Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên vẫn nghe theo lời của Bạch Hinh, cười giải thích vấn đề sắp xếp cho Thiên Hương và Hồng Tụ, Minh Yên nhìn lão Vương phi cười nói: “Tổ mẫu, người là do tiểu Vương gia cứu về, nghe nói là thị nữ từng hầu hạ nhà mẹ đẻ của con cho nên dẫn về gặp con. Sau đó con hỏi ra mới biết là từng hầu hạ Lục tỷ tỷ khi còn sống, con nghĩ gặp được cũng là duyên phận nên giữ người lại. Mặc dù vương phủ nhà lớn nghiệp lớn, nhưng không có quy củ sao thành được vuông tròn, cho nên phần lệ của hai nha hoàn kia sẽ trích từ bạc nguyệt lệ[1] của con, sẽ không tăng thêm gánh nặng cho vương phủ, cũng không muốn để hai vị Trắc mẫu phi khó xử.”
[1] Nguyệt lệ: tiền tiêu hàng tháng.
Minh Yên lập tức chặn lời của Nhị thiếu phu nhân lại, Nhị thiếu phu nhân gây khó dễ chẳng qua là mượn quy tắc nhân công của Vô Vi Cư, không thể vượt quá số người quy định. Nhưng nếu Minh Yên tự mình vá lại lỗ thủng kia thì ai cũng không nói ra lời phản đối được.
Nhị thiếu phu nhân hậm hực, trong lòng tức giận bốc lửa ngùn ngụt, rồi lại nói không ra lời phản bác, đành buồn bực một mình.
Lúc này Mục Trắc phi không muốn làm khó Minh Yên, trừng mắt nhìn Nhị thiếu phu nhân một cái, ngại nàng ta lắm mồm. Kình địch trước mắt của bà ta chính là Tần Trắc phi, cái đồ ngu xuẩn kia không biết muốn làm gì nữa!
Tần Trắc phi nghe thấy lời của Minh Yên thì nhìn lão Vương phi nói: “Úc Trắc phi thật sự biết lí lẽ, khó trách mẫu phi yêu thích nàng ấy như thế.” Đọc Full Tại mTruyen.net
Lão Vương phi nhìn Minh Yên cười ha ha, nói: “Đúng vậy, hài tử Minh Yên này làm việc thỏa đáng lại tỉ mỉ, rất hiếm thấy.”
Tần Trắc phi hé miệng cười một tiếng, nói: “Vâng, thiếp thân nhìn cũng thấy thích. Nhưng có chuyện vẫn phải hỏi mẫu phu, hi vọng mẫu phi chỉ điểm cho ạ.”
Minh Yên biết ngay Tần Trắc phi không thể không ra tay, chẳng qua đang đợi thời cơ mà thôi, hôm nay Nhị thiếu phu nhân đánh trận đầu, mình cũng đã giải thích, bà ta dễ dàng tìm ra kẽ hở trong lời nói của mình rồi xuống tay. Chỉ có điều Minh Yên không biết Tần Trắc phi sẽ xuống tay từ đâu, thật sự rất hiếu kỳ.
Hiển nhiên lão Vương phi cũng bất ngờ, nhìn Tần Trắc phi nói: “Uyển Nghi, con có chỗ nào không hiểu, nói nghe xem, ta tò mò lắm đấy.”
Tần Trắc phi nở một nụ cười thản nhiên, có chút khó khăn nói: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, vừa rồi Úc Trắc phi giải thích cũng rất rõ, có điều Úc Trắc phi nói cũng đúng, quốc có quốc pháp gia có gia quy, trong vương phủ mỗi một viện nếu ai cũng muốn bỏ tiền túi của mình ra nuôi một hai nô tài, nguyệt lệ bạc xem như thôi, nhưng xiêm y một năm bốn mùa, chi phí ăn mặc ngày thường, khen thưởng ngày lễ, những cái này phải tính như thế nào? Những người này là người ngoài biên chế của vương phủ, nếu có tranh chấp với hạ nhân trong vương phủ thì nên xử trí như thế nào? Thời gian ngắn thì không sao, nhưng thời gian dài khó tránh khỏi va chạm mâu thuẫn, hạ nhân tranh cãi nhau, giữa các chủ tử cũng sẽ có hiềm khích, những chuyện này không thể không lo được, có lẽ là do con lo lắng quá.”
Minh Yên hơi ngẩn ra, lập tức hiểu rõ ý của Tần Trắc phi, nếu Hồng Tụ và Thiên Hương là người ngoài biên chế của vương phủ, nếu xảy ra chuyện gì nàng chỉ là một Trắc phi không tiện xử lý, dù sao các nàng ấy cũng không cầm nguyệt lệ của vương phủ, không quản thúc được, Tần Trắc phi sợ sau này mình lợi dụng Hồng Tụ và Thiên Hương làm ra chuyện gây bất lợi cho bà ta. Người này suy nghĩ lâu dài thật, chuyện gì cũng kỹ càng, ngay cả cớ như vậy cũng lấy ra được.
Tần Trắc phi này cực kỳ thông minh, nếu mình nói sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng chỉ cần Tần Trắc phi sai người cố tình tìm Hồng Tụ và Thiên Hương gây chuyện, vậy không phải rất dễ xảy ra va chạm à? Mình bảo đảm ở trước mặt lão Vương phi sẽ biến thành trò hề ngay, nếu mình đồng ý với lời của Tần Trắc phi vậy không khác nào là nhận thua, giao thủ sẽ rơi vào thế hạ phong, Minh Yên cũng không nuốt trôi cục tức này.
Nghĩ tới đây thì nhìn lão Vương phi cười nói: “Trắc mẫu phi nói cũng có đạo lý, giữa người với người xảy ra va chạm nào tránh được? Suy cho cùng vẫn là tổ mẫu hỏa nhãn như đuốc, Mục Trắc mẫu phi quản gia mấy năm nay cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, vẫn là Tần Trắc mẫu phi suy nghĩ chu toàn.”
Mục Trắc phi nghe Minh Yên nói thế, trong lòng hơi cân nhắc, lập tức có chủ ý, cười nói: “Hạ nhân tranh cãi là điều không thể tránh được, chẳng lẽ Úc Trắc phi tự mình bỏ bạc ra để dàn xếp vấn đề khó khăn này thay tiểu Vương gia là sai hay sao? Chẳng lẽ không có hai nha hoàn này, đám hạ nhân trong vương phủ không cãi nhau à? Ta quản gia nhiều năm như vậy, trói buộc đám hạ nhân cũng không chỉ dựa vào những cái này, cái cần chính là phép tắc, nếu hai nha hoàn kia phạm lỗi sai, vậy sẽ do Úc Trắc phi trực tiếp can thiệp, Tần tỷ tỷ cứ nói thẳng với Úc Trắc phi là được rồi, Úc Trắc phi sẽ tự trừng phạt, cần gì phải phí công như vậy? Không phải ta nói chứ, Tần tỷ tỷ thật sự lo lắng hơi quá rồi.”
Là người thông minh lúc này nên biết hợp tác với mình, cuối cùng Minh Yên đã xác định rõ, việc Tần Trắc phi phục chức hoàn toàn kích thích vũ trụ nhỏ mà Mục Trắc phi cất giấu, năng lực này, sức chiến đấu này trực tiếp tăng vọt, thật sự đáng mừng, như vậy hai người giằng co mới có náo nhiệt để xem, nếu một nhà Tần Trắc phi độc đại, còn náo nhiệt gì nữa.
Lão Vương phi nhìn Tần Trắc phi một cái, cười nói: “Con thật đúng là nhạy bén.”
“Mẫu phi từng nói một câu rất hay, ngọc không mài giũa không dùng được, con người sau này muốn tốt thì phải mài giũa mới được, có Tần tỷ tỷ dạy bảo, nếu con còn không tiến bộ thì thật có lỗi quá rồi.”
Tần Trắc phi cười một tiếng, lão Vương phi nghe vậy cũng cười rộ lên, nhìn Mục Trắc phi thuận mắt hơn một chút, chỉ cần cái nhà này không phân tán thì là chuyện tốt.
“Chuyện cứ định vậy đi, Minh Yên tự mình xuất bạc đúng là hiếm thấy, cứ quyết định như vậy đã.” Lão Vương phi cho ra kết luận, mọi người vội vàng hùa theo, lại tán gẫu vài câu rồi từng người lui xuống.
Ra khỏi viện Thúy Ninh, Minh Yên cố ý đợi Mục Trắc phi, nhìn bà ta cười nói: “Hôm nay cảm ơn Trắc mẫu phi bênh vực lẽ phải, Minh Yên cảm ơn người.”
Vẻ mặt Mục Trắc phi hơi mất tự nhiên, nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, xem như ta trả lại ân tình ngày đó, ngày đó ngươi nói giúp ta, sau này chúng ta không ai nợ ai.”
Nhìn bóng lưng đi xa của Mục Trắc phi, Minh Yên cười nhẹ một tiếng, kiều quy kiều, lộ quy lộ[2], người này còn biết trả ân tình thì cũng coi như không quá tuyệt tình.
[2] Kiều quy kiều, lộ quy lộ: một câu thành ngữ, tiếng lóng địa phương thường dùng, đại ý là phân chia hai sự việc tách bạch không liên quan.
“Chủ tử, ngày mai là ngày Ngũ tiểu thư xuất giá, người có đi không?” Liên Song nhìn Minh Yên hỏi, vươn tay vịn nàng chậm rãi đi về phía Vô Vi Cư. Đọc Full Tại mTruyen.net
Minh Yên nhíu mày, vốn muốn ngày mai dẫn Hồng Tụ và Thiên Hương trở về, nhưng lại sợ mình quá nóng vội mà hỏng việc, suy nghĩ một lát thì nói: “Quà cưới đã tặng rồi, ta không đi, nhưng đợi đến lúc Lan Phương lại mặt thì sẽ trở về, chủ tớ chúng ta cùng nhau trở về!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");