Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên một cái rồi phất tay áo tự mình đi tới cửa, không đi theo cùng Minh Yên, Minh Yên nhất thời không quen, nàng chưa từng nhìn thấy Chu Hạo Khiên như vậy, trong lòng bỗng hoảng sợ, liếc nhìn Bạch Hinh hỏi: “Chàng ấy sao vậy?”
Bạch Hinh lắc đầu, nói: “Nô tỳ không biết, nhưng biết chắc chắn là tiểu Vương gia tức giận, chủ tử, có phải người làm chuyện gì khiến tiểu Vương gia tức giận không?”
Minh Yên cố gắng suy nghĩ, sau đó nói: “Không có, ta có làm chuyện gì đâu.” Minh Yên càng nghĩ càng không thấy mình sai ở đâu, lại suy nghĩ chẳng lẽ là vì mình không truy cứu chuyện thịt hươu cho nên hắn tức giận?
Thật ra không phải là mình không truy cứu, mà là muốn thả dây dài câu cá lớn, người giảo hoạt giống Tần Trắc phi, thả một lưới xuống chắc chắn không vớt vát được gì, cho nên ngươi phải từ từ nghĩ đủ mọi cách, nhưng hiển nhiên Chu Hạo Khiên không cho là vậy, Minh Yên cảm thấy mình không sai, nàng cũng không phải là nam nhân, tùy tiện lấy một chức quan là có thể khiến lòng người dao động dẫn đến bại lộ bí mật, trời đất của nàng cũng chỉ là bốn góc trời trong hậu viện này mà thôi.
Nghĩ tới đây Minh Yên cũng nổi giận, nhìn Bạch Hinh nói: “Chúng ta đi chứ?”
Bạch Hinh cẩn thận nhìn khuôn mặt giận dữ của Minh Yên, lại nhìn sang Tuyết Hủy, Tuyết Hủy lắc đầu bày tỏ không thể làm gì được, tình huống như vậy thật sự không gặp nhiều, rất ít khi thấy tiểu thư nhà mình tức giận, cúi đầu xuống thì thầm với Bạch Hinh: “Tiểu thư nhà ta rất ít khi tức giận, xem ra lúc này là giận thật rồi.”
Bạch Hinh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Hai người kia sao giống hài tử thế, rõ ràng không xảy ra chuyện gì, sao lại có thể tức giận như thế? Quả nhiên chủ tử khác với nô tài, bọn họ muốn chúng ta vĩnh viễn không hiểu gì.”
Tuyết Hủy không nhịn được nở nụ cười, hai người vội vàng đuổi theo Minh Yên, Minh Yên cũng không để hai người dìu, tự mình đạp tuyết đi về phía trước, nhìn thấy Chu Hạo Khiên cách đó không xa thì nổi giận trong bụng, không biết tên khốn kiếp này bị trúng tà gì nữa.
Minh Yên phát hiện người này có con mắt ở đằng sau rồi, mình đi nhanh thì hắn đi nhanh, mình đi chậm thì hắn cũng đi chậm, thì ra mặc dù tức giận nhưng cũng biết quan tâm đến mình.
Minh Yên nhất thời chỉ lo thất thần mà quên rằng mình đang đi trên tuyết, bất cẩn trượt chân một cái lập tức lao về phía trước, Minh Yên sợ tới mức hét lên một tiếng, Bạch Hinh và Tuyết Hủy còn chưa kịp phản ứng thì thấy một bóng dáng vụt qua, sau đó nhìn lại thì không biết An Thân vương xuất hiện khi nào đỡ lấy Minh Yên, lúc này Chu Hạo Khiên cũng chạy vội tới, nhìn tình huống của ba người có hơi kỳ dị, hai tiểu nha hoàn yên lặng đứng ở một bên, dựa theo định luật, lúc chủ tử sốt ruột nhất cũng là lúc nô tài xui xẻo nhất.
Minh Yên ôm chặt bụng, còn tưởng rằng cứu nàng là Chu Hạo Khiên, còn chưa ngẩng đầu lên đã không chút nghĩ ngợi nói: “Không phải chàng không để ý tới ta sao? Té chết cũng tốt, miễn chọc giận đến chàng, khiến chàng thấy mà phiền chán.” Nói được một nửa lại nhìn thấy góc áo choàng khác khác, dường như y phục của Chu Hạo Khiên không phải màu trắng, Minh Yên chợt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy khuôn mặt dở khóc dở cười của Tống Tiềm, nhất thời có chút bối rối, không biết nên nói cái gì cho phải, thế nên lại quên mất phải lấy tay mình ra.
Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm nói: “Cảm tạ biểu ca ra tay giúp đỡ, nha đầu này thật khiến người ta chẳng bớt lo.”
Tống Tiềm buông cánh tay của Minh Yên ra, trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn cười nói: “Ta mời từ viện Thúy Ninh về, muốn đi thỉnh an lão Vương phi thì lại nghe nói phải đến Vọng Mai hiên, ta đang tìm đường đi đến đây, đúng lúc gặp được nên ra tay giúp đỡ thôi.”
Chu Hạo Khiên bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Có thể tổ mẫu đi đường khác về rồi, cho nên huynh mới không gặp được bà ấy, mới ở Vọng Mai hiên về đấy.”
Tống Tiềm là một người thông minh, tiếp lời: “Vậy ta đi thỉnh an lão Vương phi trước, lát nữa sẽ tìm đệ nói chuyện.”
Chu Hạo Khiên gật đầu đáp, Tống Tiềm cáo từ rời đi, Chu Hạo Khiên cúi đầu nhìn Minh Yên, hắn vươn tay ra nắm lấy tay nàng, ai biết lại bị Minh Yên né tránh, còn không thèm nhìn hắn một cái, cũng chẳng để ý tới hắn, tự mình đi lên phía trước. Lúc này trong bụng Minh Yên đều là lửa giận, phiền muộn không thôi, hận không thể tháo người nào đó ra thành tám mảnh mới chịu bỏ qua.
Chu Hạo Khiên nhìn cái tay trống trơn của mình, nhất thời ngạc nhiên, lại nhìn bóng lưng Minh Yên nhíu mày, không chút nghĩ ngợi đuổi theo.
“Úc Minh Yên?” Chu Hạo Khiên hô.
Minh Yên không ngừng bước, sắc mặt hơi biến thành màu đen, đi qua vườn hoa nhỏ, nhìn thấy nơi sáng nay khiến mình sắp ngã xuống đã được quét dọn sạch sẽ, nghĩ đến đây trong lòng càng tức giận, trong một ngày mình gặp nạn hai lần, lại không ngờ không được Chu Hạo Khiên an ủi câu nào, ngược lại còn hậm hực với mình, mình cần gì phải để ý chứ, nhìn chỗ kia dậm chân mấy cái, xoay người đi vào Vô Vi Cư.
Chu Hạo Khiên nhất thời mờ mịt không hiểu gì, người tức giận nên là mình mới đúng chứ, chưa thấy ai ngốc như vậy cả, ăn thiệt như vậy còn muốn làm người tốt, sao hắn có thể không giận được chứ? Nếu sau này lại xuất hiện chuyện như vậy nữa thì phải làm sao? Suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên nói cho Minh Yên biết lợi và hại trong chuyện này, hắn tức giận là vì hắn sợ, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, chỉ sợ nàng tốt bụng mà hại đến chính mình, chẳng phải hối hận cũng đã muộn rồi sao?
Bạch Hinh và Tuyết Hủy đi theo ở đằng xa, nhìn hai người ở đằng trước lần lượt đi vào Vô Vi Cư, Tuyết Hủy chậc chậc hai tiếng, nhìn Bạch Hinh nói: “Tỷ nói bọn họ ai là người sai?”
Bạch Hinh rất chân thành mà nghĩ, sau đó nói: “Không biết.” Đương nhiên nàng không biết rồi, trong lòng hai người kia đều lắm ý nghĩ, suy nghĩ của người này còn nhiều hơn so với người kia, nàng ấy nào đoán được chứ, nhưng nhìn điệu bộ này, dường như đều tức không nhẹ đâu, nhưng tại sao lại tức giận? Càng nghĩ càng không nắm được trọng điểm, lại cảm thán lần nữa, quả nhiên chủ tử và nô tài khác nhau mà.
Mọi người trong Vô Vi Cư rất ít khi nhìn thấy Minh Yên tức giận thở hổn hển đi vào, nhất thời giật nảy mình, còn chưa kịp hành lễ thì thấy Minh Yên đã đi qua rồi, đang kinh ngạc thì lại thấy Chu Hạo Khiên với vẻ mặt tối tăm bước nhanh vào, cũng không nhìn mọi người mà đuổi theo, nhất thời mọi người đều hiểu, hai người cãi nhau, thật sự là tin tức xưa nay chưa từng thấy, hai người này cũng biết cãi nhau?
Minh Yên nhấc chân vào cửa, Chu Hạo Khiên đang muốn đi vào theo thì hai cánh cửa đóng cái rầm ngay trước mũi của hắn, nếu hắn không né kịp, hẳn là không giữ được lỗ mũi rồi nhỉ?
Chu Hạo Khiên theo bản năng sờ sờ cái mũi, cơn gió lành lạnh do đóng cửa vẫn chưa tản đi, ớ, tiểu nha đầu này tức giận không nhẹ nhỉ. Đây là muốn chốt hắn ở ngoài cửa sao? Hay là muốn đoạn tuyệt với hắn? Nhất thời Chu Hạo Khiên không suy nghĩ kỹ lập tức đứng ngây ra ở cửa, cái tính tình này quá lắm rồi nhỉ?
Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người hầu không dám thở mạnh, thời tiết sắp thay đổi rồi sao?
Mọi người đều hoảng sợ toát mồ hôi toàn thân giữa thời tiết lạnh lẽo, yên lặng cúi đầu không dám thở mạnh, cũng không biết là ai dẫn đầu lén lút rời đi, vì vậy trong nháy mắt đều chuồn hết ra ngoài, có thể trốn được ở đâu thì trốn, tuyệt đối không nên ở đây làm chướng mắt ai đó, nếu không rất dễ mình sẽ là người bị xui xẻo.
Chu Hạo Khiên giận dữ, cách cánh cửa hô lên: “Úc Minh Yên, nàng lại dám nhốt ta ở ngoài, nàng quả thật to gan lớn mật nhỉ?”
Minh Yên đứng cách cánh cửa không xa, nghe nói thế càng giận hơn, ngước mắt quan sát gian phòng, tiến lên một bước cầm lấy cái nệm gấm màu xanh thạch mở cửa ra một kẽ nhỏ ném cái nệm ra ngoài.
Chu Hạo Khiên nhất thời không phòng bị cho nên bị ném ngay vào mặt, theo bản năng còn bắt lấy thứ kia, đưa ra trước nhìn… tức đến phổi cũng muốn nổ theo, gào lên: “Nàng muốn mưu sát thân phu hả?”
“Hừ, mưu sát thân phu dùng cái đó?” Âm thanh tức giận của Minh Yên cách cánh cửa truyền tới, Chu Hạo Khiên im lặng, lại thấy cánh cửa mở ra, lần này là nghe thấy tiếng bốp bốp vang lên ở dưới chân, nguyên bộ trà bằng sứ thanh hoa vỡ thành mảnh nhỏ ở dưới chân mình.
Chu Hạo Khiên lập tức hóa đá, lần này thật sự muốn mưu sát thân phu à?
“Chàng đi đi, từ nay về sau ta không muốn gặp lại chàng nữa, chàng thích tức giận với ai thì tức, đừng ở đây làm chướng mắt ta.” Khi nãy Minh Yên mở cửa vẫn không đóng lại, thỉnh thoảng trong phòng có đồ bay ra ngoài, Chu Hạo Khiên ở ngoài cửa thảm hại né tránh, còn phải đón lấy mấy bảo bối, mấy cái này đều là tiền đấy, thật đúng là phá của.
Lúc Tống Tiềm đi vào thì nhìn thấy tình cảnh thê thảm không gì sánh bằng của Chu Hạo Khiên, nhất thời vô cùng kinh ngạc nên quên cả đi lên trước.
Chu Hạo Khiên không biết Tống Tiềm đi vào, lúc này chỉ lo luống cuống đón mấy món đồ thỉnh thoảng Minh Yên ném ra, mặc cho bản lĩnh của hắn có cao tới đâu cũng rất vật vã, cao thủ xuất chiêu luôn có thể tìm ra dấu vết, Minh Yên ném đồ không có quy tắc như vậy mới đau đầu, không đến một lát đầu đã tuôn đầy mồ hôi.
Tống Tiềm nhìn trên mặt đất bày đủ loại đồ vật, lại nhìn Chu Hạo Khiên vừa thở hổn hển vừa nói: “Cuối cùng cũng ném xong rồi, nhưng mệt chết ta đó.”
Tống Tiềm nghe vậy thì mặt đen lại, thì ra bí mật phu thê của bọn họ chính là như vậy sao? Minh Yên mạnh mẽ vậy à? Còn tưởng ngày đó ở ngoài cửa vương phủ không thể không mạnh mẽ đối với người ngoài, ai ngờ nhìn thì dịu dàng, nhưng bên trong lại như thế. Mạnh mẽ?
Tống Tiềm đứng đó, nhìn thấy Chu Hạo Khiên muốn vào cửa, lại nghe thấy một tiếng vèo, có thứ gì đó bay ra, nhìn từ xa, hình như là trâm cài Minh Yên cài hôm nay, thì ra Chu Hạo Khiên thật sự nói không sai, nhất định bên cạnh nàng không còn đồ nào nữa, cho nên mới dùng kim trâm tùy thân của mình.
Quen thuộc đến mức này, chắc hẳn ngày thường đôi phu thê trẻ này thường xuyên náo loạn như vậy, nếu không sao Chu Hạo Khiên biết nàng có ném hết đồ hay chưa? Trong lúc nhất thời cảm thấy trong lòng cực kỳ chẳng có tư vị gì, cuộc sống như vậy mới là sống chứ, không cần che giấu, không cần phòng trái phòng phải, thật sự hâm mộ không thôi.
Lúc này Chu Hạo Khiên gào về phía cửa: “Úc Minh Yên, nàng thật sự quá đáng rồi đó, nàng vẫn chưa thôi sao?”
“Thôi sao?” Giọng của Minh Yên truyền ra, vừa nghe là biết nàng rất tức giận, Tống Tiềm đột nhiên cảm thấy mình đứng ở đây cực kỳ chướng mắt, sao có thể trộm nghe phu thê trẻ nhà người ta cãi nhau chứ, suy nghĩ một lát thì bật cười, lặng lẽ rời đi, đến im lặng, đi im lặng, dướng như hắn chưa từng xuất hiện vậy, tất cả đều như trước.
Chu Hạo Khiên thật sự rất muốn chạy thẳng vào trong, nha đầu này đang mang thai lại làm ra động tác mạnh mẽ như vậy lỡ có chuyện gì thì sao? Nghĩ vậy thì vô cùng lo lắng, lại không chịu nhận thua, vẫn cố chấp rướn cổ lên nói: “Nàng không suy nghĩ xem nàng sai chỗ nào sao, lại còn gây sự?”
Minh Yên gào lên: “Ta gây sự? Ta gây sự chỗ nào? Tình hình nhà chàng phức tạp thế nào chàng không biết? Lúc nào ta cũng cẩn thận từng bước một, cùng lắm chỉ muốn đứng vững chân mình rồi mưu cầu những thứ khác, hôm nay trong bụng ta có hai đứa nhỏ, sao ta không cẩn thận được chứ? Chàng là nam nhân, chàng có rất nhiều cách, nhưng ta là nữ nhân vừa không thể trốn lại không thể giấu, cả ngày đều đối mặt với mấy người đó, ta có thể giống chàng muốn nhăn mặt là nhăn mặt, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó sao? Không ai trông chàng nhưng không ai trông ta? Ngược lại ta lại muốn sảng khoái ân cừu[1], nhưng muốn đi thì cũng phải thông chứ? Chàng tức cái gì? Chàng bày sắc mặt cho ai xem?”
[1] Ân cừu: ân huệ, thù hận
Chu Hạo Khiên nghe thấy lời Minh Yên nói, trong bụng có hai đứa nhỏ? Nhất thời mơ hồ, trực tiếp chểnh mảng lỡ lời, cách cánh cửa nỏi: “Chẳng qua ta chỉ giận nàng có cơ hội lại không ra tay, không có cơ hội còn chưa tính, nếu vừa rồi nàng thuận theo tình thế mà điều tra chưa hẳn không tra ra được gì.”
Minh Yên biết ngay hắn tức giận gì điều này, không chút nghĩ ngợi nói: “Điều tra? Chàng cho rằng sẽ điều tra ra sao? Đó là người nào? Chính là người tối hôm qua ngay cả thủ đoạn hắt nước cũng bày ra được, chàng trông cậy vào nguyên liệu tương có thể tra ra được gì, quả thật là mơ mộng hão huyền. Chàng là nam nhân thường thấy âm mưu của nam nhân, nhưng lòng dạ của nữ nhân nhỏ mảnh như sợi tóc, chàng muốn tìm lỗ hỏng của người kia nào có dễ dàng như vậy? Nếu hôm nay bà ta đã đi ra ngoài, vậy tất nhiên sẽ nghĩ ra hết tất cả đường lui, chàng cho rằng ta ngốc lắm à? Có cơ hội sao không ra tay được chứ? Chỉ là ta không muốn bị bà ta tương kế tựu kế bị tính kế lần nữa, ngược lại nhẫn nhịn một thời gian, thả dây dài câu cá lớn, sẽ có lúc tóm được bà ta ra ngoài, chàng không dễ dàng, ta thì dễ sao? Biết rõ bà ta ngồi ở đó mà ta lại không thể trút giận cho mình, chẳng lẽ ta không khó chịu?”
Nói đến đây Minh Yên cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, giấu những lời này ở trong lòng thật sự rất khó chịu, một lát sau lại nói: “Một người ẩn núp nhiều năm vô cùng lợi hại rồi, nhưng người ta lại không lộ ra chút sơ hở nào, bản lĩnh như vậy ai có thể xem thường được? Nếu không phải hôm nay tiểu tử trong bụng đấm đá lung tung lúc ta ăn thịt thì ta đã ăn hết thịt rồi. Thái y nói Thiên La hương kia nhẹ thì khiến đứa nhỏ ngốc nghếch, nặng thì sẩy thai. Ta nghĩ có lẽ bà ta không muốn ta sinh non, sinh ra một đứa ngốc càng có lợi cho bà ta hơn, nếu nói hận, ta hận không thể ăn thịt uống máu bà ta, đừng để ta nắm lấy cơ hội, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho bà ta.”
“Hai đứa nhỏ?” Lần này Chu Hạo Khiên nghe rõ hơn, nha hoàn Bạch Lộ kia không nói là hai đứa nhỏ, chỉ nói chuyện Thái y qua xem mạch.
Minh Yên nghe thấy hắn hỏi, cắn răng nói: “Hai đứa nhỏ thì sao hả? Thái y nói, có thể ở trong bụng là song sinh, chỉ là bây giờ ta rất tức giận, ba mẹ con không có quan hệ gì với chàng cả.”
Chu Hạo Khiên nghe ra giọng điệu đắc ý của Minh Yên, không nhịn được mỉm cười, song sinh? Nhưng bây giờ đang cãi nhau đó, thua người không thua trận, nếu không về sau sao có thể bày ra uy phong của nam tử hán chứ? Hắn không khỏi nói: “Song sinh thì tính là gì đâu? Có bản lĩnh nàng sinh cho ta ba đứa một lần, đó mới gọi là bản lĩnh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");