Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chung Dực cũng không trông cậy vào Tống Tần có thể đồng ý, chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi thôi, nghe thấy hắn trả lời như vậy thì cũng không thất vọng, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt gần đây nặng nề u ám hiếm khi hiện lên một tia sáng trong, nghe hắn nói: “Ta và ngươi lập trường khác nhau, Tống huynh không chịu giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là chuyện này quan trọng, nhất định Chung mỗ sẽ không buông tay.” Nói đến đây thì hơi ngừng lại một chập, nói tiếp: “Chắc hẳn Thất muội muội vẫn còn đang tìm kiếm một nha hoàn tên Lục La, phải không?”
Tống Tần không biết rốt cuộc Chung Dực muốn làm gì, lúc này nghe vậy thì khẽ cau mày, nói: “Nai chết về tay ai vẫn chưa biết đâu.”
Chung Dực nở nụ cười, cười đến mức cực kì thăng trầm, thấp giọng nỉ non nói: “Người như ta còn sống thì có ý nghĩa gì, cũng chỉ vì một sự nhớ nhung mà thôi, nếu như các ngươi nhất định muốn chặt đứt sự nhớ nhung kia của ta, đến lúc đó ta sẽ làm ra chuyện gì đến bản thân ta cũng không biết được. Làm phiền Tống huynh giúp ta chuyển lời đến Thất muội muội, nha hoàn Lục La kia rất quan trọng với ta, nếu muội ấy nhất định muốn cướp từ trong tay ta, vậy thì đừng trách ta không khách sáo.”
Sắc mặt Tống Tần thay đổi, cười lạnh nói: “Nếu Tống mỗ nhớ không lầm, vừa rồi ngươi còn ra tay cứu nàng ấy, vì sao trong nháy mắt lại trở mặt?”
Cứu nàng chẳng qua là vì nàng cực kỳ giống một người, Chung Dực yên lặng nói ở trong lòng, lời này tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng, suy nghĩ một chút thì nói: “Chuyện này ngươi mặc kệ đi, chỉ hy vọng ngươi có thể truyền lại lời của ta là được rồi.”
Trong lòng Tống Tần có một cảm giác rất quỷ dị, nhưng lại nói không ra lời, yên lặng gật đầu không nói nữa, hai người hai phe khách nhau, đã định cả đời này chỉ có thể là kẻ địch mà không phải là bằng hữu, giao lưu ngắn gọn chỉ càng khiến rời xa đối phương hơn.
Tương Thân Vương và Túc Thân Vương đã xung đột nhiều lần, trên triều đình người ủng hộ hai vị vương không ngừng công kích lẫn nhau, chỉ có bên phía An Thân Vương vẫn đang ẩn nhẫn bất động. Tất cả mọi người đều cho rằng An Thân Vương vô tâm với ngôi vị Hoàng Đế, Chung Dực lại biết chẳng qua chỉ là thuật che mắt mà thôi, chỉ có điều An Thân Vương thật sự là một người không thể xem nhẹ, mấy năm qua có thể hành sự cẩn thận như vậy, phần công sức này ai dám tùy tiện bỏ qua chứ?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Chung Dực lại tối đi vài phần, gần đây hắn khuyên nhủ Túc Thân Vương bình tĩnh đừng nóng vội, mọi chuyện không thể quá gấp gáp toan tính thiệt hơn, nếu không nghe lời rất có thể sẽ may áo cưới cho người khác, thế nhưng gần đây Túc Thân Vương đắc chí vừa lòng, người ủng hộ rất nhiều, tuy có Tương Thân Vương đối đầu, nhưng dường như Túc Thân Vương chẳng mấy để ý đến, chỉ vì gần đây ở trên triều đình mấy lần giao tranh đều là Túc Thân Vương chiếm lợi thế, con người một khi thuận buồm xuôi gió thì sẽ quên tình thế quanh mình, Chung Dực biết sớm muộn gì Túc Thân Vương cũng sẽ ngã đau, dù sao ăn thiệt rồi mới tiến bộ được.
Trong lòng Tống Tần lại nghĩ, mấy ngày này bọn họ nhiều lần động tay chân vào giữa, để phe cánh của Túc Thân Vương và Tương Thân Vương chém giết lẫn nhau, sau khi hao tổn phe cánh, mới có lợi cho An Thân Vương quật khởi, nhưng không biết sao bên Tương Thân Vương tiến hành cực kì thuận lợi, nhưng bên Túc Thân Vương lại gặp không ít lực cản, sau đó qua tay nhiều người mới biết được, là do tên tiểu tử Chung Dực này khuyên nhủ, ngăn cản rất nhiều hành động của Túc Thân Vương, quả thật là hận hắn đến nghiến răng, nhưng có đối thủ như vậy cũng đáng kính nể, có thể thấy rõ sự thật trong vũng nước đục, đúng là không dễ.
Đương kim Thiên tử long tâm khó dò, nhất là trong khoảng thời gian cơ thể dần suy yếu này, bất kể đối với ai đều nặng lòng nghi ngờ, động một chút là không ngừng quát mắng. Gần đây An Thân Vương cực kỳ cẩn thận, càng không qua lại với các đại thần, thật ra đây là chủ ý của Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên nói vị trên cao kia luôn không hi vọng ông ta còn chưa chết mà đã có người muốn đoạt chỗ của ông ta, lúc này lòng nghi ngờ vô cùng nặng, dứt khoát để An Thân Vương không màn đến chuyện đời, ngoại trừ Hoàng thượng truyền vào cung thì ở trong vương phủ không ra khỏi cửa, người tới cửa bái phỏng đều bị từ chối ngoài cửa, quả nhiên chiêu này cực kỳ hữu dụng, không chỉ khiến Tương Thân Vương và Túc Thân Vương giảm đi sự phòng bị với hắn, ngay cả số lần Hoàng thượng truyền An Thân Vương tiến cung cũng ngày càng nhiều hơn.
Trong lúc Hoàng Thượng ngã bệnh có thể tuỳ ý tiến cung, xem quyền thế như vô hình, đây là đòn sát thủ lớn nhất để bọn họ đoạt được thiên hạ.
Nghĩ tới đây trong lòng Tống Tần bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Chung Dực nói: “Ta sẽ chuyển lời giúp ngươi.”
Chung Dực cười nhẹ một tiếng: “Vậy thì đa tạ.”
Anh hùng tiếc nhau, nhưng đi sai đường, hai người đi lướt qua nhau, quen biết lẫn nhau, cuối cùng bọn họ vẫn là kẻ địch của nhau!
Sau khi đám người Đại phu nhân rời đi, cuối cùng Hầu phủ cũng yên tĩnh trở lại, trận đại náo ngày hôm nay là tần xuất ngoài ý muốn, mọi người đều mệt mỏi mất sức, Nam Dương Hầu rất ít nổi giận với phu nhân của mình, lần này lại khiển trách Nam Dương Hầu phu nhân một trận, Nam Dương Hầu phu nhân mạnh mẽ, hai người một lời không hợp lập tức tranh cãi ầm ĩ, Nam Dương Hầu tức giận dứt khoát chuyển vào trong phòng tiểu thiếp, Nam Dương Hầu phu nhân đen hết cả mặt, đập phá tất cả đồ đạc ở trong phòng!
Tống Thanh Bình vừa mới rời khỏi phòng Lan Phương, lúc nãy cẩn thận an ủi Lan Phương một phen, đồng thời còn bày tỏ tấm lòng của hắn ta đối với Lan Phương chưa từng thay đổi, đương nhiên Lan Phương yếu ớt tỏ lòng cảm kích, đợi sau khi Tống Thanh Bình rời đi, thần sắc Lan Phương mới từ từ lạnh xuống, thậm chí tay còn hơi run lên, sự xuất hiện của Hồng Tụ và Thiên Hương thật sự khiến Lan Phương sợ hết hồn vía, chuyện năm đó lại lướt qua trước mặt nàng ta, khiến tinh thần nàng ta có chút bất ổn, khuôn mặt không ngừng chuyển đổi màu sắc.
Thi Đào và Thư Điệp cho rằng nàng ta không thoải mái chỗ nào đó, càng không ngừng an ủi, Lan Phương phiền lòng bảo hai người bọn họ đi ra ngoài, còn mình ổn định lại tâm thần cẩn thận suy nghĩ, chuyện hôm nay quả thật vượt ra khỏi mưu tính của Lan Phương, dựa theo sắp xếp của nàng ta không nên có kết cục như vậy, có thế nào nàng ta cũng không ngờ Chung Dực lại ác độc đá nàng ta một cước…
Ánh mắt Chung Dực nhìn nàng ta có chút kỳ lạ, hơn nữa Chung Dực lại vì Úc Minh Yên mà làm đến mức này, chẳng lẽ Chung Dực thích Úc Minh Yên? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng rốt cuộc là có chỗ nào không đúng, trong khoảng thời gian ngắn Lan Phương nghĩ không thông, càng nghĩ càng bực bội, đã thế còn động tới thương thế ở ngực thì không ngừng ho khang, một đá kia quả thật khiến nàng ta bị thương, lang trung nói phải cẩn thận nghỉ ngơi nếu không sẽ để lại mầm bệnh, Chung Dực, xem như ngươi lợi hại, một ngày nào đó ta sẽ làm cho ra lẽ vì sao ngươi lại làm như vậy!
Rồi lại nghĩ tới Hồng Tụ và Thiên Hương, tại sao hai người bọn họ lại ở bên cạnh Minh Yên, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại trong một đêm dường như cái gì cũng thay đổi, Lan Phương tuyệt đối không thể để mặc cho người ta chém giết, nàng ta phải có một vị trí riêng ở Hầu phủ, Hồng Tụ và Thiên Hương cũng không thể lưu lại, sớm biết vậy lúc trước nên nhổ cổ tận gốc mới đúng, không biết Lục La có bị tìm ra hay không, nghĩ tới đây hai mắt tối sầm lại, mình có nên để người đi xem Lục La…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");