Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên khuôn mặt Tống Tiềm hiện lên vẻ u sầu, trong đôi mắt đen hơi gợn sóng, Tống Tần vẫn luôn không động thất tình[1] lúc này cũng nhíu mày không nói gì, Minh Yên thấy rõ hai tay hắn nắm chặt lại với nhau. Vẻ mặt Trịnh Trí cũng bực bội, không khỏi quát: “Đều do nước Tây Nhung quá càn rỡ, nếu không phải nhiều lần phạm biên cảnh thì cần gì phiền lòng như thế.”
[1] Thất tình: bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục.
“Nếu không có Tây Nhung xâm phạm biên giới, ngươi cho rằng Đương kim Thánh thượng sẽ bỏ qua Phi Ưng lệnh? Chỉ lấy cớ mà thôi.” Chu Hạo Khiên nói.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, hiếm khi nhìn thấy sự kiên nghị và cố chấp trên mặt hắn, Chu Hạo Khiên như vậy Minh Yên không thường thấy, vừa thấy lại thấy vô cùng đau lòng, nàng vẫn thích dáng vẻ tươi cười của hắn hơn, mặc dù có chút đáng đánh đòn nhưng lại khiến lòng người vui thích.
Minh Yên không rõ ân oán ở trong này lắm, tuy nhiên bọn họ chịu nói mấy lời này ngay trước mặt Tống Tiềm thì đã coi Tống Tiềm là người của mình, ân oán giữa Phi Ưng ba mươi sáu kỵ và triều đình kéo dài mấy đời, há có thể nói mấy câu là có thể giải quyết được? Trong lòng Minh Yên e ngại, nàng có hơi sợ, sợ sẽ có một ngày thật sự có chiến tranh, đến lúc đó có phải Chu Hạo Khiên ra chiến trường hay không?
“Mấu chốt ở chỗ An Thân Vương.” Tống Tần mở miệng, ngẩng đầu nhìn Phong Tam Nương nói: “Tam Nương, quốc gia an khang, dân chúng thái bình, đây mới là tôn chỉ khai sáng Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, chúng ta không oán triều đình, chỉ có oán với Tiên đế. Hôm nay An Thân Vương đã đồng ý sau khi ngài ấy lên ngôi nhất định sẽ lấy lại công đạo cho người chết oan năm đó, huống chi, hôm nay nếu biên cảnh bị Tây Nhung mở rộng, dân chúng trôi giạt khắp nơi, quốc gia chịu khổ sẽ lật đổ, sau này cô đi gặp liệt tổ liệt tông thế nào? Vậy chẳng phải phụ lòng lão Lệnh chủ sao?”
Hiếm khi Tống Tần nói một đoạn dài như vậy, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khiến Minh Yên bội phục, bỏ qua ân oán cá nhân hoàn thành thiên hạ gia quốc mới là hành động của nam tử hán đại trượng phu, hiệp chi đại giả, chính là như thế.
Lúc này Tống Tiềm tiếp lời nói: “Tam Nương, cô yên tâm, Tống Tiềm ta đã đồng ý rồi thì sẽ quyết không nuốt lời!”
Trịnh Trí vỗ tay Tam Nương, Tam Nương cúi đầu xuống, Minh Yên thấy rõ nàng ấy cầm khăn lên lau khóe mắt một cái, chợt nghe thấy nàng ấy nói: “Lời của An Thân Vương tất nhiên Tam Nương ta tin tưởng, ta tin người nhưng lại không tin nổi vị ngồi trên Long Ỷ hiện tại kia, làm sao biết ông ta không tính kế dụ rắn ra khỏi hang chứ?”
Mọi người đều im lặng, thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ Hoàng Thượng kiêng kỵ vương phủ Vũ Ninh cũng chính là kiêng kỵ Phi Ưng lệnh. Vừa rồi Tam Nương cố ý nói ở trước mặt Tống Tiềm Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, có thể xưng vương, thật ra cũng chính là nói với Tống Tiềm, nếu không phải Chu Hạo Khiên được lòng mọi người, cũng sẽ đả đảo hắn, thật ra Tam Nương vẫn là vì để lại đường lui cho Chu Hạo Khiên. Lúc chưa trèo lên ngôi vị Hoàng Đế, ai cũng nói lời hay, lên được ngôi vị Hoàng Đế rồi, lúc bễ nghễ thiên hạ lại lo lắng đồ đệ quyền cao chức trọng, lúc sống gian nan khổ cực lúc chết yên vui an nhàn, không thể không phòng bị trước.
Chu Hạo Khiên không hề nghi ngờ biểu ca của mình, thế nhưng bọn họ thì không thể, đề phòng là điều cần thiết!
Mọi người tranh luận một phen, cuối cùng vẫn quyết định án binh bất động, không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể để Phi Ưng lệnh xuất hiện, huống chi Phi Ưng lệnh vừa xuất hiện, chắc hẳn sẽ đi biên quan đóng giữ, tục ngữ nói tướng ở bên ngoài mệnh Vua có thể không yên, nhất định Hoàng Đế sẽ phái người giám quân, sau này ắt sẽ không ít mâu thuẫn, thay vì gây thêm phiền cho chính mình, còn không bằng tạm quan sát thế thái, tìm cơ hội ra tay.
Sau khi mọi người rời đi, Minh Yên trở về phòng trong cùng Chu Hạo Khiên, hai người nhìn nhau, Chu Hạo Khiên cười khổ: “Nàng có trách ta không cho nàng biết chuyện Phi Ưng lệnh không?”
Minh Yên lắc đầu, cởi giày lên sạp làm ổ ở trong ngực hắn sưởi ấm, sao có thể trách hắn chứ? Chỉ đau lòng cho hắn mấy năm nay sống thế nào mà thôi, nàng vòng tay ôm eo hắn, dịu dàng nói: “Không trách chàng, chỉ là đang nghĩ mấy năm nay chàng sống thế nào, chỉ cảm thấy mình vất vả, thật không ngờ chàng còn vất vả hơn.”
Chu Hạo Khiên nghe vậy trong lòng ấm áp, tựa đầu vào cần cổ Minh Yên, nói: “Nàng đừng lo, bất kể khi nào ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
“Ta không lo, cùng lắm chết lần nữa mà thôi.” Minh Yên cười nhạt nhưng mang theo chua xót, sinh không dễ, sống cũng không dễ, lúc nào mới có thể bình an sống qua ngày, một đời không lo đây.
Chu Hạo Khiên ôm Minh Yên, nhỏ giọng nói: “Đương Kim Thánh Thượng tái phát bệnh cũ, các vị Vương gia không ngừng rục rịch, xao động lại không an ổn, thật đúng là cả nước rối loạn. Hoàng Thượng chỉ sợ Lệnh chủ Phi Ưng lệnh ép Thiên Tử sai khiến chư hầu, cho nên muốn trừ khử chúng ta cho thống khoái, bởi vậy mới có chuyện vương phủ mới bị khiển trách, đây chỉ là mới bắt đầu, e rằng sau này còn có bão táp lớn hơn nữa.”
Trong lòng Minh Yên hơi lạnh, hai tay nắm chặt tay Chu Hạo Khiên, im lặng không nói, điều nàng có thể làm là đi theo hắn, sống chết có nhau mà thôi!
Chu Hạo Khiên đột nhiên dời chủ đề, nói: “Hồng Tụ và Thiên Hương quả thật bị Chung Dực dấu đi rồi, ta đoán chắc chắn Chung Dực cũng đã gặp các nàng ấy, có lẽ hắn cũng đã biết nguyên nhân cái chết năm đó của nàng.”
“Sao chàng khẳng định là vậy?” Minh Yên kinh hô.
“Bạch Lộ truyền tin nói, Úc Duy Chương đột nhiên bảo Đại phu nhân nhanh chóng định hôn kỳ, bảo Lan Phương xuất giá trước khi sang năm mới.”
Minh Yên ngẩn ngơ, Thập Nhất di nương có mấy lần thổi gió bên tai Úc Duy Chương nhưng đều không có hiệu quả lớn, lần này lại mạnh mẽ vang dội như thế… Lại nghĩ tới mối quan hệ mật thiết giữa Úc Duy Chương và Chung Dực, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ý của chàng là Chung Dực gây thêm áp lực cho phụ thân ta?”
“Nếu không nàng cho rằng là trùng hợp? Nếu Chung Dực chịu ra tay trị Lan Phương, chúng ta ở một bên phối hợp là được rồi. Chung Dực có biết trong tay Lan Phương giữ sổ sách tham ô hối lộ có liên quan đến phụ thân của hắn, lén lút trục lợi cho Túc Thân Vương không? Nếu biết thì không tốt lắm, tốt nhất là không biết, nhưng có biết cũng không sao, sổ sách đó ta nhất định phải có. Chiến đấu trữ vị[2] vô cùng cấp bách, nếu Hoàng Thượng biết hành động của Túc Thân Vương, nhất định hắn ta sẽ bị đá ra khỏi cửa, người còn lại có thể tranh với An Thân Vương chỉ có Tương Thân Vương, hai địch một, không đáng lo.”
[2] Chiến đấu trữ vị: Đấu đá tranh giành để củng cố địa vị của mình.
Minh Yên có chút không rõ, nói: “Chàng phải lấy sổ sách kia từ tay Lan Phương như thế nào?”
Chu Hạo Khiên cười hì hì, nói: “Người bên cạnh Ngũ tỷ của nàng đã liên lạc với ta rồi, cũng nói rõ trong tay tỷ ta có một quyển sổ sách, còn nói chỉ cần ta chịu cưới tỷ ta làm Trắc phi, sổ sách kia sẽ giao cho ta.”
Minh Yên hừ lạnh một tiếng: “Vì lợi ích của mình mà gạt phụ mẫu ruột, tỷ tỷ tỷ phu sang một bên, thật sự lợi hại. Vậy chàng định làm gì? Nếu chàng cho tỷ ta vào cửa, ta sẽ cho chàng trắng tay!”
“Nương tử bớt giận, vi phu tự có diệu kế khiến tỷ ta giao sổ sách ra.” Chu Hạo Khiên như con báo chờ sẵn sàng tấn công, trong đôi mắt đen kia lóe lên ánh sáng sắc bén, lợi hại vô song, Minh Yên thầm nghĩ, Chung Dực và Chu Hạo Khiên đồng thời ra tay, Lan Phương tỷ chịu được sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");