Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai sẽ nghĩ tới Lan Phương lại lộ mặt chứ!
Hôm nay Lan Phương mặc áo hàng tơ lụa dệt kim thêu đầy hoa màu đỏ, lớp áo ngoài màu hồng đào thêu hoa gãy cành, khoác bên ngoài là áo choàng da chồn màu đỏ, ngay cả tóc cũng là búi kiểu Bách Hợp kế[1] trang nhã, trên đầu mang trang sức chói mắt, thế nhưng vẫn không có cách nào che dấu được sắc mặt tái nhợt của nàng ta, thậm chí lúc đi cần phải có tỳ nữ vịn ở bên, Minh Yên liếc nhìn Thi Đào và Thư Điệp, lại thấy vành mắt của hai người đều ửng đỏ, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, càng không lộ ra vẻ gì thì càng nói lên mọi chuyện không hề thuận lợi.
[1] Bách Hợp kế:
“Ơ, sao thế này? Một đám người chặn ở cửa là muốn làm gì?” Nam Dương Hầu phu nhân nhìn Đại phu nhân mỉa mai cười nói, dáng vẻ không hề biết sai, ngược lại giống như người sai là bên Úc phủ vậy.
Đại phu nhân tức giận cả người run rẩy, nhìn sang Lan Phương, sau đó lại nhìn Nam Dương Hầu phu nhân nói: “Lời này của Hầu phu nhân thật có ý tứ, Úc phủ chúng tôi đã sớm gởi bái thiếp sang, tại sao Hầu phủ lại đóng chặt cửa chính không cho chúng tôi vào?”
Nam Dương Hầu nhìn phu nhân nhà mình một cái, tiến lên một bước, nói: “Bà làm gì vậy hả, muốn huyên náo đến mức cả Kinh thành đều phải chế giễu hả?”
Nam Dương Hầu phu nhân trừng mắt nhìn phu quân nhà mình, cười nói: “Hầu gia nói gì vậy, mặc dù phủ Nam Dương Hầu chúng ta không sánh bằng phủ Vũ Ninh Vương, nhưng cũng không đến mức để người ta bố trí, canh giờ còn sớm, ai biết thân gia lại tới sớm như thế, không mở cửa thì có thể trách ai? Hầu phủ đãi khách lúc nào cũng sau giờ Thìn[2], bây giờ mới là giờ nào chứ?”
[2] Giờ Thìn: từ 7h đến 9h sáng.
Mình không muốn mở cửa ngược lại còn ngại đám người Úc phủ tới sớm, Minh Yên kinh ngạc, thật sự chưa thấy ai da mặt dày như vậy, ngước mắt nhìn Đại phu nhân, quả nhiên thấy Đại phu nhân tức đến mức run hết cả người, muốn nói gì đó lại bị Lan Cúc ngăn cản, Lan Cúc cười nói: “Thì ra là hiểu lầm, thật sự không ngờ Hầu phủ có quy tắc như thế, gà gáy ba lần, vẩy nước quét sân, đặt ở Hầu phủ lại không làm được, mỗi nhà đều có phép tắc riêng, đã là hiểu lầm thì cũng không sao.”
Lan Cúc muốn nhẫn nhịn cho êm chuyện, thế nhưng Minh Yên không đồng ý, nhìn tư thế của Nam Dương Hầu phu nhân cũng không phải là người thấy tình thế chuyển biến tốt thì thu binh, e rằng khó dây dưa vô cùng.
Hiển nhiên Đại phu nhân cũng không bằng lòng, nhưng thấy Lan Cúc như thế cũng đành phải nhẫn nhịn nuốt cơn tức này xuống, dù sao Lan Lăng và Minh Yên đều là thứ nữ không tiện can thiệp vào, tạm thời cũng không lên tiếng, Hầu phu nhân nghe thấy lời của Lan Cúc thì cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Mời mọi người vào bên trong, trời mùa đông lạnh lắm đấy.”
Thần sắc mọi người quả thật không tốt, câu nói của Nam Dương Hầu phu nhân đầy ý mỉa mai, nhưng dù sao cũng ngại quan hệ thân gia giữa hai nhà nên lúc này mới có thể nhẫn nhịn không cạch mặt nhau, dù sao Lan Phương vẫn phải sống cả đời ở Hầu phủ, nhà mẹ đẻ có thể dựa nhất thời nhưng không thể dựa cả đời được.
Đoàn người đi vào Hầu phủ, dân chúng ở ngoài cửa bàn tán xôn xao một lúc thì giải tán sạch sẽ, thế nhưng nhiệt độ của chuyện này không hề hạ nhiệt, rất nhanh cả Kinh thành đều biết chuyện này.
Vào đại sảnh Hầu phủ, mọi người theo thứ tự ngồi xuống, bầu không khí có hơi ngượng ngừng, ai cũng im lặng không nói gì.
Một hồi lâu vẫn là Nam Dương Hầu lên tiếng hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này trước, lúc này mới có thể thả lỏng được chút, Đại phu nhân không nhịn được nhìn Lan Phương nói: “Không phải nói con bị bệnh, không thể lại mặt à, sao chạy ra đây làm gì?”
Mặc dù là lời hỏi thăm ân cần, nhưng lại mang theo sự chất vấn.
Nam Dương Hầu phu nhân lại không vui, không đợi Lan Phương trả lời thì đã lên tiếng rồi: “Có ai ngờ thân thể Lan Phương lại yếu ớt như thế, sớm biết là con ma ốm đã không cưới vào cửa rồi, thật xui xẻo, chưa thấy tức phụ nhà nào vừa vào cửa đã ngã bệnh, truyền ra ngoài thật sự bị người ta đâm thọt sau lưng.”
Lan Phương nghe vậy, thân thể khẽ run lên, muốn nói gì đó lại nhịn xuống, Nam Dương Hầu nhìn phu nhân nhà mình một cái, hi vọng bà ta có thể tiết chế chút, ai biết Nam Dương Hầu phu nhân hoàn toàn không để ý tới, vẻ mặt khinh thường ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn Lan Phương, trong thần thái đều là vẻ chán ghét.
Đại phu nhân rất không vui, lớn tiếng nói: “Lan Phương nhà chúng tôi từ nhỏ đã khỏe mạnh rất ít khi ngã bệnh, tại sao vừa bước vào cửa nhà bà thì ngã bệnh? Không phải nói bệnh nặng không thể rời giường sao, tại sao còn bắt nó dậy đi ra đây?”
“Vốn cẩn thận nằm ở trên giường gưỡng bệnh, nhưng nghe nói có người vừa đập cửa vừa gây chuyện, khiến nó không thể không ngồi dậy đi xem một chút.” Nam Dương Hầu phu nhân nhìn đám người Minh Yên châm chọc nói, ánh mắt cay nghiệt kia không hề để mọi người vào trong mắt.
Đổi trắng thay đen như vậy thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, Minh Yên không thể can thiệp vào, áp chế cơn tức ở trong lòng, liếc mắt nhìn Lan Cúc, lại thấy Lan Cúc nhìn Nam Dương Hầu phu nhân nói: “Phu nhân thật kỳ quái, nếu phu nhân đổi trắng thay đen như thế, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Chúng tôi tới thăm hỏi xá muội, phu nhân không mở cửa thì thôi đi, còn cứng rắn kéo một người bệnh tới, hôm nay còn muốn đổ tất cả lỗi lầm lên đầu chúng tôi sao? Từ trước đến giờ chưa từng nghe nói người không bị bệnh vừa gả sang đã bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, nếu không có nguyên nhân thì sao muội muội của ta sẽ bị bệnh như thế?”
Dù sao Lan Cúc cũng là người từng quản gia, nói những lời này rất đanh thép, khí thế hào hùng, không đợi Nam Dương Hầu phu nhân nói chuyện, Lan Cúc đứng dậy nhìn Nam Dương Hầu hơi khom người nói: “Xin Hầu gia đừng trách, từ trước đến nay chuyện nội trạch rất nhiều mâu thuẫn, chuyện ngày hôm nay là do bất đắc dĩ, nếu hôm nay quý phu nhân cứ muốn đẩy tội danh lên người nhà chúng tôi, chúng tôi cũng không thể mặc cho người ta gièm pha như vậy được, có đúng không?”
Nam Dương Hầu có hơi xấu hổ, thế nhưng vài năm nay ông ta đã sớm mặc kệ chuyện nội trạch, cộng thêm phu nhân của mình quả thật mạnh mẽ, trốn còn không kịp, lúc này nghe thấy lời Lan Cúc, có ý muốn nói gì đó nhưng lại không muốn trở mặt với phu nhân của mình, đành phải yên lặng gật đầu không nói lời nào.
Nam nhân như vậy đúng là bên ngoài da gấu bên trong gan chuột, Minh Yên coi thường không thôi, Hầu phủ này nhìn thì vinh quang, kỳ thật đã sớm mục nát cả rồi, Hầu phu nhân không biết thu liễm thì sớm muốn gì cũng sẽ có một ngày gặp tai họa thôi.
Lan Cúc được Nam Dương Hầu ngầm đồng ý, lập tức không quan tâm đến mọi người, chỉ nhìn Thi Đào và Thư Điệp quát: “Hai ngươi tới đây cho ta!”
Thư Điệp và Thi Đào không dám làm trái, từ từ đi tới, quỳ gối ở giữa phòng, đôi mắt đã sớm đỏ kia lần này còn chưa nói chuyện thì đã rơi nước mắt.
Lan Cúc thấy vậy, trong lòng mềm đi ba phần, nhưng nghĩ đến sự đanh đá và xảo trá của Nam Dương Hầu phu nhân, vẫn cứng rắn hỏi: “Hai ngươi là thị tỳ bên cạnh Lan Phương, chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tình cảm không hề bình thường, vậy hai người nói cho ta nghe, bệnh của tiểu thư là như thế nào? Nếu có một lời nói dối, ta sẽ đánh chết các ngươi, có nghe không?”
Thi Đào và Thư Điệp quỳ trên mặt đất run rẩy, hiển nhiên lời đe dọa cực kì hữu hiệu, năm đó lúc Lan Cúc còn ở Úc phủ có giúp đỡ Đại phu nhân quản gia, thủ đoạn lợi hại thế nào không phải các nàng không biết, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Lan Phương ốm yếu ngồi ở một bên, lập tức do dự.
Lan Cúc liếc mắt một cái, bỗng cảm thấy có chút khó hiểu. Ngay cả Đại phu nhân cũng nhìn ra điểm bất thường, lập tức quát: “Hai người các ngươi ăn cây táo, rào cây sung, nếu không phải Úc phủ nuôi lớn các ngươi, không biết chừng lúc này đi đầu thai ở đâu rồi, có lời gì còn không mau nói đi.”
Thi Đào cắn môi, chợt nói: “Không phải nô tì không nói, mà là Hầu phu nhân từng nói, nếu nô tì nói ra một câu không tốt nào, sau này tiểu thư sẽ bị hành hạ ở Hầu phủ.” Nói đến đây, Thi Đào kéo cao ống tay áo của mình, trên cánh tay tuyết trắng hiện đầy bọt nước màu đỏ cực kỳ dọa người.
Mọi người nhất thời kinh hô một tiếng, vẻ mặt Lan Cúc âm u, mở miệng hỏi: “Cái này do đâu mà có? Ngươi sống ở Úc phủ lớn chừng này, nhưng chưa hề bị đánh phạt như thế này!”
Một câu nói khiến sắc mặt Hầu phu nhân xanh mét, tiếp lời nói: “Cái này có là gì đâu, chẳng qua chỉ dạy dỗ một hạ nhân thôi, đáng để Chung Đại thiếu phu nhân tức giận vậy à.”
Nam Dương Hầu phu nhân và Chung phu nhân có chút giao tình, lúc này nói ra lời đó chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở Lan Cúc về thân phận của nàng ấy, nàng ấy không chỉ là nữ nhi Úc gia mà còn là tức phụ Chung gia!
Dáng vẻ Lan Cúc khẽ cứng lại, nhất ở chỗ sâu trong hai mắt có chút tuyệt vọng, hôm nay cuộc sống của nàng ở Chung phủ tốt lắm sao? Nếu hôm nay đắc tội Nam Dương Hầu phu nhân… Thử suy ngẫm thôi cũng biết chỉ sợ bà bà của mình lại muốn kiếm chuyện!
Chung Dực nhìn thoáng qua Lan Cúc, thần sắc trên mặt có hơi phức tạp, nhưng vẫn nhìn Nam Dương Hầu phu nhân nói: “Hầu phu nhân muốn dạy dỗ hạ nhân không phải không được, nhưng muốn dạy dỗ người khác thì phải có lý do, nội nhân nói nha hoàn này ở Úc phủ chưa hề bị trách phạt, đủ thấy xưa nay nha hoàn này hầu hạ rất ổn thỏa, không biết nàng ấy đã đắc tội với Hầu phu nhân như thế nào mà ra tay độc ác như thế? Nội nhân là tức phụ Chung gia, nhưng nếu nội nhân chỉ lo cho phu gia[3] mà bất chấp sống chết của muội muội ruột, người bạc tình bạc nghĩa như vậy Chung mỗ cũng không vừa mắt.”
[3] Phu gia: nhà chồng.
Rốt cục Nam Dương Hầu phu nhân cũng biến sắc, liếc mắt nhìn Chung Dực một cái, rõ ràng bà ta nhớ Chung phu nhân từng nói gần đây tình cảm của Chung Dực và Úc Lan Cúc rất không tốt, sao lần này lại nói chuyện thay Lan Cúc? Mặc dù trong lòng có hơi nghi ngờ nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Vào cửa nhà ta thì chính là người của phủ ta, làm việc không tận tâm không thể xử phạt được à?”
Có lẽ Lan Cúc cũng không ngờ Chung Dực sẽ nói chuyện thay nàng ấy, nhất thời cảm thấy như đang ở trong mơ, bởi vậy quên mất phải trả lời Nam Dương Hầu phu nhân. Minh Yên thấy vậy, trong lòng có một tư vị khó diễn tả bằng lời, nàng vừa hi vọng Chung Dực có được hạnh phúc, cũng hi vọng Lan Cúc có kết quả tốt, nhưng thật sự khi nhìn thấy Chung Dực bảo vệ Lan Cúc là trong lòng có chút là lạ, âm thầm mắng mình lòng dạ hẹp hòi, tâm nhãn của nữ nhân không thể quá nhỏ được, mình có hạnh phúc của mình, không thể ích kỷ hi vọng người khác không được hạnh phúc.
Lan Cúc cũng nhận được trừng phạt nên có, oán hận của Minh Yên đối với nàng ấy đã từ từ yếu đi, đang suy nghĩ thì thấy trong lòng bàn tay ấm áp, là Chu Hạo Khiên nắm lấy tay nàng, mượn ống tay áo rộng rãi để che lấp, người khác không hề phát hiện, nhưng Minh Yên lại cảm thấy trong lòng ấm áp, nam nhân này cho dù là khi nào ở đâu đều có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng dao động, cho dù chỉ là một chút.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, dịu dàng cười một tiếng, Tống Thanh Bình ở đối diện nhìn hai người, trong mắt chớp lóe ánh sáng nhạt nhưng cũng không nói gì, lúc nhìn Thi Đào vẫn nhíu mày, hắn không biết mẫu thân của mình lại làm tổn thương nha hoàn của Lan Phương.
Minh Yên không để ý đến Nam Dương Hầu phu nhân, ngược lại nhìn Thi Đào nói: “Ngươi có uất ức gì cứ nói ra đi, phải hiểu rằng có một số chuyện chỉ có lần này thôi.”
Minh Yên đang nói với Thi Đào, nếu như hôm nay hai người bọn họ không nói thật, đám người Úc phủ không thể đòi lại công bằng cho Lan Phương, như vậy sau này các nàng ai cũng sẽ không thể ra mặt cho Lan Phương được!
Thi Đào cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống mặt đất, Thư Điệp ở bên cạnh không nhịn được, thẳng người lên nhìn Minh Yên nói: “Nô tì nói, cho dù mất đi cái mạng này nô tì cũng không thể đứng nhìn tiểu thư của mình chịu uất ức như vậy được.”
Minh Yên gật đầu một cái, liếc nhìn Nam Dương Hầu phu nhân muốn ngăn cản, nói: “Có phải Hầu phu nhân có lời gì muốn nói không? Hay là nói Hầu phu nhân không dám để hai nha hoàn này nói ra sự thật?”
Nam Dương Hầu phu nhân nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Có gì mà không dám chứ?”
“Vậy được rồi, Thư Điệp, Hầu phu nhân cũng đã lên tiếng, ngươi không cần lo lắng bà ấy sẽ trách tội ngươi.” Minh Yên nhìn Thư Điệp nói, Đại phu nhân ngồi ở đối diện sắc mặt tái xanh, Nhị phu nhân ở bên cạnh không biết nói gì bên tai bà ta, sắc mặt Đại phu nhân càng khó coi hơn, từ trước đến nay Nhị phu nhân nói chuyện làm việc đều đi xa chủ đề, chắc hẳn lại vỗ mông ngựa vỗ tới trên vó ngựa rồi.
“Tiểu thư của chúng tôi vừa vào cửa thì chịu đầy uất ức, chưa từng thấy nhà nào trong đêm tân hôn mà tân lang bị di nương cướp đi đến nơi khác, cho dù cô gia có uống nhiều, không phân biệt được phương hướng không nhận ra người khác, nhưng chẳng lẽ người bên cạnh đều mù hay sao? Một di nương cũng quá to gan rồi, dám làm ra chuyện như vậy là ỷ vào có người chống lưng? Tối hôm đó tiểu thư muốn tắm rửa thay xiêm y, tụi nô tì đến phòng bếp thúc giục nước nóng, đợi chừng mấy canh giờ, lại đưa nước ấm tới, lúc vào trong bồn tắm thì đã biến thành nước lạnh rồi, tiểu thư dùng nước lạnh kia tắm rửa thì bị phong hàn, nửa đêm sốt cao, tụi nô tỳ chạy ra sân hô cứu mạng, nhưng không có ai trông nom đến sự sống chết của tiểu thư nhà chúng tôi, cửa sân đóng chặt, nô tì tự mình đi chạy đến sân của Hầu phu nhân, thế nhưng lại bị bà tử giữ cửa đánh cho một trận, bà tử kia đang nấu nước nóng, lập tức đổ nước nóng ra, Thi Đào đẩy ta ra, đổi lại cánh tay của nàng ấy bị nước nóng làm bỏng.
Sau khi tiểu thư biết được thì kéo theo thân thể bệnh tật quỳ xuống trước mặt Hầu phu nhân, mời lang trung chữa trị cho Thi Đào, thế nhưng lại độc ác mắng cho tiểu thư một trận, nói gì mà đồ điếm thấp hèn không biết liêm sỉ, kiên quyết dựa vào khuôn mặt để gả vào Hầu phủ, còn nói chúng tôi có chết thì cũng chết sạch sẽ một chút, đừng có để Hầu phủ xẩu hổ. Nô tì không hiểu, rõ ràng là Thế Tử gia luôn miệng nói muốn cưới tiểu thư chúng tôi vào cửa, tại sao lại biến thành như Hầu phu nhân nói? Xưa nay tiểu thư chúng tôi thiện tâm từ bi, lại chưa từng nghĩ vừa mới thành thân hai ngày ngắn ngủi đã chịu nhiều uất ức như vậy.
Hầu phu nhân lấy mạng của hai nô tì ra buộc tiểu thư không được tố khổ với Thế Tử gia, biết Đại phu nhân và Nhị phu nhân, Tam phu nhân, còn có các vị tiểu thư muốn tới thăm hỏi thì uy hiếp chủ tớ chúng tôi, nếu ai dám nói ra chuyện này, chắc chắn sau này sẽ không có một ngày tốt lành. Hầu phu nhân nói, người nhà mẹ đẻ có đến rồi cũng đi, không thể ngày ngày ở đây, nhưng chủ tớ nô tì lại phải tiếp tục sống ở đây…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");