Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vốn vừa rồi Mục Trắc phi cố ý nói thê thiếp khác biệt, thật ra cũng âm thầm có ý nâng cao thân phận của mình, cố tình Minh Yên lại nói mình chỉ là một Trắc phi không thể làm được chuyện của Chính phi, câu nói này lập tức làm Mục Trắc phi ứ nghẹn khó chịu không thôi, có lửa nhưng không phát ra được, đúng lúc gặp Chu Hạo Khiên nói một câu như thế, Mục Trắc phi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hạo Khiên, áp chế sự quay cuồng ở trong lòng lại, thản nhiên nói: “Chính phi của vương phủ đều là nhân duyên do Hoàng thượng ngự tứ, chẳng lẽ tiểu Vương gia có thể cãi lại thánh chỉ hay sao?”
Chu Hạo Khiên ngồi xuống bên cạnh Minh Yên, lúc này mới nhìn Mục Trắc phi nói: “Vậy cũng không nhọc Mục Trắc phi lo nghĩ chứ?”
Trong phòng nhất thời yên lặng, ai cũng biết Chu Hạo Khiên và Mục Trắc phi không hợp nhau, Nhị thiếu phu nhân muốn nói gì đó vẫn chậm rãi nuốt trở lại, gương mặt lạnh lùng, âm thầm cắn răng, Úc Minh Yên có gì tốt lại có thể khiến hắn không cưới Chính phi? Quả thật là chuyện kỳ lạ trong thiên hạ.
Đại thiếu phu nhân ôm Thiện tỷ nhi như người vô hình, mẫu thân yên tĩnh thì thôi vậy mà đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, ngồi im ở trong lòng mẫu thân, Chu Linh Ngọc hơi cúi đầu xuống không nói câu nào, trường hợp thế này nàng ấy chỉ là một thứ nữ có thể nói được gì? Giữ yên lặng là được rồi.
Ngược lại Chu Linh Tú không nhịn được, nhìn Chu Hạo Khiên châm chọc nói: “Cả ngày xem một thứ nữ như bảo bối, thật sự mất hết thể diện của vương phủ.”
Chu Hạo Khiên cũng không tức giận, cười ha hả nói: “Tuy nàng ấy là thứ nữ nhưng là được Đương kim Thánh thượng khâm ban cho vị trí Trắc phi vương phủ, ta thích Trắc phi của ta chẳng lẽ chính là làm mất mặt của vương phủ sao? Ngươi cũng không nhìn lại xem là ai nuôi dưỡng ngươi, thân mẫu của ngươi cũng là Trắc phi, chẳng lẽ phụ thân ngươi cũng làm mất mặt của vương phủ hả?”
Chu Hạo Khiên nói nửa câu đầu như gió dịu mưa phùn, nửa câu sau lại mạnh mẽ khác thường, từng câu từng chữ đều thấy máu, chọc cho Mục Trắc phi tức giận không nói được câu nào, Chu Linh Tú giận dữ, nói: “Sao mẫu thân của ta có thể so với tiểu tiện nhân này?”
Bốp, một cái tát vang dội ở trong phòng, vẻ mặt Chu Hạo Khiên đầy khói mù, nghiến răng nói: “Ngươi nói ai là tiểu tiện nhân hả?”
Chu Linh Tú bụm mặt hoảng sợ nhìn Chu Hạo Khiên, mấy năm nay ai dám đánh nàng ta chứ? Ngay tức khắc “oa” một tiếng nhào vào trong lòng Mục Trắc phi, Mục Trắc phi phẫn nộ nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Ngươi làm gì vậy hả? Dù gì Linh Tú cũng là muội tử của ngươi, sao ngươi có thể đánh nó?”
Hai mắt của Chu Hạo Khiên như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Mục Trắc phi, sâu trong đôi mắt là ngọn lửa cuồng quét đầy trời cảnh báo với người bên cạnh là giờ phút này hắn cực kỳ tức giận, sau khi Mục Trắc phi nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Hạo Khiên thì trái tim đập thình thịch, nhất thời nói không ra lời những lời còn lại, sắc mặt xanh đen, đôi môi mím chặc.
“Thiên hạ này có tiểu cô dám nhục mạ tẩu tử sao? Ngươi dạy nữ nhi tốt quá nhỉ? Cũng phải, trên không nghiêm dưới ắt loạn, một gà mái già có thể dạy ra Phượng Hoàng sao? Ta đang ở đây còn dám nhục mạ thê tử của ta, nếu ta không có ở đây không biết các người còn bừa bãi tới mức nào, chẳng lẽ thấy Minh Yên không thích tố cáo thì muốn làm gì thì làm? Lời như vậy mà một tiểu thư khuê các có thể nói ra miệng? Giáo dưỡng bà ta dạy ngươi đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ sau này ra khỏi cửa ở nhà chồng cũng miệng đầy ô ngôn uế ngữ ném mất thể diện của vương phủ ta? Ta không hề có thứ muội không biết liêm sỉ, không có phép tắc như vậy.” Nói đến đây Chu Hạo Khiên lập tức đi tới trước mặt lão Vương phi ngồi xuống chỗ ngồi dành riêng cho hắn ở bên cạnh lão Vương phi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tổ mẫu, có chuyện này con vốn không muốn nói, Minh Yên cũng không muốn bởi vì nàng ấy mà trong phủ huyên náo không yên tĩnh, nhưng hôm nay con không thể không nói rồi, người cũng nhìn thấy rồi đấy, ở trước mặt người mà Chu Linh Tú mở miệng nói một tiếng tiện nhân, chẳng lẽ thê tử của tiểu Vương gia đích xuất có thể để cho một thứ nữ của Trắc phi sinh ra sỉ nhục ở trước mặt nhiều người như vậy?
Minh Yên là một thứ nữ, nhưng là do con hao tổn tâm sức cưới về, được Hoàng thượng ngự chỉ ban hôn, Chu Linh Tú nhục mạ Trắc phi phụng chỉ gả vào sẽ bị tội danh gì? Nếu truyền đến tai Hoàng thượng thì chính là tội lớn tày trời, hôm nay vương phủ đang bị hiềm nghi, có vài người sợ Hoàng thượng không có điểm yếu gán tội cho vương phủ chúng ta cho nên chắp tay dâng lên đấy nhỉ?” Nói đến đây sắc mặt Chu Hạo Khiên càng khó coi, dường như nhớ tới chuyện gì, chợt đi đến trước mặt Chu Linh Tú quát: “Ngươi cho mình là thứ gì, ta đây vẫn còn sống chưa có chết đâu, chỉ cần ta còn sống một ngày thì ngươi chính là thứ nữ, thật sự xem mình là kim chi ngọc diệp hả? Ta khinh. Không tiểu ra một bãi soi mặt mình xem mình có đức hạnh gì hả? Một tiện chủng do tiện nhân sinh ra tự xem mình là đích nữ kim tôn ngọc quý của vương phủ, ngươi mắng thê tử ta là tiện nữ nhân, vậy ngươi là cái gì?”
“Nghiệp chướng! Ngươi đang càn quấy gì đó hả!”
Giọng nói quát lớn của Vũ Ninh Vương truyền đến, ngay sau đó thì vén màn lên đi vào, vẻ mặt tức giận nhìn Chu Hạo Khiên, đi theo vào sau Vũ Ninh Vương là hai huynh đệ Chu Hạo Thần, Chu Hạo Nam, nhất thời ngoại trừ Tần Trắc phi không tới thì toàn bộ người của vương phủ đều đến đủ cả rồi.
Chu Linh Tú vừa thấy Vũ Ninh Vương đến thì càng khóc lớn tiếng hơn, ngay cả Mục Trắc phi cũng lau nước mắt, thút tha thút thít thật đúng là thê lương biết bao.
Vũ Ninh Vương thấy vậy càng tức giận hơn, tiến lên một bước giơ tay lên muốn tát Chu Hạo Khiên một cái, Chu Hạo Khiên đứng yên vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Vũ Ninh Vương, không chịu nhường một bước, Minh Yên thấy thế thì kinh hãi, không chút nghĩ ngợi lập tức đứng dậy chắn trước mặt Chu Hạo Khiên, Vũ Ninh Vương nhìn Minh Yên thì có hơi bối rối thu tay về, hung dữ trợn mắt nhìn Minh Yên, vẻ mặt xanh đen hỏi: “Ngươi muốn làm gì hả? Thật đúng là không có chút phép tắc nào.”
Minh Yên vẫn chưa nói chuyện, Chu Hạo Khiên vịn lấy bả vai nàng, lo lắng nói: “Nàng ngốc à, nàng chắn trước mặt ta làm gì, bị tát một cái cũng chẳng bay miếng thịt nào, nếu nàng có sơ xuất gì thì ta phải làm sao hả?”
Minh Yên vươn tay ra che lấy tay của Chu Hạo Khiên, cười nhẹ nói: “Tại sao chàng phải chịu cái tát đó? Chàng vốn không nên nhận cái tát đó, nếu chàng nhận cái tát này, vậy chứng tỏ là khi nãy chàng sai. Nhưng ở trong lòng Minh Yên chàng không sai, cho nên cái tát này để thiếp thân nhận thay chàng, thứ nhất là ta bảo vệ tôn nghiêm của trượng phu ta, thứ hai chuyện này vốn do ta mà ra, ta nhận cái tát này là lẽ đương nhiên. Hạo Khiên, chàng là Trời của ta, là chỗ dựa để ta sinh tồn, là bến đỗ hạnh phúc kiếp này của ta, bất kể là ai cũng không thể bắt nạt chàng ở trước mặt ta, nếu không ta sẽ liều mạng với người đó, cho dù người đó là phụ thân của chàng, cho dù người đó là trưởng bối của chàng, cho dù là lễ nghi phép tắc của thế giới này ta cũng sẽ chìm xuống cho đến chết, dù thế nào ta cũng sẽ không để cho bọn họ bắt nạt chàng. Khi nãy chàng che chở cho ta, hiện tại để ta che chở cho chàng, trời có sập xuống thì chúng ta cùng nhau chống đỡ, cho dù chúng ta bị đuổi khỏi vương phủ, ta cũng không thể đứng nhìn có người không phân thị phi, không hiểu ân oán, có thể vứt bỏ vinh hoa phú quý, không luyến tiếc địa vị quyền lợi, nhưng nếu ai dám chà đạp lên tôn nghiêm của trượng phu ta, vậy phải đạp lên thi thể của ta trước.”
Có thể vứt bỏ vinh hoa phú quý, không luyến tiếc địa vị quyền lợi. Những lời này ai có thể làm được? Minh Yên cực kỳ thông minh, nàng biết Vũ Ninh Vương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện trục xuất đích tử ra khỏi gia môn, nếu trục xuất đích tử ra khỏi gia môn, phù chính Chu Hạo Thần hay Chu Hạo Nam, thanh danh cả đời của Vũ Ninh Vương coi như tiêu luôn. Vì sao địa vị của đích tử đích tôn không thể lay động? Vì sao người khác phải nghĩ đủ mọi cách để diệt trừ Chu Hạo Khiên? Cũng bởi vì đích tử đích tôn là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Trừ khi đích tử đích tôn bị thương tật hay phạm phải tội lớn tày trời bị trục xuất khỏi gia môn, hoặc mạng bị tổn hại, nếu không thì không ai có thể vượt qua địa vị của hắn.
Minh Yên rất hiểu rõ điểm này, nhưng Minh Yên cũng không thể bảo đảm Vũ Ninh Vương hồ đồ sủng ái thiếp thất đến cực điểm này có thể thật sự đuổi phu thê bọn họ ra ngoài hay không, cho dù bị đuổi ra ngoài thì có làm sao? Hai người có tay có chân có thể chết đói được à? Huống chi Chu Hạo Khiên còn có bối cảnh như thế, có câu tiến có thể công, lui có thể thủ, Minh Yên cân nhắc tình hình lúc này mới dám nói ra những lời như vậy, lời vừa thốt ra, Minh Yên đã gánh trên lưng tội danh ngỗ nghịch trưởng bối, nói năng lỗ mãng, nếu bị quy kết Minh Yên không thể nào trốn được.
Nhưng Minh Yên biết, Chu Hạo Khiên và nàng là một thể, cho nên nếu những người này không thể động đến Chu Hạo Khiên, vậy thì nàng không ngại gì cả. Đã không ngại, hôm nay Minh Yên chơi tới cùng, nàng đã sớm chịu đựng đủ cái cảnh từ trên xuống dưới vương phủ này ai cũng xem Mục Trắc phi là Vương phi mà nịnh nọt đủ kiểu, hoàn toàn quên mất thân mẫu của Chu Hạo Khiên, càng quên mất địa vị của Chu Hạo Khiên, trước kia Chu Hạo Khiên có thể không so đo, nhưng hiện tại thì không được, Minh Yên biết hắn và Tống Tiềm có một giao hẹn gì đó rồi, cho nên địa vị của Chu Hạo Khiên ở vương phủ Vũ Ninh phải được tán thành ở mức độ cao và được tôn trọng, mượn cơ hội này làm lớn một trận, Minh Yên cảm thấy rất có lợi, huống chi hiếm khi Mục Trắc phi và Chu Linh Tú đồng thời phạm lỗi, cơ hội này chỉ có một lần mà thôi, bắt được rồi thì cắn chặt không tha, không găm vào xương ba phần nàng sẽ đổi họ ngay.
Chu Hạo Khiên nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng kiên nghị của Minh Yên, nghe nàng nói như thế trái tim như được ngâm trong nước ấm, chỉ có nàng hiểu hắn, hoa nở khắp đất, muôn hồng nghìn tía, tuy nhiên hắn chỉ chú ý đến một đóa, không oán cũng không hối, giây phút này Tiểu Yên Nhi của hắn giống như gà mẹ giang rộng cánh đọ sức với chim ưng, tuy có hơi không biết tự lượng sức mình nhưng đủ để khiến Chu Hạo Khiên thấy ấm áp, hai mắt ươn ướt, ngẩng đầu để nước mắt dâng lên trong hốc mắt không chảy xuống, lúc này hắn không còn cô đơn khi đối diện với người được gọi là phụ thân ở trước mặt nữa.
Từ đầu đến cuối lão Vương phi không nói lời nào, lẳng lặng nhìn xem, thậm chí là ngăn cản Tiền ma ma có ý muốn đi lên khuyên bảo, náo loạn thành như vậy, có một số việc cần phải nói, bà đúng là xem thường nha đầu Minh Yên này rồi, nhìn thì mềm mại yếu ớt, tuy lần trước từng la lối om sòm ở trước cửa vương phủ, nhưng dù sao cũng là đối mặt với một nữ tử không có quan hệ gì, có vương phủ chống lưng thì không có gì phải sợ, nhưng lần này thì không phải vậy, người Minh Yên đối mặt là Vương gia của vương phủ, là công công của nàng, tinh thần can đảm rất đáng khen, ai thắng ai thua, bà cũng muốn nhìn xem thủ đoạn của ai cao tay hơn.
Vũ Ninh Vương quả thật bị chọc giận, nhìn Minh Yên hừ lạnh một tiếng xoay người ngồi xuống bên dưới lão Vương phi, rồi mới lên tiếng: “Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện? Ngươi có thân phận gì?”
Chu Hạo Khiên bỗng tức giận muốn nói chuyện, Minh Yên vươn tay nắm chặt lấy tay hắn, nói: “Tin ta chứ?”
Lúc này Chu Hạo Khiên mới nuốt buồn phiền xuống, quay đầu sang chỗ khác. Minh Yên nhìn thấy rõ vành mắt hắn ẩm ướt, nhất thời trong lòng khó chịu không thôi, quay đầu lại nhìn Vũ Ninh Vương, gằng từng chữ nói: “Thiếp thân họ Úc, tên Minh Yên, là nữ nhi đứng hàng thứ bảy của Úc phủ, phụng ý chỉ của Đương kim Thánh thượng gả vào vương phủ làm Trắc phi của Chu Hạo Khiên, được khắc ngọc điệp vào gia phả, danh chính ngôn thuận tam mối lục sính mà vào.”
Vũ Ninh Vương nhìn Minh Yên, à đúng rồi, suýt chút nữa ông ta quên mất, nhi tức phụ này của mình là được Hoàng thượng ngự chỉ tứ hôn, không thể tùy tiện động vào nếu không chính là bất kính với Hoàng thượng. Ông ta nghẹn ở trong lòng, lạnh lùng nói: “Vậy đây chính là dáng vẻ nói chuyện với trưởng bối của ngươi sao? Chỉ dựa vào hành vi bất kính của ngươi với trưởng bối ngày hôm nay, bổn vương có thể dâng thư lên Hoàng thượng hưu ngươi đấy biết không hả?”
Chu Hạo Khiên lại tức giận, Minh Yên nhìn hắn một cái, Chu Hạo Khiên đành phải nhịn xuống, chỉ là cơn tức quanh quẩn ở lồng ngực, siết chặt hai nắm tay, hận không thể nói ra hết những oan khuất của mấy năm này, nói rõ từng chuyện một, là ai sủng thiếp diệt thê, là ai trước đó… Nghĩ tới đây tâm trạng càng khó mà nén xuống.
Minh Yên cũng không hoảng loạn, nhìn Vũ Ninh Vương không hề có chút bối rối nào, càng là lúc này Minh Yên càng tỉnh táo, khi ngươi vứt bỏ một chuyện thì ngươi không có gì phải sợ cả, đúng sai thành bại tự có công luận, cho dù chụp mũ hai chữ hiếu đạo trên đầu, trên lưng gánh tội danh ngỗ ngược thì cũng phải nói chuyện rõ ràng.
Người của vương phủ bị mù mắt, chẳng lẽ người trong thiên hạ đều bị mù mắt hay sao?
“Quan lão gia lên công đường thẩm án cũng phải hỏi rõ đúng sai phải trái trước, chẳng lẽ đường đường là phủ Vũ Ninh Vương uy chấn thiên hạ lại không phân thị phi, không rõ trắng đen? Vương gia muốn trục xuất thiếp thân ra khỏi vương phủ cũng phải có một lý do. Bất kính trưởng bối không nghe theo lệnh? Tội danh này thật sự chết người đấy ạ, vì sao bất kính? Vì sao không nghe theo lệnh? Vương gia có hỏi nguyên nhân chưa? Chỉ một câu đã muốn định tội Minh Yên, Minh Yên không phục. Nếu vương phủ muốn hưu ta, cũng được, nhưng Minh Yên là hôn nhân ngự tứ, trong lòng đấy ắp oan khuất, muốn lên đại điện Kim Loan, đứng trước mặt văn võ bá quan, thần dân thiên hạ hỏi rõ đúng sai. Nếu Hoàng thượng, bách quan, dân chúng thiên hạ đều cho là Úc Minh Yên ta sai, thì không cần một câu hưu của các người, tự bản thân ta sẽ lập tức đập đầu chết ở trên Kim Điện, còn trả lại cho phủ Vũ Ninh Vương một công đạo. Nhưng, nếu thiếp thân vô tội, vương phủ có thể, có dám trả lại cho thiếp thân, còn có tiểu Vương gia một công đạo không?” Dáng vẻ của Minh Yên như ngọc đá cùng nát, hai mắt điềm tĩnh, lời lẽ sắc bén, cứ thế mà đứng ở đó, có một khí chất lạnh lẽo đến cả nam tử cũng không bằng, mọi người thấy thế trong lòng đều run lên, có một thứ mọi người đều biết đó là dũng khí, thứ đó ai ai cũng có, tuy nhiên lại phát ra từ trên người Minh Yên có một lực áp bức khiến người ta không thể xem nhẹ.
Vũ Ninh vương chau mày, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đừng có nói chuyện lớn lối như vậy, ngươi dám mang Hoàng thượng ra dọa ta? Mang bách quan ra dọa ta? Mang thần dân thiên hạ ra dọa ta? Lúc ta vào cửa rõ ràng nghe thấy tên nghịch tử Hạo Khiên này nhục mạ Trắc phi của bổn vương, đây không phải là chứng cứ vô cùng xác thực sao? Ngươi đừng có mà ngụy biện.”
Minh Yên nghe vậy lập tức nổi giận, khá khen cho một Vương gia hồ đồ, chỉ có vậy cũng có thể định án? Cười lạnh một tiếng, Minh Yên hỏi: “Vậy Vương gia có nghe thấy tiểu cô của thiếp thân, nữ nhi của người nhục mạ ta là tiện nữ nhân không? Mục Trắc phi thân là trưởng bối, nữ nhi của bà ấy nhục mạ thiếp thân không chỉ không lấy lại công đạo cho thiếp thân, ngược lại còn chỉ trích trượng phu ra mặt thay thiếp thân, chuyện này Vương gia nên xử lý như thế nào đây?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");