Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 116: Cùng ra tay, Lan Phương gian khổ phiêu bạt (1)
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 116: Cùng ra tay, Lan Phương gian khổ phiêu bạt (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian từ từ trôi qua mấy ngày, Lan Lăng và Lan Cúc đều biết tin tức Minh Yên có thai, hai người lần lượt đến thăm Minh Yên, lúc gặp nhau cũng khá vui vẻ, chỉ có điều Minh Yên nhìn Lan Cúc dường như có gì đó là lạ, trước kia trong ánh mắt của Lan Cúc đều có thần thái, thấp thoáng ẩn hiện ánh sáng, nhưng bây giờ trong mắt Lan Cúc rất vắng lặng, mặc dù thường xuyên cười nhưng Minh Yên cảm thấy giống như không có hồn phách, là một thay đổi nói không nên lời.

Úc Dương cũng tới, cậu cực kỳ vui vẻ, cứ luôn mồm la hét mình có cháu ngoại nhỏ rồi, chỉ có điều Úc Dương bận đi học nên dùng cơm trưa xong thì cáo từ, quả thực Vô Vi Cư náo nhiệt mấy ngày liền.

Nhị thiếu phu nhân ở xa nhìn Minh Yên tự mình tiễn Úc Dương xuất phủ, nhìn bóng lưng hai người không khỏi nhếch môi nở nụ cười lạnh, hồi lâu mới lên tiếng: “Đắc ý đi, xem ngươi có thể đắc ý được mấy ngày.”

“Phu nhân, ở đây gió lớn chúng ta quay về đi.” Thị nữ thiếp thân Lâm Ba của Nhị thiếu phu nhân khuyên nhủ.

“Lâm Ba, em nói nàng ta có thai có thể thuận lợi sinh ra không?” Nhị thiếu phu nhân giữ chặt mũ trùm đầu, châm chọc hỏi, nụ cười giễu cợt biến mất ở trong gió.

Lâm Ba sững sờ, suy nghĩ nói: “Phu nhân, con người đâu có thể đắc ý được nhiều việc, Úc Trắc phi quá suông sẻ rồi.”

Nhị thiếu phu nhân nở nụ cười, chầm chậm nói: “Mấy ngày nay gió bắc càng căng, chắc hẳn mấy ngày nữa sẽ có tuyết rơi, Úc Trắc phi mang nhiều quần áo, mỗi ngày đều phải đến thỉnh an lão Vương phi, tuyết rơi đường trơn, xảy ra chuyện ngoài ý muốn vậy phải làm sao cho tốt?”

Lâm Ba hé miệng cười, lập tức hiểu ý của Nhị thiếu phu nhân: “Đúng vậy, đôi khi phô trương thanh thế cũng không có chỗ tốt.”

Bóng dáng hai chủ tớ dần dần biến mất nơi cuối đường, chỉ có cành hoa không ngừng bay múa như cũ, chứng kiến hai người từng xuất hiện…

Một ngày kia, thời tiết sáng trong, ánh mặt trời rất chói lọi, Minh Yên dựa nghiêng vào bệ cửa sổ, tay cầm một cuốn sách, đang chăm chú đọc thì nghe thấy tiếng động nơi màn cửa, Chu Hạo Khiên mặc áo suông[1] màu xanh ngọc tươi cười đi vào, Minh Yên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”

[1] Áo suông: ch116 - áo suông

“Chuyện tốt.” Chu Hạo Khiên tự cởi áo choàng treo trên giá áo, lúc này mới ngồi xuống đối diện Minh Yên, cười nói: “Hôm nay phủ Nam Dương Hầu mời Đại phu nhân Úc Lan Phương đến phủ làm khách.”

Minh Yên sững sờ, sau đó hai mắt sáng ngời, mở miệng: “Chung Dực ra tay?”

Chu Hạo Khiên vươn tay khèo lấy cằm của Minh Yên, bất mãn nói: “Không có chuyện gì thì thông minh vậy làm chi? Nàng nói không sai, lúc Úc Lan Phương xuống xe ngựa ở trước cửa Hầu phủ bất cẩn xảy ra ngoài ý muốn, ngã từ trên xe ngựa xuống, điều này thì cũng thôi đi, nhưng không biết sao mà y sam của nàng ta lại vướn trên càng xe, vì ngã quá mạnh mà kéo rách một đường dài, ban ngày ban mặt một nữ tử chưa xuất giá, chậc chậc… Chung Dực ra tay thật sự ác lắm!”

Lần này Minh Yên thật sự bị dọa, theo bản năng bụm miệng, chuyện này… phải xử lý sao mới tốt đây? Thật sự không thỏa đáng với một nữ tử chưa xuất giá, trinh tiết bị ố bẩn, Minh Yên nghĩ tới đây đột nhiên hỏi: “Lúc ấy trước cửa Hầu phủ…”

“Lúc ấy trước cửa Hầu phủ có rất nhiều nô bộc nha hoàn, Hầu phu nhân vì để Úc phủ cảm thấy mình không thất lễ cho nên dẫn một đám người ra đón, nha hoàn bà tử, tiểu tư tạp dịch không ít đâu, ai cũng thấy rõ cả.” Chu Hạo Khiên không hề đồng tình, hắn thích thủ đoạn của Chung Dực lắm!

“Vậy sau đó thì sao?” Minh Yên hỏi, chuyện nữ tử chưa xuất giá lại lộ da thịt, e rằng Hầu phủ chưa hẳn bằng lòng với mối hôn sự này.

“Đương nhiên mặt mũi Hầu phu nhân âm u rồi, nói chuyện cũng không dễ nghe, nàng nói một người lớn như vậy còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này ở trong mắt bà bà sẽ thành người như thế nào?” Chu Hạo Khiên hả hê cười nói.

“Hầu phủ muốn huỷ hôn?” Minh Yên cảm thấy rất có thể, ai mà muốn cưới một nữ nhân bị bẩn danh tiết chứ. Mặc dù đó không phải là sai lầm của Lan Phương, mặc dù chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng chẳng phải là một chuyện tốt.

“Nam Dương Hầu phu nhân là người thế nào, sao bà ta có thể chứa chấp một tức phụ tương lai bị xấu mặt trước đám đông vào cửa chứ. Nữ nhân này vốn xảo quyệt đanh đá, nói chuyện lại chẳng lưu tình, nói gần nói xa chế giễu Lan Phương, Đại phu nhân không nhịn được cãi nhau um sum với bà ta.”

… Minh Yên không biết nên nói cái gì, Đại phu nhân lại cãi nhau ở trước cửa nhà người khác, chuyện này… chuyện này thật sự là loạn mà!

“Đúng lúc này Tống Thanh Bình trở về, Tống Thanh Bình kia là hạng người gì? Chính là một tên lưu manh, nam nữ đều xơi. Lúc này thấy dáng vẻ mảnh mai rơi lệ trước gió của Lan Phương thì hồn của hắn bị câu đi mất, lê hoa đẫm mưa không phải nữ nhân nào cũng làm được, ít nhất vị Úc Lan Phương nhà nàng rất lợi hại, dưới tình thế xấu như thế còn tìm cơ hội gở một ván hòa cho mình.” Chu Hạo Khiên mỉa mai, nhưng như vậy cũng tốt, hợp ý hắn lắm.

“Chắc là Lan Phương đã phát hiện Tống Thanh Bình trốn ở đâu đó nhìn lén tỷ ta, nếu không tỷ ta cũng sẽ không tốn công diễn xuất, nói vậy, Tống Thanh Bình hợp ý tỷ ta?” Minh Yên nói.

“Nam nhân mà, đều thích một tính cách, hẳn là Úc Lan Phương đã nghe ngóng tính tình của Tống Thanh Bình cho nên mới trình diễn ra một màn lấy cái chết để chứng minh trong sạch, đây gọi là đặc sắc. Nàng ta cũng nghĩ thông, ta thấy sức lực nàng ta vọt tới con sư tử đá không nhỏ đâu, nếu nàng ta đoán sai Tống Thanh Bình sẽ không cứu nàng ta, thật sự sẽ đâm chết người đó!”

Minh Yên cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Từ trước đến nay tỷ ấy rất tàn nhẫn, lúc trước ở Úc phủ muốn ám toán ta không phải cũng rất tàn nhẫn sao? Không ngờ lại muốn lừa ta nằm trên giường Chung Dực, một là muốn ta làm thiếp cho Chung Dực, còn không là muốn ta tìm đến cái chết, không ác sao được?”

Trong mắt Chu Hạo Khiên hiện ra ý lạnh thấu xương, sau đó nói: “Nàng yên tâm, cho dù nàng ta không muốn gả vào Hầu phủ ta cũng sẽ đẩy nàng ta một phen, hôm nay Chung Dực đẩy nàng ta, chính nàng ta lại tự đẩy, ta chỉ chờ nàng ta đến cầu xin ta!”

Minh Yên không rõ ý của Chu Hạo Khiên, nhíu mày hỏi: “Tỷ ta đến cầu xin chàng? Chàng khẳng định tỷ ta sẽ đến cầu xin chàng sao? Chàng đừng có nằm mơ, ta còn không hiểu Úc Lan Phương à.”

Chu Hạo Khiên cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Nàng ta không đến cầu xin ta, ta sẽ phong tỏa hết tất cả đường đi của nàng ta, chỉ chừa lại con đường nàng ta đến cầu xin ta, nàng nói xem nàng ta có tới hay không?”

Cơ thể Minh Yên khẽ run lên, nàng tin tưởng Chu Hạo Khiên hoàn toàn có bản lĩnh đó, chỉ là vẫn không nghĩ ra tại sao Chu Hạo Khiên lại ép Lan Phương đến cầu xin hắn? Đang muốn truy hỏi tới cùng, Chu Hạo Khiên lại che kín môi của nàng, hôn nhẹ một cái lên môi nàng, cười nói: “Đừng hỏi gì cả, hai ngày tới sẽ náo nhiệt lắm, nàng chỉ cần chờ xem náo nhiệt là được, đây chỉ mới vừa bắt đầu thôi.”

Minh Yên không hỏi nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi một câu: “Là chàng ra tay, hay hắn ra tay?”

“Hắn ra tay, ta bọc hậu.” Chu Hạ Khiên cười đắc ý, có đầy tớ đấu tranh anh dũng, hắn vui vẻ đứng phía sau xem kịch vui bổ sung thêm vài thứ.

***

Hôn sự giữa Úc phủ và Nam Dương Hầu phủ mọi người đều biết, nhưng bởi vì ngoài ý muốn lần đó của Ngũ tiểu thư Úc gia, Nam Dương Hầu phu nhân muốn từ hôn, chuyện này lập tức được truyền khắp kinh thành, mỗi hẻm trên phố ai cũng biết cả. Nam Dương Hầu phu nhân kiên quyết yêu cầu từ hôn, làm gì có gia đình lớn nào muốn cưới một nữ nhân bị bẩn trinh tiết chứ, mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng ngoài ý muốn thì không sai sao? Cộng thêm Đại phu nhân và Nam Dương Hầu phu nhân tranh chấp với nhau, chuyện này thật sự càng diễn càng cháy, tăng thêm sức sống cho trời đông hiu quạnh này.

Một người muốn huỷ hôn, một người liều chết không đồng ý, hai nhà cãi vả qua lại, càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Trong chuyện này, Tống Thanh Bình rất anh dũng, không ngờ lại tung hô không phải Lan Phương không cưới, nhất thời chấn kinh ánh mắt của tất cả mọi người trong Kinh thành. Ai cũng nói, tiểu thư Úc phủ người sau còn lợi hại hơn người trước, trước có tiểu Vương gia không phải Thất tiểu thư không cưới, sau lại thêm một tiểu Hầu gia không phải Ngũ tiểu thư không cưới. Lần rối loạn này, Nam Dương Hầu phu nhân bị chọc tức đến mức bệnh nằm liệt giường, Đại phu nhân thì đắc chí vừa lòng, ra sức khoe khoang.

Trong lúc này, Lan Phương lại phái người liên lạc với Chu Hạo Khiên, Lan Phương vẫn chưa từ bỏ ý định gả vào vương phủ. Chu Hạo Khiên lại chỉ hờ hững trả lời một câu: Ta không phải là tên đầu đất như Tống Thanh Bình kia, xem một nữ nhân thanh danh bị bẩn thì như Thiên Tiên, không thể có chuyện gả vào vương phủ được, nhưng vẫn có thể thương lượng chuyện giúp nàng ta gả và Hầu phủ…

Nhận được hồi âm như vậy, Lan Phương tức giận phát run cả người, đập ngã hết khay chén trên bàn, cả giận nói: “Hắn là cái thá gì! Dám nói với ta như vậy, rõ ràng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sao lại truyền đi một cách thái quá như thế! Gì mà thanh danh bị bẩn, thật đúng là nói bậy, nói bậy mà!”

Thư Điệp và Thi Đào sợ hãi, hai người ai cũng không dám hé răng, mấy ngày nay tính tình của tiểu thư thật sự càng khó nắm bắt, hai người nhìn nhau, yên lặng cúi đầu không nói.

Lan Phương phát tiết xong, đồ trong phòng đều ngã ngổn ngang, lúc này toàn thân mới mềm nhũn ngã ngồi ở trên cái sạp lớn, nói: “Chuyện này liên quan gì đến ta? Cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, rõ ràng lúc ấy không có bao nhiêu người, sao lại truyền khắp thành như vậy chứ? Nếu nói không có người ra tay, có chết ta cũng không tin!”

Lời của Lan Phương lập tức khiến toàn thân của Thư Điệp và Thi Đào run lên, hai người nhìn nàng, Thư Điệp nói: “Tiểu thư, người đừng tức giận, nhất định Thế tử gia sẽ thuyết phục Nam Dương Hầu phu nhân đồng ý để người vào cửa, người đừng lo lắng.”

“Đúng vậy ạ, hôm qua Thế Tử gia mới nói xin người yên tâm, người còn lo lắng gì nữa?” Thi Đào cũng khuyên nhủ theo, tâm tình chủ tử không tốt làm nô tài đương nhiên cũng gặp xui xẻo, hai ngày này hai người sống không tốt chút nào, ban ngày phải cẩn thận chú ý, ban đêm còn phải thay phiên nhau trực đêm, thật sự khổ không thể tả.

“Nếu hắn có thể tin được, ta còn lo lắng điều gì? Chỉ sợ Thế Tử gia sẽ gay gắt với Nam Dương Hầu phu nhân, nếu hắn thỏa hiệp, đời này của ta coi như xong rồi, ai sẽ cưới ta chứ?” Lan Phương cắn răng nói, sao mọi chuyện lại đi đến bước này, nhớ tới chuyện ngày hôm ấy, lại ngẩng đầu nhìn hai người hỏi: “Có tin tức của người nọ chưa?”

“Không có.”

Lan Phương nhất thời im lặng, sự thù địch ở giữa trán càng khiến người ta bất an, run sợ, cắn răng nói: “Đưa tin cho hắn, nếu hắn không thể giúp ta gả vào vương phủ, ít nhất cũng phải để ta gả vào Hầu phủ, ta không muốn đã mất một bên cũng mất luôn bên còn lại. Thái độ Chu Hạo Khiên cương quyết, chỉ sợ sẽ không vào được vương phủ rồi, hôm nay ta chỉ còn con đường này thôi.”

“Tiểu thư, người nghĩ kỹ rồi?” Thi Đào hỏi, trong giọng nói rốt cục có chút ổn định, mấy ngày nay bởi vì chuyện này mà gần như chạy đến mức sắp gãy cả chân, còn sợ bị phu nhân phát hiện, bị Thập Nhất di nương phát hiện, lần trước vô tình gặp phải Cửu di nương còn dọa nàng ta một trận.

Lan Phương cười khổ một tiếng: “Ta còn có lựa chọn khác sao?” Bất chợt nước mắt chảy dài, nói: “Nếu không ai chịu giúp ta cũng không sao, mọi người nhất phách lưỡng tán, dù sao trong tay ta còn có đồ, Chu Hạo Khiên vì thứ này sẽ đưa ta vào Hầu phủ, còn sợ gì nữa.”

“Vào Hầu phủ rồi sau đó thì sao? Tiểu thư, Nam Dương Hầu phu nhân cũng không phải là người hiền lành, chỉ sợ không dễ ứng phó.” Thư Điệp thở dài, từ lúc Nam Dương Hầu phu nhân ngăn chặn mối hôn sự này là bắt đầu đã dự đoán được, gả qua gặp bà bà ác độc cũng khó đối phó.

Lan Phương khẽ cau mày, nói: “Từ xưa tới nay đều là tức phụ nhịn bà bà, huống chi ta cũng sẽ không mặc cho bà ta giày vò, ta cũng có thủ đoạn của ta.”

Thư Điệp và Thi Đào không nói thêm gì, hai người có hơi yên lặng, sau này các nàng cũng phải gả đi theo, bà bà ác độc như vậy… Thật ra các nàng ấy cũng sợ!

***

Ban đêm, Chu Hạo Khiên nhíu mày, đang suy nghĩ mọi chuyện. Minh Yên đi ra khỏi tịnh phòng, trên người đã thay quần áo trong mềm mại, tóc cũng được lau sạch, dùng trâm ngọc bích búi một búi lỏng, nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Nghĩ gì vậy? Nhíu mày thành thế kia.”

Nói xong thì ngồi ở bên cạnh hắn, vươn tay đặt lên trán hắn, nhẹ nhàng vỗ bằng nếp nhăn ở nơi trán, Chu Hạo Khiên cười khẽ một tiếng, trong mắt đầy ý cười, nói: “Ta cảm thấy sau lưng Úc Lan Phương hẳn còn có người, chỉ là người này che giấu quá sâu, chuyện đã phát triển đến bước này Úc Lan Phương còn có thể nhịn được tắt có hậu chiêu.  Có điều nàng ta là một nữ tử trong khuê phòng nếu sau lưng không có ai sao có thể bình tĩnh như thế?”

Tay Minh Yên đi dọc từ trên trán của hắn xuống đỉnh lông mày, nói: “Chàng nói vậy ngược lại ta nhớ đến một chuyện, lúc trước ta vẫn không hiểu sao Lan Phương biết đến sự tồn tại của quyển sổ sách kia, làm sao tỷ ta lại biết được chứ? Nếu dựa theo lời chàng nói, Lan Phương cấu kết với người khác, vậy có thể hiểu rồi, chỉ là… chỉ là người đó là ai?”

Chu Hạo Khiên lắc đầu, nói: “Bạch Lộ phát hiện nha hoàn của Lan Phương có mấy lần lặng lẽ xuất phủ, cũng từng phái người theo dõi nhưng tiếc là không thu hoạch được gì, vậy chứng tỏ các nàng ấy có một cách liên lạc đặc biệt không bị ai phát giác, thật là người này còn tinh ranh hơn cả hồ ly có tìm thế nào cũng không ra.”

Minh Yên nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, hỏi: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác?”

“Có, chỉ có điều cách này không tốt, động vào là sẽ bứt dây động rừng, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không dùng.” Chu Hạo Khiên nói.

Minh Yên biến sắc, đến Chu Hạo Khiên cũng không nắm chắc, xem ra người đó thật sự ẩn giấu rất kỹ, sao Lan Phương có thể quen biết với người như vậy? Suy nghĩ một chút vẫn nói: “Mấy ngày nữa mấy tỷ muội sẽ cùng nhau trở về Úc phủ, ta vốn không muốn trở về, nhưng hiện nay lại không thể không về rồi, ta đi thăm dò Lan Phương, không tin không tìm ra được chút manh mối nào!”

“Khi nào trở về? Hay là thế này đi, ta và Tống Tần hẹn Chung Dực cùng trở về, lúc đó hẳn là náo nhiệt lắm đấy.” Trong đầu Chu Hạo Khiên lập tức tạo ra một kế hoạch, nhất thời hai mắt sáng rực lên…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dấu Vết Tội Phạm

Copyright © 2022 - MTruyện.net