Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuyết rơi ngập trời, không ngờ Tần Trắc phi xưa nay không ra khỏi cửa hôm nay cũng ở đây, người trong vương phủ cơ bản đều đến rồi, khó trách trong phòng náo nhiệt như thế, Minh Yên chào hỏi mọi người rồi bị lão Vương phi thúc giục ngồi xuống bên cạnh, còn để Tiền ma ma cho thêm một cái đệm thật dày ở trên ghế, Bạch Hinh đứng ở sau lưng Minh Yên cởi áo khoác của nàng ra, lúc này mới lui sang một bên.
Minh Yên dựa theo ý của lão Vương phi ngồi xuống bên cạnh bà, lão Vương phi hỏi thăm tình hình thân thể của nàng, trong lúc nhất thời đủ loại ánh mắt ở trong phòng liên tiếp chiếu tới, không thấy lão Vương phi bảo ai ngồi xuống bên cạnh bà, quả nhiên một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, Chu Hạo Khiên được lão Vương phi yêu thích, Minh Yên cũng được hưởng theo, hôm nay lại mang thai, thật sự càng ngày càng đắc ý.
Minh Yên hờ hững nhìn lướt qua mọi người, Tần Trắc phi vẫn yên tĩnh như trước, trên mặt Mục Trắc phi mang theo nụ cười, Đại thiếu phu nhân vẫn là dáng vẻ phớt lờ mọi việc ôm Thiện tỷ nhi ở trong lòng, Nhị thiếu phu nhân thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt không cam lòng, Chu Linh Tú không thèm nhìn Minh Yên một cái, Chu Linh Ngọc thì cười nhạt chứ không nói gì, tất cả vẫn giống như ngày thường, không nhìn ra được chút manh mối nào từ trên mặt bọn họ, Minh Yên vốn cho rằng mình bình yên tới đây, vậy thì ít nhất người thiết kế bẫy sẽ giật mình một chút, ai biết quan sát một lượt chẳng có thu hoạch gì, trong lòng hơi trầm xuống, xem ra người đó che giấu đủ sâu.
Nàng mỉm cười nhìn lão Vương phi nói: “Tôn tức thật sự đã nhiều năm rồi không thấy trận tuyết lớn như thế, nghe nói tuyết lớn báo trước năm bội thu, sang năm nhất định sẽ có thu hoạch tốt.”
Lão Vương phi cười nói: “Đúng vậy, dân chúng sống tốt thiên hạ mới tốt, quả thật là dấu hiệu tốt.”
“Trận tuyết lớn này khó cầu, thiếp thân nghĩ chúng ta dọn dẹp Vọng Mai hiên rồi đi qua, đốt Địa Long cho ấm áp, mọi người vừa uống rượu vừa ngắm tuyết chẳng phải cảnh đẹp vui mắt sao?” Không biết mẫu phi cảm thấy thế nào?” Mục Trắc phi cười hì hì nói.
Phía dưới Vọng Mai hiên là một rừng mai lớn, nếu ngắm tuyết ở đó thì đúng là một nơi đáng để đi, mọi người đều nhìn về phía lão Vương phi, trong mắt ai cũng có vẻ hưng phấn, chỉ có Tần Trắc phi vẫn bất động như cũ, ngay cả Đại thiếu phu nhân xưa nay lạnh nhạt lần này cũng có chút rộn rạo.
Lão Vương phi suy nghĩ nói: “Cảnh sắc thế này đúng là khó tìm, mấy năm này cũng không đổ tuyết lớn như vậy, cũng được, lão bà ta đi theo đám khỉ trẻ tuổi các con thư giản một chút.” Nói đến đây thì ngừng lại, nhìn Mục Trắc phi nói: “Địa Long ở trong phòng nhất định phải cháy đến khi ấm áp, Minh Yên có thai không chịu được lạnh, còn phải chuẩn bị thức ăn loãng, với hoa quả nhiều một chút. Mấy hôm trước bên thôn trang có đưa thịt hươu tới vẫn còn một chút, chúng ta lấy ra nướng thịt ăn, chẳng phải rất vui sao?”
“Vẫn là tổ mẫu có nhiều kinh nghiệm, chuyện này đều được sắp xếp ổn thỏa, biết là thịt hươu có thể nướng ăn nhưng chưa thử bao giờ, hôm nay có lộc ăn rồi.” Nhị thiếu phu nhân cười tươi, dỗ dành lão Vương phi cười liên tục.
“Đây là có là gì đâu, lúc ta còn trẻ từng đi theo tổ phụ mấy đứa ở biên quan mấy năm, ở biên quan thịnh hành thịt nướng, chẳng qua hôm nay thấy các con hào hứng nên để các con ăn một chút cho vui. Ở quan ngoại ăn thịt nướng thì phải uống rượu sữa ngựa, chúng ta ngửi không quen mùi sẽ thấy gây mũi, đành phải lấy rượu trái cây ra góp vui thôi.”
Lão Vương phi nói đến mức thích thú, tất cả mọi người ở bên cạnh đều thấy thú vị, nhất thời trong phòng cực kỳ náo nhiệt. Minh Yên nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nhìn Bạch Hinh vẫn luôn đứng ở một bên, lại thấy Bạch Hinh không ngừng đảo mắt nhìn mọi người dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Minh Yên biết nàng ấy đang xem xét, trong lòng ấm áp lên, nháy mắt ra hiệu với Bạch Hinh, Bạch Hinh lập tức hiểu ý, thừa dịp mọi người không chú ý nhẹ nhàng lui ra ngoài, ra cửa thì đưa áo khoác của Minh Yên cho Ký Dung, nói: “Ta đi về trước, mấy người xem chừng chủ tử.”
Mấy nha hoàn không dám chậm trễ, gật đầu đáp. Bạch Hinh đến nhị môn tìm tiểu tư tâm phúc phân phó nói: “Đi canh ở cửa cung, tiểu Vương gia hạ triều thì mời ngài ấy về nhà, nói mọi người muốn đến Vọng Mai hiên ngắm tuyết ăn thịt nướng, nói ngài ấy quay về cùng chung vui.”
Tiểu tư đáp một tiếng rồi chạy như bay, Bạch Hinh lại vòng trở về hành lang khoanh tay gặp chuyện khi sáng, lúc này trong vườn kia đã được quét dọn ra một con đường nhỏ, trên bậc thềm đang có mấy bà tử đang khom lưng làm gì đó, từ xa vẫn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của bọn họ thỉnh thoảng truyền đến.
Bạch Hinh suy nghĩ một lát rồi đi tới, cười nói: “Các ma ma đang làm gì đó?”
Đám bà tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Bạch Hinh thì đều lộ ra nụ cười nịnh nọt, một người trong đó nhìn như là người đứng đầu tiến lên một bước, khom lưng cười nói: “Sao cô nương lại đến đây giờ này? Trời lạnh lắm.”
Bạch Hinh khẽ mỉm cười, nói: “Chỉ là đi ngang qua thôi, mấy người đang làm gì đó?”
Bà tử đó nghe Bạch Hinh hỏi thế thì có chút bất mãn nói: “Cũng không biết tên đáng chém ngàn đao nào giội một chậu nước ở đây, khi tối tuyết lớn cả đêm, trời lạnh thì đông lại thành băng, chúng tôi ở đây cả buổi rồi vẫn không dọn sạch được, thật là xúi quẩy.”
Bà tử quét dọn luôn làm việc chân tay, đương nhiên biết băng được tạo ra như thế nào. Bạch Hinh nghe bà tử đó nói cực giống với Minh Yên, không khỏi hỏi: “Ma ma, vườn hoa nhỏ này nối thẳng đến Vô Vi Cư, ai lại đêm hôm khuya khoắt lại bưng chậu nước tới nơi vắng vẻ này chứ, có thể bà lớn tuổi nên đoán sai rồi.”
Bà tử kia không phục lắm, nói tiếp: “Cô nương, cái khác không dám nói, lão bà tử ta đã làm việc vẩy nước quét nhà này bao nhiêu năm rồi, mảng băng này chỉ sợ giội hai lần nước mới đông thành mặt băng dày như vậy. Khi giội nước, phần lớn nước đều chảy xuôi, nhưng vẫn có tuyết rơi, tuyết rơi ở trên nước thì đông lại, làm tăng độ dày lên, lại qua một nén nhang thì giội nước lần nữa, cho nên mới đông thành băng dày như thế, cái khác ta không dám đảm bảo chứ chút chuyện này ta vẫn biết rõ lắm. Không biết ai lại đêm hôm khuya khoắt không ngủ được bưng chậu nước đi qua đi về hai lần, thật sự kỳ quái.”
Bà tử nói giống hệt Minh Yên, Bạch Hinh bình tĩnh hơn, như vô ý cười nói: “Ban đêm trong vườn đều có trực đêm, chẳng lẽ cũng không biết?”
Bà tử kia nghe vậy thì nhích lại gần bên người Bạch Hinh, lúc này mới nói: “Có lời không thể nói, cô nương, nửa đêm canh ba lại tuyết lớn như thế, ai mà không ngồi ở trong phòng uống rượu sưởi ấm, còn xách lồng đến đi trong vườn à? Nhưng tối qua nghe bà tử trực đêm nói quả thật nghe thấy có tiếng động kỳ lạ.”
Trong lòng Bạch Hinh căng thẳng, hỏi: “Rồi có thấy không? Có nhìn thấy gì không?”
Bà tử nghe vậy thì kéo một bà tử mặc áo ngoài màu vàng đất sang, nói: “Tối qua bà trực đêm, bà nói cho cô nương nghe những gì bà thấy đi.”
Không ngờ thật sự có người nhìn thấy, xem ra Minh Yên gặp chuyện không phải là ngoài ý muốn, tim Bạch Hinh có hơi đập rộn lên, cố gắng bình tĩnh, cười nói: “Ma ma đừng khẩn trương, ta chỉ tò mò muốn biết ai lại hơn nửa đêm không ngủ đi bưng chậu nước đi loanh quanh thôi, bà nói nghe xem bà nhìn thấy ai?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");