Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả nhiên không ngoài dự liệu của Minh Yên, chỉ trong thời gian ngắn có mấy người đến mời Minh Yên đi, đều bị bà tử giữ cửa ngăn cản đuổi về, sau đó ma ma bên cạnh Mục Trắc phi tới, Bạch Hinh đích thân ra mặt ngăn cản đuổi về, nhưng vẫn nói lại chuyện này cho Minh Yên nghe.
Minh Yên hơi nhíu mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nói: “Nhất định là Tần Trắc phi giở thủ đoạn gì rồi, mới khiến cho Mục Trắc phi nghĩ rằng người ra tay là đám di nương của tiểu Vương gia, cho nên đương nhiên ma ma bên cạnh Mục Trắc phi tới đây mời ta rồi.”
Sắc mặt Bạch Hinh đen lại, cắn răng nói: “Thật đúng là không nhìn ra, mấy năm nay bà ta che giấu tốt như vậy, nếu không phải chủ tử suy nghĩ trước sau chu toàn, e rằng chúng ta đã mắc bẫy rồi.”
Không phải Minh Yên suy nghĩ trước sau chu toàn, mà là một người đã chết một lần rồi, sao có thể tiếp tục lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, phỏng đoán, phân tích mọi chuyện đã thành bản năng sống sót rồi.
“Tiểu Vương gia sắp về rồi, Bạch Hinh phái người đến đầu đường chờ đi, trực tiếp mời tiểu Vương gia về Vô Vi Cư. Ta nghĩ người của Tần Trắc phi đang đợi ở cửa, bà ta muốn ra tay trong tình huống Chu Hạo Khiên không biết gì cả, vậy cũng phải được ta đồng ý đã.” Minh Yên nắm chặt tay, có một số việc nàng không thể ra mặt, nhưng Chu Hạo Khiên là người xưa nay làm việc không theo lẽ thường lại có thể nhân cơ hội này mà hành động.
Bạch Hinh nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc Minh Yên muốn làm gì, nhưng biết chủ tử nhà mình khá lợi hại nên cũng không hỏi nhiều mà gật đầu rời đi.
Minh Yên nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe môi lại nở một nụ cười chế nhạo, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, mục đích cuối cùng của Tần Trắc phi quả nhiên là mình, hôm tết Trung Thu lợi dụng Vũ di nương không tính kế được mình, lần này bà ta chơi lớn, dùng đám di nương để tính kế mình, còn có thể dễ dàng khiến Mục Trắc phi nghi ngờ mình, Minh Yên có chút đau đầu, bản thân gặp phải kẻ địch, Tần Trắc phi xem như là một người tương đối khó dây dưa, mình từng chịu thiệt không chỉ một lần dưới tay bà ta, mấy lần trước Minh Yên đều kìm chế, chẳng qua cho rằng mình chưa có nhiều lợi thế để đối đầu, cộng thêm mình thật sự không có chứng cứ xác thực, lại chưa từng nghĩ Tần Trắc phi này càng ngày càng được nước làm tới.
Đương nhiên Minh Yên không muốn tiếp tục như thế nữa, bị động chịu đòn là hành động ngu xuẩn, thời cơ chủ động xuất trận vẫn chưa tới, hiện tại là thời điểm lúng túng nhất, không thể không nói Tần Trắc phi thật sự khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi, thật biết cách nắm bắt thời cơ, xoa bóp chỗ mềm của mình.
Thế nhưng lúc này Tần Trắc phi lại tính sai rồi, bà ta cho rằng Úc Minh Yên nàng dễ bắt nạt vậy à? Có thể để mặc cho bà ta nhiều lần làm xằng làm bậy? Từ đầu đến cuối Minh Yên cho rằng đối với người giống như Tần Trắc phi, mình không thể giao đấu chính diện với bà ta, mà là phải xuất kích từ mặt bên.
Muốn kéo nàng xuống nước, cũng phải xem bà ta có sức nặng kia không đã!
Có lẽ là vì cảm xúc của mình dao động quá mức, mấy đứa nhóc trong bụng cũng bắt đầu làm loạn, nguyên một đám thi nhau đạp ở trong bụng, Minh Yên nhìn bụng mình thỉnh thoảng gồ lên một điểm nhỏ thì không nhịn được nở nụ cười, vì mấy đứa bé này, chịu khổ nhiều hơn nữa nàng cũng bằng lòng.
Nhẹ nhàng vỗ bụng, Minh Yên dịu dàng nói: “Các con ngoan nào, nương sẽ bảo vệ các con, bất kể ai cũng không được phép làm tổn thương đến các con…”
Có lẽ Minh Yên nhỏ giọng nỉ non có tác dụng, trong bụng dần dần ổn định lại, dựa nghiêng vào gối mềm thật dày, nhẹ nhàng vỗ bụng, suy nghĩ của Minh Yên lại chuyển đến chuyện vừa rồi.
Lúc Chu Hạo Khiên đi vào thì thấy cảnh tượng này, hắn đã nghe Bạch Hinh kể lại tất cả mọi chuyện, lúc này bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh Minh Yên, nắm chặt tay nàng, khẽ nói: “Lại khiến nàng lo nghĩ rồi.”
Minh Yên nghe thấy lời này là biết ngay Bạch Hinh đã nói lại cho Chu Hạo Khiên biết, nhoẻn miệng cười nói: “Ta với chàng là phu thê sao có thể nói thế được, ta có chuyện chàng đi làm giúp ta, ta không tiện ra mặt, chỉ có thể để tay ăn chơi từng mang tiếng xấu là chàng đi làm là thích hợp nhất.”
Chu Hạo Khiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, cẩn thận nhìn Minh Yên, dè dặt hỏi: “Nàng muốn ta làm gì?”
Minh Yên thì thầm bên tai Chu Hạo Khiên mấy câu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Hạo Khiên từ đỏ biến thành trắng, lại từ trắng biến thành đen, rồi từ đen chuyển thành xanh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Minh Yên, hắng giọng, hỏi: “Nhất định phải làm như vậy?”
Minh Yên gật đầu, nói: “Nhất định!”
“Có thể thương lượng không?” Chu Hạo Khiên lấy lòng hỏi, đã rất lâu rồi hắn không làm mấy cái chuyện lông bông đó, điều này khiến cho hình tượng mới hắn vất vả lắm mới dựng lên được lại long đong.
“Không thể!” Minh Yên cười híp mắt, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, lời nói ra lại như đinh chém sắt.
Chu Hạo Khiên chưa từ bỏ ý định, nghiến răng nói: “Không được thì ta sẽ phái người nửa đêm trói Tần Trắc phi lại, sống không thấy người chết không thấy xác, gọn gàng biết bao!”
Khuôn mặt tươi cười của Minh Yên cứng lại, đưa tay chỉ vào đầu trán của Chu Hạo Khiên, nói: “Ta thấy Đại thiếu gia nhìn thì phớt lờ mọi chuyện, nhưng cũng không phải là người không có tâm cơ, thân nương của hắn mất tích, dù lên trời xuống đất hắn cũng sẽ tìm cho ra được người, đến lúc đó chàng càng gặp phải nhiều phiền phức hơn thôi.”
Chu Hạo Khiên chỉ thuận miệng nói như thế, nếu thật sự làm vậy, vương phủ Vũ Ninh sẽ bị cả Kinh thành chê cười, một Trắc phi đang yên đang lành nói mất tích là mất tích, nếu chuyện này truyền đi, Chu Hạo Khiên hắn cũng không ngẩng đầu lên được.
Nhưng ngẫm lại kế sách của Minh Yên, vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười nói: “Tiểu Yên Nhi, chúng ta tiếp tục bàn bạc đi, nàng nói nàng để một đại nam nhân như ta khóc lóc om sòm ở giữa một đám nữ nhân sẽ mất mặt lắm…”
Minh Yên cười một tiếng, nói: “Không sao, ta không ghét bỏ chàng đâu!”
Chu Hạo Khiên sững người, đảo mắt nói: “Nếu không ta lén tìm tổ mẫu nói chuyện nhé?”
“Trước mắt tổ mẫu vẫn cực kỳ tin tưởng Tần Trắc phi, lời của chàng nói chưa hẳn bà ấy đã tin tưởng, cần phải có chứng cứ mới được, chàng có à?” Minh Yên một lời trúng đích.
Chu Hạo Khiên buồn bực, nhìn Minh Yên nghiến răng, nha đầu này thật sự càng ngày càng quá mức, để một đại nam nhân như hắn đi theo một đám nữ nhân khóc lóc om sòm, thật sự quá mất mặt… Nhưng Minh Yên nói rất đúng, dường như trước mắt thật sự không có cách nào thích hợp cả, Tần Trắc phi đáng chết kia thật sự xảo quyệt hơn cả hồ ly, đừng để hắn bắt được, nếu không tuyệt đối sẽ khiến cho bà ta đẹp mặt!
Vươn tay vỗ vỗ tay Chu Hạo Khiên nói: “Người nhà nghèo không mời nổi người giữ cửa, nếu kẻ trộm tới thì đóng cửa thả chó, để bảo vệ cả nhà bình an. Chúng ta mời được người giữ cửa, nhưng trong tình huống này người giữ cửa không có tác dụng, cho nên thiếp thân thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đóng cửa, thả tiểu Vương gia ra, bảo vệ an nguy cho mẫu tử chúng ta, trách nhiệm của tiểu Vương gia lớn lao, mẹ con thiếp thân đều dựa vào người!”
Chưa bao giờ thấy Minh Yên nói mấy lời mềm mại tỏ ra yếu ớt như vậy, Chu Hạo Khiên lập tức bỏ qua câu nói thả tiểu Vương gia và thả súc vật nào đó được đánh đồng với nhau, bỗng cảm thấy mình là đại trượng phu phải co được dãn được, dù sao hắn cũng không phải là người có danh tiếng tốt, cứ thế đi!
Thẳng đến khi người nào đó đột nhiên hiểu ra khi đang trên đường đến viện Thúy Ninh, lập tức đấm ngực giậm chân, ngửa mặt nước mắt chảy dài, Úc Minh Yên xem như nàng lợi hại… Nàng lại xem hắn như cái đó… cái đó…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");