Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bầu trời đen nhánh rốt cuộc cũng lộ ra tia sáng, đè ép khí lạnh xuống, đám người hầu đều bận rộn từ sớm, vẩy nước quét sân, dọn dẹp đồ đạc, trong phòng bếp cũng đang cháy lửa, trong lúc nhất thời cả Vô Vi Cư dù người đến người đi nhưng không hề có chút tiếng động nào, thời gian gần đây mặc dù Minh Yên rất thích ngủ nhưng cũng không thích ồn ào, cho nên tất cả mọi người rất cẩn thận, dù không có ai trói buộc nhưng đều biết nên làm gì thì làm, kể từ khi Minh Yên vào Vô Vi Cư, toàn bộ người hầu trong nhà ngoài sân, nhà ai có chuyện gì chỉ cần nàng biết được thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chủ tử nhân từ, làm nô tài cực kỳ bán mạng.
Bạch Hinh đến sớm, yên lặng chào hỏi mọi người rồi đi đến phòng bếp, ngửi thấy mùi cơm chín nồng đậm thì mỉm cười, không tiến vào mà xoay người đi đến chính phòng.
Tiểu Vương gia đã vào triều sớm, Minh Yên vẫn đang ngủ, bởi vì hôm nay phải về Úc phủ, tối qua Minh Yên đã dặn dò Bạch Hinh phải gọi nàng thức dậy sớm, vừa vào cửa thì nhìn thấy đám người Hồng Tụ đã bận rộn ở trong phòng rồi, nước rửa mặt nóng ấm đã chuẩn bị xong, xiêm y, vớ giày, trang sức mặc cho sáng nay cũng đã chuẩn bị đầy đủ, trong lòng Bạch Hinh càng kỳ quái, màu sắc hoa văn mấy nha hoàn này chọn đều là kiểu chủ tử thích, sao các nàng ấy biết được? Chẳng lẽ Liên Song nói cho các nàng ấy biết?
“Dậy sớm vậy à?” Bạch Hinh cười chào hỏi mấy người.
Hồng Tụ và Thiên Hương cười nói: “Bọn muội là người thô kệch, đã quen hầu hạ cuộc sống sinh hoạt của người khác, đến giờ thì thức dậy thôi.”
Bạch Hinh biết mấy năm nay các nàng ấy lưu lạc ở bên ngoài chắc chắn chịu không ít khổ, nghe thấy các nàng ấy nói vậy thì cười nói: “Sau này cứ ở đây là được, chủ tử là người rất hiền lành, cuộc sống của hai người sẽ không giống trước kia nữa.”
Hồng Tụ và Thiên Hương từng nghe Liên Song kể, Bạch Hinh là người tiểu Vương gia cực kỳ tín nhiệm, cũng rất trung thành với Minh Yên, biết nàng ấy mặc dù là nha hoàn nhưng cũng là quản sự trong viện này, trong viện người khác đều là ma ma quản sự, Vô Vi Cư thì không, mọi chuyện đều do Bạch Hinh trông coi, bởi vậy hai người cực kỳ kính trọng nàng ấy, không muốn gây thêm rắc rối cho Minh Yên, Bạch Hinh cũng là người hiền hòa, cũng rất ân cần với các nàng ấy, cho nên các nàng ấy sống chung với nhau rất hòa hợp.
Mấy nha hoàn không ngừng nói về một vài chuyện lý thú, chẳng mấy chốc Liên Song đi ra, cười nói: “Chủ tử rời giường, đã chuẩn bị đồ xong hết chưa?”
“Xong rồi.” Bạch Hinh cười nói, vén màn đi vào trong, Thiên Hương kéo Hồng Tụ, Hồng Tụ ngừng lại, hỏi: “Sao vậy?”
Thiên Hương thở dài nói: “Ta có hơi khẩn trương, hôm nay phải trở về Úc phủ, trong lòng ta có hơi sợ…”
Hồng Tụ vỗ vỗ Thiên Hương, nói: “Sợ gì, nên đòi chúng ta cần phải đòi, mạng của tiểu thư, mạng của Hải Đường, chân của muội, mỗi một chuyện đều phải đòi lại công bằng.” Nói đến đây Hồng Tụ nhìn vào trong phòng một cái, khẽ nói: “Nhất định trong lòng tiểu thư đã có kế hoạch, chúng ta chỉ cần đi theo tiểu thư là được, đừng lo lắng.”
Thiên Hương bật cười một tiếng, nói: “Cũng đúng, là ta lo lắng quá, hôm nay tiểu thư đã không phải là người không chút tâm cơ kia, đã trở thành Trắc phi của phủ Vũ Ninh Vương, ai dám tùy tiện bắt nạt chứ?”
Thấy Thiên Hương đã hiểu, Hồng Tụ bèn cười nói: “Ta đến phòng bếp một chút, muội đi đứng bất tiện, nghỉ một lát đi.”
Thiên Hương gật đầu một cái, nhìn cái chân bị què của mình thì thấy hơi tự ti mặc cảm, yên lặng thở dài một tiếng, không biết hài tử và trượng phu thế nào rồi, trong lòng thật sự nhớ bọn họ, nhưng bây giờ lại không thể đi về nhà thăm bọn họ, tiểu thư nói muốn đón bọn họ tới đây, không biết cái vị bướng bỉnh nhà mình kia có chịu hay không…
Minh Yên rửa mặt chải đầu xong, hôm nay mặc áo hồng nhạt nền trắng thêu nhánh hoa, áo khoác ngoài cùng màu, đường đáy cổ áo ống tay áo đều đính lông chồn trắng dày đặc. Ngồi trước bàn trang điểm, Minh Yên nhìn mình có hơi béo ra ở trong gương, nói với Bạch Hinh: “Búi Lưu Tô kế đi, lâu rồi không chải búi tóc này.”
Bạch Hinh cười đáp: “Trên mặt chủ tử có chút thịt, búi kiểu Lưu Tô, tóc hai bên quấn nhẹ từ bên dưới lên, sẽ rất đẹp đấy.” Hai mắt nhìn về hộp nữ trang, lấy viên Minh Châu cỡ ngón út ra, lại nói: “Lúc nô tỳ chải đầu thì lấy mấy viên Minh Châu này gắn ở trong tóc, chẳng phải càng độc đáo hơn sao, nhìn từ xa lấp la lấp lánh vô cùng thú vị.”
Bạch Hinh khéo tay, ánh mắt lại độc đáo, đương nhiên Minh Yên bằng lòng nghe theo nàng ấy, Bạch Hinh lại nghĩ trở về Úc phủ đâu thể làm mất thanh danh của vương phủ, lộng lẫy quá sẽ khiến người ta cảm thấy bá đạo, mộc mạc quá lại bị người ta xem thường, bởi vậy chỉ có ăn mặc đúng lúc đúng chỗ mới có thể khiến người ta khiếp sợ lại không khoe khoang.
Minh Yên nhìn đôi tay khéo léo của Bạch Hinh bay lượn lên xuống, lại lật tìm trong hộp nữ trang, cuối cùng chọn kim trâm Trùng Thảo cắm nghiêng vào búi tóc, lại dán phấn hoa vàng bên tóc mai, điểm hoa ở mi tâm, trông rất đẹp mắt, ngay cả Minh Yên cũng nhìn mình ngạc nhiên, cười nói: “Hôm nay tỷ vui vẻ nên trang điểm cho ta vậy à?”
“Gần đây chủ tử ngày càng lười, nên phải trang điểm thật đẹp để có chút tinh thần đúng không?” Bạch Hinh hé miệng cười, ngước mắt nhìn nữ tử trong gương, Minh Yên không xinh đẹp như Lan Lăng, cũng không mảnh mai như Lan Phương, càng không có khí thế như Lan Cúc, nhưng dung mạo, ngũ quan lại cực kỳ tinh tế, nó tản ra một khí chất khó mà nói thành lời được, chẳng hề thua kém mấy vị tiểu thư khác của Úc phủ. Mỹ mạo sẽ phai dần, nhưng khí chất toàn thân, khí thế làm việc lại cả đời cũng không thể mất đi, đó mới là linh hồn của một con người.
Cuối cùng Bạch Hinh nghĩ, tiểu Vương gia gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, cũng có không ít người ái mộ, nhưng tại sao tiểu Vương gia lại cố tình thích Thất tiểu thư Úc phủ, sau khi tiếp xúc Bạch Hinh mới biết được, tiểu Vương gia mắt sáng như đuốc, Thất tiểu thư là một người khiến người ta không nhịn được mà muốn đi theo, phong thái trên người nàng khiến người ta hoàn toàn bái phục, ngay cả nàng ấy cũng bị thuyết phục, mặc dù Bạch Hinh nàng là nô tỳ, nhưng ánh mắt lại rất cao, khiến nàng ấy cam tâm tình nguyện hầu hạ chẳng có mấy người.
Đỡ Minh Yên đứng dậy, Bạch Hinh lại nói: “Điểm tâm đã chuẩn bị xong, dùng điểm tâm xong chủ tử có muốn đến chỗ lão Vương phi nói một tiếng không?”
Minh Yên cười nói: “Đương nhiên phải qua rồi, trước khi chúng ta ra ngoài phải xem kịch vui trước chứ.”
Bạch Hinh lập tức hiểu ra, đỡ Minh Yên đi đến phòng khách, ngồi xuống trước bàn, đám người Hồng Tụ đi tới hầu hạ Minh Yên dùng cơm, lúc này Bạch Hinh mới lên tiếng: “Chủ tử xem Mục Trắc phi có thể đấu thắng Tần Trắc phi không?”
Minh Yên biết sức chiến đấu của Mục Trắc phi thật sự yếu, nếu không phải mấy năm nay Vương gia chống đỡ cho bà ta, chắc hẳn đã sớm bị Tần Trắc phi nuốt vào bụng rồi. Nhưng… Nghĩ tới đây thì cười một tiếng, nhân tiện nói: “Làm người khi đụng phải thời điểm nguy cơ đến sự sinh tồn, bà ta sẽ vắt hết óc để mình được sống sót, Mục Trắc phi không ngốc, mấy năm nay quản gia chẳng phải rất tốt à? Chỉ là bà ta quá hạnh phúc, luôn có người suy nghĩ cho bà ta, hiện tại bà ta nhất định phải tự mình đối mặt, tiềm lực sẽ phát ra, cho nên sáng nay xem náo nhiệt thôi.”
*****
Sáng mùa đông, chỗ nào cũng rét lạnh, hai tay Minh Yên ôm chặt lò sưởi, các cánh hoa trong sân đã héo tàn, khắp nơi hiu quạnh, khiến lòng người cũng theo đó mà tiếc thương. Mùa đông rất tiêu điều, Minh Yên thích mùa xuân tươi tốt phồn thịnh, nơi nơi đều là màu xanh, chốn chốn tràn ngập sức sống.
Ở cổng viện Thúy Ninh, Minh Yên nhìn thấy Tần Trắc phi, hôm nay Tần Trắc phi mặc áo khoác màu xanh ngọc, được đệm da lông thật dày, màu sắc xiêm y hôm nay thật tươi sáng, con người ấy mà, quả nhiên sẽ thay đổi, mặt ngoài thì không nhìn ra, nhưng mỗi một chi tiết đều thể hiện lên.
Tần Trắc phi thấy Minh Yên quan sát áo khoác của mình thì cười nói: “Xiêm y này đã mấy năm rồi, là năm đó lão Vương phi tặng cho ta, chỉ là vẫn luôn cất giữ không lấy ra mặc, hôm nay lục ra thấy cứ như mới nên lấy ra mang, chỉ là màu sắc có hơi sáng một chút, ngại mang thôi.”
“Trắc mẫu phi hào hoa phong nhã, màu sắc này rất hợp với người, màu xanh ngọc này người bình thường mặc không hợp đâu.” Minh Yên thấy bà ta chủ động nói chuyện, mình cũng nhiệt tình hỏi han, dù sao ai cũng giấu đao, chỉ là không vạch trần thôi.
Tần Trắc phi nhìn Minh Yên, sâu trong ánh mắt hơi lập lòe ánh sáng, trên mặt lại không có gì khác thường, đi cùng Minh Yên vào viện Thúy Ninh, cười nói: “Đừng chê cười Trắc mẫu phi màu mè là được rồi…”
Hai người vừa cười nói vừa đi vào cửa, không ngờ Mục Trắc phi đã sớm tới, đang nói nhỏ với lão Vương phi cái gì đó, Chu Linh Tú ở bên cạnh nhìn Minh Yên với ánh mắt phức tạp, không biết nghĩ tới điều gì lại quay đầu đi không để ý đến Minh Yên nữa, Minh Yên mắt điếc tai ngơ, không biết từ khi nào Chu Linh Tú học được cách giả bộ rồi, nhưng như vậy cũng tốt. Chu Linh Ngọc lại cúi thấp đầu ngồi ở một bên, chậm rãi vặn cái khăn ở trong tay.
Trong lòng Minh Yên sáng tỏ, lén lút quan sát vẻ mặt Tần Trắc phi, lại nhìn lướt qua Đại thiếu phu nhân vẫn luôn không nói gì ở phía sau Tần Trắc phi, lại thấy ánh mắt Tần Trắc phi đảo qua lại, nhìn về phía lão Vương phi có hơi suy tư, Minh Yên biết nhất định Tần Trắc phi sinh nghi rồi, như vậy cũng tốt, tránh cho bà ta cho rằng ai cũng là kẻ ngốc, con thỏ bị ép bức quá cũng sẽ cắn ngược lại, dê rừng còn trèo lên cây nữa đấy.
Lão Vương phi nhìn thấy hai người đi vào thì vội vàng vẫy tay cười nói: “Uyển Nghi, Minh Yên hai con mau tới đây, Nhu Gia soạn mấy danh sách, muốn làm mai cho Linh Ngọc đấy, hai con giúp đỡ góp ý đi, xem xem nhà nào tốt.” Nói đến đây lão Vương phi nhìn Mục Trắc phi cười nói: “Ta vẫn luôn cho rằng nha đầu này không tim không phổi, ai biết nó đã sớm chuẩn bị, tự mình bận rộn lâu như vậy, hỏi thăm rõ từng người rồi mới đưa cho ta xem, thật sự làm khó cho nó rồi.”
Mục Trắc phi nghe vậy cười nói: “Xem người nói kìa, làm như con là người hà khắc không bằng ấy, không phải nhi tức vẫn luôn muốn thận trọng trong việc hôn sự của con cái sao, huống chi Linh Ngọc vẫn chưa cập kê, trong lòng con sớm nên giúp con bé chuẩn bị mọi thứ trước, đợi tìm được người trong sạch, lại phù hợp rồi mới đi nói với người, tránh cho người phải bận tâm đến.”
Lão Vương phi rất thích người một nhà hòa thuận nhau, nhìn thấy mấy ngày nay trong nhà thái bình thì cảm thấy mình để Tần Trắc phi quản gia là đúng, ít nhất có thể khiến Mục Trắc phi cảm thấy nguy cơ, chuyện trước kia không quá chú ý hôm nay lại để ý. Thật ra bà cũng biết, Mục Trắc phi làm gì sớm chuẩn bị đối tượng chứ, rõ ràng là nghe nói Tần Trắc phi muốn ra sức vì chuyện của Linh Ngọc, Mục Trắc phi sợ mình gánh phải thanh danh cay nghiệt cho nên lúc này mới vội vàng ra tay.
Nhưng quả thực Mục Trắc phi cũng có lòng, mấy người trong danh sách đều không tệ, lão Vương phi cực kì hài lòng.
Vẻ mặt Tần Trắc phi hơi biến đổi, có thế nào cũng không ngờ tay chân của Mục Trắc phi lại nhanh như vậy, dùng sức nắm chặt danh sách trong tay áo của mình, vốn muốn sáng nay lấy danh sách này ra ở trước mặt Mục Trắc phi, để bà ta biết bà ta vốn không phải là đối thủ của mình sớm nên rút lui đi. Trước kia lão Vương phi không muốn cứng đối cứng với Vương gia, cho nên mới lùi một bước để Mục Trắc phi quản gia, còn mình bị ép đến mức đành phải sống một cuộc sống nửa ẩn cư, tránh tranh đấu với Mục Trắc phi để bảo toàn thực lực, mấy năm nay mình nôn nóng mưu cầu, ít nhất nhi tử có được công việc vặt ở ngoại viện, cũng có chút lực tranh giành với Mục Trắc phi, hôm nay rốt cục lão Vương phi cũng mất kiên nhẫn với Mục Trắc phi, cơ hội của mình đến rồi, sao mình có thể dễ dàng buông tay chứ?
Lần này lợi dụng hôn sự của Chu Linh Ngọc muốn làm xấu mặt Mục Trắc phi, đó là nơi bà ta nghĩ tốt nhất để ra tay, chỉ là hoàn toàn không ngờ lại thất bại trong gang tấc, thế mà Mục Trắc phi lại nhận được tin tức, còn phản ứng nhanh như vậy, hiển nhiên tên trong danh sách đều không tệ, nếu không lão Vương phi sẽ không vui vẻ như thế, công bại sắp thành, khiến trong lòng Tần Trắc phi nín nhịn một trận lửa, không ngờ mình lại xem thường Mục Nhu Gia, bà ta cũng có ngày thông minh như vậy sao?
Minh Yên nhìn Tần Trắc phi thất thần trong nháy mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng, người mà, dù sao ngã một lần phải khôn hơn một chút chứ!
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng nhìn lão Vương phi cười nói: “Xem người cười vui vẻ như vậy, chắc hẳn danh sách của Mục Trắc mẫu phi rất hợp với ý của người. Tôn tức chẳng quen biết gì với mấy nhà huân quý kia, cho nên chẳng thể đóng góp ý kiến được. Tóm lại con cảm thấy, Linh Ngọc là Đại tiểu thư của vương phủ chúng ta, hôn sự này không thể qua loa được, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện cho vương phủ nữa.”
“Đúng vậy, phải môn đăng hộ đối mới được.” Lão Vương phi cười nói, Chu Linh Ngọc là Đại tiểu thư của vương phủ, nhưng dù sao cũng là do di nương sinh, cộng thêm hiện nay phủ Vũ Ninh Vương đang bị nghi kỵ, không thể gả vào danh môn thế gia làm trưởng tức đích tử được, tuy nhiên vẫn có thể gả cho thứ tử dòng chính, sau này công bà qua đời vẫn có thể phân gia mà sống.
Lúc này vẻ mặt Tần Trắc phi vẫn như cũ, cười nói: “Người Mục muội muội chọn nhất định rất tốt, dù sao mấy năm nay muội qua lại với bên ngoài, cũng hiểu chút ít về tình hình của các nhà, chọn một người tốt cũng không khó.”
Một câu bâng quơ dễ dàng xóa đi một nửa chiến công của Mục Trắc phi. Mục Trắc phi có thể tạo ra danh sách nhanh như vậy, đó là vì mấy năm nay người ta thay mặt vương phủ qua lại khắp nơi, khá quen thuộc với các phu nhân hậu viện, bởi vậy mới dễ dàng lựa chọn, ý ngầm trong lời này là muốn nói với lão Vương phi, mình nửa ẩn cư ở hậu viện nhiều năm, hành động chậm cũng không phải là lỗi của bà ta.
Thần sắc Mục Trắc phi hơi biến đổi, nhưng vẫn áp chế lửa giận trong lòng, nhìn Tần Trắc phi nói: “Lời này của tỷ tỷ đúng là có lý, nhưng chọn nữ tế không phải là chuyện một sớm một chiều. Phân tích từ lời của tỷ, tỷ cũng biết mặc dù ta khá thân với các phu nhân quan lại, nhưng phụ mẫu trong thiên hạ ai không muốn thấy con mình sống tốt? Tính chân thật này vẫn kém một chút, đối tượng trong danh sách này là ta nhờ Vương gia nghe ngóng, lúc này mới dám dâng lên cho mẫu phi xem.”
Hai mắt Minh Yên tỏa sáng, trong lòng chậc chậc hai tiếng, Mục Trắc phi này thật sự một ngày không gặp như cách ba năm, lời nói có trình độ, có tiêu chuẩn, có sức chiến đấu này đúng là tăng vọt, quả nhiên đặc sắc!
Với mấy câu nói đó của Mục Trắc phi, chọn nữ tế không phải là chuyện một sớm một chiều, thứ nhất cho thấy bà ta đã sớm để ý đến hôn sự của Linh Ngọc, thứ hai là châm chọc Tần Trắc phi gặp chuyện thì lại ôm chân Phật, muốn làm mai thì làm mai nào dễ dàng như vậy? Huống chi vội vàng sao có kết quả tốt được, chứng tỏ trái tim Tần Trắc phi không thành thật. Hơn nữa thêm câu phụ mẫu trong thiên hạ ai không muốn thấy con mình sống tốt, nếu có ý kết thân với vương phủ, đương nhiên sẽ thổi phồng con của mình lên đến tận trời, gia tăng thêm sức cạnh tranh, hài tử của mỗi nhà đều phải cẩn thận kiểm tra, hơn nữa Mục Trắc phi đã nói là nhờ Vương gia đi điều tra, vậy sau này cho dù hài tử có xảy ra chyện gì thì đều không có liên quan quá lớn đến Mục Trắc phi, là do người làm phụ thân không điều tra rõ ràng, chứ không phải người là Trắc mẫu phi có ý xấu, tổng hợp các câu lại quả thật tiến bộ khá lớn.
Sắc mặt Tần Trắc phi có hơi khó coi, cười khan một tiếng nói: “Dù sao cũng quản gia nhiều năm, chuyện nên làm không giống với người khác.”
Nghe lời này thì cảm thấy là lạ nhưng lại không thể phản bác được, ở trước mặt lão Vương phi Mục Trắc phi không tiện làm ra hành động bất nhã nào, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu: “Việc nhà nhiều, mỗi một chuyện nhìn thì thấy nhỏ nhưng cũng không thể qua loa được, giao thiệp với các phu nhân nhà khác càng phải cẩn thận hơn gấp bội, hiện nay vương phủ không thể so với năm đó, đương nhiên phải cẩn thận mới được.”
Lão Vương phi nghe vậy thì có hơi kinh ngạc nhìn Mục Trắc phi, trong lòng cân nhắc, vẫn luôn cho rằng Mục Trắc phi là người sơ ý lơ là, hôm nay sao như biến thành người khác vậy? Nhưng thay đổi như vậy lại khiến lão Vương phi thích, cười nói: “Con rành mấy chuyện này, mỗi nhà mỗi viện trong lòng tự hiểu rõ, hôn sự của Linh Ngọc con để ý nhiều hơn, con và Uyển Nghi thương lượng mà làm, tóm lại không thể để Linh Ngọc chịu ủy khuất được.”
Mục Trắc phi nở nụ cười, mặc dù giao chuyện này cho hai người nhưng lão Vương phi nói rõ mình quen thuộc mấy nhà huân quý này, hiển nhiên người quyết định chính là mình, ép Tần Trắc phi một bậc, trong lòng cảm thấy thật sự vui sướng!
Minh Yên thừa dịp rảnh rỗi này bẩm báo chuyện mình muốn về nhà, lão Vương phi nghe vậy thở dài nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, con trở về thì cẩn thận một chút, đi sớm về sớm.”
Lão Vương phi không nói người không đúng, chỉ nói mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, đủ thấy lão Vương phi là một người có phẩm hạnh đoan chính, Minh Yên cực kỳ bội phục lão Vương phi, chỉ có người trông hết ngàn buồm, trải qua vô số thế sự mới có tâm tư như vậy.
“Vâng, tôn tức nhớ kỹ.” Minh Yên cười đồng ý, lúc này mới cáo từ, Minh Yên vừa đi, mọi người lập tức giải tán, mới ra cửa viện, Mục Trắc phi lập tức đuổi theo.
Minh Yên nhìn xem Mục Trắc phi, nói: “Trắc mẫu phi có gì chỉ bảo sao?”
Vẻ mặt Mục Trắc phi có hơi mất tự nhiên, ánh mắt phức tạp nhìn Minh Yên, do dự hồi lâu, thấy Tần Trắc phi nhìn về phía bên này cũng không mấy để ý, nhỏ giọng nói: “Nam Dương Hầu phu nhân rất đanh đá, nữ nhân này xưa nay ngang ngược, con mềm mỏng với bà ta chưa chắc đã được. Ta thấy con cũng là cao thủ cãi nhau, áp đảo bà ta về mặt khí thế thì con sẽ thành công một nửa. Dù sao thanh danh của Nam Dương Hầu phu nhân vẫn luôn không tốt, cho dù hai người cãi nhau, người khác cũng sẽ không cho là lỗi của con.”
Minh Yên ngạc nhiên, không ngờ Mục Trắc phi lại nói với nàng những lời này, đây cũng coi như là có lòng tốt nhắc nhở, Minh Yên yên lặng tính toán chẳng lẻ là bánh ít đi, bánh quy lại? Không ngờ Mục Trắc phi lại là người không muốn mắc nợ người khác, bản thân giúp bà ta thật ra cũng là tự giúp chính mình, không ngờ Mục Trắc phi lại mở miệng nhắc nhở nàng.
Con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ, lúc bạn lúc địch, thật đúng là có mùi vị hợp tung liên hoành, một hậu viện nho nhỏ có cảm giác chiến trường, thật đúng là khiến Minh Yên dở khóc dở cười.
“Đa tạ Trắc mẫu phi nhắc nhở, Minh Yên sẽ nhớ rõ.” Minh Yên nghĩ người ta hiền lành với mình, mình đâu thể nói mấy lời ác độc trả lại được, nhất định phải nói lời cảm tạ rồi, mặc dù hiểu rõ, nhưng Mục Trắc phi và mình vĩnh viễn không chung một đường.
Mục Trắc phi hừ một tiếng lại nói: “Chẳng qua ta không muốn thiếu nợ ân huệ của con, hôm nay ta có thể ổn định chiếm thượng phong, ít nhiều cũng nhờ con báo tin trước, hôm nay nhắc nhở con một câu, xem như huề nhau, sau này không thiếu nợ nhau.”
Minh Yên cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Không ngờ Trắc mẫu phi lại là người tri ân đồ báo, cũng tốt, hợp tác giữa người với con coi như vui vẻ.”
Mục Trắc phi quan sát Minh Yên, hừ lạnh một tiếng, nói: “Con rất nhiều tâm nhãn, bảy ngã tám quẹo rất xứng đôi với Tần Uyển Nghi kia.”
Minh Yên không nhịn cười được, ngước mắt lên nhìn Mục Trắc phi nói: “Đa tạ Trắc mẫu phi coi trọng, nhưng Minh Yên không dám đánh đồng với Tần Trắc phi, người ta có thể nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, Minh Yên tự hỏi mình không làm được.” Nói đến đây Minh Yên ngừng lại, nhìn Mục Trắc phi một lát lại nói tiếp: “Đã sắp đến giờ, con nên đi rồi, Trắc mẫu phi lương thiện tự mình giữ gìn sức khỏe. Tuy nói hôn sự này hôm nay người đè ép Tần Trắc phi, nhưng tương lai còn dài, vị kia không muốn ngậm bồ hòn này đâu.”
Mục Trắc phi cười lạnh một tiếng, nói: “Con không cần phải để ý đến, đây là chuyện giữa ta và bà ta.”
Minh Yên biết Mục Trắc phi cũng có tự ái, không thể liên tục chọc vào chỗ đau của người ta, vì vậy cười nói: “Nếu Trắc mẫu phi có lúc cần giúp đỡ có thể tới tìm ta, không ra sức, không động não, vẫn có thể trò chuyện.”
Nhìn bóng lưng Minh Yên đi xa, sắc mặt Mục Trắc phi từ từ sầm xuống, hai mắt nheo lại, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi!
Minh Yên không về Vô Vi Cư mà đi thẳng ra khỏi vương phủ ngồi lên xe ngựa trở về Úc phủ, còn cách nửa đoạn đường không ngờ nhìn thấy xe ngựa của Tống phủ, Minh Yên dừng xe, quả nhiên không lâu Lan Lăng xuống xe ngựa đi về phía xe của nàng.
Liên Song vén màn lên, vươn tay đỡ Lan Lăng giẫm chân đạp lên xe ngựa, Lan Lăng vừa bước vào thùng xe thì nói: “Thời tiết quỷ quái này thật đúng là lạnh chết người, hôm nay sao muội lại sớm…”
Còn chưa nói xong, lúc Lan Lăng nhìn thấy Hồng Tụ và Thiên Hương thì cả người lập tức cứng lại, hồi lâu không thể tỉnh hồn lại, Hồng Tụ và Thiên Hương vội vàng hành lễ: “Nô tỳ ra mắt Tứ tiểu thư, từ biệt nhiều năm, Tứ tiểu thư vẫn xinh đẹp như cũ.”
Lan Lăng nghe thấy âm thanh của hai người thì mới hoàn hồn lại, nhìn Minh Yên hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao các nàng ấy lại ở đây? Cái này… cái này không thể nào?” Rõ ràng là người đã bị Đại phu nhân bán đi, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Chuyện này thật sự không thể tin được, quả thật không thể khiến người ta tin được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");