Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lan Lăng không nghĩ tới Minh Yên sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời hai mắt sáng lên, vẻ mặt nhìn Minh Yên cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, mang đầy kỳ vọng nhìn Đại phu nhân. Ai biết Đại phu nhân chỉ hờ hững nói một câu: “Tứ tỷ tỷ của con còn có việc khác cần hoàn thành, phép tắc cứ học là được, để Đại tỷ tỷ cẩn thận dạy cho con, không phạm sai lầm lớn người khác cũng sẽ không trách móc.”
Vẻ mặt Lan Lăng thất vọng rủ xuống, trong mắt ánh hiện lên vẻ căm hận, Lan Phương chỉ yên lặng ngồi đấy không xen vào, nàng cũng không phải là đồ đần, đi vương phủ Vũ Ninh sao lại muốn mang theo Lan Lăng? Dáng vẻ của Lan Lăng xuất sắc hơn nàng, nàng thà dẫn theo Minh Yên đi, chí ít trong phong thái của Minh Yên luôn thiếu sự ung dung của một tiểu thư khuê các, mặc dù dáng vẻ cũng có tính uy hiếp không kém nhưng dù sao vẫn ít hơn một chút.
Hơn nữa vừa rồi nàng thấy rõ Lan Lăng rất muốn đi, biết rõ mình mới là nhân vật chính đi đến vương phủ Vũ Ninh vậy mà tỷ ta còn tích cực như vậy. Nếu nói Lan Lăng không có tâm tư khác đánh chết nàng cũng không tin, hôn sự của tỷ muội mình mà cũng muốn cướp đoạt, loại người như vậy…
Minh Yên nghe thấy Đại phu nhân nói như vậy đành phải đứng dậy đáp: “Vâng, nữ nhi đã hiểu.”
Lan Cúc cười nói: “Được rồi, thời gian gấp rút, Lan Phương, Minh Yên đi theo tỷ, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Cả ngày Minh Yên đều đi theo Lan Cúc học phép tắc, đủ loại dáng vẻ đi đứng ngồi, đủ loại lễ nghi uống trà nói chuyện, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng phải nói như thế nào, người khác hỏi phải trả lời ra sao cũng nói rất kỹ càng. Cả một ngày Minh Yên như mất một lớp da, về tới tiểu viện của mình là lập tức trèo lên giường, chẳng buồn nói câu nào đã ngã đầu xuống nằm ngủ.
Tuyết Hủy và Ký Dung cũng đi theo học cả ngày, các tiểu thư có phép tắc của tiểu thư, đám nha hoàn cũng có phép tắc của nha hoàn. Lan Cúc mang ma ma quản sự của mình ở Chung phủ tới, hai người các nàng còn có Thi Đào Thư Điệp bên cạnh Lan Phương đều gắt gao dạy một ngày, hai người đều mệt đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Minh Yên nhìn Tuyết Hủy và Ký Dung nói: “Hai tỷ đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải học, gọi Liên Song và Nguyên Lăng tới hầu hạ ta, hai người bọn họ cũng nên học cách hầu hạ rồi.”
Tuyết Hủy và Ký Dung nào dám đồng ý, mặc dù hai người bọn họ đều rất mệt mỏi nhưng phép tắc cũng không thể bỏ được.
Minh Yên thấy hai người không đồng ý, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Ngày mai còn phải học cả ngày, nếu hai tỷ mệt ngã ra đấy thì ai sẽ đi đến vương phủ cùng ta? Mau đi nghỉ ngơi đi. Mặc dù Liên Song và Nguyên Lăng không thường xuyên hầu hạ ta, nhưng cũng là người thông minh, lo lắng cái gì chứ.”
Tuyết Hủy và Ký Dung nghe Minh Yên nói vậy thì lần này mới đồng ý, Liên Song và Nguyên Lăng mang nước nóng tới hầu hạ Minh Yên tắm rửa, sau đó Minh Yên dùng cơm tối đơn giản rồi nằm nghiêng trên đầu giường cầm một quyển sách xem. Vốn mệt muốn chết nhưng sau khi tắm rửa xong lại có tinh thần, sách cầm trong tay là quyển tạp ký du văn[1] nàng từng thích nhất, Lan Nhụy đã từng thích nhất sự rộng lớn giữa trời đất, từng có suy nghĩ điên cuồng muốn đi khắp cả nước một chuyến. Chung Dực đã từng đồng ý với nàng, tương lai sau khi thành thân sẽ dẫn nàng đi khắp nơi, cho nên lúc ấy nàng điên cuồng xem tạp ký du văn, nơi có có phong cảnh đẹp, có truyền thuyết hấp dẫn, địa hình phong cảnh các nơi đều nghiên cứu vô cùng thấu triệt.
[1] Tạp ký du văn: quyển sách ghi chép những nơi trong đất nước, dạng như quyển tạp chí du lịch á.
Sống lại kiếp sau cái gì cũng có thể buông bỏ, chỉ có hai thứ là không bỏ được, một chính là báo thù, hai chính là sau khi đã báo thù nàng vẫn muốn đi khắp nơi như lúc trước, chỉ một mình nàng…
Liên Song cầm một chén cháo tổ yến đi tới, nhìn Minh Yên cười nói: “Tiểu thư, đây là tổ yến Đại phu nhân mới đưa tới, người uống một chút đi, tổ yến dưỡng nhan rất tốt.”
Minh Yên đặt sách ở trên giường, đưa tay nhận lấy bát tổ yến, bây giờ dụng cụ trong phòng nàng đều được đổi hoàn toàn mới, cái đựng tổ yến này đã được đổi thành chén sứ hoa nhỏ tinh xảo màu điểu cốt, sứ nung mỏng mà trong suốt là thượng phẩm hiếm thấy. Từ chi phí ăn mặc Đại phu nhân đã không còn hà khắc giống như lúc nàng mới vào phủ, ra tay cũng rất hào phóng, bây giờ đồ nữ trang nàng cũng có không ít trang sức, Minh Yên biết đây là do mình cẩn thận từng bước mà đổi lấy, mặc dù chưa thể so sánh với lúc còn là Lan Nhụy, nhưng cũng đã cực kỳ tốt.
Minh Yên uống hết chén cháo tổ yến rồi đưa tới, lại thấy Liên Song ngẩn người nhìn tạp ký du văn nàng tiện tay đặt ở trên giường, trong mắt còn thấp thoáng ánh nước, Minh Yên có chút kỳ quái hỏi: “Liên Song, em sao thế?”
Liên Song chợt giật mình hoàn hồn, đưa tay nhận cái chén Minh Yên đưa, cúi đầu bất an nói: “Nô tỳ thất thố, chỉ là thấy tiểu thư đọc sách có chút khó chịu thôi.”
“Khó chịu? Là có ý gì?” Minh Yên nhất thời hứng thú nhìn Liên Song hỏi, vươn tay lấy quyển tạp ký du văn lật xem.
Liên Song đặt cái chén nhỏ lên bàn, hồi lâu mới nói: “Lúc nô tỳ chưa vào phủ đã từng hầu hạ một vị tiểu thư, cũng thích xem sách như thế này, chỉ là số mệnh không tốt nên mất sớm.”
Minh Yên than nhẹ một tiếng, không nghĩ tới trước kia Liên Song đã từng hầu hạ người khác, tò mò hỏi: “Em không phải sinh ra ở Úc phủ?”
Liên Song lắc đầu, cắn môi đáp: “Không phải, nô tỳ là sau này được mua về.”
Minh Yên gật đầu, chẳng trách lúc mình tới nàng ta chỉ là một nha hoàn tam đẳng, sau khi mình đến mới thành nhị đẳng, chỉ là nha đầu này cũng người thông minh lanh lợi, ngày thường làm việc cũng không lười biếng, có điều có chút hướng nội, nhưng thỉnh thoảng sẽ nói ra một câu vô cùng sắc bén. Nghĩ tới đây khẽ cười một tiếng, thuận miệng hỏi: “Nhìn tuổi em cũng không lớn, chắc hẳn hầu hạ tiểu thư lúc trước cũng không được nhiều năm nhỉ?”
Liên Song nghe vậy trong mắt thoáng hiện lên vẻ phiền muộn, mất mát trả lời: “Từ nhỏ nô tỳ đã hầu hạ tiểu thư cho đến lớn, tiểu thư đối xử với em rất tốt, sau khi tiểu thư mất em lại bị bán đi, rồi sau đó thì được Úc phủ mua.”
Minh Yên khẽ cau mày, sau khi tiểu thư chết… em ấy lại bị bán… Không biết vì sao Minh Yên lại đột nhiên nhớ tới mấy đại nha hoàn đã từng hầu hạ Lan Nhụy. Sau khi Lan Nhụy chết các nàng cũng bị bán, không biết bị bán đi nơi nào. Nghĩ tới đây ánh mắt nhìn Liên Song càng thêm dịu dàng, nói: “Thật đáng thương, sau này em đi theo Ký Dung tỷ tỷ hầu hạ ở trong phòng, trong phòng này chỉ có hai tỷ ấy cũng bận rộn.”
Liên Song nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội vàng cám ơn Minh Yên, lúc này mới lui ra bên ngoài gác đêm. Minh Yên đọc sách trên tay lại đọc không vào, cả đêm luôn mơ tới cảnh tượng đám người Hải Đường bị bán đi, vô cùng thê thảm, mãi cho đến khi trời sáng mới phát hiện trên mặt ươn ướt khó chịu, đưa mắt nhìn lại thì thấy nước mắt ướt đẫm gối…
Liên Song tiến đến hầu hạ Minh Yên thức dậy, hơi lo lắng nói: “Tiểu thư. Hương Xảo bên Tứ tiểu thư tới, đang đợi ở bên ngoài.”
Minh Yên xoa nhẹ đầu, nói: “Bảo nàng ta đợt lát, chờ ta rời giường sẽ ra gặp nàng ta.”
Liên Song vội vàng đáp lại, lúc ngẩng đầu mới thấy vành mắt Minh Yên hơi sưng lên, ân cần hỏi han: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Buối tối ngủ không ngon sao?”
“Không sao, chỉ bị sái cổ một chút, một lát nữa sẽ tốt thôi.” Minh Yên nói lấp liếm cho qua, nhấc chăn lên xuống giường. Liên Song vội vàng ra ngoài báo cho Hương Xảo để nàng ta đợi, rồi tự mình tới hầu hạ Minh Yên rời giường, lúc này Nguyên Lăng cũng bưng chậu đồng tới, sau khi hai người hầu hạ Minh Yên rửa mặt xong mới gọi Hương Xảo tiến vào.
“Nô tỳ Hương Xảo ra mắt Thất tiểu thư.”
Minh Yên nhìn Hương Xảo, trưởng thành hơn so với mấy năm trước, mặt mày cũng nẩy nở, Minh Yên biết tính tình Hương Xảo, hỏi nàng ta: “Tứ tỷ tỷ để ngươi nhắn lại với ta chuyện gì? Tứ tỷ tỷ đã khá hơn chưa?”
Hương Xảo cười nói: “Đa tạ Thất tiểu thư quan tâm đến tiểu thư của nô tỳ, tiểu thư vẫn tốt ạ, biết hôm qua Thất tiểu thư học phép tắc mệt mỏi, ban đầu định là tối hôm qua mang cho Thất tiểu thư ít đồ bổ, lúc đến thì đã chậm một bước, Thất tiểu thư đã đi ngủ mất rồi, cho nên hôm nay trời vừa sáng tiểu thư của nô tỳ sai nô tỳ mang cho Thất tiểu thư chén tổ yến thượng hạng để Thất tiểu thư bồi bổ thân thể.”
Trên mặt Minh Yên lộ ra một nụ cười sáng lạn, vội vàng nói: “Tứ tỷ tỷ có lòng, sau khi trở về thay ta đa tạ Tứ tỷ tỷ.”
Hương Xảo gật đầu đáp, lúc này mới đặt hộp đựng thức ăn thếp vàng màu đỏ thẫm lên bàn, nhưng không lập tức rời đi, chỉ nhìn Minh Yên.
Minh Yên vốn có chút hoài nghi, nhưng vừa nhìn điệu bộ của Hương Xảo là biết bên trong chén tổ yến này nhất định bỏ thêm nguyên liệu, muốn thấy mình uống xong mới trở về phục mệnh! Tuy Minh Yên không muốn đi vương phủ Vũ Ninh, nhưng cũng không muốn bị Lan Lăng tính kế như vậy. Vẫn không hề có đầu óc như lúc trước, thế mà lại quang minh chính đại đưa chén tổ yến đã cho thêm nguyên liệu tới, không biết nên nói tỷ ta không sợ hãi, hay là dũng giả vô mưu. Trong lúc đang muốn tìm một lý do lấp liếm thì thấy Liên Song cười cười đi đến vươn tay cầm hộp thức ăn, nhìn Hương Xảo nói: “Tiểu thư của chúng tôi còn chưa ăn sáng, tổ yến này vẫn nên dùng sau khi ăn mới tốt, tránh cho đau dạ dày. Làm phiền Hương Xảo tỷ tỷ trở về nói một tiếng, chờ tiểu thư dùng xong muội sẽ tự mình rửa sạch chén rồi đưa trở lại, bảo đảm hoàn hảo không chút tổn hại.”
Những đồ vật bài trí trong phòng các tiểu thư mặc dù hào hoa xa xỉ, nhưng đều phải đăng ký trong danh sách, đừng nói là đồ vàng ngọc, ngay cả thứ nhỏ như cây nến cũng ghi chép, mỗi một vật bị hư hại cũng phải báo cáo, những thứ này đều là quan trung[2], đương nhiên tỉ như đồ do Đại phu nhân tặng thì thuộc về riêng mình, những vật này không cần ghi chép, bởi vậy lúc nãy Liên Song mới nói sẽ trả đồ lại!
[2] Quan trung: tra baidu ý của nó là công cộng, hẳn ở đây là chỉ đồ dùng chung ở trong nhà quan.
Hương Xảo nghe Liên Song nói vậy cũng không tiện tiếp tục ở lại, đành phải nói: “Vậy thì làm phiền ngươi, ta trở về trước để phục mệnh.”
Đưa Hương Xảo đi, Liên Song mở hộp lấy tổ yến ra, chén nhỏ màu thiên thủy chợt hiện ánh sáng màu xanh thẫm, tinh xảo hơn mấy phần so với chén sứ tối hôm qua Minh Yên dùng. Minh Yên thầm đánh giá trong lòng, xem ra mấy năm qua Đại phu nhân tốn không ít công sức trên người Lan Lăng, những vật tốt thế này lấy ra không ít.
Liên Song hơi do dự, nhưng khi nhìn Minh Yên vẫn nói ra: “Tiểu thư, bữa sáng ăn nhiều một chút, tổ yến này không uống có được không?”
Vừa nãy Minh Yên đã cảm thấy Liên Song đi lên tiễn Hương Xảo có chút kỳ quái, hiện tại lại nghe Liên Song nói vậy trong lòng càng cảm thấy nha đầu này có chút kỳ lạ, đang muốn nói chuyện thì nghe Nguyên Lăng nói: “Liên Song, đây không phải lãng phí sao? Tổ yến là đồ tốt đấy.”
Liên Song hơi cúi đầu không nói lời nào, hôm nay nàng có chút hơi quá, ban đầu nàng cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng tối hôm qua nhìn thấy Thất tiểu thư đọc sách, lại nghĩ tới tính cách thường ngày của tiểu thư, thực sự không muốn thấy tiểu thư bị người ta ám hại, trong đại trạch viện lắm chuyện bẩn thỉu này, một người được nuôi ở bên ngoài như Thất tiểu thư có thể biết được bao nhiêu?
Minh Yên nhìn Liên Song trong lòng có một cảm giác là lạ, lập tức nói: “Buổi sáng ta cũng không muốn uống cái này, chén tổ yến ấy cứ giao cho Liên Song xử lí đi.”
Minh Yên muốn thử Liên Song một chút, vậy để cho nàng ấy xử lí đi!
Lúc này Liên Song mới thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nói: “Vâng, nô tỳ đã hiểu.” Bây giờ Liên Song mới bỏ tổ yến vào trong hộp mang đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của Liên Song, Minh Yên có chút trầm mặc, dường như nha đầu này biết không ít chuyện, có lẽ nơi ở trước kia cũng không phải là một nơi an ổn.
Nguyên Lăng đã mang điểm tâm lên, lúc này Tuyết Hủy và Ký Dung đã thức dậy tới hầu hạ Minh Yên dùng bữa, Minh Yên cười nói: “Hai tỷ cũng tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ra ngoài, ăn no một chút, hôm nay còn phải mệt cả ngày đấy. Nơi này có Nguyên Lăng và Liên Song là được rồi, mau đi đi.”
Tuyết Hủy và Ký Dung từ chối một hồi mới đi, không lâu sau Liên Song đi tới, trên mặt vẫn hờ hững, nhìn Minh Yên nói: “Nói đến cũng khéo, sáng hôm nay nô tỳ thấy con thỏ nhỏ nuôi ở hậu viện kia không có đồ ăn, nô tỳ bèn quyết định mang tổ yến cho nó ăn.”
“Nếu đã giao cho em xử trí thì ta sẽ không hỏi tới những việc này.” Minh Yên cười nói, quay đầu nhìn Nguyên Lăng vẫn còn đang kinh ngạc nói: “Xới cơm đi.”
Ăn xong bữa sáng, Minh Yên mang theo Tuyết Hủy và Ký Dung đi đến chính viện, tối hôm qua Lan Cúc không trở về, vì dạy các nàng nên ở lại một đêm. Theo lý mà nói con dâu đã xuất giá qua đêm ở nhà mẹ đẻ là không tốt, nhưng bởi vì muốn đưa Lan Phương đến vương phủ Vũ Ninh làm Trắc Phi, Chung phu nhân cũng không muốn đắc tội người ta nên vui vẻ đồng ý để Lan Cúc ở lại nhà mẹ đẻ một đêm.
Lúc Minh Yên đến thì Lan Phương đã đến sớm rồi, trong lòng thầm cười một tiếng, mình tính thời gian đến, không thể đến sớm hơn Lan Phương, nếu đến quá sớm Đại phu nhân sẽ cho là vội vàng đến học phép tắc để mưu đồ làm loạn, cũng không thể đến quá muộn, nếu không người khác lại tưởng rằng mình tự cao tự đại, cũng sẽ khiến cho Đại phu nhân nghi ngờ, cho nên đến ngay lúc Lan Phương vào cửa không lâu mới là thỏa đáng nhất.
Hôm nay Lan Lăng không đến, nghe nói Đại phu nhân bố trí cho tỷ ta một đống nhiệm vụ, nào là thêu hầu bao, nào là chép kinh phật, đoán chừng phải bận rộn tầm vài ngày.
Thật ra Minh Yên đã nghĩ kỹ trong lòng, ngày mai tuyệt đối không thể đến vương phủ Vũ Ninh, nhưng lại không thể đắc tội Đại phu nhân, nếu muốn toàn thân mà lui thì thật đúng là một chuyện khó khăn. Nghĩ tới đây trong lòng có chút buồn chán, bây giờ nàng vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, tuyệt đối không thể để Đại phu nhân nghi ngờ nàng. Vừa suy nghĩ vừa nhấc chân đi vào bên trong, thế nhưng không biết xảy ra chuyện gì, lúc này đột nhiên trượt chân một cái, cả người ngã về phía trước…
Minh Yên bị ngã kết quả là bị trặc cổ chân, mặc dù không mấy nghiêm trọng nhưng lại không thể học phép tắc được, ngày mai cũng không thể đến vương phủ Vũ Ninh, sau khi đưa Minh Yên về viện Trúc Ẩn thì thần sắc của Đại phu nhân rất không tốt, nhìn Lan Cúc Lan Phương nói: “Hôm nay ngã thật đúng lúc, thật sự là tốt!”
Lan Cúc nhìn thần sắc Đại phu nhân, cau mày hỏi: “Nương, ý của nương là Minh Yên cố ý?”
Đại phu nhân im lặng không nói, sắc mặt âm trầm đáng sợ, Lan Phương nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, con thấy Thất muội muội nhất định không phải cố ý, có ai lại từ chối cơ hội tốt như thế? Thất muội muội nhìn có chút nhát gan, nhưng hôm qua học phép tắc vẫn rất nghiêm túc, mặc dù chỉ là đi cùng con, lại rất dụng tâm học phép tắc.”
Đại phu nhân nghe Lan Phương nói chân mày hiện lên vẻ không vui, dụng tâm? Một thứ nữ quá dụng tâm sẽ là chuyện tốt sao? Nghĩ tới đây nhìn Lan Cúc một chút, trong mắt mang theo vẻ lo âu. Lan Cúc nhìn thoáng qua cười nói: “Con thấy Minh Yên cũng không tệ lắm, ít nhất biết tiến lùi hiểu quy tắc, biết mình có thân phận gì, không giống như ai đó thứ gì cũng muốn vét vào người mình.”
Mặc dù Lan Cúc không nói ra là ai, nhưng Đại phu nhân và Lan Phương đều hiểu là nói Lan Lăng, Lan Phương khẽ cau mày, vặn khăn nói: “Tỷ, tỷ không cảm thấy Thất muội muội thật sự quá biết điều ư? Mặc dù do phòng ngoài nuôi lớn, nhưng chính vì do phòng ngoài nuôi nên từ nhỏ không sống trong phủ, vậy thì phải nên hoạt bát hiếu động tính tình không bị ràng buộc mới đúng, thế nhưng Thất muội muội lại thật sự quá khuôn phép, khuôn phép như thế tỷ không cảm thấy kỳ quái sao? Còn nữa, Dương ca nhi còn nhỏ như vậy nhưng nghe nói ở trong học đường rất tiến bộ, ngay cả Đại tỷ phu cũng khen ngợi, Dương ca nhi mới bao nhiêu tuổi chứ? Một đứa nhóc mười tuổi không phải là đang ở độ tuổi nghịch ngợm sao? Cứ xem như vì Mai di nương yêu thương Thất muội muội, nhưng dù sao cũng sống với nhau mười năm, sao có thể nói không thân là không thân? Nữ nhi luôn cảm thấy là lạ, có thể là do con suy nghĩ nhiều, ngày đó đứng từ xa con nhìn thấy Thất muội muội đứng ở dưới tán cây thừ người, vẻ mặt kia cực kỳ không giống với vẻ nhát gan mà chúng ta thường thấy.”
Lan Phương cảm thấy gần đây mẫu thân càng ngày càng thiên vị Minh Yên khiến trong lòng nàng thấy hơi hốt hoảng, tiến tới cẩn thận quan sát Minh Yên, luôn cảm thấy Minh Yên là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ chỗ nào, hôm nay quyết định nói ra, nhắc nhở mẫu thân và Lan Cúc một chút cũng tốt.
Lan Cúc và Đại phu nhân đều có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lan Phương mang theo sự thăm dò, Lan Cúc hỏi trước: “Lan Phương, ngày mai muội muốn Lan Lăng đi cùng muội?”
Ở trong lòng Lan Phương, Lan Lăng dễ khống chế hơn Minh Yên nhiều, ít ra nàng có thể đoán được tâm tư của Lan Lăng, nhưng Minh Yên… Nàng nhìn không thấu, đoán không ra, luôn cảm thấy nha đầu này có hơi làm người ta e ngại, rõ ràng là đang cười, nhưng nàng lại cảm thấy phía sau nụ cười kia có hàn ý lạnh lẽo.
“Tỷ, nếu để cho muội chọn muội vẫn hi vọng Lan Lăng đi cùng muội.” Lan Phương sâu kín nói, mặc dù đến hôm nay, lời nàng nói mẫu thân vẫn sẽ không tiếp nhận trực tiếp, sẽ dò hỏi ý của Lan Cúc, ở trong lòng mẫu thân Lan Cúc quan trọng hơn bất cứ ai!
Lan Cúc nhìn Lan Phương một chút, cười nói: “Nếu Thất muội muội bị trật chân cũng phải nghe lang trung nói thế nào, muội đi nghỉ một lát đi, đợi lát nữa tỷ đến viện tìm muội, có được không?”
Trong lòng Lan Phương có chút không thoải mái, nàng biết Lan Cúc đang đẩy mình ra muốn mật đàm với mẫu thân, cho dù không muốn nhưng cũng không thể cự tuyệt. Ở trong lòng mẫu thân, Lan Cúc vĩnh viễn quan trọng hơn nàng, đành phải đứng dậy nhu thuận nói: “Cũng được, hôm qua tập luyện cũng mệt mỏi, muội đi ra ngoài một lát.”
Đại phu nhân gật đầu để Lan Phương đi, lúc này mới nhìn Lan Cúc nói: “Chúng ta vào bên trong rồi nói.”
Lan Cúc đi theo Đại phu nhân tiến vào nội thất, đấm vai cho Đại phu nhân, nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, người thấy thế nào?”
Đại phu nhân kéo Lan Cúc ngồi xuống trước mặt mình, lúc này mới nói: “Nương cảm thấy Lan Phương nói cũng có lý, Lan Phương cũng đã trưởng thành, không phải là tiểu nữ hài không hiểu chuyện của trước kia. Nương thấy nó nói mạch lạc rõ ràng đâu vào đấy, nó không nói nương vẫn không cảm giác được nhưng vừa nói đến thì thật sự cảm thấy nha đầu Minh Yên kia có chút kỳ lạ.”
Lan Cúc lại cười nói: “Con thấy Thất muội muội là người nhu thuận, Lan Phương nói cũng không phải hoàn toàn không có lý, nhưng nương suy nghĩ một chút xem, Mai di nương vẫn luôn ở ngoài phủ, qua nhiều năm như vậy cha vẫn không dám đón bà ta vào phủ. Ở trong mắt Mai thị, nương nhất định là một người cực kỳ uy nghiêm, ngay cả cha cũng phải nhường nương ba phần cho nên ba mẹ con bọn họ không thể vào phủ. Nếu có tâm tính như vậy, lúc bà ta giáo dục con nhỏ, nhất định sẽ dạy cho bọn họ cách nói chuyện hành động đều phải vô cùng cẩn thận, nuôi dưỡng như vậy trong thời gian dài có thể không dưỡng thành tính cách nhát gan sao? Ngược lại là Dương ca nhi có thể bất mãn với Minh Yên, bất mãn với mẹ đẻ của nó, cho nên khi nhìn thấy nương lại cảm thấy nương thân thiết, dù sao nương đối với nó vẫn là thật lòng yêu thương, nương có thể giống với ai kia chỉ thương nữ nhi không thương nhi tử sao?”
Đại phu nhân lại cảm thấy Lan Cúc nói có lý, suy nghĩ một chút nói: “Đứa nhỏ Minh Yên này nhát gan dường như cũng không giống giả vờ, có thể giả vờ nhất thời, chẳng lẽ còn có thể giả vờ một đời sao? Từ khi nó vào phủ đến nay nương vẫn luôn phái người bí mật quan sát, cũng không thấy có chuyện gì vượt quá giới hạn, có lẽ Lan Phương lo lắng quá rồi. Con nói tới đứa nhỏ Dương ca nhi này đúng là nương thực sự rất thích, học hành tiến bộ, miệng cũng ngọt, mỗi lần nhìn thấy nương đều ân cần hỏi han, còn tri kỷ hơn cả nữ nhi, nương cũng cảm thấy đứa nhỏ này có duyên với nương, lần đầu tiên gặp nó đã thấy thích.”
“Phu quân cũng thường khen ngợi Dương ca nhi thông minh luôn có chí tiến thủ, người cũng biết nữ tế của người không dễ dàng khen ngợi người khác, có thể thấy Dương ca nhi thật sự khiến người ta yêu thích. Nghe phu quân nói Dương ca nhi có căn bản kém, dù sao ở trong trường tư có thể học được bao nhiêu chứ? Thế nhưng nó chịu cố gắng, mỗi ngày ở trong học đường trời chưa sáng đã đọc sách, ban đêm qua giờ Hợi mới ngủ, biết luồn cúi sau đó bước tới, là người có tiền đồ.” Lan Cúc cũng hi vọng nhà mẹ đẻ có thể có thêm một đệ đệ có bản lĩnh, tương lai các nàng cũng có chỗ dựa vào, bởi vậy thấy Chung Dực thích Úc Dương bèn không nhịn được nói tốt thay Úc Dương trước mặt Đại phu nhân.
Đại phu nhân nghe vậy vẻ mặt tươi cười, nói: “Nương cũng là hết lòng đối với đứa nhỏ đó, chịu cố gắng là tốt, tương lai sẽ có tiền đồ, tỷ muội các con còn phải dựa vào nó đấy.”
“Cho nên cũng không thể trách móc nhiều với Minh Yên. Dù sao bọn họ cũng là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, tiểu hài tử hục hặc khó chịu chờ trưởng thành rồi cũng sẽ qua, chỉ cần chúng ta đối đãi tốt với Dương ca nhi, trong lòng của nó sẽ biết ai tốt ai xấu.” Nói đến đây thì ngừng lại, Lan Cúc nhìn Đại phu nhân thăm dò hỏi: “Nếu chân Minh Yên không có gì đáng ngại thì vẫn nên để muội ấy đi cùng, về phần Lan Lăng… Nếu Lan Phương thích muội ấy thì cũng không ngại mang muội ấy theo, mặc dù có hơi nhiều người, nhưng cũng náo nhiệt không phải sao?”
Đại phu nhân vẫn không muốn để cho Lan Lăng đi, có chút do dự, đúng lúc này Tô ma ma tiến đến, sắc mặt có chút kỳ lạ, Đại phu nhân thấy thế lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô ma ma nhìn Đại phu nhân, lại nhìn Lan Cúc, lúc này mới nói: “Phu nhân, vừa rồi lão nô điều tra ở cửa ra vào, bên trong nơi sát ngưỡng cửa có vết dầu.”
Đại phu nhân và Lan Cúc đều sững sờ, Lan Cúc vội hỏi Tô ma ma: “Bà nói cái gì? Vết dầu? Là có ý gì?”
Tô ma ma cúi đầu trả lời: “Vết dầu kia sát trên mặt đất gần ngưỡng cửa, nếu chúng ta đi vào đương nhiên sẽ không đạp đến, chúng ta vừa vào cửa là nhấc chân bước lên phía trước, nhất định sẽ không dẫm lên vết dầu kia, cũng sẽ không bị ngã. Nhưng Thất tiểu thư là người nhút nhát, cũng có nhiều kính trọng với Đại phu nhân, mỗi lần vào cửa chân đều sẽ bước xuống gần cửa, lúc này mới bước từng bước đi lên phía trước, bước chân cũng nhỏ, lại cẩn thận, cho nên ngày hôm nay mới có thể bị ngã!”
Trong phòng im ắng, trên mặt Lan Cúc suy nghĩ sâu xa, Đại phu nhân tức tới mức suýt chút nữa ngất đi, một lúc sau mới quát: “Thật sự rất tốt, là ai có lá gan lớn dám động tay chân đến trong phòng của ta, thật đúng là vô pháp vô thiên! Tô ma ma, tra cho ta, nhất định phải tra ra manh mối cho ta! Cả một đám nô tài trong cái phòng này, còn để cho người ta động tay chân thì cần đến bọn chúng làm gì? Trước tiên đánh trực đêm, thủ vệ mười bản cho ta, sau đó lại tra hỏi!”
Đại phu nhân thật sự nổi giận, bao nhiêu năm chưa từng có người động thủ trên đầu bà. Mấy năm kia bà bị bà bà quản chế khắp nơi, chịu không ít khổ, bà hiểu được đạo lý làm dâu nhiều năm nhịn thành bà bà, cho nên quả thật cố gắng vượt qua. Bây giờ mình quản lí việc nhà, thế mà lại để xảy ra chuyện như vậy, bà có thể không nổi giận sao? Đây không phải rõ ràng khiến bà mất mặt xấu hổ sao?
Lan Cúc nhìn Đại phu nhân khuyên: “Nương, khoan hãy đừng tức giận, nương vừa đánh vừa phạt như thế, nếu chuyện này truyền ra ngoài còn tra thế nào được? Bớt giận trước đã, giao cho nữ nhi xử lý.”
Đại phu nhân vẫn tức giận, còn muốn nói gì đó thì Lan Cúc đã nói tiếp: “Nương, nương không tin con đúng không? Nương uống chén trà bình tĩnh lại đã, nữ nhi sẽ làm rõ chuyện này giúp nương.”
Đại phu nhân không muốn Lan Cúc mất mặt trước mặt nô tài, đành phải nén lửa giận gật đầu đồng ý.
Lúc này Lan Cúc mới nhìn Tô ma ma nói: “Tô ma ma, chuyện này có mấy người biết?”
Từ trước đến nay Tô ma ma không dám xem thường Lan Cúc, lúc chưa xuất giá lại giúp Đại phu nhân quản lý việc bếp núc nên thủ đoạn của nàng Tô ma ma đều biết, bởi vậy thận trọng trả lời: “Bẩm Nhị tiểu thư, chỉ có lão nô và Xuân Vũ biết, không còn ai biết nữa. Nếu không phải ngày thường Xuân Vũ cẩn thận, phát hiện Thất tiểu thư sau khi vào cửa kiểu gì cũng sẽ đặt chân sát ở ngưỡng cửa, nàng ấy cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ khi Thất tiểu thư ngã. Bởi vậy lúc này mới kéo lão nô cùng đi xem, sau đó mới phát hiện chỗ ngưỡng cửa có vết dầu.”
Lan Cúc gật đầu, nói: “Nếu chỉ có bà và Xuân Vũ biết vậy thì dễ làm rồi, Tô ma ma đi tra xem danh sách trực đêm tối hôm qua và sáng hôm nay, sau đó thẩm vấn riêng từng người, rồi xem xét lại xem có ai nói dối không, nếu như phát hiện ai nói dối thì trực tiếp bắt lại!”
Trong lòng Tô ma ma run lên, vội vàng gật đầu rồi lập tức đi làm. Sau khi Tô ma ma đi, Lan Cúc lại vội vàng an ủi Đại phu nhân đang tức giận.
Lúc này ở viện Trúc Ẩn, Minh Yên đang nằm trên giường, nghĩ kỹ lúc chân mình vừa bước vào thì phát giác không ổn, lúc chân đặt lên vị trí đó thì nghiêng người qua, cho nên lúc này mới không bị trật nặng, chỉ hơi sưng lên, cũng không ảnh hưởng việc đi lại, chẳng qua lúc đi lại sẽ chậm hơn thôi.
Có điều Minh Yên lại cảm thấy chuyện hôm nay thật sự kỳ lạ, khi mình bước lên đã cảm thấy dưới lòng bàn chân hơi trượt, trước kia chưa từng như vậy…
Cố tình trước một ngày đi đến vương phủ Vũ Ninh mình bị ngã trặt chân, đây thật đúng là khéo, mặc dù nói không khéo không thành sách[3], nhưng mà trùng hợp quá mức như vậy thì nhất định không phải là trùng hợp, nhất định trong chuyện này có mờ ám!
[3] Không khéo không thành sách: trùng hợp một cách kỳ lạ. Nguyên câu là “không khéo không thành sách, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới”.
Tuyết Hủy và Ký Dung nghe theo lời đại phu dùng khăn thấm nước lạnh xoa lên cổ chân Minh Yên, cảm giác lạnh buốt khiến Minh Yên cảm thấy dễ chịu.
“Đang yên đang lành tự dưng lại ngã, thật sự là gặp quỷ rồi.” Tuyết Hủy nhìn mắt cá chân của Minh Yên sưng lên thì có chút đau lòng nói.
Ký Dung trầm ổn nhìn Minh Yên nói: “Nô tỳ ra ngoài, một lát sẽ trở về.”
Minh Yên biết nàng ra ngoài đi nghe ngóng tin tức, khẽ gật đầu, nói: “Cẩn thận chút, không tìm hiểu được tin tức cũng không sao, đừng để mình bị chịu thiệt.”
Ký Dung gật đầu rời đi, Tuyết Hủy nhìn Minh Yên, đổi một cái khăn khác cho nàng, cắn môi nói: “Đợi lát nữa nô tỳ sẽ đến chỗ Xuân Vũ hỏi thăm, lúc này Đại tiểu thư đang ở chính viện không thể đi. Tính tình Đại tiểu thư vô cùng cẩn thận, chúng ta vẫn nên thận trọng chút. Chờ Đại tiểu thư trở về phủ, nô tỳ sẽ đi hỏi Xuân Vũ lần nữa, cùng lắm xem như nô tỳ lo lắng cho người thôi, không có gì đáng nghi.”
Minh Yên cười, nhìn Tuyết Hủy nói: “Tỷ xem xem thế nào rồi làm cũng được, vẫn là câu nói đó, đặt an toàn của các tỷ lên hàng đầu. Bị trật chân cũng tốt, như vậy sẽ không cần phải đi học phép tắc nữa, không phải sao?”
Tuyết Hủy nghe xong lời này không biết nên khóc hay nên cười, nhìn Minh Yên nói: “Thật là, nô tỳ vì người mà đau lòng cả buổi, không ngờ người lại cảm thấy không cần phải đi học phép tắc thì là còn có lời à?”
Minh Yên chỉ cười chứ không nói gì, thật ra nàng biết trong chuyện này cũng chỉ có hai người đáng nghi, một người là Lan Lăng, Lan Lăng vẫn luôn muốn đi đến vương phủ Vũ Ninh, đương nhiên sẽ dùng vô số chuyện để ngáng chân không cho mình đi, chén tổ yến buổi sáng ấy con thỏ uống còn chưa biết thế nào, lúc này mình lại bị trật chân… Nhưng dù sao cũng là phòng của Đại phu nhân, hẳn là Lan Lăng sẽ không có cơ hội động tay động chân ở trong phòng Đại phu nhân đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây Minh Yên cảm thấy khả năng Lan Lăng động tay chân vẫn nhỏ hơn, như vậy còn lại cũng chỉ có Lan Cúc và Lan Phương… Cũng không biết là ai trong hai người bọn họ? Cho tới nay Lan Phương đối với mình ngoài mặt thì rất thân mật, thực chất bên trong vẫn rất xa cách, nhưng Lan Phương cũng không phải đồ đần, Lan Lăng xinh đẹp mỹ lệ, nếu đi theo Lan Lăng đến vương phủ Vũ Ninh sẽ có sức uy hiếp lớn hơn mình, tỷ ta sẽ tự tìm rắc rối đến cho mình hay sao? Lan Cúc đã xuất giá, tỷ ta cần gì phải làm khó mình?
Đang nghĩ không ra manh mối, Liên Song hai tay bưng thuốc đã nấu xong đi vào, nhìn Minh Yên muốn nói lại thôi, dường như có lời gì đó muốn nói. Minh Yên nghĩ tới con thỏ kia, khẳng định có liên quan tới con thỏ!
Minh Yên nhận chén thuốc chậm rãi uống, nếu không phải cái này giúp lưu thông máu, tan máu bầm, tốt cho vết thương của mình thì Minh Yên cũng sẽ không tự làm khổ mình, Liên Song vội lấy hộp mứt hoa quả qua, Minh Yên bóc một miếng hoa hồng khô nuốt vào, lúc này trong miệng mới hết đắng, lại uống một ngụm nước trong, nhìn Tuyết Hủy nói: “Tỷ đi nghỉ một lát đi, ta đã tốt hơn nhiều rồi.”
Lúc này Tuyết Hủy mới bưng chậu đồng đi ra, sau khi Tuyết Hủy ra ngoài, Minh Yên mới hỏi Liên Song: “Nói đi, con thỏ kia thế nào?”
Liên Song không nghĩ tới thế mà Minh Yên lại nhìn ra ý của mình, vị Thất tiểu thư này hoàn toàn cũng không mềm yếu nhu nhược như vẻ bề ngoài, trong lúc nhất thời không biết trong lòng có tư vị gì, thế nhưng vẫn mở miệng nói: “Con thỏ kia từ khi uống chén tổ yến thì bắt đầu đau bụng đi ngoài, hiện tại chẳng có chút sức lực nào.”
Minh Yên gật đầu, trong lòng thở phào một cái, đây mới là thủ đoạn của Lan Lăng, đủ ngu dốt, người sáng suốt một chút sẽ biết đây là kiệt tác của tỷ ta! Nghĩ tới đây không nhịn được mà cười, nhìn Liên Song nói: “Có phải em đã sớm nghĩ tới bên trong chén tổ yến kia có vấn đề cho nên mới không cho ta uống đúng không?”
Liên Song sợ hãi cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói: “Trước kia nô tỳ từng không ít lần nhìn thấy người khác cũng hại người như thế, huống chi tiểu thư phải cùng Ngũ tiểu thư đến vương phủ Vũ Ninh, trước kia Tứ tiểu thư chưa từng quan tâm tới người, lần này đưa tổ yến tới, nô tỳ cảm thấy không có chuyện gì mà ân cần, nhất định có mưu đồ.”
Minh Yên nhìn Liên Song, không biết vì sao nàng lại dường như nhìn thấy bóng dáng của Hải Đường trên khuôn mặt kiên nghị của nàng ấy, trước kia Hải Đường cũng hay nói: “Tứ tiểu thư rất hám lợi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không công, tiểu thư cách xa nàng ta một chút… Tứ tiểu thư quá ích kỷ, sao có thể đẩy chuyện như vậy cho người… Tứ tiểu thư thật sự là quá ghê tởm, tiểu thư người cách xa nàng ta một chút, coi như nô tỳ van xin ngài…”
Hốc mắt Minh Yên chua xót, càng ngày càng cảm thấy Liên Song thân cận, cười nói: “Thật là làm khó cho em suy nghĩ chu toàn rồi, lần này em lập công lớn, chờ có cơ hội ta sẽ nói với mẫu thân thăng em làm nha hoàn nhất đẳng.”
“Đừng!” Liên Song đột nhiên lên tiếng ngăn cản, thần thái hốt hoảng nhìn Minh Yên.
Minh Yên cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn Liên Song hỏi: “Em sao vậy? Đây là chuyện tốt mà, chẳng lẽ em muốn làm nha hoàn nhị đẳng cả đời?”
Liên Song lắc đầu, cắn môi một lúc mới nói: “Đại phu nhân có lòng nghi ngờ rất nặng, nếu như người đề bạt nô tỳ, đoán chừng nô tỳ sẽ phải rời đi.”
Minh Yên chợt giật mình hoàn hồn, đúng rồi, nàng thế mà lại nhất thời hưng phấn quên mất kiêng kị của Đại phu nhân… Quả nhiên nha đầu Liên Song này có thể sử dụng, gật đầu nói: “Hiếm khi em vẫn có thể bình tĩnh như vậy, cũng được, em đi theo ta, sau này ta sẽ bù đắp cho em.”
Liên Song lắc đầu, nói: “Nô tỳ không muốn bù đắp gì cả, chỉ hi vọng tiểu thư bình an là tốt rồi, đừng giống chủ tử trước kia của nô tỳ, thiếu nữ tuổi xuân xanh lại tan thành mây khói…”
Nghe ra vẻ xót xa từ trong giọng nói của Liên Song, Minh Yên lại rất hiếu kì trước kia nàng ấy theo một chủ tử như thế nào, không nhịn được hỏi: “Liên Song, chủ tử trước kia của em hẳn là đối xử rất tốt với em?”
Liên Song ngẩng đầu lên, trong mắt chớp lóe ánh sáng, dịu dàng nói: “Tiểu thư là người tốt nhất, nàng ấy đối xử với nô tỳ, không đúng, là đối xử với tất cả các nha hoàn bên cạnh đều tốt như nhau, chưa từng coi chúng nô tỳ là nô tài thấp kém, lúc chúng nô tỳ bị người khác bắt nạt tiểu thư sẽ ra mặt vì chúng nô tỳ, lúc chúng nô tỳ sinh bệnh tiểu thư sẽ mời lang trung đến chữa bệnh cho chúng nô tỳ. Tiểu thư của chúng nô tỳ là tiểu thư xinh đẹp nhất trên đời này, nàng ấy có tấm lòng dịu dàng nhất nhưng lại có mồm miệng sắc bén nhất, nàng ấy luôn tùy tâm tuỳ ý mà sống, mặc dù là thứ nữ nhưng lão gia chúng nô tỳ lại thương yêu tiểu thư của chúng nô tỳ nhất, ngay cả hai tiểu thư con vợ cả do phu nhân sinh cũng không sánh nổi, tiểu thư của chúng nô tỳ thích cười nhất, chỉ tiếc người tốt luôn không sống được lâu, tiểu thư đã sớm bị bệnh qua đời.”
Minh Yên nghe xong vô cùng sững sờ, tiểu thư trong miệng Liên Song thật giống với mình ở kiếp trước, không khỏi gợi ra hứng thú của mình, lại hỏi: “Tiểu thư của em là người của gia đình nào? Ở đâu? Nghe em nói như vậy thật sự là một người tốt, chỉ tiếc không có duyên gặp một lần.”
Nghe Minh Yên nói, hai mắt Liên Song hiện lên vẻ bối rối, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, trả lời: “Tiểu thư trước kia của nô tỳ họ Trần, là người của trấn Hải Thủy ở phương Nam.”
Minh Yên gật đầu, nói: “Phương Nam? Thật sự là nơi rất xa, em phải rời xa quê hương tới đây không nhớ người thân sao?”
“Nô tỳ đã không còn người thân, cho nên sau khi tiểu thư qua đời mới bị bán đi, mặc dù bị bán tới phương Bắc nhưng gặp được người thiện tâm như tiểu thư, nô tỳ cũng là có phúc lớn.” Liên Song thật lòng cười nói.
Minh Yên lại thở dài trong lòng, các em gặp gỡ ta là có phúc, thế nhưng không biết đám người Hải Đường có phúc gặp được một chủ tử tốt hay không. Đời này kiếp này cho dù phải dùng bất cứ cách gì, Minh Yên thề nhất định phải tìm mấy người Hải Đường trở về.
Cảnh ngộ của Liên Song thật sự rất giống với đám người Hải Đường, Minh Yên vốn day dứt đối với bọn Hải Đường, bởi vậy đối đãi với Liên Song càng tốt hơn, lúc này nhìn nàng ấy nói: “Sau này em cứ an tâm ở đây làm việc, ngày nào ta còn thì nhất định em sẽ còn, hãy quên chuyện trước kia đi, con đường sau này còn rất dài.”
“Cám ơn tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ làm việc thật tốt.” Liên Song kích động nói, ánh mắt nhìn Minh Yên tràn đầy cảm kích, nhưng trong lòng lại thở dài, chuyện trước kia bất luận thế nào cũng không thể quên được, chỉ cần có cơ hội… có cơ hội nàng nhất định sẽ thay tiểu thư báo thù!
*
Lan Lăng ngồi trong phòng tinh thần có chút không tập trung, trên mặt mang vẻ u sầu, Thư Điệp nhìn dáng vẻ này của Lan Lăng, tò mò hỏi: “Tiểu thư, người còn lo âu chuyện gì? Thất tiểu thư bị trặc chân nhất định ngày mai không thể đi, vậy chỉ còn người đi với Ngũ tiểu thư, sao còn không vui vậy?”
Lan Lăng nhìn Thư Điệp cả giận nói: “Em thì biết cái gì! Nha đầu Minh Yên kia bị trặc chân mới không thể đi, nhưng không nghe nói nó bị đau bụng đi ngoài, nghĩa là chén tổ yến ta đưa nó không có uống, có thể không lo lắng sao?”
Nghe thấy Lan Lăng lo lắng cái này, Thư Điệp cười nói: “Vậy thì người không cần lo lắng, lúc chiều nô tỳ có nghe được tin tức, nghe nói Liên Song ở viện Trúc Ẩn bị tiêu chảy, chắc là Thất tiểu thư thưởng tổ yến cho nàng ta uống. Huống chi cái hộp đựng và cái chén chúng ta đều lấy về, cho dù muốn tra cũng không thể tra ra chúng ta được, ai biết một tiểu nha hoàn ăn đồ gì không sạch sẽ chứ.”
Lan Lăng nghe vậy lúc này mới yên lòng lại, sau đó lại lại lo lắng nói: “Minh Yên đang yên đang lành sao lại ngã được? Em đi thăm dò chút xem, đừng để giống như chuyện kia, đến cuối cùng để ta phải gánh tội!”
Lúc này Thư Điệp mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, thận trọng gật đầu, nói: “Nô tỳ sẽ đi ngay, chẳng lẽ tiểu thư đã nghi ngờ ai rồi?”
Trong mắt Lan Lăng lóe lên vẻ âm u, cắn răng nói: “Cho dù không phải nó, cũng phải để người ta biết là nó! Hơn nữa phải làm lớn chuyện lên, nếu không làm thì người thế tội sẽ lại là ta!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");