Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lan Cúc nghe Tô ma ma bẩm báo thì cau mày lại, mãi đến lúc Tô ma ma nói xong mới hỏi: “Theo như bà nói, sáng nay chỉ có Ngũ muội muội và Tứ muội muội ngồi chờ ở phòng ngoài?”
“Vâng, Tứ tiểu thư muốn nhanh chóng làm hầu bao, chép phật kinh nên tới sớm để thỉnh an. Đúng lúc ở trên đường gặp Ngũ tiểu thư nên hai người cùng nhau tới. Vì tới hơi sớm, Nhị tiểu thư người vẫn chưa tới, phu nhân còn chưa thức dậy nên Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư nói chuyện chờ ở bên ngoài. Bởi vì buổi sáng là lúc đám nha hoàn bận rộn nhất nên lúc đó trong sảnh ngoại trừ người do hai vị tiểu thư tự mình mang tới thì không có người khác hầu hạ. Sau đó Tứ tiểu thư ra ngoài một chuyến, lúc sau Ngũ tiểu thư cũng đi ra ngoài, kế đó là Nhị tiểu thư tới, phu nhân cũng thức dậy, chuyện sau đó người cũng biết rồi. Phu nhân để Tứ tiểu thư trở về, giữ Ngũ tiểu thư ở lại, tiếp theo Thất tiểu thư đến…” Tô ma ma cung kính trả lời, vẻ mặt nghiêm túc không nhìn ra biểu cảm gì.
Lan Cúc chau mày, quay đầu nhìn Đại phu nhân, sau đó để Tô ma ma lui ra mới nói: “Xem ra Lan Phương và Lan Lăng đều đáng nghi.”
Đại phu nhân không vui nhìn thoáng qua Lan Cúc, nói: “Chẳng lẽ ngay cả Lan Phương con cũng hoài nghi? Nha đầu này vô cùng hiền lành, ngoan ngoãn, những năm gần đây ngay cả con kiến cũng không dám giết, sao có thể làm chuyện như vậy.”
Lan Cúc gật đầu một cái, nói: “Nói cũng đúng, Ngũ muội muội thiện tâm, chẳng lẽ thật sự là Lan Lăng?”
“Theo ta thấy chính là nha đầu này, chuyện lần trước con đã quên rồi sao? Rõ ràng là nó kéo hỏng váy của Lan Phương còn chết cũng không chịu thừa nhận, mặc dù Lan Phương nói tốt cho nó nhưng làm gì có ai nhìn không ra chuyện đó?” Vừa nhắc tới chuyện này là Đại phu nhân có chút tức giận, ban đầu chỉ có một thứ nữ là Lan Lăng cho nên một số chuyện còn có thể nhịn được, bây giờ có Minh Yên, sai lầm của hạt mè lớn cũng không biến thành dưa hấu lớn!
Lan Cúc nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, nương nghĩ Lan Lăng mưu trí như thế sao? Muội ấy cùng lắm cũng chỉ đụng người ta, hạ chút thuốc, thực sự không hề có bản lĩnh gì khác. Chuyện khôn khéo như thế này muội ấy làm không được đâu.” Nghĩ tới đây thì dừng lại, Lan Cúc nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, còn nhớ nha đầu Lan Nhụy kia khi còn sống ngược lại là người dửng dưng, thế mà Lan Lăng cũng chịu thiệt không ít dưới tay muội ta, cho nên lúc đó người cảm thấy Lan Lăng dễ khống chế hơn Lan Nhụy nên mới nâng đỡ Lan Lăng không phải hay sao?”
Nói đến Lan Nhụy trên mặt Đại phu nhân thoáng hiện lên chút u ám, khẽ cau mày, một lúc sau mới nói: “Nó chính là ma chướng của cả đời ta, khi nương của nó còn sống thì độc chiếm trái tim phụ thân con, ngồi ở trên đầu ta, vất vả lắm bà ta mới chết đi, nữ nhi của bà ta lại được phụ thân con cưng chiều, thậm chí còn cưng nó hơn cả hai đứa con, sao ta có thể nuốt trôi được cơn giận này! Ta hao tổn tâm sức chọn vị hôn phu cho con, thế mà bị nha đầu chết tiệt kia lén lút chen vào, ta nhất định không thể tha cho nó!”
Lan Cúc nghe nói như thế trên mặt hiện lên chút bi thương, nhìn Đại phu nhân nói: “Tất cả đều đã qua rồi, nương cũng đừng thương tâm nữa. Lan Nhụy cũng được, nương của muội ta cũng được, đều đã không còn ở đây, không còn ai ngồi trên đầu của chúng ta, sau này sẽ có rất nhiều thời gian thoải mái!”
Lan Cúc vừa an ủi Đại phu nhân đôi câu, vừa nói tiếp chuyện vừa rồi: “Con cảm thấy việc này không giống Lan Lăng làm, vẫn phải cẩn thận tra mới được.”
Đại phu nhân nhìn Lan Cúc, trong mắt thoáng qua một vẻ nghi ngờ, buộc miệng nói ra: “Con vẫn nghi ngờ Lan Phương? Nha đầu này đâu có tâm tư như vậy?”
“Nương, con không nói nhất định là Lan Phương làm, người gấp cái gì?” Lan Cúc cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Minh Yên là người bị hại, huống chi muội ấy cũng không có cơ hội hạ thủ, về mặt thời gian cũng không thích hợp. Lan Phương và Lan Lăng lại có cơ hội, một người ngu dốt không có thủ đoạn, một người lương thiện không có tâm cơ, ba người này nhìn thế nào cũng không giống như là người làm chuyện này, nhưng chuyện đã xảy ra, cho thấy người kia thật sự rất lợi hại, ngay cả chúng ta có thể qua mắt, cho nên phải cẩn thận hơn mới được.”
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, không vui nhìn Lan Cúc nói: “Hai năm nay con gả đi tình hình trong nhà cũng không hiểu rõ như trước kia, hai năm nay tâm tư Lan Lăng càng ngày càng lớn, đâu còn dáng vẻ đần độn như lúc trước.”
Nói cho cùng Đại phu nhân vẫn nghi ngờ Lan Lăng, trong lúc nhất thời Lan Cúc không thể phản bác, đành phải cười nói: “Bất kể có phải là Lan Lăng hay không con thấy ngày mai muội ấy cũng phải theo Lan Phương đi đến vương phủ, chân Minh Yên bị thương đi lại không tiện, cũng không thể để một mình Lan Phương đi đến đó, như thế tỏ ra người cay nghiệt thiếu tình cảm không tốt.”
Trong mắt Đại phu nhân hiện lên vẻ oán độc, cắn răng nói: “Nếu để cho một mình Lan Phương đi cùng Lan Lăng ta vẫn chưa yên tâm, vừa rồi con cũng nghe lang trung nói, vết thương Minh Yên không có gì đáng ngại, ngày mai cứ đi cùng đi, có nó trông coi Lan Phương ta cũng yên tâm hơn, ta vẫn bất an sợ nha đầu Lan Lăng kia giở trò sau lưng gây bất lợi cho Lan Phương.”
Thấy Đại phu nhân đã quyết, Lan Cúc cũng không khuyên giải, chỉ gật đầu nói: “Cũng được, thêm một người sẽ náo nhiệt hơn một chút, nương nghỉ ngơi một lát trước đi, con tới chỗ Lan Phương xem xem, còn phải đến chỗ Lan Lăng nói cho muội ấy một vài phép tắc, nhiều chuyện rồi đây, trước lúc cơm tối còn phải trở về, đâu thể tiếp tục ở lại đêm nữa, chuyện này cũng không ra thể thống gì.”
Đại phu nhân gật đầu đồng ý, nữ nhi xuất giá chính là không tiện ở điểm này, không có việc gì thì không thể vô cớ qua đêm ở lại nhà mẹ đẻ, nhìn Lan Cúc đi ra ngoài, Đại phu nhân hỏi: “Cô gia có đến đón con về không?”
Vẻ mặt Lan Cúc hơi cứng lại lập tức cười nói: “Trong nha môn còn nhiều việc, con đã nói với chàng không cần tới đón con, con tự ngồi xe ngựa về nhà cũng được, không cần làm phiền đến chàng ấy.”
Đại phu nhân chưa nhận ra sự khác thường, gật đầu cười, kiếp này chuyện làm bà hài lòng nhất chính là đã tìm cho Lan Cúc một trượng phu tốt, nhìn Lan Cúc rời đi, Đại phu nhân gọi Tô ma ma vào, nói: “Cầm hộp đồ trang sức của ta chọn mấy thứ cho Lan Phương, chọn thêm cho Minh Yên mấy món, ngày mai không thể để mất mặt được…”
Trong lòng Tô ma ma kinh ngạc, trong lúc vô tình Thất tiểu thư đã có vị trí ở trong lòng Đại phu nhân, ngay cả đưa đồ trang sức cũng nghĩ đến Thất tiểu thư, không còn nhắc đến Tứ tiểu thư như trước nữa, xem ra trong lòng Đại phu nhân đã thay đổi rồi!
*
Minh Yên nghiêng người dựa vào chiếc gối lụa kim tâm màu xanh, yên lặng ngẩn người, quay đầu nhìn hộp trang sức Đại phu nhân mới đưa tới trên bàn kia, cuối cùng vẫn tránh không được. Vốn cho là mình đau chân không cần phải đi, ai ngờ không hiểu sao Đại phu nhân lại cố chấp nhất định cứ muốn mình đi như vậy. Nghĩ đến ngày mai có thể sẽ phải nhìn thấy cái tên Chu Hạo Khiên kia, trái tim cứ thấy run lên bần bật, nàng thực sự không muốn thấy người buồn nôn như vậy!
“Tiểu thư, nô tỳ hỏi thăm được ngày mai Tứ tiểu thư cũng đi đấy!” Liên Song nhấc cái rèm hoa mềm mại màu đỏ thẫm đi đến nói, Minh Yên sững sờ, Lan Lăng cũng đi?
Minh Yên nhất thời nghĩ mãi không rõ tại sao Đại phu nhân lại đột nhiên để nàng và Lan Lăng cùng đi, dựa theo tính cách của Đại phu nhân hẳn sẽ không sắp xếp như vậy. Khẽ nhướng mày, trong đôi mắt như nước lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn Liên Song nói: “Ta biết rồi, em đi xuống đi, ta muốn ở một mình một lát.”
Liên Song gật đầu không dám quấy nhiễu Minh Yên, nhưng nàng còn có chuyện muốn nói, đi tới cửa vẫn nhịn không được, quay người trở lại cúi thấp đầu nói: “Mặc dù thời gian nô tỳ vào phủ chưa lâu nhưng cũng biết một chuyện, ngày mai nô tỳ không thể đi cùng tiểu thư đến vương phủ, nhưng tiểu thư nhất định phải đề phòng Ngũ tiểu thư.”
Lan Phương? Minh Yên không hiểu vì sao Liên Song lại nói như vậy, lẽ nào Liên Song biết việc gì… Lại mở miệng gọi Liên Song hỏi: “Liên Song, có phải em biết việc gì hay không?”
Liên Song nghe vậy sắc mặt xanh lét, vội xua tay, hốt hoảng nói: “Nô tỳ không biết chuyện gì cả, chẳng qua nghe người ta nói Ngũ tiểu thư là người trong ngoài không giống nhau, mặc dù Tứ tiểu thư ngang ngược hung hăng nhưng không có bụng dạ gì, tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút, nếu nhất định bắt nô tỳ phải nói lý do, nô tỳ cũng không thể nói ra được.”
Minh Yên bình tĩnh nhìn Liên Song, từ đầu nàng đã cảm thấy nha đầu này là người không thể nhìn thấu, tuổi không lớn lắm nhưng cả người luôn có một cảm giác nói không nên lời. Hơn nữa chủ tử trước kia Liên Song từng hầu hạ khiến Minh Yên cảm thấy rất gần gũi, lúc đó mới đặc biệt cất nhắc Liên Song, hôm nay Liên Song nói câu này nhất định là lấy hết dũng khí, chắc chắn nha đầu này biết việc gì đó nhưng không dám mở miệng nói.
Nghĩ tới đây cũng không ép bách nàng ấy nữa, cười nhẹ một tiếng, đáp: “Được, ta nhớ kỹ rồi, đi đi.”
Lúc này Liên Song mới thở phào một hơi, đợi tới lúc ra cửa mới thấy sau lưng thấm đẫm mồ hôi, mình thật sự nhiều chuyện, rõ ràng đã nói không tiếp tục để mình mềm lòng nhưng không biết vì sao nhìn Minh Yên lại khiến nàng nhớ tới chủ tử trước kia của mình, đều lương thiện như nhau, nàng không đành lòng nhìn Minh Yên bị tổn thương. Mục đích duy nhất nàng còn sống cũng chỉ là muốn báo thù cho tiểu thư mà thôi, có điều mình chưa có năng lực gì, nên mới cố gắng muốn tới gần Minh Yên. Nàng nhìn ra Minh Yên không phải là người yếu ớt không có định kiến, chỉ cần mình hầu hạ tốt, tương lai sẽ cố gắng mượn tay tiểu thư báo thù cho tiểu thư của mình.
Vốn chỉ muốn tới gần, cẩn thận hầu hạ, nhưng hôm nay vẫn không nhịn được mà nhắc nhở. Liên Song nghĩ tới đây có chút tức giận chính mình, cứ tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ mình còn chưa kịp báo thù cho tiểu thư đã bỏ mạng trước rồi. Nghĩ tới đây lại hít sâu một hơi, khuyên bảo mình sau này không thể lỗ mãng.
Thất tiểu thư là người tốt, nhưng người tốt không nhất định phải đền đáp tốt…
Sau khi Liên Song rời đi, Minh Yên nhíu chặt mày, thế mà Liên Song lại biết Lan Phương không phải người tốt? Ngay cả mình cũng không dám xác định chuyện này mà nàng ấy lại khẳng định như thế, rốt cuộc Lan Phương đã làm chuyện gì để Liên Song cảm thấy tỷ ta là người trong ngoài không giống nhau? Theo như mình quan sát Liên Song vẫn luôn là một người thận trọng, chưa từng nhiều chuyện, ngày thường cũng rất ít nói, không tới gần người khác… Thế nhưng chuyện nàng ấy biết thật sự không ít, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không nghĩ ra nguyên do vì sao Minh Yên trực tiếp bỏ qua, dù sao nha đầu này đang ở ngay trước mặt sau này có rất nhiều cơ hội quan sát. Ngược lại là Lan Phương… mình vẫn nên chú ý một chút, về chuyện mình vô cớ trượt chân thực ra Minh Yên chỉ hơi nghi ngờ Lan Phương, nhưng không thể khẳng định, chắc chắn Lan Lăng sẽ không cẩn thận như vậy, cũng sẽ không có đầu óc hãm hại mình như thế … Nhưng Lan Phương??? Trong trí nhớ của mình Lan Phương thật đúng là một người khá tốt, mặc dù đôi khi cũng sẽ thể hiện sự kiêu ngạo của đích nữ, nhưng so với Lan Cúc vẫn thu liễm hơn nhiều…
*
Sáng sớm hôm sau lúc tờ mờ sáng, Tuyết Hủy và Ký Dung đều bận rộn, đầu tiên là gọi Minh Yên dậy, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm thay y phục, giày vò một trận. Nhìn đồ vật bày đầy trong phòng, Minh Yên có chút bất đắc dĩ nói: “Làm cái gì vậy? Lần này ra ngoài ta cũng không phải là nhân vật chính, sao có thể nổi trội hơn Ngũ tỷ tỷ? Các tỷ hồ đồ rồi sao? Mau cất những bộ váy hoa lệ này đi chỉ để lại cái áo ngoài phượng cẩm màu hải lam kia, giày lộc cẩm viền hoa màu hồng và chân váy tơ tằm thêu hoa mai dài quá đầu gối, như vậy là được.”
Minh Yên chỉ huy Tuyết Hủy và Ký Dung lựa quần áo, cười nói: “Bình thường nhìn nhanh nhẹn sao hôm nay lại hồ đồ thế?”
Mặt Ký Dung đỏ lên, lẩm bẩm: “Chúng nô tỳ cũng chỉ hi vọng tiểu thư có thể có một mối hôn sự tốt, cơ hội hiếm có…”
“Dừng! Có mối hôn sự tốt tất nhiên quan trọng, nhưng cũng phải giữ được mạng mới có thể thành thân được không phải sao?” Minh Yên dang tay ra để hai nha hoàn thay y phục cho nàng, lại nói: “Biết các tỷ tốt với ta, nhưng chẳng lẽ các tỷ không biết chính ta cũng không muốn đến vương phủ Vũ Ninh, thanh danh của tiểu Vương gia kia như thế nào chẳng lẽ các tỷ cũng không biết sao?”
Tuyết Hủy khẽ cắn môi nói: “Nam nhân tam thê tứ thiếp từ xưa đến nay là chuyện bình thường, Đại phu nhân là người kiên cường như thế mà Đại lão gia vẫn có một đám thiếp thất đấy sao? Mặc dù thanh danh bên ngoài của tiểu Vương gia không tốt lắm, thế nhưng vào được vương phủ chính là Trắc Phi… Dù sao cũng tốt hơn làm chính thê nhà bình thường nhiều, tiểu thư thật sự không động tâm sao?”
Minh Yên nhìn Tuyết Hủy sửa lại váy áo cho mình, lại đỡ mình ngồi xuống trước bàn trang điểm, vươn tay cầm lấy lược gỗ đào chải tóc cho mình, nhìn qua gương đồng thấy vẻ mặt không cam lòng của Tuyết Hủy, khẽ cười nói: “Tỷ ngốc, ta thà làm đầu gà chứ nhất quyết không làm đuôi phượng, chính thê nhà bình thường thì sao? Ít ra chính thất vẫn có thể ưỡn thẳng lưng không cần cúi đầu trước người khác.”
Nhìn Tuyết Hủy lại chải cho nàng kiểu tóc hoa lệ phức tạp, Minh Yên vội vàng ngăn cản nói: “Chải kiểu song điệp kế bình thường là được, vừa đơn giản lại lịch sự tao nhã.” Nói rồi lấy từ trong hộp ra một cây trâm bạch ngọc có khắc hoa điểu ở đầu trâm, một cài tóc hình ngọc Quan Âm khảm vàng[1], còn lấy ba trâm ngọc hoa cỏ cắm ở dưới búi tóc, hai bên tai mang khuyên tai ngọc hình thỏ ngọc giã thuốc[2], ngoại trừ cái mặt dây là vàng khảm ngọc, còn lại đều là chất ngọc, Tuyết Hủy bất đắc dĩ thở dài, cho dù là khiêm tốn tới mấy cũng không thể mộc mạc như vậy được.
[1] Cài tóc hình ngọc Quan Âm khảm vàng:
[2] Thỏ ngọc giã thuốc:
Rửa mặt chải đầu trang điểm xong, Minh Yên hài lòng nhìn bản thân một chút, vừa không trưởng thành lại không thô tục, phối với khuôn mặt không màng danh lợi của mình, người khác sẽ xem nhẹ không chú ý, dáng vẻ thế này rất thích hợp, vừa không làm Đại phu nhân nghi kỵ vừa không sợ sẽ mất mặt, đúng là một công đôi việc, lúc này mới dẫn Tuyết Hủy và Ký Dung đi tới phòng Đại phu nhân, nhìn thời gian hẳn là Lan Phương và Lan Lăng cũng đã đến rồi.
Chỉ là giờ khắc này Minh Yên vẫn không biết, chuyến đi đến vương phủ lần này sẽ xảy ra nhiều chuyện, vốn dĩ có rất nhiều người muốn tranh đoạt vị trí Trắc Phi, có tranh đoạt hay không cũng không thể tránh né, mà mình lại suýt chút nữa bị người ta mưu hại, thật đúng là khó lòng phòng bị!
Đợi đến chính phòng Minh Yên thật sự bị dọa sợ, ngay cả Đại phu nhân cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy, trâm vàng trên đầu khảm hồng bảo thạch ở giữa, phần đầu trâm làm thành hình hoa cúc, nhụy hoa đính một viên hồng bảo thạch, dưới hoa cúc là hai lớp hoa nhỏ, phần cuối là chân trâm dài, chạm khắc hoa văn cỏ xoắn. Áo lụa dài cổ tròn màu đỏ thẫm với áo dài có hình chữ Vạn[3] nối dài, ống tay áo, cổ áo vạt áo trước dài rộng ba ngón tay thêu hoa mẫu đơn ở một bên, nơi cân vạt[4] dùng nút thắt màu vàng, váy mã diện màu lam nhạt, mép váy thêu hoa văn chuỗi ngọc châu báu phức tạp, lộ ra vẻ hoa lệ phú quý rất có dáng dấp của phu nhân thế gia vọng tộc.
[3] Hình chữ Vạn (卍)
[4] Cân vạt là một loại Hán phục, hai vạt áo đối nhau, có nút thắt ở trước ngực.
Hôm nay Lan Phương là nhân vật chính trang điểm lại càng đẹp hơn, áo khoác màu hồng đào, áo ngoài là gấm hoa phượng màu đỏ, váy hoa cẩm cầu đường hồ lam, cây trâm có hai nhánh rũ tơ khảm ngọc đỏ, dây kết[5] rũ xuống được làm tỉ mỉ, phần cuối của dây kết được xuyết minh châu cỡ bằng móng tay, trên tai đeo hoa tai hình hồ lô, hào phóng trang nhã, không hổ là đích nữ, khí thế toàn thân không phải giả.
[5] Dây kết:
Lại nhìn Lan Lăng… Minh Yên cúi đầu che giấu khóe mắt có hơi giật giật, quả nhiên là đầu óc không bình thường, thế mà còn ăn mặc lộng lẫy hơn cả Lan Phương, đầu đầy châu ngọc khiến người ta hoa mắt. Sắc mặt Đại phu nhân tái xanh đi tới rút hai cây trâm và một đóa trâm hoa trên đầu Lan Lăng xuống, còn tháo một cái vòng tay bằng vàng trên cổ tay ra, cắn răng nói: “Lạm dụng trang sức, ăn mặc như thế này ra ngoài là không sợ người khác chê cười con sao?”
Lan Lăng không dám thở mạnh cúi thấp đầu không nói chuyện, Đại phu nhân nhìn về phía Minh Yên vừa mới đi vào một cái, lửa giận trong lòng mới giảm đi, mắt nhìn xuống mắt cá chân của Minh Yên, cười hỏi: “Chân đã đỡ hơn chưa? Thuốc mỡ tối hôm qua Tô ma ma đưa cho con vẫn có tác dụng chứ?”
Minh Yên cười đáp: “Đa tạ mẫu thân yêu thương, đã không còn chuyện gì lớn, có điều lúc đi không thể đi nhanh được, không thể so với trước kia. Thuốc mỡ dùng rất tốt, thanh mát xoa dịu đau đớn, Minh Yên cảm tạ mẫu thân.”
Một màn hỏi đáp này khiến bầu không khí tốt hơn một chút, thấy người đã đến đông đủ Đại phu nhân nói: “Đi thôi, đến vương phủ không được tùy ý đi lại, cũng đừng làm mất mặt thành trò cười cho người ta…”
Đại phu nhân liên tục răn dạy cho đến khi ra tới cửa đứng trước xe ngựa, lúc này mới ngừng lại, nhìn mọi người nói: “Lan Phương và ta ngồi cùng một xe, Minh Yên và Lan Lăng cùng một xe.”
Đại phu nhân nói xong thì giẫm lên chân đạp được Tô ma ma dìu lên xe ngựa, Thi Đào đỡ Lan Phương lên xe ngựa, nhìn hai người lên xe, lúc này Lan Lăng mới cắn răng để Dạ Tuyết đỡ lên xe, sau đó Minh Yên cũng lập tức lên xe, đám nha hoàn bà tử ngồi lên xe la ở phía sau. Lúc này một đoàn người đi về phía vương phủ Vũ Ninh.
Minh Yên lẳng lặng ngồi trong xe, cố hết sức ổn định thân thể đong đưa trên xe ngựa, rất dễ nhận ra độ thoải mái của xe ngựa này không được tốt lắm, chỉ cần trên đường có chút xóc nảy là người trong xe ngựa sẽ bị lắc lư đến mức cực kỳ khó chịu. Biết tâm tình của Lan Lăng lại không tốt nên Minh Yên cũng không muốn trêu chọc tỷ ta, bởi vậy Minh Yên chỉ ngồi im, từ đầu đến cuối trên mặt mang theo nụ cười ấm áp.
Lan Lăng phẫn hận nhìn Minh Yên, trước kia khi Minh Yên chưa đến phủ, Đại phu nhân thích nàng ta bao nhiêu, nhưng từ khi Minh Yên này tiến vào phủ thì dường như mình luôn gặp xui xẻo, bởi vậy lúc này nhìn Minh Yên mới hận tới mức không thể đốt hai cái lỗ ở trên người nàng. Tại sao ánh mắt mình rõ ràng chán ghét như vậy mà Minh Yên tựa như không hề có cảm giác gì, chỉ luôn ngồi ở đó thậm chí còn chưa từng nhìn mình lấy một cái, hơi cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Lan Lăng lập tức cảm thấy chán nản, khi ngươi oán hận một người, mà người đó lại không thèm để ý ngươi, cái tâm trạng buồn bực này thật sự không thể nào nói thành lời được.
“Thất muội muội có biết chuyện của Lục muội muội chưa nhỉ?” Rốt cục Lan Lăng cũng không nhịn được mở miệng, trong giọng nói mang theo chút giễu cợt.
Minh Yên khẽ cau mày, không nghĩ tới thế mà Lan Lăng lại mở đầu bằng chuyện kiếp trước của mình, trong lòng hơi kích động, có lẽ có thể nghe được thứ gì đó từ trong lời nói của Lan Lăng, nghĩ tới đây ngơ ngác lắc đầu, khẽ mở đôi môi anh đào, chậm rãi nói: “Thời gian Tiểu Thất vào phủ chưa lâu, cũng chưa từng nghe qua chuyện của Lục tỷ tỷ, thỉnh thoảng chỉ nghe người khác nói hình như Lục tỷ tỷ là một nữ tử tài hoa xuất chúng lại là người ngay thẳng không thích gò bó, còn lại thì không biết.”
“Tài hoa xuất chúng? Không thích gò bó? Từ xưa đến nay nữ tử không tài chính là đức, tiểu thư khuê các càng phải đoan trang biết lễ nghĩa, theo đúng khuôn phép, cái này chẳng phải là muốn nói với muội so với tài hoa xuất chúng, không thích gò bó vừa vặn thành đôi sao?” Trong giọng nói của Lan Lăng không giấu được ý hận, dường như vô cùng phẫn hận Lan Nhụy.
Minh Yên nghe đến đây trong lòng thầm nhớ lại hình như lúc trước mình không làm gì có lỗi với Lan Lăng, sao Lan Lăng lại có hận ý lớn như thế đối với Lan Nhụy? Cho dù là như thế nào Minh Yên cũng không thể chịu đựng được việc Lan Lăng chửi bới Lan Nhụy như thế này, hé miệng cười một tiếng, nói: “Nếu nữ tử không có tài sao có thể xem sổ sách quản lý việc nhà, đủ tư cách làm một vị đương gia chủ mẫu? Không thích gò bó cũng không phải là không đứng đắn không biết lễ nghi, không để phép tắc vào trong mắt mà chỉ là tính cách thoải mái hơn một chút thôi.”
Những lời này của Minh Yên đã chọc Lan Lăng tức đến mức đỏ mặt tía tai, mà bản thân lại ăn nói vụng về không nói rõ thành lời nguyên cớ tại sao, rõ ràng là lời của cổ thánh tiên hiền tại sao lại bị Minh Yên phản bác tới mức cái gì cũng sai? Lan Lăng tức giận cắn môi nói: “Ngày thường trong nhà nhìn thấy Thất muội muội hiền lành chất phác, thì ra là giả vờ, sau lưng cũng nhanh mồm nhanh miệng thế này đấy, chỉ tiếc mẫu thân không thấy, nếu thấy không biết sẽ kinh ngạc như thế nào đây!”
Minh Yên chỉ cười mà không nói, đối mặt với Lan Lăng không cần dùng quá nhiều đầu óc, chỉ cần có thể chịu đựng được sự chua ngoa của tỷ ta là sẽ không có chuyện gì lớn. Bây giờ Minh Yên cũng không muốn trở mặt cãi nhau với Lan Lăng, đành phải yên lặng nhẫn nhịn.
Lan Lăng hừ lạnh một tiếng, rốt cục vẫn cắn răng nói: “Cây cao chịu gió lớn, Lục muội muội chết trách được ai đây? Thất muội muội nên chú ý, quá khoe khoang cũng không phải chuyện tốt!”
Trong lòng Minh Yên giật mình nhưng trên mặt không có gì khác thường, chỉ thản nhiên cười nói: “Tiểu Thất xưa nay nhát cáy đâu dám cây mọc thành rừng, Tứ tỷ tỷ quá lo lắng rồi.”
Lan Lăng bị mất mặt hừ lạnh một tiếng không nói nữa, Minh Yên cũng không muốn quan tâm, trong đầu nàng vẫn đang suy nghĩ lời Lan Lăng vừa mới nói, cây cao chịu gió lớn, chẳng lẽ mình chết còn có nguyên nhân khác? Đang nghĩ ngợi thì xe ngựa dừng lại, hai người đều theo bản năng ngồi thẳng người, quả nhiên nghe phu xe nói: “Hai vị tiểu thư, đến vương phủ Vũ Ninh rồi, nên xuống xe ạ.”
Phu xe vừa nói xong, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng nói chuyện, ngay sau đó rèm xe bị nhấc lên, Thi Đào nhanh nhẹn lên xe dìu Lan Lăng xuống, sau khi các nàng xuống dưới Tuyết Hủy lại lên xe dìu Minh Yên xuống, Minh Yên ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng dáng Đại phu nhân, vừa mới ngước mắt nhìn đã sững sờ… Trước cửa vương phủ thật là nhiều xe ngựa!
Từ đồ trang trí bên ngoài xe ngựa Minh Yên có thể nhìn ra được những chiếc xe ngựa ở ngoài vương phủ này đều là của những người rất có thân phận, hai chiếc xe ngựa Úc phủ tỉ mỉ chuẩn bị lập tức lộ vẻ mờ nhạt ở nơi này, Minh Yên đi đến trước mặt Đại phu nhân, liếc nhìn sắc mặt Đại phu nhân có chút khó coi!
Vương phủ tuyển Trắc Phi, dòng dõi của Úc phủ cũng hơi thấp, chức quan Tòng tứ phẩm ở kinh thành có rất nhiều, huống chi chức quan của Úc Duy Chương cũng không phải chức vụ quan trọng gì, ở giữa những chiếc xe ngựa nổi bật này càng lúc càng có vẻ ngượng ngùng. Đừng nói là Đại phu nhân, chính mấy người Minh Yên cũng cảm thấy khó chịu, bình thường ở trong nhà thì không cảm thấy gì, nhưng vừa bước vào nơi đầy rẫy vinh hoa này mới phát hiện Úc phủ còn thua kém người ta, trong lòng càng lo sợ bất an.
“Phu nhân thân gia[6], chờ một chút.”
[6] Thân gia: thông gia, sui gia
Đại phu nhân sững sờ quay người lại nhìn, mấy người Minh Yên đang kinh ngạc cũng nhìn lại, chỉ thấy một vị phu nhân xa lạ tươi cười đi tới, bên cạnh là Lan Cúc, Minh Yên lập tức hiểu ra đây chính là mẫu thân của Chung Dực, không khỏi cẩn thận ngước mắt dò xét, luôn nói con trai giống mẹ, quả nhiên khuôn mặt Chung phu nhân có đến bảy tám phần giống Chung Dực.
Trên đầu Chung phu nhân để kiểu đới thu kế, ở đỉnh búi tóc cắm trâm cài vài khảm đá ngọc lam, ở giữa búi tóc ở phía trước điểm xuyết tượng vàng Bồ Tát đang ngồi, phía sau búi tóc là mãn quan bằng vàng có hoa văn Vân Long, hai bên cắm trâm có hình dạng mẫu đơn, hoa mai, hoa cúc khác nhau. Thân mặc áo ngoài cân vạt tay lỡ màu vàng thu, cổ áo và ống tay áo dùng lụa trắng thêu hoa văn hình mây chìm viền, váy mã diện sa tanh hoa màu xanh, viền váy dệt hoa văn chuỗi ngọc bát bảo.
Kiểu tóc của Chung phu nhân tương tự như thế này.
Mãn quang:
Lan Cúc ở bên cạnh mặc áo khoác tơ tằm màu xanh biếc, áo ngoài màu hồng nhạt, váy gấm vàng nhạt buộc kết hoa, mang giày hoa đế cao, mẹ chồng nàng dâu đứng chung một chỗ đúng là khiến cho người ta có chút mặc cảm tự ti. Minh Yên cố nén khó chịu ở trong lòng, đáng lẽ người đứng bên cạnh Chung phu nhân nên là nàng mới đúng… Kiềm nén chua xót trong lòng, Minh Yên khẽ cúi đầu, đứng một bên lẳng lặng nghe Đại phu nhân và Chung phu nhân thân thiện nói chuyện, hai người cùng nhau đi vào vương phủ, đám người Minh Yên vội vàng đi theo vào.
Lan Phương đương nhiên là theo sát Lan Cúc, hai tỷ muội thân thiết cùng nhau nói chuyện, Minh Yên và Lan Lăng theo ở phía sau yên lặng không nói, dựa theo dáng vẻ Lan Cúc nói chậm rãi đi lên phía trước. Đoạn đường đi tới khu vực bên trong vương phủ Vũ Ninh này khá lớn, các nàng cũng không đi vào từ cửa chính, cửa chính vương phủ chỉ mở ra khi có thánh chỉ đến, các nàng đi vào từ cửa hông, dù cho là cửa hông nhưng vô cùng rộng lớn, giống như cửa chính Úc phủ vậy.
Vừa vào cửa thì có ma ma quản sự của vương phủ tới đón, vẻ mặt tươi cười nói chuyện cùng Chung phu nhân hiển nhiên là có quen biết, nói tới nói lui cực kỳ thân thiết, ma ma quản sự kia dẫn các nàng đi qua hành lang, lại qua cổng tròn mới vẫy tay gọi xe la nhỏ đến, mời đám người các nàng lên xe. Xe la nhỏ rất tinh xảo, bên trong mỗi một chiếc xe nhiều lắm cũng chỉ ngồi được hai người, một đoàn người ngồi hết ba chiếc xe, bọn nha đầu đi theo xe, nhóm bà tử ở lại cổng trong.
Minh Yên cẩn thận quan sát, vương phủ đúng là nhiều phép tắc, làm mấy chuyện rườm ra này vậy mà hoàn toàn không hề thấy luống cuống, bà tử đánh xe, hộ xe đều bị chỉ trích vậy mà không hề lộn xộn. Hiếm thấy chính là hạ nhân ở vương phủ vậy mà không có một chút cao ngạo, đối xử với mọi người vô cùng hòa nhã, nói chuyện luôn mang khuôn mặt tươi cười. Thường nói nhìn nô tài thì biết mặt chủ, hạ nhân vương phủ cẩn thận có chừng mực, sao lại có thể nuôi ra được Chu Hạo Khiên thành một thứ khác người như vậy!
*
Lúc này trong mái hiên Chu Hạo Khiên đang bắt chéo chân lấy quyển sách che ở trên mặt thiêm thiếp ngủ, một tiểu tư ở bên cạnh sốt ruột xoay vòng vòng, mồ hôi rịn ra từng giọt ở trên mặt, miệng không ngừng nói: “Tiểu vương gia coi như nô tài van xin người, người mau thay y phục đi, nếu hôm nay người không xuất hiện nhất định lão Vương phi sẽ lột da nô tài. Tốt xấu gì nô tài cũng theo người mười mấy năm rồi, người thương xót cho nô tài một chút đi. Mạng hèn này của nô tài không có gì đáng tiếc, nhưng đời này nô tài còn chưa cưới vợ, còn phải phụng dưỡng cha mẹ, không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, người xem như nô tài đáng thương, người chỉ cần đi qua đi lại một vòng, một vòng thôi cũng không được sao? Chỉ cần lộ mặt là nô tài đã có thể báo cáo kết quả…”
“Im đi, Tiểu Bổng Chùy[7]! Cậu cứ tiếp tục lảm nhảm nữa ông đây sẽ thiến cậu!” Chu Hạo Khiên cảm thấy mình đúng là số khổ, muốn lén làm biếng còn bị một con ong mật nhỏ lải nhải.
[7] Tiểu Bổng Chùy: chày gỗ nhỏ. Không biết là tên hay biệt danh do CHK đặt cho tiểu tư này nên t vẫn để nguyên HV.
Khuôn mặt Tiểu Bổng Chùy đau khổ tinh thần vô cùng sa sút nhìn Chu Hạo Khiên, khẽ cắn môi làm bộ đáng thương tiếp tục nói: “Tiểu Vương gia à, không phải nô tài thích lảm nhảm, thật sự là lão vương phi nói với nô tài, nếu hôm nay người chuồn mất, đến ngày mai người trở về sẽ không nhìn thấy Tiểu Bổng Chùy nữa, chỉ có thể nhìn thấy Tiểu Bổng Chùy bị lột da thành Tiểu Cốt Đầu… Tốt xấu gì nô tài cũng hầu hạ người nhiều năm rồi, nể mặt nô tài đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực cho người, từ nhỏ đến lớn chịu không biết bao nhiêu tội thay người, người hãy giơ cao đánh khẽ, dùng đôi chân cao quý của người đi một vòng quanh hậu viện không phải là xong rồi sao? Không phải người thích xem mỹ nhân sao, hôm nay ở hậu viện tuyệt đối là người này còn đẹp hơn người kia…”
“Nói nhảm, ông đầy thích nhìn mỹ nhân trong trạng thái sống, đâu phải mấy cái đám đầu gỗ chỉ biết làm điệu kia!” Chu Hạo Khiên hừ lạnh nói, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Trong đầu bất ngờ nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp hỉ nộ rõ ràng của Minh Yên, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, quay đầu nhìn Tiểu Bổng Chùy hỏi: “Gia bảo cậu tìm người đã tìm được chưa? Tìm mà không được thì không đợi tổ mẫu lột sống cậu, ta sẽ xử lý cậu trước!”
Tiểu Bổng Chùy chỉ cảm thấy mặt co giật mấy cái, hắn trêu ai ghẹo ai chứ…
“Tiểu Vương gia, nô tài hầu hạ người thay quần áo trước, nếu lão Vương phi đến giục người, bất kể thế nào người cũng nên giữ lại cho nô tài một mạng để tiếp tục tìm kiếm mỹ nhân cho người chứ.” Tiểu Bổng Chùy nhìn hoa văn bảo thạch màu hồng điểm xuyết trên người gia nhà mình, quần lụa Vân Nam màu xanh bóng, giày màu đỏ chót, nếu mặc cái này ra ngoài… Chắc hẳn sẽ không thấy được mặt trời ngày mai, hắn số khổ thật mà, sao lại đi theo một chủ tử thế này, ánh mắt mặc quần áo này mười năm như một ngày, mặc không thấy phiền nhưng nhìn thì lại thấy phiền!
Chu Hạo Khiên đứng bật dậy, u ám quan sát Tiểu Bổng Chùy. Ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Gia như thế này nhìn không hấp dẫn sao? Hả? Gia có thể đi một vòng quanh hậu viện là đã nể tình mức trung thành tận tâm hầu hạ của tiểu tử cậu với ta lắm rồi, giữ cho cậu một cái mạng, cậu mà còn dài dòng nữa gia sẽ không đi!”
Tiểu Bổng Chùy còn chưa kịp trả lời thì thấy Chu Hạo Khiên nhanh chân đi ra ngoài, lúc đi qua cổng thuận tay ngắt hoa hải đường mới được cắt cắm vào trong bình sáng nay cài lên bên tai, Tiểu Bổng Chùy nhìn mà muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong… Hận không thể hô to, gia người đừng đi, mất mặt quá!
*
Minh Yên đi theo Đại phu nhân Chung phu nhân một vòng thì đã cảm thấy mệt muốn chết, nhiều người như vậy ai cũng không thể đắc tội, còn phải cố gắng nhớ kỹ gia thế bối cảnh, tên của mỗi người, cho dù Minh Yên tự nhận là đầu óc thông minh cũng có chút không chịu nổi. Quay đầu nhìn Lan Lăng thì thấy trên trán tỷ ta đổ đầy mồ hôi, sắc mặt Lan Phương cũng không tốt lắm, có hơi tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong độ của mình, nghĩ kỹ Minh Yên tới chỉ làm vật làm nền.
Mẹ đẻ Chu Hạo Khiên mất sớm, Vũ Ninh vương không tái giá, bây giờ bên trong vương phủ nhất ngôn cửu đỉnh đương nhiên là lão Vương phi, trông coi việc bếp núc lại là Mục Trắc phi. Vừa rồi mọi người đã nhìn thấy Mục Trắc phi, mặc dù đã gần đến tuổi trung niên, nhưng được chăm sóc kỹ lưỡng rất có bộ dạng thuỳ mị của Từ nương, hơn nữa cho dù là lời nói cử chỉ hay là phong cách làm việc đều có phong thái của thế gia vọng tộc, khó trách có thể chưởng quản vương phủ. Minh Yên cảm thấy dù đôi mắt của Mục Trắc phi không phải rất lớn, nhưng vô cùng sắc bén, dưới nụ cười vui mừng kiểu gì cũng sẽ làm cho người ta có chút sợ hãi rét lạnh.
Đám người Úc phủ, Chung phu nhân, Lan Cúc tìm một đình đá trong sân ngồi xuống, bọn hạ nhân vương phủ rất nhanh mang trà và điểm tâm lên, hầu hạ rất chu đáo. Minh Yên cẩn thận quan sát, chỉ thấy những người này tay chân đều nhanh nhẹn, trong sân này nhiều khách như vậy mà không có một người nào bị lạnh nhạt, ở trong sân phần lớn là mấy nhà quen biết tụ tập cùng nhau tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống thấp giọng cười đùa.
Rốt cục mấy người Minh Yên cũng có thể nghỉ chân lấy hơi một chút, sau khi ngồi xuống Minh Yên cố gắng tiêu hóa tin tức vừa rồi, nhớ kỹ gia thế bối cảnh của mỗi người, nói không chừng lúc nào đó có thể dùng đến, những tin tức này cũng không phải tùy tiện là có thể có được, số lần nàng đi ra ngoài cũng ít, số lần tham dự trường hợp này lại càng ít hơn, tranh đấu hậu viện không phải chỉ đơn thuần là tranh đấu, có lúc cũng sẽ liên quan mật thiết tới chính sự quốc gia.
Chung phu nhân và Đại phu nhân cười nói một hồi lâu, lúc này mới nhìn Minh Yên nói: “Trong nhà vẫn luôn nghe Lan Cúc nói tới Thất muội muội của nó, hôm nay nói Thất muội muội tốt thế nào, ngày mai lại nói Thất muội muội tốt ra sao. Hôm nay vừa thấy khó trách Lan Cúc luôn nhắc tới, quả nhiên là một đứa bé khiến người ta hài lòng.”
Minh Yên lấy làm kinh hãi, không biết tại sao Chung phu nhân lại đột nhiên chuyển chủ đề tới mình, vội vàng đứng dậy trả lời: “Phu nhân quá khen, Nhị tỷ tỷ khen cháu như vậy Minh Yên thật sự là không dám nhận.”
Chung phu nhân cẩn thận dò xét Minh Yên, thật ra Lan Cúc cũng chỉ nhắc tới hai ba lần ở trước mặt bà, thật sự khiến bà nhớ rõ cái tên Minh Yên này lại là nhi tử của mình. Hôm đó Chung Dực theo Lan Cúc về nhà mẹ đẻ, sau khi trở về thì một mình uống say ở trong thư phòng, mình đi xem nhi tử thế nào thì lại nghe thấy hắn gọi tên Lan Nhụy. Nhắc tới Lan Nhụy, Chung phu nhân cũng có chút không vui không muốn nhớ tới cái tên này, cái tên này sẽ khiến bà có chút cảm giác đau khổ. Sau đó nhi tử còn gọi hai chữ Minh Yên, lúc đầu Chung phu nhân không biết Minh Yên là ai, nhưng hôm sau lại nghe con dâu của mình nói đến Minh Yên… Thế mới biết hóa ra Minh Yên lại là Thất tiểu thư nuôi ở bên ngoài…
Chung phu nhân không rõ tại sao nhi tử của mình đi một chuyến về lại uống đến say mền, còn gọi tên Minh Yên, theo bản năng cho rằng nhất định Minh Yên giống Lan Nhụy lúc trước không biết dùng cách gì dụ dỗ nhi tử của mình…
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy người thì nghi ngờ trong lòng cũng giảm bớt một chút, nhìn qua Minh Yên còn hướng nội hơn nhiều so với Lan Nhụy, lời nói cử chỉ cũng rất khuôn phép… Nhưng tại sao Chung Dực lại gọi tên nàng?
Chung phu nhân nói chuyện với Minh Yên cực kỳ thân thiện, thỉnh thoảng dò hỏi ngày thường nàng có sở thích gì, thích làm những gì, trong lúc nhất thời quăng Lan Phương và Lan Lăng sang một bên. Đại phu nhân và Lan Cúc liếc nhau một cái, thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Lan Lăng chỉ tức giận nắm khăn, Lan Phương vẫn có thể duy trì phong độ, nhưng trong lòng cũng là rất đỗi kinh ngạc khi thấy Chung phu nhân vậy mà lại yêu thích Minh Yên?
” … Lần trước sau khi Chung Dực trở về đã từng tán thưởng với ta rằng mặc dù Thất tiểu thư là do phòng ngoài nuôi nhưng giáo dưỡng vô cùng tốt, hôm nay gặp mặt quả nhiên không kém.” Chung phu nhân như vô tình nói một câu như vậy, trên mặt còn mang theo nụ cười hiền hậu.
Thần sắc Đại phu nhân biến đổi, trong lòng Lan Cúc cũng căng thẳng, thế mà Chung Dực lại nhắc tới Minh Yên với bà bà, mình lại không biết chút nào… Nghĩ tới đây ánh mắt như mái ngói thấm đẫm sương thu lạnh lẽo quét về phía Minh Yên, lẽ nào Chung Dực coi trọng Minh Yên…
Lan Phương cúi thấp đầu nhếch miệng cười lạnh một cái, Lan Lăng dường như vẫn còn chưa rõ, Minh Yên thì lại như bị người ta dội một chậu nước lạnh lên đầu, trong lòng khẳng định là Chung phu nhân cố ý, tuyệt đối cố ý, đè nén sợ hãi trong lòng, nàng không thể để cho Đại phu nhân và Lan Cúc phòng bị nàng, cố gắng áp chế nhịp tim như đánh trống, mê hoặc bản thân một chút, nhìn Chung phu nhân nói: “Đại tỷ phu yêu thương Đại tỷ tỷ, thấy Đại tỷ tỷ yêu thương Minh Yên nên mới coi trọng Minh Yên, Minh Yên không dám nhận lời ấy của Đại tỷ phu, đều là mẫu thân hao tâm tổn trí dạy bảo tốt.”
Lúc này Lan Cúc mới thả lỏng tinh thần, mình thật sự là quá sốt sắng sao lại thần hồn nát thần tính như thế. Chung Dực và Minh Yên không có lén lút qua lại, sao có thể thật lòng tán dương Minh Yên, chắc là bà bà sợ người phụ thân mình nuôi ở bên ngoài sẽ xem thường mình nên mới nói lời này, thật ra còn không phải là vì mình luôn cố gắng ở nhà chồng sao, nghĩ tới đây trong lòng lại càng ngọt ngào.
Đại phu nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo Chung phu nhân nói chuyện tiếp, một hồi lại nhìn mấy nhi nữ của mình nói: “Các con cũng đi chơi xung quanh đây đi, không được đi xa, lát nữa còn phải đi bái kiến lão Thái phi.”
Minh Yên như nhận được lệnh đặc xá, nhanh chóng cùng đi ra với mấy người Lan Phương, phong cảnh nơi này thật sự thú vị, có lâm viên Giang Nam tinh xảo xen lẫn phóng khoáng của phương Bắc. Dường như Lan Phương có tâm sự, mà Lan Lăng hình như cũng có tính toán của mình, đến chỗ ngã ba hai người đồng thời nói: “Tỷ qua bên kia xem.”
Minh Yên nhìn hai người chỉ hai hướng ngược nhau, mà mình cũng không muốn cùng đường với hai người họ, chỉ vào một hướng khác nói: “Muội qua bên kia dạo chút.”
Ba người đều mang theo tâm tư tách riêng ra, trong sân này khắp nơi đều là người, Minh Yên đi tìm nơi yên tĩnh, một lát đã không nghe thấy âm thanh huyên náo, Tuyết Hủy có chút bất an nói: “Tiểu thư, nơi này quá yên tĩnh, chúng ta về đi.”
Minh Yên cười nhẹ một tiếng: “Yên tĩnh mới tốt, vừa rồi ta có hơi nhức đầu, ta đi tới nhà thủy tạ nhỏ ở phía trước ngồi một lát.” Minh Yên chỉ vào nhà thủy tạo trong ao bên cạnh đối diện núi giả cười nói, nhìn ao đầy hoa sen lại càng hài lòng.
Nói xong thì nhấc chân đi tới mặt khác của núi giả, lúc này Minh Yên vẫn không biết đi qua hành lang đằng sau hòn núi giả rồi đi qua một cổng tròn là đến thư phòng của Chu Hạo Khiên, mà giờ khắc này Chu Hạo Khiên đang bị Tiểu Bổng Chùy điên cuồng công kích bước nhanh tới chỗ này, một người vội vã xông đến, một người hững hờ đi lên, lại mặt đối mặt ở góc rẽ chỗ núi giả!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");