Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mưu tính nhiều năm, cuối cùng Lan Phương cũng gả ra ngoài, mặc dù gả vào phủ Nam Dương Hầu không phải cực kỳ như ý nguyện, nhưng cũng xem như tốt hơn Lan Cúc, Úc Minh Yên chỉ là một Trắc phi, mà mình dù sao cũng là Chính thê, nghĩ tới đây mặt mày Lan Phương phát sáng lên.
Toàn phúc phu nhân chải đầu cho nàng ta, mang mũ phượng, nhìn khuôn mặt kiều diễm trong gương, Lan Phương có lòng tin nàng ta nhất định sẽ có được trái tim của Tống Thanh Bình. Không phải lúc đó nam nhân này vì mình mà chống lại mẫu thân của hắn ta hay sao? Ít nhất nam nhân này coi như có chút thật lòng với mình nhỉ?
Nghe thấy tiếng pháo nổ ở bên ngoài, Lan Phương thấy một khăn hồng phủ xuống, cõng nàng ta ra cửa vẫn là nhi tử của Tam phu nhân, Dương ca vẫn còn quá nhỏ, không cõng được nàng ta.
Nhớ tới hốc mắt ẩm ướt của mẫu thân, Lan Phương lại cảm thấy chua xót, đã nhiều năm rồi, rốt cuộc trong mắt bà ta đã có mình, nhưng mình cũng đã xuất giá rồi, đã không cần nữa…
Lan Phương cách khăn cưới không thấy được mặt của Tống Thanh Bình, chỉ nhìn thấy y sam đỏ rực của hắn ta ở dưới khăn cưới, khiến lòng người không nhịn được mà nóng lên. Lên kiệu hoa, lại nghe thấy tiếng pháo vang lên, sau đó cỗ kiệu được nâng lên, lảo đảo lắc lư đi về phía trước.
Lan Phương có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở xung quanh truyền tới, mặc dù không nghe rõ là đang nói gì, nhưng nàng ta nghĩ ở nơi này nhất định có rất nhiều người, có rất nhiều người nhìn thấy nàng ta xuất giá, nàng ta rất vui vẻ, lòng hư vinh đầy thoả mãn, tình cảnh của nàng không hề thua Úc Minh Yên, không hề thua Lan Cúc!
Không bao lâu kiệu hoa ngừng lại, ngay sau đó tiếng pháo lại vang lên, tiếp tục là một cái chân to đá bung cửa kiệu, một đoạn lụa đỏ thẫm nhét vào trong tay Lan Phương, tiếp đó có người kéo nàng ta xuống kiệu, đi qua yên ngựa, đạp vào chậu than, sau khi triều bái ba tiếng thì được đưa vào động phòng.
Lan Phương cho rằng bên trong động phòng sẽ rất náo nhiệt, ai biết lại lạnh lẽo vắng ngắt, chỉ có một bà hỉ hô Tống Thanh Bình vén khăn cưới của nàng lên, Tống Thanh Bình muốn nói gì đó, bà hỉ kia lại đẩy Tống Thanh Bình đi ra ngoài, miệng nói: “Tiểu Hầu gia, phu nhân nói rồi, người mau chóng đến tiền viện đón khách đi, ở đây cứ giao cho lão nô.”
Tống Thanh Bình cười hì hì, nhìn Lan Phương nói: “Mẫu thân không thích có người náo loạn trong động phòng, bởi vậy không ai đi tới, nàng nghỉ một lát trước, ta sẽ trở lại.”
Sắc mặt Lan Phương tái nhợt, muốn gọi Tống Thanh Bình lại thì thấy hắn đã đi rồi, thật ra nàng muốn nói bọn họ vẫn chưa uống rượu hợp cẩn… Đọc Full Tại mTruyen.net
Nha hoàn của Lan Phương vẫn chưa đi vào, bà tử kia quan sát Lan Phương, trên mặt mang vẻ khinh thường, nói: “Đại phu nhân an tâm chờ đợi nhé, phu nhân nói vào hầu phủ phải giữ phép tắc, hầu phủ không giống như nhà của tiểu quan tam phẩm tứ phẩm, nơi này rất nhiều phép tắc, ngày mai Đại phu nhân phải làm xong hết bổn phận của tức phụ, không thể rối loạn phép tắc được!”
Lan Phương nào nghĩ tới đêm động phòng của mình lại bị Nam Dương Hầu phu nhân sai một bà tử tới giáo huấn mình, nhất thời có hơi không vui, nói: “Đương nhiên ta hiểu.”
Bà tử kia nhìn vẻ mặt Lan Phương, nghiêm trang nói: “Đại phu nhân cũng là người thông minh, nên biết làm như thế nào, lão nô không nói nhiều nữa, người nghỉ ngơi cho khỏe.”
Sau khi bà tử kia lui xuống, Lan Phương gần như tức đến mức méo cả miệng, tại sao lại như vậy? Đám cẩu nô tài kia, mắt chó nhìn người thấp chứ gì!
Lúc này Thi Đào và Thư Điệp đẩy cửa đi vào, trong lòng Lan Phương đang có lửa, định mở miệng răn dạy các nàng ta sao đến chậm như vậy khiến nàng ta chịu ủy khuất, nhưng vừa mới nhìn một cái thì giật mình, hỏi: “Hai em sao thế?”
Thì ra trên mặt Thi Đào Thư Điệp đều có một dấu tay đỏ ửng, khó trách Lan Phương kinh ngạc.
“Không, không có gì, tiểu thư đừng giận, là nô tỳ đi đứng không cẩn thận đụng phải ma ma quản sự cho nên mới bị phạt, sau này chúng nô tỳ sẽ chú ý.” Thi Đào không muốn khiến Lan Phương ngột ngạt trong đêm tân hôn, lúc này mới nói dối.
Lan Phương thông minh như thế, sao lại không nghĩ ra chuyện ở nơi này, nếu không phải có người dặn dò, ai dám động vào nha hoàn của tân nương? Răn dạy mình còn chưa đủ, còn đánh nha hoàn thiếp thân của mình, Lan Phương thật sự cảm nhận được hàm ý của bốn chữ bà bà ác độc rồi, đều trách mình quá khinh địch, chỉ là nàng ta không có nghe nói bà bà sẽ làm khó tức phụ trong đêm tân hôn, dù có muốn lặp phép tắc cũng phải qua ba ngày lại mặt chứ?
Lan Phương còn muốn thừa dịp ba ngày nay xây dựng tốt mối quan hệ với Tống Thanh Bình, sau này cũng có tư cách đối đầu với Nam Dương Hầu phu nhân, nhưng bây giờ Lan Phương đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ rồi, bà bà của mình vốn chẳng phải là người thường, suy nghĩ của bà ta cũng không giống với người khác, mình phải làm sao đây?
Nghĩ tới đây có hơi mệt mỏi, vươn tay lấy mũ phượng xuống, Thi Đào và Thư Điệp vội vàng đi qua giúp đỡ, Lan Phương nói: “Thư Điệp, em đi lấy nước ấm đến đây, ta muốn tắm rửa thay y sam.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Thư Điệp lập tức rời đi.
Lan Phương để Thi Đào xõa tóc của mình ra, lại lấy y sam đã chuẩn bị từ sớm thay cho nàng ta, nhưng chờ mỏi mòn cũng không thấy Thư Điệp trở về, Lan Phương hơi giận, nói: “Đi lấy nước cũng chậm như vậy, em đi xem xem.”
Thi Đào không dám nói gì, lập tức rời đi, qua một lúc lâu, Thi Đào trở về, khuôn mặt uất ức, nhìn Lan Phương nói: “Thư Điệp đang phòng bếp chờ nước nóng, người ở phòng bếp nói, phải lo cho khách ở tiền viện trước, nhất thời không có ai nấu nước cho người, để người đợi một lát, Thư Điệp đợi ở phòng bếp có nước thì sẽ về ngay.”
Mặt Lan Phương xanh mét, cười lạnh nói: “Tốt, thật sự tốt, thật sự là một nơi tốt, chờ xem, ta muốn xem khi nào thì có nước nóng.”
Chủ tớ Lan Phương cứ thế mà đợi, đợi đến nữa đêm mới đưa nước tới, nhưng Lan Phương không muốn nước ấm, mà là nước ấm nóng, nha hoàn nhóm lửa đưa nước tới cũng không mấy kiên nhẫn, lẩm bẩm chỉ gà mắng chó, Lan Phương tức không chịu nổi, Thi Đào muốn tiến lên thì bị Lan Phương kéo lại, nói: “Các nàng ta muốn nắm thóp của em, em muốn tự mình dâng lên à?”
Thi Đào cố nén nước mắt, nức nở nói: “Chưa từng thấy ai bắt nạt người khác như vậy, tốt xấu gì người cũng là Đại phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể để đám tiểu nhân này làm nhục chứ, ngay cả một nha hoàn nhóm lửa cũng có thể chỉ gà mắng chó như vậy, cuộc sống sau này phải sống như thế nào đây?”
Lan Phương nắm chặt mười ngón tay, sắc mặt xanh đen, hồi lâu mới lên tiếng: “Em đi xem, đã trễ thế này sao Thế Tử gia còn chưa trở lại?”
Thi Đào vừa định đáp thì nghe thấy ở ngoài cửa truyền đến một tiếng cười duyên, nói: “Ôi, người đừng chờ, Thế Tử gia đã được Thập Tam di nương dìu trở về phòng của nàng ta rồi, người vẫn nên đi nghỉ sớm một chút đi.”
Lan Phương nhìn xem nử tử kia hỏi: “Cô là ai?” Đọc Full Tại mTruyen.net
Nàng kia cười quyến rũ, đôi mắt to lăn tăn sóng nước, nhìn Lan Phương nói: “Ta là Thập Nhị di nương của tiểu Hầu gia, nô gia tên Mị Nhi.”
Mặc dù biết Tống Thanh Bình nhiều thị thiếp, nhưng dù thế nào Lan Phương cũng không ngờ đêm tân hôn của mình lại vắng lặng như thế, một Thập Tam di nương nữa đường cướp mất trượng phu mới cưới của mình đi, một Thập Nhị di nương đến cửa mỉa mai, vậy mười một người còn lại đâu?
Nghĩ tới đây Lan Phương lại cảm thấy lồng ngực hết sức khó chịu, cuộc sống như vậy thật sự khiến người ta khó mà chịu được. Lan Phương biết nếu không có Hầu phu nhân cho phép, những người này sao dám khiêu khích mình như vậy, còn không phải có người làm chỗ dựa sau lưng à? Mặc dù biết Nam Dương Hầu phu nhân rất ghét mình, nhưng Lan Phương không ngờ bà ta lại không nể mặt mũi như vậy, đêm tân hôn của mình đã ra tay phá rối, lại thấy Thập Nhị di nương trước mắt thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy, mà Thập Tam di nương có thể cướp Tống Thanh Bình đi lại là nhân vật như thế nào?
Tống Thanh Bình nên biết đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của mình, nhưng vẫn đi theo Thập Tam di nương… đủ thấy nữ nhân này có địa vị không bình thường ở trong lòng hắn ta!
Đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, môi hồng mím chặt, sau khi Lan Phương cân nhắc một phen thì nhìn Thập Nhị di nương nói: “Trời không còn sớm, ta phải nghỉ ngơi rồi, muội muội về trước đi, ngày mai sẽ gặp lại.”
Thập Nhị di nương hơi ngẩn ra, không ngờ vị Đại phu nhân này lại nhịn được cơn tức như thế, nhưng nàng ta cũng nhìn quen sóng gió, lúc này cười nói: “Vậy không quấy rầy tỷ tỷ nữa, nhưng mà, tỷ tỷ vẫn không nên coi thường Thập Tam di nương kia, đây chính là người Thế tử đặt trên đầu quả tim đấy, chưa từng nghe nói có thiếp thất nào dám cướp tân lang quan của Đích thê chính phòng ở trong đêm tân hôn, sau này ấy à, sẽ không biết làm ra những chuyện gì nữa đâu.” Nói đến đây thì hơi ngừng lại, nhìn Lan Phương nói thêm: “Chuyện Hầu phu nhân không thích tỷ tỷ cả phủ đều biết, con đường sau này của người à, cẩn thận một chút.”
Thập Nhị di nương có thân hình như rắn nước thướt tha bỏ đi, Lan Phương ngã ngồi xuống mép giường, bình tĩnh vừa mới dựng lên lập tức sập xuống, ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, Thi Đào và Thư Điệp không nhịn được rơi lệ, nói: “Cho dù thế nào cũng phải nói với phu nhân một tiếng, chẳng lẽ để tiểu thư đích xuất của chúng ta chịu nhục như vậy? Chưa từng nghe nói tiểu thiếp sẽ cướp tân lang trong đêm tân hôn, nếu không có chỗ dựa, cho nàng ta thêm lá gan nàng ta cũng không dám.”
“Đúng vậy đó, tiểu thư, sáng mai nô tỳ trở về Úc phủ, nói lại tất cả mọi chuyện cho phu nhân nghe, đâu thể cứ tức giận chịu thiệt như vậy, nếu không có ai làm chủ cho người thì sau này còn không phải bị người ta giẫm vào trong bùn à?”
Nghe hai nha hoàn nói chuyện, vẻ mặt Lan Phương từ từ bình tĩnh lại, chầm chậm nói: “Em có thể tố cáo một lần nhưng có thể tố cáo cả đời không? Hiện nay ta đã gả vào phủ Nam Dương Hầu thì chính là người ở đây rồi, nếu mình không có bản lĩnh bị người ta bắt nạt đến chết cũng đáng đời, các nàng ta dám bắt nạt ta như vậy, ta cũng tuyệt đối không để cho các nàng ta sống tốt đâu.”
Lan Phương đứng dậy đi vào tịnh phòng, nước vừa rồi vẫn còn chút ấm nay đã lạnh ngắt, trời đông rét lạnh sao tắm được?
Lan Phương nghiến răng, cởi xiêm y của mình ra, Thi Đào và Thư Điệp kéo nàng ta lại, vội la lên: “Tiểu thư, người làm gì vậy? Nước này đã lạnh lắm rồi, không thể dùng, nếu người dùng nước lạnh để tắm sẽ xảy ra án mạng đó…”
Lan Phương hé miệng cười, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, chầm chậm nói: “Ba ngày lại mặt, nếu ta sinh bệnh không về được thì sẽ như thế nào?”
Vừa dứt lời, Lan Phương cắn răng bước vào trong bồn tắm, nước lạnh thấu xương suýt chút nữa khiến nàng ta không thở nổi, sắc mặt lập tức trở nên tím tái, Lan Phương run rẩy nói: “Nhớ, chờ ta lên giường sốt cao, các em chạy ra giữa sân hô to tìm người, quậy lớn chuyện lên, càng lớn càng tốt…”
***
Minh Yên càng ngày càng thích ngủ, mỗi ngày có hơn một nữa thời gian là dành để ngủ, sau khi lão Vương phi nghe thấy thế thì miễn cho nàng đến thỉnh an mỗi ngày, Minh Yên vốn không muốn, lão Vương phi lại nói: Phép tắc không phải nhất thời, đợi con sinh hài tử xong, nếu có một ngày con không tới thỉnh an ta sẽ tức giận, lúc này Minh Yên mới thôi. Có mệnh lệnh này, buổi sáng Minh Yên không ngủ đến mặt trời lên cao thì không dậy nổi, có lúc Chu Hạo Khiên hạ triều rồi, về lại phòng vén rèm lên nhìn, tiểu thê tử của mình vẫn đang say giấc.
Hỏi Bạch Hinh có dùng bữa sáng chưa? Bạch Hinh lắc đầu nói: “Vẫn chưa, có gọi thế nào cũng không tỉnh, chủ tử càng ngày càng lười biếng rồi.”
Ngày hôm đó, Chu Hạo Khiên hạ triều, trong tay mang theo hai bọc bánh gói lá sen, ở xa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt, vào Vô Vi Cư thì đưa một bọc cho Bạch Hinh, cười nói: “Ngươi mang qua cho tổ mẫu.” Bạch Hinh cười đáp rời đi, chân giò kho tàu của Thu Diệp Cư nổi tiếng gần xa, lão Vương phi cực kỳ thích ăn.
Vào cửa thì nhìn thấy Liên Song bưng chậu đồng đang đi ra ngoài, Liên Song thấy Chu Hạo Khiên đi vào thì vội vàng khom mình hành lễ, Chu Hạo Khiên nhìn chậu đồng hỏi: “Đổi nước mấy lần rồi?”
Liên Song bất đắc dĩ nói: “Bẩm tiểu Vương gia, lần thứ ba rồi, nô tỳ đã gọi rất nhiều lần nhưng có gọi thế nào chủ tử đều nhắm mắt bịt tai, đành phải đổi nước rửa mặt liên tục.”
Chu Hạo Khiên nghe xong thì bước nhanh đi vào, đặt chân giò ở trên bàn, cởi bỏ áo lông cáo trên người xuống, lúc này mới đi vào phòng ngủ.
Màn che rủ xuống, trong phòng mờ tối, màn vẫn chưa được vén lên, Chu Hạo Khiên vươn tay vén màn lên treo lên móc câu bạc thì nhìn thấy Minh Yên đang ôm chăn gấm ngủ say, mái tóc đen nhánh tán lạc ở trên gối, bởi vì thời gian gần đây ăn uống tốt, cánh tay vốn mảnh nhỏ đã mập lên một chút, một nữa cánh tay đặt ở ngoài hiện lên ánh sáng hồng nhạt.
Chu Hạo Khiên vươn tay đỡ Minh Yên dậy, nói: “Nàng vẫn không dậy nổi à? Đã là giờ nào rồi? Ngủ cả ngày như vậy sao được, một chút sức sống cũng không có.”
Thật ra Minh Yên ngủ cũng không sâu, lời của Chu Hạo Khiên lọt vào trong lỗ tai, bất đắc dĩ nói: “Sao chàng trách ta? Lúc nào cũng mệt mỏi chết đi được, có trách thì trách mấy tiểu tử trong bụng đây này, mấy hôm trước còn đỡ, mấy ngày nay càng quậy hơn, cũng chẳng biết tại sao lại chẳng có tinh thần, lúc nào cũng muốn ngủ.”
Minh Yên nép vào trong ngực Chu Hạo Khiên, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói, hương thơm trên người Minh Yên lập tức bao vây lấy Chu Hạo Khiên, khiến hô hấp của hắn căng thẳng lên, hành động như vậy lúc sáng sớm thật sự khiến người ta muốn phạm tội, nhưng ngẫm lại gần đây Minh Yên rất thích ăn chân giò, nên đè nén suy nghĩ nào đó ở trong lòng lại, hắn bế Minh Yên lên để nàng ngồi ngay ngắn xong rồi mới nói: “Rời giường ăn gì đi đã, ta có tin tức tốt nói cho nàng nghe, ắt hẳn nàng sẽ rất thích nghe.”
Minh Yên nghe thấy có tin tức tốt, chậm rãi mở to mắt, lẩm bẩm nói: “Lúc này có tin tức gì tốt chứ…”
“Nàng không muốn biết Úc Lan Phương sống ở phủ Nam Dương Hầu như thế nào sao?” Chu Hạo Khiên cười gian trá, từ từ dụ dỗ, quả nhiên ánh mắt Minh Yên lập tức sáng lên, trong nháy mắt tỉnh táo hẳn lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");