Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở lại vương phủ, Chu Hạo Khiên lập tức cho người đi mời Thái y, thẳng đến khi Thái y chẩn đoán không có gì lo ngại thì khuôn mặt tuấn tú mới giãn ra, sau khi tiễn Thái y đi, quan sát Minh Yên, do dự thật lâu vẫn nói: “Sau này nàng phải cẩn thận một chút, có thể không gặp Úc Lan Phương thì đừng gặp, chuyện hôm nay cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào.”
Minh Yên vỗ về bụng rúc vào trong ngực Chu Hạo Khiên, yên lặng gật đầu, nói: “Là ta khinh thường rồi, thật sự không ngờ trong tình huống như thế Lan Phương vẫn có thể lợi dụng thời cơ công kích ta, sau này ta sẽ chú ý.” Nói đến đây thì ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Chu Hạo Khiên, một hồi lâu mới nói: “Nếu Lan Phương đã nhìn thấy Hồng Tụ và Thiên Hương, ta nghĩ với tính cẩn thận của Lan Phương nhất định hiện tại sẽ không có hành động gì, chắc chắn qua một thời gian ngắn nữa sẽ liên lạc với Lục La, chàng phái người trông chừng là được.”
Chu Hạo Khiên gật đầu một cái, cười nói: “Nàng yên tâm, mấy chuyện này ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Tay của Chu Hạo Khiên đặt ở trên bụng Minh Yên, bất ngờ cảm nhận được bụng của Minh Yên bỗng động đậy, không biết là nhóc nào giãn tay giãn chân, hắn cúi đầu cười nói một câu bên tai Minh Yên, Minh Yên cúi đầu vươn tay đặt ở trên bụng, qua một hồi lâu ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, khóe môi nở một nụ cười thật tươi. Ánh mắt của hai người giao nhau, bóng dáng hai người chậm rãi hòa lại một chỗ dưới ánh đèn vàng…
Sau đó Minh Yên nhận được thư của Lan Lăng, biết chuyện của bên phủ của Nam Dương Hầu, không nhịn được cười một tiếng, không ngờ lúc này Nam Dương Hầu còn có một mặt như vậy, chuyện của Lan Phương cuối cùng chấm dứt, Minh Yên dần dần hiểu ra, có lẽ cả chuyện này đều là mưu kế do Lan Phương thiết kế, chỉ có điều mưu kế này của Lan Phương ngay từ đầu không phải là tính kế mình, mà là bà bà của tỷ ta, Nam Dương Hầu phu nhân, còn lúc tỷ ta muốn đụng ngã mình thì lợi dụng thời cơ mà thôi.
Bởi vậy đủ thấy tâm cơ của Lan Phương sâu cỡ nào, Minh Yên không cần lo lắng tỷ ta ở Hầu phủ sẽ thật sự bị bắt nạt, còn mình thì phải bình an sinh mấy đứa nhỏ ở trong bụng ra, trong hậu viện này cũng không phải không có người nhìn chằm chằm vào bụng của mình.
Năm nay tuyết rơi vô cùng nhiều, tối qua lại rơi suốt đêm, nửa đêm Minh Yên khát nước ngồi dậy uống nước cũng có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi, mặc dù hơn nửa đêm, cách một cái cửa sổ vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng trắng do tuyết ánh ra ở trên mặt đất, càng khiến đêm tối thêm âm u.
Sáng hôm sau, Chu Hạo Khiên đã lên triều, Minh Yên cách cửa sổ nhìn một mảnh tuyết trắng ở bên ngoài, cười nói với nha hoàn ở trước mặt: “Năm sau nhất định là một năm thu hoạch, dân chúng có thể sống tốt rồi.”
Trượng phu của Thiên Hương đã chuyển đến Kinh thành, Minh Yên tìm việc làm cho hắn, trước tiên là tập làm tiểu nhị ở trong cửa hàng của mình, đợi sau khi ra nghề, Minh Yên sẽ mua cho hai phu thê bọn họ một cửa hàng nhỏ để sinh sống, bởi vậy Thiên Hương không sống ở trong vương phủ, mà dọn ra ở cùng với trượng phu và hài tử, nhưng sáng sớm mỗi ngày đều sẽ đến vương phủ hầu hạ, Minh Yên nghĩ nàng ấy đi đi về về vất vả cho nên nói với nàng ấy cứ cách bảy ngày thì vào phủ thăm nàng là được rồi.
Tất nhiên Thiên Hương không muốn, nhưng không chống đỡ lại được những lời khuyên nhũ của Minh Yên và Hồng Tụ Liên Song cho nên mới đồng ý, trong mấy nha hoàn Minh Yên cảm thấy có lỗi nhất là Thiên Hương, bởi vậy nàng cực kỳ thân thiết với nàng ấy, thỉnh thoảng cho đứa nhỏ của Thiên Hương một ít xiêm y và đồ chơi.
Hôm nay là ngày Thiên Hương đến vương phủ thăm Minh Yên, vừa nghe thấy Minh Yên nói vậy, Thiên Hương lập tức cười nói: “Sáng nay khẩu tử[1] nhà em cũng nói như vậy, nói là sang năm nhất là một năm thu hoạch, còn nói tuyết rơi là điềm báo năm bội thu, xem ra là không giả.”
[1] Khẩu tử: bạn đời.
Mọi người lại cười đùa nhau một hồi, Minh Yên thúc giục Thiên Hương đi về, nói: “Tuyết lớn như vậy, em vẫn nên đi về trông chừng hài tử đi, đừng để bọn nó chạy khắp nơi rồi té ngã.”
Bà bà của Thiên Hương lớn tuổi, không có cách nào chăm sóc đứa nhỏ, trong lòng cũng nhớ nhung cho nên cáo lui. Lúc ra cửa vừa vặn gặp Bạch Hinh vén màn đi vào, nhìn thấy Thiên Hương đi ra ngoài, Bạch Hinh cười nói: “Hôm nay phòng bếp làm mấy món điểm tâm, chủ tử dặn dò làm nhiều một chút, ta để trong hộp thức ăn, lúc về cô mang về cho hài tử nhé.”
Thiên Hương hơi mím môi, vành mắt đỏ lên, gật đầu cảm ơn Bạch Hinh rồi rời đi.
Bạch Hinh mang điểm tâm mới làm lên cho Minh Yên, cười nói: “Xem ra qua Tết lại có thêm một đợt tuyết nữa, tuyết năm nay nhiều thật.” Nói đến đây thì ngưng một chập, nhìn Minh Yên nói tiếp: “Vừa rồi Tần Trắc phi đưa thiệp tới, nói là đã xếp đặt ở Vọng Mai hiên thưởng tuyết uống rượu mời chủ tử đi qua, ta nghĩ đến chuyện lần trước nên đã từ chối rồi.”
Minh Yên cũng không muốn tham gia vào mấy trường hợp này, gật đầu đáp, bánh đậu ăn trong miệng có hương vị ngọt ngào, bèn nói với Bạch Hinh: “Mang mẻ mới qua cho tổ mẫu, đây là được nướng trong chảo nóng, hai mặt vàng óng, không giống với trước kia.”
Bạch Hinh cười rời đi, Minh Yên chia phần còn lại cho mấy nha hoàn, còn dặn dò chừa lại cho Chu Hạo Khiên một ít, lúc này mới dựa vào bệ cửa sổ cầm châm tuyến chậm rãi khâu, y sam làm cho Chu Hạo Khiên đã sắp xong rồi, chắc hẳn đến năm mới là có thể mặc được, nghĩ nghĩ Minh Yên cảm thấy trong lòng ấm áp, hạnh phúc dâng trào, nếu thời gian vĩnh viễn ngừng lại ở thời khắc này thì tốt biết bao.
Rất nhanh Bạch Hinh đã trở lại, hoa tuyết rơi đọng trên người, đứng ở dưới mái hiên phủi sạch hoa tuyết rồi mới vào phòng, lại đứng ở bên lò xông hương ở cửa cho ấm người mới vén rèm đi vào phòng trong.
“Lão Vương phi nói người phải chú ý đến thân thể, đừng luôn lo nghĩ đến ngài ấy.” Bạch Hinh cười nói lại lời của lão Vương phi trước, sau đó mím môi nhỏ giọng nói: “Lúc nô tì đi vào thì thấy một người, thì ra Tần Trắc phi cũng ở đó, không biết nô tì có hoa mắt hay không mà thấy vành mắt Tần Trắc phi hơi đỏ, giống như chịu uất ức vậy.”
Minh Yên nghe đến đó thì ngừng tay lại, nhất thời có chút tò mò, Tần Trắc phi đến chỗ của lão Vương phi khóc, tại sao vậy? Không phải vừa rồi còn đưa thiếp mời mời mình đến Vọng Mai hiên ngắm tuyết à? Nghĩ tới đây thì bèn hỏi: “Có biết vì sao không?”
Bạch Hinh nhíu mày nói: “Cụ thể thì không rõ lắm, nô tì đi vào thì Tần Trắc phi không nói nữa, nhưng lúc chưa tiến vào cách một tấm màn nô tì có nghe thấy, dường như có nhắc tới Mục Trắc phi, còn có Vũ di nương gì gì đó, cụ thể ra sao thì không rõ lắm.”
Vẻ mặt Minh Yên căng thẳng, Mục Trắc phi… Vũ di nương… Tần Trắc phi nhắc tới hai người này tại sao lại khóc?
Xét thấy gần đây sức chiến đấu của Mục Trắc phi tăng vọt, quả nhiên ứng với câu nói con người sống trong hoàn cảnh ác liệt nhất sẽ kích động vô số tiềm năng, dường như Tần Trắc phi đối với Mục Trắc phi không còn thuận buồm xuôi gió như lần trước nữa, chắc hẳn lại chịu thiệt ở chỗ Mục Trắc phi, cho nên mới đi tìm lão Vương phi tố khổ, có lẽ tình hình chính là như vậy.
Minh Yên ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh nói: “Chuyện không liên quan đến mình, chúng ta chỉ cần giữ tốt mình là được, cứ để Tần Trắc phi và Mục Trắc phi đấu với nhau đi, hai người họ càng đấu kịch liệt thì chúng ta càng an toàn.”
Đám người Hồng Tụ cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất, mọi người lập tức đẩy chuyện này ra phía sau đầu, chỉ có Minh Yên thỉnh thoảng nhớ tới Vũ di nương được Tần Trắc phi nhắc tới, trong lòng bất an không thôi, lúc này hẳn là bụng của Vũ di nương đã rất lớn, còn hai tháng nữa là sinh rồi.
Cuối cùng vẫn nhìn Bạch Hinh nói: “Tỷ yên lặng đi xem Vũ di nương, nếu không có chuyện gì lớn thì không để nàng ấy đi ra khỏi cửa, bản thân phải cẩn thận một chút, dù sao cũng sắp sinh rồi.” Bạch Hinh nhíu mày nói: “Chủ tử sợ có người gây bất lợi cho Vũ di nương?”
Minh Yên thở dài một tiếng, nói: “Hôm nay một nhà của Mục Trắc phi cực kỳ hoà thuận, cùng nhau đối ngoại, tất nhiên Tần Trắc phi cảm thấy không có cơ hội để lợi dụng. Cộng thêm trong khoảng thời gian này Mục Trắc phi và Tần Trắc phi đấu mấy hiệp đều không rơi vào thế hạ phong, con người của Tần Trắc phi không đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn, chỉ có thể khiến một nhà của Mục Trắc phi đấu tranh nội bộ, bà ta mới có cơ hội ra tay, Vũ di nương là điểm đột phá tốt nhất. Tình cảm của Nhị gia đối với Vũ di nương rất sâu, nếu Vũ di nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là Nhị thiếu phu nhân, bởi vậy bản thân Nhị phòng náo loạn trước, Mục Trắc phi nào còn tinh lực đi đối phó Tần Trắc phi?”
Bạch Hinh nghe vậy trong lòng rét lạnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, vội nói: “Nô tì sẽ đi ngay.”
Minh Yên gật đầu một cái, Bạch Hinh xoay người đi ra cửa, xuyên qua cửa sổ Minh Yên nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hinh hòa nhập vào trong tuyết lớn, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng bất an không thôi, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy, nhưng nhất thời lại không biết có chỗ nào không đúng.
Không bao lâu thì Bạch Hinh trở lại, vẻ mặt có chút vội vàng, sắc mặt cũng trắng bệch, Minh Yên thấy vậy trong lòng như dấy lên một dự cảm xấu, vội hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Bạch Hinh gật đầu, nghiến răng nói: “Vũ di nương lăn từ Vọng Mai hiên xuống, ra máu, lúc này đã được nâng về phòng, không biết có thể giữ được đứa bé trong bụng không.”
Tay Minh Yên run lên, kim châm lập tức đâm vào đầu ngón tay, đau đớn truyền tới khiến nàng nhíu mày, giơ tay lên nhìn trên đầu ngón tay trắng nõn xuất hiện huyết châu tròn xoe, Hồng Tụ lập tức cầm lấy khăn sạch lau máu cho Minh Yên, Minh Yên đưa đầu ngón tay lên môi nhẹ nhàng mím một cái, vẫy tay để Hồng Tụ đừng chuyện bé xé to, ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tự Vũ di nương ngã xuống, hay là…”
Bạch Hinh nghe là hiểu ngay, nói: “Chuyện hôm nay nằm ngoài dự đoán của chúng ta, Tần Trắc phi không chỉ gởi thiệp mời cho chủ tử, còn gởi thiệp mời cho tất cả các di nương, trong viện Đại thiếu phu nhân có hai di nương đi, trong viện Nhị thiếu phu nhân có ba di nương đi, nghe nói Vũ di nương vốn không muốn đi, lại bị một di nương có quan hệ tốt mạnh mẽ kéo đi, còn trong viện của chúng ta có ba di nương đi.”
Minh Yên sững sờ, tuyệt đối không ngờ thiếp thất trước kia của Chu Hạo Khiên cũng đi, Minh Yên sa sầm mặt, hỏi: “Ai cho phép các nàng ta đi?”
Bạch Hinh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tiểu Vương gia vì không muốn khiến người bận tâm cho nên từng nói không được để các di nương tới làm phiền người, nhất là sau khi người mang thai, vì sợ những người kia có ý đồ xấu, tiểu Vương gia càng không cho phép các nàng ấy tới gần Vô Vi Cư một bước. Đám di nương không có ai trói buộc, Tần Trắc phi gởi thiệp mời cho ba thiếp thất từng được tiểu Vương gia yêu thích đi ngắm tuyết, ai ngờ vừa ra cửa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nhiều người như vậy, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới là lạ!
Minh Yên khiến bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Bạch Hinh nói: “Đừng sốt ruột, tỷ biết một chút tình hình, e rằng lát nữa sẽ dùng đến.”
Bạch Hinh hiểu ý Minh Yên, nếu di nương của tiểu Vương gia liên quan đến chuyện này, Minh Yên không thể không bắt tay vào xử lý, đi nghe xem tình hình cũng tiện để xử lý chuyện này. Bạch Hinh nói tiếp: “Nô tì cũng không biết rõ lắm, chỉ kéo một tiểu tì lúc ấy đang ở Vọng Mai hiên lại hỏi, tiểu tì kia nói không biết sao đám di nương bên Nhị thiếu phu nhân xảy ra tranh chấp, dăm ba câu không hợp thì cãi nhau, Nhị thiếu phu nhân lại là người cay nghiệt, không chào đón di nương nhất, nói hai ba câu thì mắng cho ba di nương kia một trận, hai vị di nương trong sân Đại thiếu phu nhân không nhịn được khuyên đôi câu, nhưng cũng bị Nhị thiếu phu nhân chế giễu một trận, Đại thiếu phu nhân đâu thể thầm chịu thiệt, nói đôi câu lại cãi nhau với Nhị thiếu phu nhân.
Mấy di nương trong viện chúng ta lúc đầu cũng an phận, sau đó thấy cãi nhau thì tốt bụng khuyên giải, thế nhưng không những không khuyên được, ngược lại lại càng ầm ĩ hơn…”
Nghe đến đó sắc mặt Minh Yên không được tốt lắm, bèn hỏi: “Hẳn Mục Trắc phi và Tần Trắc phi cũng đều ở đó, không đứng ra ngăn cản sao?”
Nghe thấy lời của Minh Yên, sắc mặt Bạch Hinh có chút cổ quái, nói: “Lúc ấy Mục Trắc phi có việc nên trở về viện của mình trước, đúng lúc Tần Trắc phi cũng không ở đó, bởi vì lúc uống rượu không cẩn thận bị tỳ nữ đụng trúng nên rượu vẩy lên xiêm y, bởi vậy trở về viện thay xiêm y khác.”
Minh Yên im lặng, không biết nên nói cái gì, cuộc tranh cãi kia thật có ý tứ, cố tình lại quậy tưng lên khi không có mặt hai vị Trắc phi, Nhị thiếu phu nhân là người miệng ngốc, gặp phải tình huống như vậy chỉ sợ dễ dàng sẽ bị nói… “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Vũ di nương thấy vậy thì muốn trở về viện, ai biết bị người ta lôi kéo không buông, mấy người quấn lấy nhau, Vũ di nương cũng không biết là bị ai đụng, không cẩn thận ngã ra ngoài cửa.” Khuôn mặt Bạch Hinh trắng phếu, thật ra nàng ấy cũng biết, trong chuyện này nhất định có huyền cơ, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy.
Minh Yên tuyệt đối không ngờ lần này Tần Trắc phi lại đưa thiếp mời qua mời thiếp thất của Chu Hạo Khiên, càng không nghĩ đến mấy thiếp thất này thật lớn gan, không nói tiếng nào đã đi đến chỗ hẹn, theo lý Chu Hạo Khiên dặn dò các nàng ta không được tới quấy rầy mình, nhưng cũng nên phái tiểu nha hoàn tới báo một tiếng, đằng này không nói tiếng nào đã đi, đi thì thôi còn gây ra chuyện, quanh đi quẩn lại, rốt cuộc Tần Trắc phi muốn làm gì?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");