Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Liên Song đi theo Minh Yên lâu như vậy cũng hiểu tác phong đối nhân xử thế của Minh Yên, từ trước đến nay Minh Yên luôn tiên lễ hậu binh, cũng không làm ra chuyện để người ta nắm thóp, lần này cũng sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy. Liên Song đứng ở trước cửa chính sơn đen bóng loáng, nhìn Nhị phu nhân và Lan Cúc nói: “Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư đứng qua một bên nghỉ ngơi trước, để nô tỳ gõ cửa cho.”
Lan Cúc nhìn Liên Song, thấy trong đôi mắt đen u uẩn phát sáng, cả người tản ra mùi vị khiến người ta sởn tóc gáy, trong lòng Lan Cúc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn kéo Nhị phu nhân đang bất mãn muốn lên tiếng lại, nói: “Nhị thẩm thẩm tạm thời nghỉ ngơi một lát, để Liên Song gọi cửa đi.”
Lúc này Nhị phu nhân mới từ bỏ, nhưng trong miệng vẫn thầm thì: “Ta không tin một nha hoàn thật sự gọi mở cửa được…”
Lan Cúc nghe thấy thế thì không nói tiếng nào, Liên Song lại càng xem như không nghe thấy, đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu, dùng sức nhìn chằm chằm cửa chính sơn đen, sau đó hô to vào kẽ hở chật hẹp giữa hai cánh cửa: “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân của Úc phủ, Đại thiếu phu nhân của phủ Chung Đô đốc, Tống phu nhân Tống phủ, Úc Trắc phi phủ Vũ Ninh Vương đến thăm hỏi Ngũ tiểu thư Úc phủ, thỉnh cầu mở rộng cửa.”
Sau khi hô xong, trong không khí yên tĩnh không một tiếng người, cửa chính vẫn không nhúc nhích, sắc mặt Đại phu nhân đã tức đến mức xanh mét, sắc mặt của đám người còn lại cũng thảm không nỡ nhìn, đã không có cách nào để diễn tả nổi nhục nhã của ngày hôm nay, thần sắc Minh Yên nghiêm lại, đã thấy vô liêm sỉ, chưa từng thấy vô liêm sỉ tới mức không cần mặt mũi.
Hô lần thứ hai… vẫn không có ai đáp!
Hô lần thứ ba… chỉ có gió lạnh như cũ…
Minh Yên lạnh lùng gật đầu, xem như hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi, thật sự là một nhà vô cùng cực phẩm, cho rằng rụt đầu ở trong mai rùa là có thể bình yên sống qua ngày sao? Nam Dương Hầu phu nhân thật sự là một đóa hoa tuyệt thế, chuyện như vậy cũng có thể làm ra được, Minh Yên chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, nhìn Lan Cúc hỏi: “Nhị tỷ tỷ, tỷ xem…”
Lan Cúc nhìn ra Minh Yên đã có kế sách, có điều nàng là thứ nữ không tiện nói, lập tức nói: “Hôm nay chúng ta bị phủ Nam Dương Hầu làm nhục như thế há có thể từ bỏ, mặc kệ muội làm cái gì, chỉ cần có thể đòi lại công bằng cho chúng ta, cho Lan Phương, tất cả hậu quả Nhị tỷ sẽ gánh cùng muội!”
“Còn có ta.” Lan Lăng lập tức nói, vẻ mặt kiên quyết, lúc này sự bẩn thỉu giữa các tỷ muội đã xếp ở phía sau rồi, quan trọng nhất là thể diện của các nàng bị chà đạp, tục ngữ nói người cần mặt cây cần vỏ, mặt mũi còn quan trọng hơn cả tính mạng, bị người ta chà đạp như thế, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhịn!
Đại phu nhân nhìn Minh Yên, lại nhìn Lan Cúc, nghiến răng nói: “Con cứ mạnh tay mà làm đi, Úc phủ đâu thể tùy tiện để người ta bắt nạt.”
Đại phu nhân đột nhiên nhớ lại, trước đó Minh Yên từng chỉnh một nữ tử đến làm loạn ở trước cửa vương phủ, cực kỳ có uy phong, rốt cục hôm nay cũng có thể tận mắt nhìn thấy, xem như có nhãn duyên, lập tức đồng ý.
Minh Yên nhìn mọi người gật đầu nói: “Còn sống phải ưỡn ngực đầu đội trời chân đạp đất, phủ Nam Dương Hầu làm như vậy quả thật đáng hận, chúng ta không thể không đòi lại công bằng, ta xung phong dẫn đầu, nếu không được mọi người luân phiên lên, còn không được nữa thì chúng ta phá cửa!”
Minh Yên càng nói giọng càng cao, dân chúng vây xem xung quanh cũng càng lúc càng nhiều, trời ngày đông vốn trên đường phố không có bao nhiêu người đi, nhưng đám người Úc phủ đứng ở trước cửa khá đông, ngăn chặn giao thông một lúc lâu, không lâu sau thì dẫn tới vô số người vây xem, thậm chí ngay cả nhà quan lại chung quanh cũng có tôi tớ chạy ra coi xem náo nhiệt, Minh Yên nói rất vang dội, cũng giải thích cho mọi người hiểu, tránh cho gây ra hiểu lầm, bảo các nàng vô lễ.
Minh Yên nâng cao bụng bầu, Hồng Tụ Thiên Hương mỗi người một bên dìu Minh Yên, đi từng bước một đến trước cửa chính của Hầu phủ, Minh Yên đưa lưng về phía cửa chính, quay đầu nhìn về phía dân chúng vây xem, tằng hắng một tiếng, sau đó phất tay ý bảo mọi người im lặng, lại cúi đầu nháy mắt ra hiệu với Lan Cúc, Lan Cúc hiểu ngay, lập tức dìu Đại phu nhân tránh sang một bên, người Úc phủ đều dạt sang một bên, chừa một đường thông thoáng ở trước cửa Hầu phủ.
Bởi vậy, dân chúng vây xem có thể tiến lên, đến gần Minh Yên hơn một chút, Minh Yên cực kì hài lòng, tục ngữ nói sức của một người có hạn, sức của mấy người cũng không lớn, thế nhưng nếu sức của mấy trăm người thì không nhỏ, dân chúng ở trước mặt không nhiều nhưng cũng được một đến hai trăm người, chặn cứng đường ở trước cửa Hầu phủ đến con kiến cũng không lọt, dần dần từ nam chí bắc đều bị ngăn chặn, người tụ tập càng lúc càng nhiều, lúc này Minh Yên mới lên tiếng nói: “Mọi người yên lặng một chút, nghe tiểu phụ nhân nói rõ đầu đuôi sự việc, mọi người nhất định rất tò mò tại sao một đám người chúng tôi ngăn ở trước cửa Hầu phủ làm gì. Có đúng không?”
Dân chúng vây xem trả lời một tiếng đúng, rất nhiều âm thanh cao thấp nối tiếp nhau, thỉnh thoảng có tiếng nghị luận truyền đến, Minh Yên lại nói: “Tiểu phụ nhân là nữ nhi thứ bảy của Lang trung bộ Hộ Úc Duy Chương, được gả cho…”
Minh Yên còn chưa nói xong thì nghe thấy có người ở bên dưới nói: “Ta biết cô…”
“Thì ra là Úc Trắc phi…”
“Cô chính là Úc Trắc phi từng đứng ở trước cửa vương phủ lớn tiếng mắng người đến tìm trượng phu của cô…”
Minh Yên nhất thời im lặng, nàng có thể cảm nhận được hàng trăm ánh mắt nóng bỏng ở chung quanh đang không ngừng xoay quanh trên người nàng, nhất thời lệ rơi đầy mặt, nàng nổi tiếng như vậy à…
Minh Yên vì phòng mọi người lạc đề, lập tức giải quyết nhanh chóng, liến thoắng kể lại mọi chuyện, sau cùng lại nói: “… Không cho lại mặt thì thôi, chẳng lẽ người nhà mẹ đẻ đến thăm cũng không được? Chúng tôi đã gõ cửa mười mấy lần rồi, cửa chính vẫn đóng chặt không mở, thỉnh hương thân phụ lão cho tiểu phụ nhân một chủ ý, không biết Ngũ tỷ tỷ số khổ của ta lúc này có còn giữ được mạng hay không…”
Minh Yên nhớ câu lúc trước Chu Hạo Khiên từng nói, hắn nói: “Lương tướng ngự binh, quý ở chỗ ngự tâm, dân chúng như nước, dẫn lý thỏa đáng chính là sóng to gió lớn, dù phía trước núi cao cách trở cũng có thể san thành bình địa.”
Minh Yên nghĩ người nhà của mình ít, không thể cứng đối cứng với phủ Nam Dương Hầu, vậy không thể không kéo người qua đường vào, để bọn họ trở thành lực lượng dẫn dắt chính nghĩa, một khi không khống chế được hiện trường, dù cho Nam Dương Hầu phu nhân có ba đầu sáu tay cũng không chống lại được Úc Minh Yên nàng uốn ba tấc lưỡi, hôm nay không giành lại mặt mũi cho Úc phủ, ngày khác ở vương phủ cũng sẽ trở thành trò cười, Minh Yên không muốn để Tần Trắc phi bắt chẹt mình đào bới ra khuyết điểm từ cuộc chiến ngày hôm nay, cho nên không thể không đánh một trận.
Tạo hóa trêu ngươi, Minh Yên lại ra mặt cho người đã hại chết mình, đợi cuộc phong ba này đi qua, nàng chắc chắn sẽ để Lan Phương nhìn xem người mà tỷ ta mưu hại không hề có mục đích lúc trước, đã tạo ra một Minh Yên hoàn toàn mới của ngày hôm nay, khi dê trở thành sói, hi vọng Lan Phương có thể chịu đựng được!
Dân chúng đều phẫn nộ, có lẽ Nam Dương Hầu phu nhân thật sự không được lòng dân, tiếp theo có rất nhiều người còn lôi chuyện bà ta thiêu sống tiểu thiếp ra nói, nhất thời trước cửa phủ Nam Dương Hầu ồn ào tiếng người, không ngừng chỉ trỏ về phía cửa chính của Hầu phủ.
Đám người Đại phu nhân đều tranh đấu ở trong hậu viện, thật sự chưa từng nhìn thấy qua cảnh dẫn dắt lòng căm phẫn của dân chúng như thế này, lúc này nhìn Minh Yên chỉ nói mấy câu đã có thể khiến hiện trường thay đổi đến mức này, trong lúc nhất thời kinh ngạc thậm chí là hoảng sợ. Ngày thường bọn họ xem thường dân đen, lúc này nhiều người tụ tập lại một chỗ như vậy, làn sóng âm thanh tiếng sau lớn hơn tiếng trước, chấn động đến mức khiến bọn họ ù hết cả tai, ánh mắt nhìn Minh Yên đều không giống nhau, không biết có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Hầu phủ vẫn không mở cửa, Minh Yên cũng không nóng nảy, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời âm u, trong lòng suy nghĩ Nam Dương Hầu cũng sắp hạ triều rồi… Không biết Nam Dương Hầu nhìn thấy cảnh này sẽ có sắc mặt gì. Thông qua khe cửa, rõ ràng Minh Yên nhìn thấy có người ở phía sau cửa mượn khe cửa thăm dò ra bên ngoài, len lén kiểm tra tình hình bên ngoài, xem ra Nam Dương Hầu phu nhân cũng không phải không sợ, chỉ là hiện nay bà ta không xuống đài được, cho dù muốn mở cửa, e rằng lúc này cũng không dám mở, kết quả Minh Yên muốn chính là như vậy, muốn mà không dám mở!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?” Một âm thanh có hơi tức giận vang dội cách đám người truyền tới, nhất thời áp luôn cả tiếng ở đây.
Minh Yên đứng ở bậc thang trước cửa, nhìn nam tử mặc áo mãng bào màu đỏ thẫm đang xuống ngựa ở đằng xa đi tới nơi này, có thể dân chúng nhận ra ông ta, có người hô lên mấy chữ Nam Dương Hầu, Minh Yên biết ngay người đang tiến vào kia chính là Nam Dương Hầu.
Nam Dương Hầu bước nhanh đi tới trước cửa, nhìn vào cái bụng gồ lên của Minh Yên, nhíu chặt mày, quay đầu quát với một nam tử trẻ tuổi đi ở phía sau: “Đồ vô liêm sỉ, lại chọc nợ đào hoa ở bên ngoài, người cũng đã vác cái bụng đến trước cửa náo loạn rồi! Hôm nay xem ta có đánh chết con không…”
Minh Yên kinh ngạc!
Dân chúng câm nín!
Mọi người hóa đá ngay tại chỗ!
Cái gì vậy…
“Hầu gia không thể nói lung tung được, Minh Yên chính là thê tử do Chu Hạo Khiên ta cưới hỏi đàng hoàng, ba đứa nhóc trong bụng đều là hài tử của ta, ông vấy bẩn trong sạch của thê tử ta, tự dưng để hài tử của ông cho ta đội nón xanh, chúng ta phải cẩn thận phân tích rõ chuyện này mới được.” Chu Hạo Khiên xuyên qua đám người bước nhanh tới, vẻ mặt âm u nhìn cái bản mặt già nua cứng ngắc của Nam Dương Hầu!
Đi theo phía sau Chu Hạo Khiên là hai khuôn mặt rất quen thuộc, Chung Dực và Tống Tần, ba người đi tới trước bậc thang hành lễ với Đại phu nhân rồi từng người đi đến bên cạnh thê tử của mình, hai mắt Lan Lăng lập tức sáng lên, kích động vươn tay kéo tay Tống Tần, có lẽ Tống Tần không quen thân thiết ở trước mặt nhiều người như vậy nhưng lại không tiện tránh ra, nhất thời trên mặt hơi ửng đỏ, cố gắng ra vẻ bình tĩnh đứng ở đó, tay áo rộng che lại hai tay đang nắm lấy nhau của hai người, lúc này mới tự nhiên một chút, Lan Lăng chỉ cười, trái tim vẫn luôn treo cao trong nháy mắt hạ xuống.
Lan Cúc không chú ý đến bí mật nhỏ giữa Tống Tần và Lan Lăng, chỉ ngước mắt nhìn Chung Dực, nàng ấy không ngờ hắn sẽ đến, nhất thời lồng ngực phập phồng mấy cái, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được câu nào, chỉ nhanh chóng cúi thấp đầu, che đi ánh sáng ở trong mắt. Chung Dực nhìn Lan Cúc, khuôn mặt đã sớm mất đi nụ cười dịu dàng của ngày trước, lúc này hơi nhíu mày, cũng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Minh Yên… cùng với Hồng Tụ và Thiên Hương đứng phía sau Minh Yên, trong đôi mắt hơi gợn sóng, Hồng Tụ và Thiên Hương sao có thể thân thiết với Úc Minh Yên như thế?
Tống Thanh Bình quan sát mỹ nhân trước mắt, thế mới biết thì ra nữ tử này chính là Úc Minh Yên, dáng vẻ cũng không tính là khuynh quốc khuynh thành, nào đáng để Chu Hạo Khiên giống trống khua chiên cưới về nhà chứ, nghĩ tới đây ánh mắt nhìn Minh Yên có hơi mê hoặc.
Minh Yên chưa từng nghĩ Chu Hạo Khiên sẽ đến đây, trong lòng lập tức thả lỏng, thở một tiếng thật dài. Chu Hạo Khiên xoay người ôm lấy kiều thê, nhẹ giọng hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ? Trời lạnh thế này mà để nàng đứng ở bên ngoài khiến nàng chịu uất ức rồi.” Nói đến đây Chu Hạo Khiên liếc mắt nhìn mọi người có mặt ở đây, lại nhìn cửa chính đang đóng chặt, rồi nhìn về phía Nam Dương Hầu cười lạnh nói: “Đây chính là đạo đãi khách của phủ Nam Dương Hầu à, Hầu gia, ta nhớ hôm nay là ngày lại mặt của thê tỷ ta, nghe nói thê tỷ đột nhiên đổ bệnh không trở về được, cho nên nhạc mẫu mới dẫn người đến cửa thăm hỏi, cửa lớn đóng chặt thế kia là có ý gì?”
Minh Yên và Chu Hạo Khiên đã sớm tâm ý tương thông, nghe thấy Chu Hạo Khiên chất vấn thì lập tức nói: “Đáng thương cho mẫu thân của ta thương nhớ Ngũ tỷ tỷ, sáng sớm đã tới rồi, nhưng gõ cửa mười mấy lần vẫn không thấy có ai mở cửa, dân chúng qua lại đều có thể làm chứng, chẳng lẻ Ngũ tỷ tỷ ta thật sự xảy ra chuyện gì rồi, cho nên Hầu phu nhân mới không dám mở cửa?”
Nghe được mấy lời của Minh Yên, dân chúng lập tức phụ họa, sắc mặt Nam Dương Hầu cực kì khó coi, lúc này Tống Thanh Bình đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt bỗng nhiên biến thành màu đen, vội nói: “Nhất định là thủ vệ lười biếng rồi, ta sẽ đi gõ cửa ngay.”
Minh Yên nghe thế lập tức mỉa mai nói: “Thì ra còn có chuyện như vậy, Thế tử về nhà cũng phải gõ cửa, hóa ra phủ Nam Dương Hầu đóng cửa cả ngày, thật sự là được mở rộng tầm mắt, dù là dân chúng bình thường sáng sớm sau khi rời giường, chuyện đầu tiên chỉ sợ là mở cửa vẩy nước quét sân, phủ Nam Dương Hầu thật sự không giống với nhà bình thường.”
Tống Thanh Bình không ngờ mồm miệng của Minh Yên lại sắc bén như thế, mặc dù trước kia nghe thấy rất nhiều lời đồn, nhưng cuối cùng vẫn không bằng tự mình trải nghiệm một lần, nhất thời cả khuôn mặt từ trắng biến đỏ từ đỏ biến thành tím, từ tím biến thành đen, rất là đặc sắc. Cắn răng nhìn Minh Yên, ánh mắt lóe lên, nói: “Đã sớm nghe qua uy danh bay xa của Úc Trắc phi, hôm nay được nhìn thấy đúng là không sai.”
“Quá khen, quá khen, so với tác phong của lệnh mẫu, Minh Yên hổ thẹn không bằng.” Minh Yên nhìn vẻ mặt Tống Thanh Bình lạnh nhạt mỉa mai phản bác lại.
Trong mắt Tống Thanh Bình lóe lên vẻ âm hiểm, ngoài miệng lại nói: “Úc Trắc phi quá khiêm nhượng!” Nói xong câu này, Tống Thanh Bình tự mình đi gõ cửa, tay còn chưa đụng vào cánh cửa thì cửa chính lập tức được mở ra, Nam Dương Hầu phu nhân bước nhanh đi ra, sau lưng còn có Lan Phương sắc mặt có hơi tái nhợt đi theo nhất thời khiến tất cả mọi người sửng sốt, Minh Yên thở dài, hôm nay thật sự phải làm trò cười rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");