Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Trắc phi khẽ nhíu mày, mặc dù không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Minh Yên, nhưng trong lòng lại thấp thoáng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ Úc Minh Yên đã phát hiện ra mình? Không thể nào, mình làm việc rất cẩn thận, nàng sẽ không tra ra được manh mối nào… Nhưng Tần Trắc phi lại quên một chuyện, lúc càng không có sơ hở ngược lại càng có sơ hở lớn, chỉ số thông minh của Tần Trắc phi vẫn còn đó, mưu kế nào, thủ đoạn nào quả thật vừa nhìn là biết ngay, mấy năm nay Tần Trắc phi ít có đối thủ, lần sơ suất này cũng không thể trách bà ta được, lúc không có đối thủ rất là tịch mịch.
Cũng không phải Tần Trắc phi không có đối thủ, chỉ là đối thủ năm đó của bà ta chính là Vương phi qua đời rồi, là trượng phu, Vũ Ninh Vương tỏ rõ mặc kệ đúng sai phải trái đều muốn đứng về phía Mục Trắc phi, cho nên khi năm đó sau khi tranh quyền thất bại, bà ta nhanh chóng thoái ẩn, chính là không muốn để cho Mục Trắc phi nhắm mũi thương vào mình, bà ta vẫn luôn cảm thấy mình phải lấy được vị trí kia, nên phải từ từ mưu kế, đi từng bước một.
Thế nhưng, chuyện ngoài ý muốn tới liên tiếp, đầu tiên là Chu Hạo Khiên không làm việc đàng hoàng, từ lãng tử tình trường thoáng cái biến thành tình thánh chung tình, lập tức bị Thất tiểu thư Úc phủ mê hoặc, lúc ấy bà ta nghĩ chỉ là một thứ nữ nhỏ thì có thể có kiến thức gì, bởi vậy cũng không để ý tới. Về sau, Chu Hạo Khiên vì Úc Minh Yên kia mà làm ra một đống chuyện, khiến bà ta không khỏi nhớ tới sự thiên vị không hề có nguyên tắc của Vũ Ninh Vương đối với Mục Trắc phi, sự yêu thương của lão Vương gia đối với lão Vương phi, đúng là có cha thì có con.
Lúc này Tần Trắc phi vẫn chưa ý thức được nguy cơ, dù sao cả đời của nam nhân Chu gia luôn bị một nữ nhân mê hoặc, nhưng sau đó Chu Hạo Khiên biến hóa quá mức nhanh chóng, hơn nữa còn từng bước thăng chức, lúc này mới khiến bà ta lo lắng.
Đích tử quá xuất sắc sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của thứ tử, mấy năm nay sở dĩ không ra tay đối phó với Chu Hạo Khiên là vì bà ta thấy Chu Hạo Khiên thật ra chỉ là một kẻ vô dụng, thú vui nhục dục, là người không hề có chí lớn nên chắc chắn sẽ không trở thành Vũ Ninh Vương, bà ta đã tính sai rồi, Chu Hạo Khiên quả thật như thay da đổi thịt, hoàn toàn biến thành một người khác mới khiến bà ta cảm thấy có nguy cơ.
Nếu bà ta có thể lấy được quyền lực quản lý công vụ, bản thân và nhi tử một trong một ngoài, vương phủ chính là thiên hạ của hai mẹ con bà ta rồi, nếu muốn làm gì chẳng phải rất thuận lợi sao? Lúc này nghe thấy Minh Yên nói đỡ cho Mục Trắc phi, bà ta cảm thấy có chút khó tin, một là Minh Yên nghi ngờ bà ta, hai là, Minh Yên là một tên ngốc, nhưng nữ nhân Minh Yên này quả thật chính là dầu muối không vào, không thể vô duyên vô cớ làm như vậy, thế nên chỉ còn lại một nguyên nhân chính là, sao nàng có thể nghi ngờ bà ta?
Tần Trắc phi vẫn nghĩ mãi không ra nguyên do, lúc này nghe thấy lão Vương phi nói: “Minh Yên, ta biết con là người thiện tâm, nhưng con cần phải biết có sai nhưng không trừng phạt thì kẻ dưới khó phục tùng.”
Minh Yên nghe vậy thì biết trong lòng lão Vương phi đã lay dộng, chỉ là nhất thời vẫn chưa hạ quyết tâm, bèn cười nói: “Tổ mẫu, đúng là Trắc mẫu phi hơi có thành kiến với Minh Yên, Minh Yên và Trắc mẫu phi cũng từng va chạm mấy lần, nhưng cho dù là vậy Trắc mẫu phi chưa từng động tay chân đến chi phí của Vô Vi Cư, cũng chưa từng ngoài sáng trong tối khiến Minh Yên ấm ức, sau khi Minh Yên mang thai thỉnh thoảng bên phòng bếp cũng từng đưa tới một vài rau quả tươi mới đến Vô Vi Cư, bởi vậy đủ thấy Trắc mẫu phi thật sự là một người công tư phân minh. Lúc đụng phải chuyện tình cảm đều không vững vàng, cũng là do tiểu Vương gia có chút nóng nảy, nếu chuyện này mà nói cho Minh Yên biết trước, Minh Yên sẽ thầm báo trước với Trắc mẫu phi một tiếng thì sẽ không có chuyện như vậy. Người nể mặt tấm chân tình của Trắc mẫu phi đối với Vương gia mà giơ cao đánh khẽ, thật ra lão Vương gia che chở người, tiểu Vương gia che chở thiếp thân, và Vương gia che chở Trắc mẫu phi đều giống nhau cả, tình cảm cũng như nhau, quan tâm quá sẽ bị loạn, người đại nhân đại lượng, hơn nữa đây cũng không phải là lỗi lầm lớn gì, ghen tuông cũng là chuyện bình thường mà, nếu không quan tâm nào sẽ như vậy?”
Minh Yên biết muốn đả động đến lão Vương phi cũng chỉ có thể bắt tay từ mặt tình cảm, bất kể nữ nhân nào ở tuổi bao nhiêu đều có khát vọng về tình yêu, đều sẽ cố gắng bảo vệ. Minh Yên nói đến đây quả thật thấy thần sắc lão Vương phi dịu đi một chút, nàng quay đầu lại trùng hợp nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Mục Trắc phi. Minh Yên đưa lưng về phía mọi người, ở góc độ Mục Trắc phi có thể nhìn thấy vươn tay ra làm một động tác dập đầu.
Lần đầu tiên Mục Trắc phi trở nên thông minh, lập tức quỳ xuống, nhìn lão Vương phi nói: “Mẫu phi, nhi tức biết sai rồi, người đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ tha cho con một mạng, sau này nhi tức không dám nữa.”
Lão Vương phi nhìn Mục Trắc phi khẽ thở dài, Tần Trắc phi vẫn luôn không nói chuyện chậm rãi đứng lên, nhìn lão Vương phi nói: “Mẫu phi, Úc Trắc phi nói rất đúng, con người ai không làm sai, biết sai thì sửa là được rồi. Người tha cho Mục muội muội lần này đi, muội ấy nhất định sẽ không có lần sau đâu, lúc trước khi Vương phi còn sống đã từng nói thật ra tâm địa của Mục muội muội rất tốt, thiếp thân cũng cảm thấy như vậy.”
Minh Yên nheo mắt lại, lúc này Tần Trắc phi nhắc tới tiên Vương phi… Chợt nhìn về phía lão Vương phi quả nhiên thấy sắc mặt lão Vương phi hơi biến đổi, sau đó thì không có gì nghi ngờ nói: “Hôm nay nể mặt Minh Yên, Uyển Nghi nói chuyện thay con nên sẽ không đoạt lại quyền hành của con, nhưng từ ngày mai, hậu viện này con không thể tự mình quản nữa, sẽ do Uyển Nghi và con cùng quản lý, nếu con lại tiếp tục có sơ xuất gì, ta sẽ không khoan dung nữa!”
Minh Yên phiền muộn trong lòng, Tần Trắc phi chỉ nhẹ nhàng nói một câu nhắc tới tiên Vương phi, lão Vương phi lập tức thay đổi sắc mặt, mặc dù là nể mặt mình nói hộ không cắt quyền nhưng Tần Trắc phi cũng vì vậy mà có một nữa quyền quản gia, kết quả này cũng chỉ có thể xem như là hòa nhau!
“Mẫu phi, chuyện này tuyệt đối không được, nhi tức đã nhiều năm mặc kệ sự vụ, không rành rỏi mấy chuyện này, nhận về tay chỉ sợ sẽ gây ra không ít chuyện cười, người tha cho nhi tức đi, nhi tức vẫn thích không hỏi thế sự hơn.” Tần Trắc phi vội vàng từ chối, vẻ mặt sợ hãi.
“Con đó, chỉ được mỗi như vậy, chuyện gì cũng không muốn bị người ta đàm tiếu, đây là do ta ủy nhiệm, ai nói không đồng ý thì trực tiếp đến tìm ta, con cứ yên tâm đi!”
“Nhưng… Tiểu Vương gia đã đón dâu rồi, cho dù muốn tìm người giúp đỡ Mục muội muội quản sự thì cũng nên để Úc Trắc phi mới đúng, danh chính ngôn thuận mà. Sớm muộn gì tiểu Vương gia cũng phải tập tước, để Úc Trắc phi luyện tay trước vẫn tốt hơn.” Lúc này Tần Trắc phi quay đầu nhìn Minh Yên một cái, vẻ mặt khát khao, vẻ mặt đó thật muốn Minh Yên lập tức đồng ý ngay, động tác đó, vẻ mặt đó, dù là ai cũng không nhìn ra được sơ hở nào, quả nhiên mười phân vẹn mười mà.
Minh Yên thầm nghĩ trong lòng, cái gì là cao thủ? Đây mới là cao thủ! Nữ nhân này quả thật không để lộ chút kẽ hở nào, nếu không phải mình đã sớm nghi ngờ cộng thêm đề phòng bà ta, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Trắc phi, nhất định nàng sẽ cho rằng bà ta nói những lời này là thật lòng thật dạ.
Lão Vương phi thở dài một tiếng, nói: “Đề nghị này của con ta cũng có nghĩ qua rồi, chỉ có điều con xem trong bụng Minh Yên đang có hai hài tử, lúc này mới hơn bốn tháng bụng đã to thế kia, qua thêm mấy tháng nữa e rằng đi lại cũng phí sức đấy. Chuyện của hậu viện này sao có thể để nó bận tâm được? Nếu vì hao phí tinh thần sức lực mà tổn thương đến hài tử, vậy thì quá tội lỗi rồi, không ổn, không thích hợp.”
“Tổ mẫu nói đúng lắm, Minh Yên không có ý nghĩ này, thêm nữa gần đây luôn cảm thấy mệt mỏi, hai hài tử trong bụng thường xuyên ầm ĩ, không phải Minh Yên không muốn phân ưu thay tổ mẫu mà thật sự là có lòng nhưng không có sức.” Minh Yên vội từ chối, trong lòng Minh Yên hiểu rõ, nếu mình nhận lấy trọng trách này, trong nháy mắt sẽ trở thành kẻ địch số một của Mục Trắc phi, nàng đang mang thai nên lúc này không muốn lấy tính mạng của mình và hài tử ra đấu. Huống chi nếu mình nhận lấy, Tần Trắc phi có rất nhiều cách khiến mình ngột ngạt, hậu viện nhiều việc vặt, mỗi ngày chỉ cần một hai việc, cộng thêm bên cạnh còn có Mục Trắc phi nhìn chằm chằm, quả thật trước có sói sau có hổ, Minh Yên tình nguyện ngồi yên xem hổ đấu hơn.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Minh Yên vẫn nên chăm sóc cho chính mình trước, còn Uyển Nghi con thì tiếp nhận một nửa quyền quản gia, tất cả trở về hết đi, ta mệt rồi!” Lão Vương phi nói xong không hề cho Mục Trắc phi cơ hội phản bác, lập tức vịn tay Tiền ma ma đi vào phòng ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, lúc này Tần Trắc phi tỉnh táo lại trước, đi về phía Mục Trắc phi, bất an nói: “Mục muội muội, muội xem đây không phải là chủ ý của ta, muội đừng có trách ta.”
Mục Trắc phi nhìn Tần Trắc phi, dường như đột nhiên trở nên thông minh hơn, cười lạnh một tiếng, nói: “Tần tỷ tỷ xưa nay không thích quản lý việc vặt, ngày thường rất ít ra khỏi cửa viện, hôm nay sao lại trùng hợp đến thỉnh an mẫu phi thế?”
Một con lợn ngu ngốc đột nhiên trở nên thông minh hơn vẫn rất khiến người ta kinh ngạc, vẻ mặt Tần Trắc phi nghiêm lại, Minh Yên thầm than, quả nhiên khả năng tiềm tàng của con người là vô hạn, lúc Mục Trắc phi độc đại thì không có bất kỳ uy hiếp nào, làm việc cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không nghiêm túc suy nghĩ về một chuyện, lúc này nguy cơ kéo tới, nhất thời kích phát tiềm năng của Mục Trắc phi, chỉ số thông minh tăng vọt nhanh chóng, nhất thời khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Minh Yên ra khỏi viện Thúy Ninh sau cùng, đợi đi đến chỗ hẻo lánh, lúc này mấy nha hoàn mới thở phào một hơi, Liên Song lau mồ hôi nói: “Thật sự làm em sợ chết đi được, không ngờ lần này lão Vương phi lại tức giận như thế.”
Tuyết Hủy liếc nhìn Liên Song một cái, nói: “Đồ ngốc, còn không nhìn ra à, lão Vương phi đã sớm muốn chỉnh đốn Mục Trắc phi nhưng vẫn chưa có cơ hội, hôm nay cơ hội tới, đương nhiên phải ra tay độc ác rồi.”
“Cũng chỉ mất đi một nữa quyền quản gia mà thôi, cũng không tính là thủ đoạn độc ác.” Ký Dung nhỏ giọng đáp, khẽ nhíu mày, ngươi tranh ta đoạt chính là như vậy, còn sống một ngày ba bữa cơm, chết rồi cũng chỉ có ba thước đất.
“Ban đầu là muốn trực tiếp phế đi quyền quản gia, tỷ đừng có quên.” Bạch Hinh tốt bụng nhắc nhở, quay đầu nhìn về phía Minh Yên không hiểu hỏi: “Chủ tử, tại sao người lại nói giúp cho bà ta?”
“Ta cũng không nói dối, Mục Trắc phi thật sự chưa từng làm khó chúng ta về mặt sinh hoạt.” Minh Yên cười nhẹ một tiếng.
“Đó là do bà ta không dám, chứ bà ta cũng muốn lắm đấy.” Bạch Hinh nói.
“Vậy thì sao? Tỷ nói xem ngồi yên xem hổ đấu tốt hơn hay là trở thành thịt ngon trên thớt của người khác tốt hơn?” Minh Yên tiện tay bẻ một nhánh hoa khô héo, tiếng gãy trong trẻo khiến lòng người chấn động, lại nói: “Mọi người nhớ kỹ, thứ giữ lại chỉ có mạng, còn lợi ích có thể tính từ từ, nếu nhất thời tham quyền mà mất đi mạng vậy chẳng phải không có lời à?”
Mọi người đăm chiêu, Minh Yên cười nhẹ, nói tiếp: “Ai thắng ai thua nào có thể dùng một câu nói là có thể nói rõ được, Tần Trắc phi chưởng quyền cũng được, người có quyền sẽ có tham vọng, chỉ cần có tham vọng sẽ có kẽ hở, có kẽ hở chúng ta mới có cơ hội tìm ra, đừng hoảng sợ, cao thủ chơi cờ, để ý ở tim, ngươi vừa loạn, sẽ cho đối phương cơ hội.”
Lời của Minh Yên có hơi thâm sâu, trong khoảng thời gian ngắn mọi người không rõ lắm, Minh Yên cũng không để ý, có mấy lời nghe thì dễ hiểu, tuy nhiên nó không dễ làm, còn biết dễ nhưng khó làm, chính là như thế đấy.
***
Trở lại viện của mình, Tần Trắc phi giữ Đại thiếu phu nhân lại, để người hầu lui xuống hết, lúc này mới nhìn nàng ấy nói: “Chuyện bên con có đầu mối chưa?”
Đại thiếu phu nhân ngoan ngoãn trả lời: “Vẫn chưa có đầu mối ạ, có điều bây giờ có một vài chuyện không tiện điều tra, lúc trước tiền mà tiểu Vương gia lấy ra để mua lại Hương Chức phường vốn không lấy từ trong khoản của vương phủ, ngược lại gần đây sử dụng khá nhiều bạc, nhưng đều là phần lệ của tiểu Vương gia chưa từng lĩnh của mấy năm qua, cũng không tìm ra được chỗ bất ổn nào.”
Sắc mặt Tần Trắc phi trầm xuống, quát: “Hạo Nam cũng không tra ra được gì?”
“Vâng, gần đây phu quân tra xét những khoản bạc tiểu Vương gia từng dùng lúc trước, một số khoản đều có gốc gác.”
“Quả thật là ta nhìn lầm rồi, luôn cho rằng hắn là một tên lông bông không nên thân, ai biết hắn giả vờ tốt thế, nếu lúc trước ta để các con điều tra sớm một chút thì hôm nay sẽ không bị động thế này.” Tần Trắc phi có chút hối hận, bà ta tự cho là thông minh nhưng lại gãy trong tay Chu Hạo Khiên, mấy năm nay vẫn cho rằng mình nhẫn nhịn tốt, chỉ cần đợi đến lúc thích hợp diệt trừ Mục Trắc phi, hai tên chỉ biết ăn chơi là Chu Hạo Thần, Chu Hạo Khiên sẽ có trọng dụng gì?
Đại thiếu phu nhân nghe vậy nhìn Tần Trắc phi một cái muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng, hỏi: “Trắc mẫu phi, bên Vũ di nương vẫn chưa động thủ sao? Hài tử kia…”
“Tạm thời không động đến.” Âm thanh lạnh băng của Tần Trắc phi khiến lòng người run sợ.
“Vâng.” Đại thiếu phu nhân cúi đầu đáp, hai tay giấu trong tay áo xoắn chặt vào nhau.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, hai người nhìn nhau chẳng nói gì, Đại thiếu phu nhân luôn sợ bà bà này, ở trước mặt bà ta không dám nhiều lời, lúc này chỉ yên lặng nghe dặn dò, chẳng dám nói nhiều thêm một câu.
Tần Trắc phi nhìn Đại thiếu phu nhân, trong lòng phiền chán, nói: “Con trở về đi, nếu có thể sau này qua lại với Úc Minh Yên nhiều một chút.”
Đại thiếu phu nhân nheo mắt, lại không dám phản đối, bảo nàng ấy qua lại với Minh Yên nhiều một chút, vì sao thế? Nhưng Tần Trắc phi chỉ biết dặn dò làm cái này làm cái kia chứ chưa bao giờ giải thích vì sao, nàng ấy cũng không dám hỏi, chỉ có thể đồng ý, sau đó cáo từ lui ra ngoài, gió lạnh phả vào mặt khiến trong lòng nàng ấy lạnh lẽo, trong lúc bất chợt cảm thấy mê mang, nàng ấy nên đi nơi nào đây?
Đang nghĩ ngợi trong lòng, không hề đề phòng bị một nha hoàn vội vàng lao tới, suýt chút nữa đụng ngã Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân ổn định thân thể, nhìn nha hoàn kia hỏi: “Hấp ta hấp tấp, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Đại gia… đại gia bị người ta đánh!”
Trong lòng Đại thiếu phu nhân hoảng sợ, Chu Hạo Nam bị người ta đánh…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");