Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 122: Vùi lấp bí ẩn, xuất liên hoàn kế (1)
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 122: Vùi lấp bí ẩn, xuất liên hoàn kế (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy bà tử thô sử này ai không muốn bấu víu Bạch Hinh – người có tiếng nói ở trước mặt Chu Hạo Khiên, nghe thấy Bạch Hinh hỏi thăm thì lập tức cười nói: “Cô nương hỏi đúng người rồi, phải nói rằng hồi tối tuyết thật sự lớn, nói không xuôi tai chính là, hai bà tử gác đêm chúng tôi thấy trời giá lạnh đất đóng băng cho nên trốn ở trong phòng ngồi quanh chậu than sưởi ấm, hâm một bình rượu nhỏ, nói vài chuyện phiếm. Uống đến nửa đêm thì có hơi mắc tiểu nên đi ra ngoài muốn tìm nơi xả, bởi vì trời lạnh nên ta không muốn đi quá xa, cho nên đi ra cửa thì quẹo vào một nơi rồi ngồi xổm xuống. Đúng lúc nhìn thấy từ xa có một bóng người bước nhanh tới, thật đúng là hù dọa ta mà, ta còn cho rằng có yêu quái xuất hiện nữa đấy. Buổi tối khuya, lại nửa đêm canh ba, không ngủ ra ngoài đi loạn chắc chắn không phải là người, ta sợ đến mức không dám động đậy, ngồi xổm ở đó đợi nàng ta đi qua thì trở về phòng.

Đợi đến khi nàng ta đến gần thì mới phát hiện trên tay còn bưng một chậu nhỏ, không lớn, rộng chừng một thước, nhìn thấy nàng ta bước nhanh tới trước hành lang khoanh tay đang định nhấc chân lên thì lại trượt chân, cả người ngã ở đó, một chậu nước đổ sóng xoài trên bậc thềm, nha hoàn kia thấy vậy lập tức cầm chậu lên rời đi, nhìn đến đây ta mới tỉnh hồn lại, thì ra không phải là quỷ mà là người, nếu quỷ ai lại bưng chậu chứ, quỷ cũng không có ngã à.”

Bạch Hinh nghe vậy trong lòng rục rịch, nhìn bà tử kia hỏi: “Ma ma có nhìn thấy rõ là ai không?”

“Ôi chao, cái này thì không thấy rõ, tuyết rơi dày, lại tối khuya nên không thấy rõ, nhưng loáng thoáng nhớ người đó mặc váy áo màu hồng nhạt.”

Bạch Hinh cười nói: “Hóa ra là vậy, trong tình huống như thế muốn thấy rõ đúng là không dễ rồi.” Bạch Hinh lại cùng tán gẫu mấy câu với bọn họ rồi đi đến Vọng Mai hiên. Suốt dọc đường đi trong đầu không ngừng xoay chuyển, tối hôm qua nha hoàn kia thật sự bị ngã, hay là cố ý? Nếu trùng hợp là bị ngã thì coi như thôi, nếu trong tình huống biết rõ xung quanh không có người còn làm bộ bị ngã để giội nước lên bậc thềm để chặn miệng người bất cẩn nhìn thấy, tâm cơ này đúng theo như lời Minh Yên nói, sâu không lường được.

Khó trách Minh Yên không để cho các nàng nói chuyện này ra ngoài, cho dù nói ra, không nói đến không tìm được nha hoàn kia, cho dù tìm được, dựa theo lời bà tử kia nói nha hoàn đó chỉ không cẩn thận té ngã, ai có thể có chứng cứ nói nàng ta cố ý? Trong lúc nhất thời Bạch Hinh cảm thấy cả người rét lạnh, ngắm nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy sợ hãi từ từ phủ khắp trong tim.

Minh Yên bảo nàng đến Vọng Mai hiên tra xét địa hình trước, sợ là sẽ gặp lại chuyện như khi nãy. Còn chưa tới Vọng Mai hiên, từ xa đã nhìn thấy mấy bà tử đang cẩn thận quét dọn lối giữa, chỉ quét ra đường có thể đi, còn lại thì không động đến, đã đến ngắm tuyết, quét tuyết rồi còn ngắm gì nữa?

Mình vốn đến sớm nhưng vừa rồi nán lại ở trong sân, chắc hẳn bên Mục Trắc phi đã truyền lệnh xuống, đám bà tử đã bắt đầu chuẩn bị, như vậy Bạch Hinh thật sự không tiện lộ mặt, chỉ cẩn thận nhìn từ xa một lát rồi trở về.

Trở lại viện Thúy Ninh tất cả mọi người vẫn chưa giải tán, Bạch Hinh cầm lấy áo khoác lặng lẽ đi vào phòng rồi trở về lại vị trí khi nãy, chuyến ra ngoài này dường như không có ai phát hiện, lúc này mới lặng lẽ thở phào. Một hồi lâu ngẩng đầu nhìn về phía Minh Yên, hai người chạm mắt nhau lập tức dời đi, Bạch Hinh lại nhìn thấy ánh mắt của Mục Trắc phi khi đang nói chuyện với Tần Trắc phi dường như vô ý liếc qua trên mặt mình.

Nghe thấy mọi người trong phòng vẫn đang thảo luận về thức ăn ở tái ngoại, không biết tại sao Bạch Hinh lại cảm thấy trong lòng không yên, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ không rõ bất an từ đâu mà tới.

Qua một hồi lâu, có bà tử đi vào bẩm báo, đã dọn dẹp xong Vọng Mai hiên, cũng đã đốt Địa Long, có thể đi qua rồi. Mọi người đều đứng lên, Tiền ma ma cầm lấy áo khoác có mũ bằng lông chồn được thêu chữ Vạn (卍) ở trên đầu khoác cho lão Vương phi, Bạch Hinh đi qua nâng Minh Yên dậy lấy áo khoác trên tay phủ lên cho nàng, một hàng người đi theo sau lưng lão Vương phi đến Vọng Mai hiên.

Bạch Hinh vịn Minh Yên đi ở phía sau, len lén nói ra chuyện mình nghe được ở trong vườn, cơ thể Minh Yên run lên, sắc mặt trở nên ngưng trọng, trong mắt léo lên ánh sáng u ám, đôi môi mím chặc, lại nói: “Ta cũng đã nói chắc chắn người nọ sẽ không để lộ ra manh mối nào, ngay cả trong tình huống đó còn giả vờ té ngã để giội nước, có thể nghĩ cũng biết người nọ cẩn thận đến mức nào.”

Bạch Hinh thật sự tức giận, quát nói: “Người đó là ai vậy chứ, làm ra việc xấu xa như vậy, thật đúng là khiến người ta khó chấp nhận mà.”

“E rằng đường sau này càng không dễ đi, mọi chuyện phải cẩn thận, ta cảm thấy chắc chắn người này chính là người trong đêm Trung Thu đó, chỉ là… Sao người đó lại nhắm vào ta? Hiện nay người chói sáng nhất không phải là tiểu Vương gia, mà là Mục Trắc phi.” Minh Yên nhỏ giọng nói.

“Chủ tử đoán được là ai không?” Bạch Hinh khẩn trương hỏi.

Minh Yên lắc đầu, nói: “Đoán được cũng không thể xác định được, bởi vì manh mối nào cũng không có, thế nhưng trong vương phủ ngoại trừ thế lực của Mục Trắc phi thì cũng chỉ còn lại một vài thế lực của bà ta, nhi tử trông coi việc vặt, nhi tức không để ý thế sự, chính bà ta cũng đóng cửa sống cuộc sống của mình, cho dù thế nào cũng khó mà khiến người ta liên tưởng đến bà ta.”

Bạch Hinh biết Minh Yên nói đến ai, ngẩng lên nhìn về bóng lưng của Tần Trắc phi, bà ta đang được nha hoàn dìu đi ở một bên, ngay cả nhi tức ruột cũng không muốn nói nhiều thêm một câu, biết tính tình Tần Trắc phi lạnh nhạt, nhưng cũng lạnh nhạt quá rồi, cũng không phải thật sự xuất gia, người xuất gia còn phổ độ chúng sinh nữa đó.

“Nô tỳ đã cho người đến cửa cung chờ  tiểu Vương gia, hạ triều là sẽ về đây ngay, chủ tử đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta cẩn thận ở Vọng Mai hiên không ra khỏi cửa là được. Còn đồ ăn có thể không ăn.” Bạch Hinh cắn răng nói.

“Đồ ăn thì chắc không hề gì, ở trước mặt lão Vương phi, ai cũng không có lá gan ra tay trong đồ ăn đâu, dù sao điều tra chuyện này rất dễ dàng. Chỉ sợ… ngoài ý muốn, cái thứ ngoài ý muốn này, ai có thể giải thích rõ được?” Minh Yên cười lạnh một tiếng.

“Vậy làm sao bây giờ?” Bạch Hinh có chút lo lắng, tay vịn Minh Yên hơi dùng sức.

“Yên lặng theo dõi thôi, cũng như tỷ nói có thể không đi thì không đi, làm ổ ở trong phòng cũng tốt.” Minh Yên từ từ nói, nhưng Minh Yên cũng biết, cái gọi là ngoài ý muốn, chính là chuyện thường không thể nắm giữ, sức người không làm gì được!

Vọng Mai hiên thật sự là một nơi ngắm tuyết hay, mở tất cả cửa sổ của Vọng Mai hiên ra, nhìn từ trên cao nhìn xuống, bên dưới là một rừng mai, lúc này tuyết giâm đầu cành, đón gió bay lượn, khắp trời là một mảnh trắng xóa, nhìn mà thấy trong lòng sạch sẽ hơn rất nhiều.

Minh Yên tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, trong phòng đã được Địa Long đốt nóng, thậm chí không cần cầm đến cả lò sưởi tay, lão Vương phi ngồi cách Minh Yên không xa, đang cười nói với mọi người, không biết Chu Linh Ngọc đi đến ngồi đối diện Minh Yên từ lúc nào, cách nàng một cách cửa sổ cùng nhau nhìn ra bên ngoài nhìn màu trắng bao bọc lấy thế giới. Hai người đều không ai nói gì, chỉ nhìn nhau cười một tiếng là đủ rồi.

Một lúc sau có nha hoàn bà tử bưng chậu than đã cháy tốt vào, bên trên có đặt một khung sắt, từ từ lấy xiêng thịt hươu ra để ở bên trên nướng, không đến một lát thì mùi thịt tản ra, nhất thời cả căn phòng đều là mùi thịt, càng nướng càng náo nhiệt.

Trong phòng đặt một bàn gỗ đỏ thật dài, trên bàn bày đủ loại thức ăn, rượu trái cây cũng được bưng lên, mùi rượu xen lẫn mùi thịt kéo dài không dứt.

Tuyết Hủy bưng một dĩa thịt hươu vừa mới nướng xong tới cho Minh Yên, còn có một cái chén nhỏ đựng đồ chấm, thịt hươu được nướng đỏ rực bốc khói ngùn ngụt, vừa nhìn là thấy thèm ăn rồi, Minh Yên cười nhận lấy, Bạch Hinh giúp đỡ Minh Yên chuẩn bị tốt mọi thứ. Dùng dao bạc đã sớm chuẩn bị cắt thịt ra từng miếng nhỏ, Minh Yên mang phần đã cắt đưa cho Chu Linh Ngọc, Chu Linh Ngọc vội vàng cảm ơn Minh Yên, chậm rãi ăn, lại mang phần do nha hoàn của mình chuẩn bị đưa cho Minh Yên, Minh Yên gật đầu nhận lấy, nhìn Chu Linh Ngọc cười một nụ cười ấm áp.

Minh Yên đang chuẩn bị cầm đũa lên ăn thì đột nhiên thấy bụng động đậy, có hơi không thoải mái, bèn buông đũa xuống vươn tay vuốt ve bụng, hiện nay đã sắp ba tháng rồi, bụng đã hơi nhô lên, Minh Yên vươn tay nhẹ nhàng vỗ lại không có chút tiếng động nào, chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của mình? Minh Yên cảm thấy có chút khó tin, nhẹ nhàng lắc đầu cười một tiếng, lúc cầm đũa lên đang muốn kẹp thịt, đột nhiên một bên khác của bụng lại động đậy,  Minh Yên không nhịn được kinh hô một tiếng.

Một tiếng hô này lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, lão Vương phi nhìn Minh Yên vội hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu không? Nếu không thì con quay về đi.”

Minh Yên khẽ cau mày, nhìn lão Vương phi nói: “Tôn tức cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa rồi hai bên bụng đều động đậy, cái đầu thì không mạnh lắm, cái sau thì lại có hơi mạnh, cho nên mới không nhịn được mà kêu lên, xin tổ mẫu thứ tội.”

“Ôi, chắt trai ngoan của ta không nhịn được mà động tay động chân đây mà, sinh ra nhất định là một đứa nhỏ nghịch ngợm.”

Lập tức trong phòng hiện ra mỗi vẻ mặt khác nhau, mọi người đều chúc mừng Minh Yên. Tròng mắt Mục Trắc phi lóe lên ánh sáng âm u, khóe môi chứa ý cười lạnh, đợi đến lúc lão Vương phi nói xong, bà ta đổi lại thành khuôn mặt vui tươi, cũng chúc mừng Minh Yên, Tần Trắc phi cũng hờ hững cười một tiếng, chỉ có điều cái tay nắm đũa có hơi run, sau đó thì đặt đũa xuống, như vô ý liếc nhìn Đại thiếu phu nhân một cái.

Đại thiếu phu nhân bước tới một bước, cười nói: “Lúc trước ta mang thai Thiện tỷ nhi, phải gần bốn tháng nó mới chịu động đậy, Tam đệ muội thì ngược lại thật sự tốt phúc, hiện nay muội đã ba tháng chưa nhỉ?”

Minh Yên gật đầu một cái, vội nói: “Dạ, mấy ngày nữa là tròn ba tháng rồi.”

Đại thiếu phu nhân nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Mục Trắc phi, hỏi: “Lúc trước trắc mẫu phi mang thai Nhị đệ và Linh Tú muội tử không biết mấy tháng là thai động ạ?”

Mục Trắc phi nghe Đại thiếu phu nhân hỏi thì chậm rãi nói: “Hai đứa nó đều hơn bốn tháng mới động, bình thường các nữ nhân mang thai đều đến tháng này mới động đậy mà? Sao Úc Trắc phi lại chưa đủ ba tháng đã bị thai đạp rồi?” Nói đến đây thì nhìn lão Vương phi nói: “Mẫu phi, vẫn nên mời Thái y đến xem đi, có hơi kỳ lạ rồi.”

Nhất thời cả Vọng Mai hiên yên tĩnh lại, ngay cả Minh Yên cũng có chút lo sợ bất an, theo bản năng nắm chặt nắm tay, lão Vương phi lập tức để Mục Trắc phi cho người đi mời Thái y, việc lạ như vậy thật sự chưa bao giờ đụng phải, loáng thoáng nhớ lại năm đó bà mang thai cha Hạo Khiên cũng hơn bốn tháng mới động đậy, Minh Yên vẫn chưa đủ ba tháng, đúng là kỳ lạ, nghĩ tới đây thì vô cùng lo lắng.

Tần Trắc phi ở bên cạnh an ủi lão Vương phi, chậm rãi nói: “Phật gia chú trọng nhân quả tuần hoàn, huống hồ cũng chưa hẳn là chuyện xấu, có lẽ hài tử trong bụng hoạt bát nên lúc này mới không nhịn được duỗi tay duỗi chân thôi.”

Lão Vương phi nhìn Tần Trắc phi nói: “Con không cần an ủi ta, lão bà ta lớn tuổi vậy rồi cũng không có ý nghĩ kỳ quái gì trong đầu, ta chỉ mong hài tử này bình an chào đời thôi.”

Không biết Đại thiếu phu nhân đứng bên cạnh Minh Yên từ lúc nào, nhìn nàng nói: “Tam đệ muội đừng lo lắng, chẳng mấy chốc Thái y sẽ đến thôi, không gì phải lo cả.”

Minh Yên khẽ mỉm cười với Đại thiếu phu nhân, nói: “Đại tẩu không cần an ủi muội, muội cũng không lo lắng gì, cuộc đời này của ngươi thì chính là của ngươi, không phải là của ngươi thì cũng không cưỡng cầu được, nếu hài tử này có duyên với muội đương nhiên sẽ bình an ra đơi, nếu không có duyên thì có cưỡng ép cũng vô dụng.”

Ánh mắt của Đại thiếu phu nhân phức tạp nhìn Minh Yên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, những lời nói đã chuẩn bị xong lập tức nuốt hết về, chỉ có thể cố cười nói: “Tam đệ muội thật sự có cái nhìn thông suốt, lúc trước ta mang thai Thiện tỷ nhi thì cả ngày lo lắng không thôi, nếu ta cũng có tâm cảnh như muội thì không phải chịu khổ rồi.”

Minh Yên nhẹ nhàng đặt tay che bụng, đã yên tĩnh lại được một lát rồi, không còn động tĩnh gì nữa, tựa như cái đạp bụng khi nãy hoàn toàn chưa từng có, hài tử không động đậy lại có chút mất mát.

Rất nhanh Thái y chạy đến, Linh Ngọc và Linh Tú trốn ở phía sau bình phong, còn lại đều là gia quyến gả cho người của vương phủ thì không cần né tránh, phần lớn đều quen với Thái y. Nhìn thấy Thái y đi vào, tất cả mọi người ngưng nói chuyện, để Thái y kia thỉnh an lão Vương phi trước.

“Triệu Thái y mau chóng đứng dậy, không cần đa lễ như vậy. Mau bắt mạch cho tôn tức của ta, còn chưa tới ba tháng thì sao hài tử động đậy được?” Lão Vương phi nhìn Triệu Thái y nói.

Triệu Thái y nghe vậy thì kinh hãi quay đầu nhìn về phía Minh Yên, hắn có mấy lần bắt mạch cho Minh Yên rồi, lúc trước mạch đập rất tốt, không có gì khác thường, tại sao đang êm đẹp lại có hiện tượng thai đạp khi chưa đủ ba tháng? Tình huống như vậy ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua, nhất thời có hơi khẩn trương. Đi đến ngồi xuống ghế đệm đặt ở trước mặt Minh Yên, đặt tay Minh Yên lên gối tiểu mạch, trong lòng cũng lo sợ bất an, không biết thật sự có chỗ không ổn nào không.

Hai mắt của những người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào hai người, bầu không khí càng yên tĩnh kỳ dị, tay kia của Minh Yên rịn mồ hôi, cảm thấy nhịp tim đập của mình tăng nhanh lên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Công Chúa Thời Tiết

Copyright © 2022 - MTruyện.net