận dữ, không khóc không cười, dường như không cảm thấy kinh ngạc về lời của Chung Dực, hơi cúi đầu xuống, nói: “Ta sẽ không đi, nếu chàng không hưu thì ta cứ sống tiếp như thế này.”
Cả phòng vắng lặng, ai cũng không mở miệng, phu thê đi tới nước này, xen lẫn quá nhiều ân oán. Nếu Chung Dực hưu mình, trở thành nữ nhân bị hưu vậy nàng cũng chỉ có một con đường chết, hắn không hưu nàng, chỉ hòa ly với nàng, mặc dù hòa ly cũng bất nhã nhưng ít nhất nữ tử sẽ không bị thế nhân chửi rủa, còn có thể tái giá, nếu mình không đi, Chung Dực nói nàng vẫn là Thiếu phu nhân Chung phủ, chỉ là một hư danh… Hư danh cũng được, ít nhất vẫn có thể gặp hắn mỗi ngày, mặc dù trong mắt hắn chỉ có oán hận mình.
U tỷ nhi… Lúc này trong lòng Chung Dực vẫn có nữ nhi, sẽ vì nữ nhi mà giữ lại cho mình một con đường sống, Lan Cúc thỏa mãn rồi!
Chung Dực chỉ gật đầu một cái, cũng không vì chuyện này mà nói đến những chuyện khác, ngước mắt nhìn Lan Cúc, trong mắt không còn chút gợn sóng nào, giọng nói lành lạnh vang lên ở trong phòng: “Đợi ta tìm được nha hoàn Lục La ở bên cạnh Lan Nhụy khi còn sống, nàng sẽ biết muội muội ruột kia của nàng đã làm chuyện tốt gì, nàng thật sự cho rằng bát dược kia của Lan Nhụy là độc do nàng hạ? Lan Cúc, nàng quá ngây thơ rồi, độc kia đã bị Lan Phương lén đổi đi rồi!”
Lan Cúc hoảng sợ, thân thể khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ, ngực phập phồng kịch liệt, siết chặt hai nắm tay, thân thể run rẩy hỏi: “Chàng nói cái gì?”
Chung Dực lại không nói gì thêm, nhưng thần sắc trên mặt nhưng rõ ràng nói với Lan Cúc, hắn không nói đùa!
Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Lan Cúc đứng không vững, tự lẩm bẩm nói: “Không thể nào? Sao Lan Phương lại làm như vậy? Muội ấy không có lý do gì…”
“Sau này nàng an phận làm Chung thiếu phu nhân của nàng đi, không cho phép nàng nhúng tay vào chuyện của Lan Phương, nếu nàng ngăn cản ta báo thù cho Lan Nhụy, vậy chút tình nghĩa phu thê sẽ không còn sót lại chút nào đâu.” Chung Dực cảnh cáo lần cuối, mặc dù đã chẳng có ích gì, Lan Nhụy đã sớm mất hết hồn vía, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đứng nhìn hung thủ hại chết Lan Nhụy thong dong sung sướng. Úc Lan Phương… Rất tốt, rất lợi hại, Lan Cúc và Đại phu nhân vẫn cho rằng là bọn họ hại chết Lan Nhụy, nhưng đâu ai biết nàng ta mới là đầu sỏ!
***
Sắc trời đã tối, Minh Yên nhìn căn phòng đầy người, Tống Tần, Trịnh Trí, Phong Tam Nương, thậm chí Tống Tiềm cũng đến, sắc mặt mấy người âm u ngồi quanh cái bàn tròn, Minh Yên dâng trà lên cho đám người xong thì lui xuống, Chu Hạo Khiên lại kéo tay nàng ngồi xuống, nói: “Nàng đừng né tránh, có một số việc cũng không cần giấu nàng, nếu đã gả cho ta, chuyện ta giúp nàng cũng nên chia sẻ.”
Trong lòng Minh Yên mơ hồ thấy bất an, ngạc nhiên nhìn mọi người, sắc mặt Tống Tần vẫn không có biểu cảm gì, khóe môi Trịnh Trí mang theo nụ cười nhẹ, chỉ là sự sắc bén trong mắt kia lại khiến người ta sinh lòng sợ hãi, Phong Tam Nương nở nụ cười ấm áp nhìn Minh Yên, trong lòng Minh Yên khẽ thả lỏng, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng hòa nhã của Tống Tiềm ngồi đối diện thì thấy hắn gật đầu cười một tiếng, Minh Yên ngồi bên cạnh Chu Hạo Khiên, trong lòng lo sợ bất an, giống như có chuyện lớn sắp xảy ra vậy.
Nha hoàn trong phòng đã sớm lui xuống, Bạch Hinh canh giữ ở cửa, ai cũng không vào được, nhất thời trong phòng trở thành một không gian khép kín. Hơi nóng của Địa Long từ từ tản ra, làn khói nhẹ nhàng tung bay trong phòng, Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm một cái, Tống Tiềm gật đầu ra hiệu, lúc này hắn mới lên tiếng nói: “Tình thế hôm nay càng ngày càng gấp, về chuyện Phi Ưng lệnh các người có ý kiến gì không?”
Phi Ưng lệnh? Trong lòng Minh Yên nảy lên, gần đây tần suất nghe thấy ba chữ này rất cao, chuyện liên quan đến sống chết của vương phủ, Minh Yên lập tức nâng cao tư tưởng.
“Trận chiến Huyết Lang cốc năm đó đã khiến ba mươi sáu kỵ Phi Ưng bị diệt sạch, triều đình án binh không phát, trơ mắt nhìn bọn họ bị nước Tây Nhung tiêu diệt hết, hôm nay ngược lại nhớ tới tìm kiếm Phi Ưng lệnh, coi bọn họ là cái gì? Chim bay hết, lương cung giấu; thỏ khôn chết, chó săn nấu, chuyện này từng xảy ra một lần là đủ rồi, chẳng lẽ tiểu Vương gia còn muốn nếm lại mùi vị này lần thứ hai?” Giọng của Phong Tam Nương vô cùng bén nhọn, trong mắt đầy nước mắt, các tiền bối của nàng ấy đã chết trong trận chiến đó, nếu không phải nam tử Phong gia đã mất, thì sao từ nhỏ Phong Tam Nương nàng đã bị mẫu thân buộc luyện võ kế thừa y bát tổ tông chứ? Hận là phát ra từ trong tận xương tủy.
Trịnh Trí vươn tay đặt lên tay Phong Tam Nương, chầm chậm nói: “Tam Nương, hiệp chi tiểu nghĩa, chính là trừ gian trừng ác, hiệp chi đại giả, vì nước vì dân. Trước mặt quốc gia, ân oán cá nhân nào đáng nhắc đến?”
Phong Tam Nương nổi giận, quay đầu nhìn Trịnh Trí, hai mắt đỏ ửng, quát: “Nếu cả nhà chàng hơn mười người, nam nữ già trẻ đều chết vì triều đình trì hoãn quân cơ, án binh không phát, chàng sẽ như thế nào? Trận chiến Huyết Lang cốc năm đó, nam nữ già trẻ Phong gia ta, từ tổ gia gia ta, cho đến ca ca ruột của ta, người trong nhà hễ ra trận giết địch được đều tham gia, nếu không phải mẫu thân ta phải chăm sóc ta khi đó còn nhỏ, Phong gia ta sớm đã tuyệt hậu rồi. Vì bảo vệ quốc gia, chết mà không oán, kể từ khi người Phong gia ta gia nhập Phi Ưng ba mươi sáu kỵ thì không hề nói câu oán hận, nếu không hà cớ gì mẫu thân ta bắt ta khổ luyện võ công từ nhỏ, kế thừa chí hướng tổ tiên? Nhưng cũng vì nghi kỵ của triều đình, hơn ba ngàn người bỏ mạng, Phong Tam Nương ta còn sống chỉ nguyện trung thành với Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, mà không phải phải tận trung với triều đình vong ân phụ nghĩa, tốt nhất chàng nên hiểu rõ điểm này!”
Đau xót nhiều năm một khi bị đào ra, người kiên cường như Tam Nương cũng không chịu nổi, nàng ấy cắn răng nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Lệnh chủ, năm đó người có thể ngồi lên vị trí Lệnh chủ, tuyệt đối không chỉ vì người là tôn tử của lão Vương gia, còn là vì người có trí tuệ vượt trội, võ nghệ cao siêu, các huynh đệ bội phục người, thế nên mới cam tâm tình nguyện tôn người làm Lệnh chủ. Lão Vương gia từng nói, Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, có thể xưng vương, Phi Ưng lệnh đã không còn là vật riêng thuộc về vương phủ, nếu người đẩy các huynh đệ vào ân oán của triều đình mà không quan tâm, cúi đầu nghe theo triều đình, gọi dạ bảo thưa, thì đừng trách Tam Nương trở mặt vô tình!”
Minh Yên nghe thấy lời của Tam Nương thì sóng trào dâng lên ở trong lòng, Chu Hạo Khiên lại là Lệnh chủ của Phi Ưng lệnh… Vậy vì sao Phi Ưng lệnh không do Vũ Ninh Vương đương nhiệm giữ mà rơi vào trong tay Chu Hạo Khiên? Có thể xưng vương… Lão Vương gia thật sự là người kỳ lạ!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");