Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này Bạch Hinh mới phát hiện trong lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi, ngay cả trên trán cũng vì hoảng sợ mà lấm tấm mồ hôi, sau khi định thần lại thì quan sát Minh Yên, sốt ruột hỏi: “Chủ tử, người sao rồi?”
Tuyết Hủy cũng nhanh chóng nhìn Minh Yên, Minh Yên chậm rãi lắc đầu, nói: “Ta không sao, làm phiền hai người rồi, nếu không thì khó mà nói được.”
Lúc này Liên Song và Ký Dung mới bò dậy khỏi đống tuyết, trên mặt Liên Song đầy nước mắt, nhìn Minh Yên từ trên xuống dưới, muốn nói câu gì đó lại không nói ra được, giống như bị cái gì chặn lại vậy, chỉ biết khóc thút tha thút thít, nếu khi nãy mà ngã lên người Minh Yên, nàng ấy thật sự chết quách đi cho xong.
Gương mặt Ký Dung cũng hoảng sợ, Minh Yên vỗ vỗ Liên Song, dịu dàng nói: “Khóc cái gì? Nha đầu ngốc, ta không sao. Hai người ngã có sao không? Có bị thương không?”
Hai người cùng lắc đầu, bày tỏ mình không sao, Bạch Hinh biết chủ tớ các nàng tình thâm, lúc này lại nhíu mày nói: “Đang êm đẹp sao lại ngã thế?”
Lúc này Liên Song lau nước mắt, nói: “Cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, vừa bước lên bậc thềm thì lại thấy dưới chân trượt, cứ như dẫm lên máng băng vậy, không thể nào đừng vững được.”
Minh Yên nghe vậy khẽ cau mày, đứng vững người nhìn Tuyết Hủy nói: “Tuyết Hủy, đi dọn sạch tuyết trên bậc thềm đi.”
“Vâng.” Tuyết Hủy lên tiếng đáp rồi tiến lên trước, dùng chân gạc tuyết trên bậc thềm qua một bên, tiếng xì xào vang lên, sau đó Tuyết Hủy kinh hô một tiếng.
Bạch Hinh vịn Minh Yên đi lên bậc thềm phía trước nhìn xuống thì cũng bị dọa cho một trận. Dưới lớp tuyết trắng xóa lại là một mảng băng ngưng lớn, đang lóe lên ánh sáng u uẩn. Tại sao lại có băng ở bên dưới tuyết? Mọi người nghi hoặc khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Minh Yên.
Minh Yên híp mắt lại, chậm rãi nói: “Nhất định là có người tạt nước ở đây khi tuyết vừa mới rơi xuống, cho nên mới có băng, mọi người nhìn xem, chắc hẳn dưới mặt bậc thèm vẫn sẽ có, chỉ có điều không nhiều thôi, bậc thềm liên tiếp nhau, cho nên Liên Song và Ký Dung không giẫm lên.”
Bạch Hinh đích thân đi qua dùng chân gạt tuyết, quả nhiên nhìn thấy vết băng theo như lời Minh Yên nói, sắc mặt thay đổi rõ rệt. Trong lúc nhất thời ngay cả hơi thở cũng không ổn định, hai tay nắm chặt thành quyền, hàm răng nghiến lại, hồi lâu mới nói: “Chủ tử, là sai sót của nô tỳ, nô tỳ sẽ tra rõ chuyện này.”
“Sai thì không sai, đừng tự trách.” Minh Yên thản nhiên nói, nhìn bốn nha hoàn của mình đều phẫn nộ, cười nhẹ nói: “Sợ cái gì? Thật ra chuyện này chúng ta biết có trốn cũng không trốn được, đúng không?”
Nói đến đây Minh Yên ngừng lại một lát, rồi nhìn mảng băng lớn kia, nói tiếp: “Tâm tư của người ra tay kín đáo, nhất định là sau khi tuyết rơi một nén nhang rồi mới giội nước, giội một lần xong đợi qua một nén nhang nữa thì giội lần hai, lúc này mới tạo ra được độ dày, tuyết lớn nguyên một đêm, tuyết lớn thật dày che phủ mọi dấu vết của người đó thì ai biết dưới lớp tuyết sẽ có mảng băng? Mà nơi người kia tìm đúng là tốt, cả khu vườn chúng ta đi qua không hề có bẫy, thấy sắp đến hành lang khoanh tay rồi, mọi người đều sẽ nhẹ nhõm, trên hành lang có nóc đương nhiên không có tuyết, thả lỏng rồi thì giẫm chân lên bậc thềm cũng vô cùng yên tâm, vừa thả lỏng lại cảnh giác, đương nhiên sẽ dễ dàng xảy ra chuyện. Người đặt bẫy này sợ là không ngờ tới Bạch Hinh lại cẩn thận, để Liên Song và Ký Dung đi ở đằng trước, vốn người đó nghĩ ta sẽ đi trước mấy người đi sau, bước một bước này người bình thường ngã thì không sao, nhưng ta là thai phụ mặc dù không mất mạng nhưng sẽ không giữ được hài tử trong bụng, người này thủ đoạn độc ác, làm việc kỹ càng, đương nhiên sẽ không để lại manh mối nào, tỷ có tra cũng không tra được đâu.”
Bạch Hinh vội vàng cúi đầu lau nước mắt, cảm thấy trong lòng hoảng sợ không thôi, sau đó nói: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Nếu chúng ta không nói ra, không biết người nọ sẽ càn rỡ cỡ nào nữa.”
Đôi mắt Minh Yên lập lòe ánh sáng, nhìn cả sân yên tĩnh, đột nhiên nói: “Theo như lẽ thường, tuyết rơi nhiều như vậy hẳn sẽ có người đến sớm quét dọn sân vườn này, đến giờ này vẫn không thấy ai vậy nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, mà chuyện đó chính là một cái cớ vô cùng tốt, nếu tra thì chắc chắn không tra ra được gì ngược lại còn bứt dây động rừng.”
Mấy người Liên Song Tuyết Hủy Ký Dung đã sớm ăn ý với Minh Yên, lúc này đều nhìn Minh Yên, Minh Yên nhìn ba người một cái, thản nhiên nói: “Sáng hôm nay không xảy ra chuyện gì cả, mấy người nhớ chưa?”
Bạch Hinh vẫn không hiểu, cho rằng Minh Yên không muốn truy cứu, đang muốn khuyên bảo lại bị Liên Song kéo lại, nhỏ giọng nói: “Bạch Hinh tỷ tỷ, tỷ đừng gấp, ý của chủ tử rất đơn giản, cái này gọi là đặt sương mù, mê hoặc mắt địch, sau đó từ từ mới tính.”
Bạch Hinh sững sốt khi nghe Liên Song nói, có hơi không hiểu, Tuyết Hủy chặn ngang nhìn Liên Song, nói: “Nghiền ngẫm từng chữ một!” Lại nhìn Bạch Hinh nói: “Là vậy, thay vì náo loạn tra không ra, không bằng để kẻ địch không đoán ra ý nghĩ của chúng ta, triển khai bước kế tiếp để lộ bí mật của mình, chúng ta lần theo dấu vết là được. Nếu kẻ địch nhìn thấy chúng ta không bị thương đi đến viện Thúy Ninh nhất định sẽ có hơi loạn, nhìn thấy chủ tử không nói ra chuyện gặp tai nạn thì trong lòng sẽ có vướng mắc, chỉ cần trong lòng người đó rối loạn thì sẽ để lộ ra manh mối, chúng ta đi tìm hiểu là được rồi, xốc thêm khí thế vén màn hang ổ.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Hinh nhìn thấy chủ tớ Minh Yên hợp tác khăng khít như thế, trong lúc nói chuyện đều có mưu lược và trầm ổn, trên vầng trán là sự bình thản và kiên nghị, trong lòng cảm thán không thôi, có kỳ chủ tất có kỳ phó[1], bình thường nhìn không ra, vừa xảy ra chuyện là biểu hiện rõ ràng, trong lòng cực kì vui mừng, vì vậy gật đầu đồng ý.
[1] Có kỳ chủ tất có kỳ phó: chủ nhân giỏi thì tôi tớ cũng giỏi theo.
Tuyết Hủy và Ký Dung vịn Minh Yên đi lên hành lang khoanh tay, Bạch Hinh quay đầu lại nhìn mảng băng trên bậc thềm vô cùng chướng mắt kia, ánh mắt lập tức tối sầm lại, trong lòng có tính toán, xoay người đuổi theo đoàn người Minh Yên.
Vừa bước vào viện Thúy Ninh thì nhìn thấy tuyết đọng trên lối giữa[2] đã sớm được dọn sạch, nha hoàn bà tử vô cùng bận rộn, nhìn thấy Minh Yên đi vào thì khom người hành lễ, còn chưa vào cửa thì nghe thấy tiếng cười nói ở trong phòng truyền ra, Minh Yên hít sâu một hơi, tuồng vui này nên diễn thế nào mới tốt đây?
[2] Lối giữa: chữ hán “dũng đạo”; ngày xưa đường dành cho quan đi, con đường được đắp cao hơn hai bên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");