Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lòng Lan Lăng thoáng cái nảy lên, cúi đầu nhìn bàn tay có hơi thô ráp của nam nhân đang kéo ống tay áo của mình, không biết tại sao lại muốn khóc, nàng cố gắng nháy nháy mắt, muốn giữ cho mình được bình tĩnh, nhưng dù có làm thế nào cũng không được, thì ra nữ nhân đều yếu ớt như thế, thì ra cho dù nam nhân này không cho nàng một lời hứa hẹn nào, chỉ một động tác níu lấy ống tay áo của hắn mà nàng cũng có thể khiến nàng mềm lòng, cũng có thể khiến nàng nộp vũ khí đầu hàng không muốn truy cứu chuyện trong lòng hắn có mình hay không…
Tống Tần nhìn nước mắt nóng hổi nhỏ giọt lên mu bàn tay của mình thì thở dài một tiếng, vươn tay ôm Lan Lăng vào trong ngực, hồi lâu mới nói một câu: “Ta cho rằng, dù ta không nói thì nàng cũng biết.”
Lan Lăng lắc đầu, nói: “Ta không thông minh như Minh Yên, chàng không nói thì sao ta biết chàng đang nghĩ gì? Đừng nói chàng, cho dù là Minh Tấn lúc nó không nói gì ta cũng không biết nó đang nghĩ cái gì, ta biết ta rất ngốc, chàng khỏi cần nói cho ta biết.”
Tống Tần khẽ nhíu mày lại, đỡ lấy Lan Lăng, lấy khăn ra đưa cho nàng. Lan Lăng nhận lấy lau nước mắt ở khóe mắt, ngươi vĩnh viễn đừng trông mong nam nhân này sẽ tự tay lau nước mắt cho mình, có thể đưa khăn cho ngươi đã là thỏa mãn lắm rồi, nàng tự an ủi mình như vậy, bỗng cảm thấy mình cũng chẳng đau buồn mấy, ít nhất nam nhân này sẽ đưa cho nàng một cái khăn tay lúc nàng khóc, mà không phải là một bóng lưng.
“Nguyệt Dung với ta là phu thê hoạn nạn có nhau, tính cách của ta ngay thẳng, lúc mới làm quan đã đắc tội không ít người, lúc đó Nguyệt Dung đi theo ta xóc nảy bốn phía, chịu khổ không ít, cũng vì thế mà thân thể nàng ấy dính phải bệnh tật cho nên mới rời đi sớm như thế.”
Động tác tay của Lan Lăng cứng lại, không ngờ Tống Tần lại giải thích với nàng, trong lúc nhất thời có hơi kích động, ngơ ngác nhìn Tống Tần.
Tống Tần nhìn thấy vẻ mặt này của Lan Lăng thì trái tim mền ra, kéo nàng ngồi xuống, suy nghĩ một chút lại nói: “Nguyệt Dung là một nữ nhân rất dịu dàng, đi theo ta chịu không ít khổ nhưng lại không hề phàn nàn, lúc nào cũng yên lặng ủng hộ ta, trong lòng ta cảm thấy rất áy náy với nàng ấy, những chuyện này có thể nàng không biết, những nó sẽ không tiêu tan theo thời gian. Lúc cưới nàng ta chưa từng nghĩ về điều gì cả, song thân trong nhà vẫn luôn thúc giục, ta lại nợ tiểu Vương gia một nhân tình, ta có cưới ai thì cũng như nhau cho nên mới đồng ý.”
Lan Lăng nghiến răng, nói thẳng ra như vậy, thật sự làm tổn thương lòng tự ái của nàng, nam nhân này không biết uyển chuyển chút nào sao?
“Lan Lăng, nàng khác hẳn với Nguyệt Dung, hai người quả thật như hai thái cực vậy, một người trầm tĩnh, một người thích cười, một người cùng ta xem công văn cả đêm sẽ không nói câu nào, cứ ngồi ở đó cùng với ta, còn nàng thì cứ một lát sẽ nói với ta mấy câu, lúc đầu ta cảm thấy nàng cực kỳ ồn ào, có chút khó chấp nhận, ta thích cuộc sống yên tĩnh, nhưng dần dần khi nàng không có ở đó ta lại cảm thấy quá yên tĩnh, thì ra thói quen cũng là một chuyện đáng sợ.” Nói đến đây Tống Tần hơi ngừng lại, hàng lông mày đen rậm gần như vặn lại cùng một chỗ, thở dài một tiếng: “Nguyệt Dung với ta không chỉ là phu thê, nàng ấy làm bạn với ta đi theo ta trải qua những năm tháng ta khó khăn nhất, Lan Lăng, nàng không thể hiểu được loại tình cảm này đâu, ta chỉ có thể nói cho nàng biết, nàng khác với Nguyệt Dung, nàng ở trong lòng ta không phải là không có địa vị, thật ra ta rất quan tâm đến nàng…” Câu nói sau cùng rốt cuộc vẫn khó nói ra khỏi miệng, Tống Tần cảm thấy mình không bình thường, hắn chưa bao giờ nói mấy lời này với một nữ nhân nào, nhất định là đi theo Chu Hạo Khiên thời gian dài, bị người đó ảnh hưởng rồi!
Lúc này Lan Lăng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng bất chấp giả vờ rụt rè, ngẩng đầu nhìn Tống Tần nói: “Nếu chàng là người có mới nới cũ thì ta sẽ không thích chàng, ta thích chàng nhưng ta không hề có ý nghĩ muốn đẩy Lâm tỷ tỷ ra khỏi tính mạng chàng, trong lòng chàng có sự tồn tại của tỷ ấy là điều nên làm.” Nói đến đây Lan Lăng không biết phải nói tiếp thế nào, không có nữ nhân nào là không ghen tị cả, nhưng Lâm Nguyệt Dung đã qua đời, người sống vĩnh viễn không thể tranh hơn người chết, người sống có cơ hội phạm sai lầm, mà người chết thì không, huống chi Lan Lăng cũng có nghe một vài chuyện về Lâm Nguyệt Dung, biết tỷ ấy thật sự là một thê tử hoàn mỹ, nữ nhân như vậy có nam nhân nào không thích chứ? Trong lòng có hơi khó chịu, nhưng ít nhất Lan Lăng vẫn biết chừng mực, con người đều có ranh giới cuối cùng không thể chạm vào, ranh giới cuối cùng của Tống Tần chính là Lâm Nguyệt Dung.
Tống Tần nhìn khuôn mặt rối rắm của Lan Lăng, không nhịn được nở nụ cười, nói: “Nàng là nàng, Nguyệt Dung là Nguyệt Dung, là hai người hoàn toàn khác nhau, nàng không cần đi so sánh với người khác.”
Lan Lăng đột nhiên nghĩ thông suốt, cười nói: “Đúng là vậy, ta chính là ta, ta không cần bắt chước người khác. Lâm tỷ tỷ ở trong lòng ta cũng là nữ nhân đáng kính, sau này ta sẽ cùng chàng nhớ đến tỷ ấy có được không? Chỉ là ta rất ngốc, không bao giờ đoán được tâm tư của người khác, không thông minh giống Minh Yên, sau này chàng có chuyện gì thì cứ nói với ta đừng cất giấu ở trong lòng có được không? Nếu không ta sẽ cảm thấy chàng cách ta rất xa, vĩnh viễn không với tới được, ta không thích như vậy, hoàn toàn không thích.”
Nghe thấy Lan Lăng nhắc tới Minh Yên, Tống Tần mím môi nói: “Nàng đứng giống Úc Minh Yên, nữ nhân kia có nhiều tâm nhãn, lại đanh đá xảo quyệt, nàng cứ thế này mới tốt.”
Lan Lăng im lặng… Tống gia quả thật không cần nữ nhân thông minh…
Lan Lăng thở phào, Lâm Nguyệt Dung có được Tống Tần chưa tới mười năm, còn mình lại có được hắn cả đời, nàng cần gì phải đi tranh giành tình cảm với một nữ nhân đã hy sinh rất nhiều vì Tống Tần, một người đã qua một người sau này, cứ vậy đi, hạnh phúc là được rồi…
—–
Minh Yên ở Úc phủ nhìn thấy Úc Dương, tiểu tử này lại cao hơn một chút rồi, con người cũng trầm ổn hơn trước kia, nụ cười trên mặt cũng ít đi nhiều, chỉ có khi nhìn thấy nàng mới có thể cười đến mức như một đứa trẻ to xác, Minh Yên ân cần hỏi chuyện học hành của cậu, Úc Dương lại nói cậu chuẩn bị tham gia kỳ thi tú tài, nếu vậy thì phải trở về nguyên quán để thi, đợi qua năm là sẽ đi ngay, nếu không sợ sẽ không kịp kỳ thi mùa xuân, trong lúc nhất thời Minh Yên thật sự cảm thấy Úc Dương đã không còn giống với lúc trước, đã thật sự trưởng thành rồi, nàng đương nhiên rất vui mừng, dặn dò Úc Dương cẩn thận, phải biết vươn lên.
Đợi đến lúc trở về vương phủ thì phố xá đã lên đèn rồi, Minh Yên bị Chu Hạo Khiên ôm vào trong ngực đi về Vô Vi Cư, vừa vào trong sân thì lập tức nghe thấy một chuyện lớn, Mục Trắc phi thế mà cãi nhau với Vương gia, còn cãi rất kịch liệt nữa, nghe nói mấy nữ tử Chu Hạo Khiên đưa qua bị Mục Trắc phi đánh. Đánh không mạnh lắm, chẳng qua chỉ mấy bạt tai thôi, nhưng nam nhân đều là người sĩ diện, Mục Trắc phi náo loạn ở trước mặt nhiều người như vậy, Vương gia không xuống đài được nên hai người cãi nhau một trận thật lớn.
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên cười không ngừng: “Kế sách mới thành lập thôi, rất tốt, thấy hiệu quả rồi.”
“Đây mới là gì đâu, náo nhiệt còn ở phía sau cơ, ngày mai chàng sẽ thấy!” Trong mắt Minh Yên chớp lóe ánh sáng, tất cả đều tiến hành thuận lợi! Ngày mai lúc thỉnh an lão Vương phi, e rằng có náo nhiệt để xem rồi…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");