Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phủ An Thân Vương vẫn im ắng như trước, môn đình vắng vẻ, Vân phi cũng không giống trống khua chiên đến, chỉ ngồi kiệu ấm, mang theo mấy người hầu hạ bên cạnh lặng lẽ đi vào.
Tống Tiềm đang nằm ở trên giường, nghe thấy tin tức Vân phi tới thì vui mừng muốn giãy dụa xuống giường, Vân phi đi vào vươn tay đỡ lấy nhi tử của mình, nước mắt rơi không ngừng, nói: “Con nằm xuống đi, đừng động dậy, đừng động đậy…”
“Mẫu phi, có chuyện gì đâu mà người phải khóc, đừng có khóc, nhi thần không động đậy nữa.” Tống Tiềm vội vàng quay đầu qua nhìn Vân phi lo lắng nói.
Người Vân phi mang tới đã lặng lẽ lui ra ngoài canh giữ ở cửa, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nghe thấy Tống Tiềm nói vậy thì hỏi: “Vết thương trên người con có đỡ hơn chút nào không? Sao con lại ngốc nghếch để mình ngã xuống sườn núi vậy, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con bảo mẫu phi phải làm sao đây?”
Tống Tiềm nghe Vân phi oán hận, vội vàng giải thích nói: “Thương thế kia nhìn thì dọa người nhưng thật ra không có gì đáng ngại cả, con có công phu, không thương tổn đến gân cốt, thật đấy ạ.” Nói đến đây thì dừng lại, cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Nếu không làm vậy, Ngự y phụ hoàng phái tới vừa nhìn thương thế là biết thật giả ngay, bị chụp cái mũ khi quân, ai có thể chịu được.”
Ai cũng biết Tuyên Đế đa nghi, Tống Tiềm đóng kịch cũng phải làm cho thật, vậy mới có thể loại bỏ được nghi ngờ của ông ta.
“Hôm nay Hoàng thượng mượn tên của ta tuyên Trắc phi của Hạo Khiên vào cung.” Vân phi vươn tay đắp chăn cho nhi tử của mình, dịu dàng nói. Mặc dù giọng nói mềm mỏng nhưng Tống Tiềm vẫn nghe ra hoảng sợ ở trong đó.
Hắn trừng lớn hai mắt nhìn Vân phi, sắc mặt Tống Tiềm tái nhợt trong nháy mắt, hai tay không tự chủ mà nắm lại với nhau, cắn răng hỏi: “Từ đầu đến cuối Hoàng thượng vẫn luôn không tin phủ Vũ Ninh Vương, không tin Hạo Khiên, lần này mượn miệng mẫu phi dò xét Úc Trắc phi, đủ thấy lòng nghi ngờ của phụ hoàng càng ngày càng gay gắt rồi.”
Vân phi yên lặng gật đầu, thở dài nói: “Con không biết đâu, lúc ấy trái tim của mẫu phi siết chặt lại, chỉ sợ Úc Minh Yên nói ra chuyện không nên nói. Phụ hoàng con nấp ở nội thất, Úc Minh Yên không biết Hoàng thượng ở đây, hễ sơ ý một chút nói không chừng là đại họa diệt môn, vinh hoa phú quý, sinh tử tồn vong chỉ là một sợi dây mà thôi.”
“Nàng ấy rất thông minh, mẫu phi có thể tới gặp con, chắc hẳn nàng ấy làm rất tốt, không khiến phụ hoàng bất mãn.” Tống Tiềm nhỏ giọng nói, vẻ mặt có chút buồn tẻ, khuôn mặt bình tĩnh ung dung của Minh Yên thoáng hiện lên trong đầu hắn, trong khóe mắt không tự chủ được mà thấp thoáng ý cười.
“Dáng vẻ của nha đầu này thật sự trong sáng như tinh linh, ta chỉ mới chỉ điểm một chút mà nó đã nghĩ thấu rồi, trả lời vô cùng cẩn thận chặt chẽ, lại không hề ra vẻ khiến người ta nghi ngờ, khó trách Hạo Khiên gặp được con bé nâng niu không buông tay, ngay cả ta nhìn mà cũng thấy yêu thích. Sinh ra làm nữ nhân, dung mạo không phải là ưu thế lớn nhất, mà là cần phải có một đầu óc khôn ngoan sáng suốt.” Vân phi nhớ lại lúc mình gặp Minh Yên trái tim cứ thấp thỏm không thôi, hiện tại nói ra lời này thì rất xúc động.
Trong lòng Tống Tiềm chẳng có cảm xúc gì, yếu ớt thở dài một tiếng, Vân phi nhìn vẻ mặt của nhi tử nhà mình, trong lòng chấn động mạnh, một lúc lâu mới nói: “Tiềm Nhi, chẳng lẽ con… con thích nha đầu kia?”
Trên mặt Tống Tiềm lập tức hiện lên vẻ bối rối, trong đôi mắt đen kia chớp lóe ánh sáng, sau cùng vẫn nói: “Không có, mẫu phi đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua muội ấy là người của Hạo Khiên cho nên mới để ý nhiều hơn một chút mà thôi.”
Mặc dù cả đời Vân phi không thể nói trải qua sóng to gió lớn nhưng cũng đã trải qua rất nhiều sắc thái trong cuộc sống, nhìn vẻ mặt nhi tử của mình rõ ràng là tương vương có ý, thần nữ vô tâm mà. Vân phi hơi nhíu mày, biết chuyện này không thể nói ra, ánh mắt tối lại, nói tiếp: “Vậy thì tốt, từ xưa đến nay nữ nhân như y phục, huynh đệ như tay chân, ta thật sự sợ con sẽ làm ra chuyện sai trái gì, con không có lòng riêng kia là tốt nhất, hơn nữa cũng tốt cho nha đầu kia.”
Nghe câu cuối cùng của Vân phi, mặc dù nhẹ nhàng nhưng thật sự khiến trong lòng Tống Tiềm chấn động, hơn nữa cũng tốt cho nàng ấy… Đúng vậy, nếu hắn thật sự ra tay cướp Minh Yên, có lẽ mẫu phi của mình sẽ không cho là mình sai, cũng không cho là Hạo Khiên sai, mà người sai sẽ là Minh Yên. Không muốn để cho huynh đệ bọn họ bất hoà, vậy chỉ có thể trừ khử họa thủy khiến huynh đệ bọn họ bất hòa mà thôi, Tống Tiềm biết, mẫu phi là đang cảnh cáo mình.
Toàn thân Tống Tiềm kích động, hắn biết thủ đoạn của mẫu phi, mấy năm nay mẫu phi có thể ẩn nhẫn, có thể nhìn Hạo Khiên rơi vào hiểm cảnh mà không ra tay giúp đỡ, chỉ để mình đứng ra làm, mẫu phi rất yêu thương Hạo Khiên, yêu thương đệ ấy không thua gì yêu thương mình, bởi vì Hạo Khiên là đứa nhỏ duy nhất mà dì để lại trước khi chết.
Tuy nhiên mẫu phi không để mình và Hạo Khiên gây ra tai họa, Vũ Ninh Vương sủng thiếp diệt thê, nhưng năm đó khi dì qua đời Vũ Ninh Vương không có cử động gì, hơn nữa mình thân là hoàng tử, cũng giống như ở trong hiểm cảnh vậy, mẫu phi lại không thể sử dụng quyền thế của mình đi cứng đối cứng với phủ Vũ Ninh Vương có thanh danh hiển hách ở nước Đại Chiêu, bảo vệ được Hạo Khiên thì sẽ có một con đường hi vọng, cho nên mấy năm nay cũng không vì chuyện của dì qua đời mà hưng sư vấn tội, chỉ cần lão Vương phi còn sống, Hạo Khiên có thể toàn thân mà lui.
Nhưng tình huống của mình và mẫu phi thì lại khác, phụ hoàng trời sinh tính đa nghi, không thể không cẩn thận được, mẫu phi không ra tay giúp đỡ Hạo Khiên là vì không muốn để phụ hoàng cho rằng mẫu phi có ý đồ muốn khống chế vương phủ, bất kể Chu Hạo Khiên gây ra họa gì đều là mình đi dọn dẹp cục diện hỗn loạn.
Chu Hạo Khiên từng nói, hai người bọn họ thật sự xui xẻo, đều gặp phải phụ thân khốn nạn!
Lời này rất bất kính, theo lý phải chặt đầu, giết cửu tộc, nhưng Tống Tiềm cảm thấy hả lòng hả dạ, thật sự không sai chút nào, một chút cũng không hề sai, điểm tương đồng lớn nhất của bọn họ chính là đều có một phụ thân vô cùng khốn nạn.
“Không đâu, mẫu phi yên tâm đi. Úc Minh Yên rất thông minh, cũng rất khiến người ta yêu thích, nhưng không hợp khẩu vị của con. Huống chi, muội ấy là nữ nhân của Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên là huynh đệ của con.” Tống Tiềm tàn nhẫn giội một chậu nước lạnh lên đầu quả tim của mình, vì tính mạng của Minh Yên, bất kể trong đầu có ý niệm gì đều phải đè xuống.
“Tuổi của con cũng không còn nhỏ, đám hoàng huynh của con đều đã thành gia, hôm nay phụ hoàng của con còn muốn định hôn sự cho con, trong lòng con có đối tượng nào chưa?” Vân phi nhìn nhi tử của mình, dịu dàng hỏi, không phải bà ấy không yên tâm, mà là trực giác của nữ nhân luôn nhạy bén, hắn cũng nên thành thân rồi, thành thân xong sẽ thu hết mọi tâm tư lại thôi.
Tống Tiềm nắm chặt hai tay lại với nhau, trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn phải cười tươi trả lời: “Tất cả đều nghe theo mẫu phi làm chủ, nhi tử không có ý kiến gì.”
Vân phi gật đầu một cái, thuận miệng nói ra mấy tiểu thư danh môn thế gia, Tống Tiềm nghe là biết những nhà này đều rất có căn cơ ở Kinh thành, suy nghĩ một chút thì nói: “Tình hình trong cung căng thẳng, phụ hoàng lại đa nghi, nếu lúc này con liên hôn với danh môn thế gia, khó bảo đảm người khác sẽ không nói gì đó ở trước mặt phụ hoàng.”
Không phải Vân phi không nghĩ tới, bà ấy thở dài nói: “Nhưng nếu để con uất ức cưới một nha đầu bình thường, sao ta có thể bằng lòng được chứ?”
Tống Tiềm nghe vậy thì cười nói: “Hạo Khiên có thể cưới Trắc phi vào cửa trước Chính phi, tốt xấu gì con cũng là An Thân Vương gia dòng chính, cưới một Trắc phi vào cửa trước cũng không làm trái tổ chế nhỉ?”
Đây cũng là một ý kiến hay, Vân phi bèn cười, cẩn thận xem xét trên mặt nhi tử của mình không có gì khác thường, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ trực giác của mình sai rồi, hay vừa rồi mình hoa mắt? Bất kể thế nào hắn có thể trả lời như vậy đủ khiến Vân phi cực kì hài lòng rồi.
Không muốn nói tới đề tài này, Tống Tiềm kéo đề tài nói chuyện sang trên người Tuyên Đế: “Phụ hoàng giả bệnh là có ý gì?”
Chuyện Hoàng đế giả bệnh không có mấy người biết, nhưng vì dò xét vương phủ, Tuyên Đế để Vân phi biết chuyện mình giả bệnh, Vân phi biết được tin tức lớn như vậy, hai mẫu tử không thể không suy đoán nhiều hơn, rốt cuộc là phúc hay họa.
“Hôm nay lão Tứ và lão Lục càng đấu càng lợi hại, e rằng Hoàng thượng dùng để làm thuật gạ hỏi.” Vân phi do dự hồi lâu mới đưa ra một kết luận.
Tống Tiềm híp mắt lại, nói: “Nhưng phụ hoàng lại để mẫu phi biết chuyện người giả bệnh…”
Vân phi cười lạnh một tiếng, nói: “Không chỉ dò xét mỗi vương phủ, chỉ sợ còn muốn thăm dò mẫu tử chúng ta, nếu không sao có thể để ta tới thăm con.”
Chính là đạo lý này, khóe môi Tống Tiềm lộ ra một nụ cười trào phúng, nói: “Phụ hoàng vẫn còn nghi ngờ con, kế tiếp chúng ta không thể quá lộ liễu, nhưng cũng không thể quá an phận, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
“Con định làm gì?” Vân phi biết nhi tử của mình nhìn thì ấm áp nhưng thật ra lại là một người rất có chủ đích.
“Nếu muốn chọn Trắc phi thì không thể quá vô danh được, tiểu tử Hạo Khiên kia cưới một nữ nhân cũng có thể khiến Kinh thành rung động, nhi thần cũng không thể không kiêu căng, đương nhiên tất cả chuyện này chỉ để che đậy hai mắt của người khác, muốn người nào đó yên tâm mà thôi.” Tống Tiềm phiền muộn cười, cảm thấy trong lòng có chỗ nào đó trống trải, cuối cùng hai người không có bất kỳ sự qua lại nào.
Vân phi nở nụ cười, quả thật lúc này cũng nên phô trương một chút, vậy mới có thể khiến người ta an tâm
*****
Không đến mấy ngày, tin tức An Thân Vương muốn chọn Trắc phi lập tức truyền khắp Kinh thành, nhất thời trở thành chủ đề có lực xung kích nhất ở Kinh thành, hễ nhà nào có tiểu thư cô nương đến tuổi đều gấp gáp tìm cách móc nối quan hệ, cố gắng có thể đi đường tắt gả vào phủ An Thân Vương.
Sóng gió này vừa dâng lên, Minh Yên lập tức trở thành đối tượng mọi người nịnh bợ. Ai bảo Tống Tiềm là huynh đệ bên ngoại của Chu Hạo Khiên chứ, mối quan hệ này là gạch thẳng đánh dấu đó.
Nhìn một chồng bái thiếp, Minh Yên thật sự khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn mấy nha hoàn nói: “Chuyện gì vậy hả, là An Thân Vương tuyển hôn chứ không phải tiểu Vương gia tuyển hôn, mấy người này tới tìm ta làm gì, ta có giúp được gì đâu chứ.”
“Ai nói người không giúp được gì, tiểu Vương gia là huynh đệ bên ngoại với An Thân Vương, quan hệ của hai người bọn họ cực kỳ tốt là chuyện quá rõ ràng rồi, cho nên mọi người mới muốn thông qua người để đi đường tắt, hi vọng tiểu Vương gia ra mặt nói mấy câu tốt đẹp về nữ nhi nhà bọn họ, cái này cũng như làm quan vậy, có bà con làm quan trong triều đương nhiên khác với người thường rồi.”
Nghe Bạch Hinh nói một tràng dài, hai mắt đảo qua đảo lại, Minh Yên bật cười, nói: “Nói vậy cũng đúng, chỉ là hiện tại ta không muốn dính vào, đẩy hết cả đi.”
Minh Yên làm vậy cũng là bình thường, Tống Tiềm tuyển phi nàng dính vào làm gì, không qua lại thường xuyên có lời ra tiếng vào gì cũng không hay, tránh để không bị nghi ngờ, nhất là trượng phu của mình không ở đây, càng phải tránh hiềm nghi hơn. Trong lịch sử Trung Quốc, không phải không có chuyện hồng hạnh xuất tường dẫn tới cái chết bi thảm, nàng không muốn làm oan hồn kia.
“Đúng là không thể dính vào, không nói đến việc tiểu Vương gia không có ở nhà, chủ tử còn đang mang thai đó, để chuyện này mà phí sức lực, nếu xảy ra chuyện gì thì biết tìm ai chịu trách nhiệm?”
“Đúng rồi đấy ạ, nô tì cũng cảm thấy không thể dính vào, tình ngay lý gian, hơn nữa còn là mối quan hệ biểu huynh đệ, đương nhiên phải cực kỳ cẩn thận, trong viện này không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm đâu.” Tuyết Hủy buồn châm tuyến trong tay xuống nghiêm túc nói: “Sắp đến cuối năm rồi, nếu thật sự muốn tuyển phi thì cũng phải đợi qua năm sau xuân về hoa nở, mấy ngày này tất cả các viện đều phải báo đồ vật cần cho năm tới lên, trong phủ phân phát phân lệ, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt, hôm nay có không ít khuôn mặt lạ đi qua đi lại trước Vô Vi Cư nhìn chúng ta chằm chằm hận không thể tám tới lên trời, còn có ai có tâm tư đi lo mấy chuyện này.” Gần đây Tuyết Hủy cực kì bực bội, năm mới vương phủ nhiều phép tắc, nhiều lễ nghi, chuyện lặt vặt cực kỳ nhiều, chuyện chạy đi chạy lại để đàm phán càng nhiều vô số kể, người lạ ra vào Vô Vi Cư cũng nhiều hơn, bởi vậy gần đây Vô Vi Cư cảnh giác cao độ, ngày nào mấy đại nha hoàn cũng căng cứng dây thần kinh, hận không thể mọc thêm ra một đôi tay, một đôi mắt, hôm nay lại thêm chuyện này, ai mà có tinh lực đi quan tâm đến chứ, lỡ như bất cẩn xảy ra chuyện không may, đám người các nàng có thể đi tự sát tập thể được rồi.
Nói đến chuyện này thì ngay cả Ký Dung xưa nay rất dịu dàng cũng lên tiếng phản đối, Minh Yên vốn cũng không có ý định quản, đang muốn nói chuyện lại nghe thấy Hồng Tụ thở dài một tiếng nói: “Mấy người đều quên một việc rồi, nhà người khác có thể đẩy nhưng nhà mình thì phải làm sao?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người im lặng hẳn, bởi vì chuyện liên quan đến Úc phủ, ai cũng không tiện mở miệng nói chuyện. Minh Yên cẩn thận suy nghĩ lại, trong đại phòng của Úc phủ không có nữ nhi có độ tuổi phù hợp, thứ trưởng nữ của Nhị phòng là Úc Lan Thúy đã cập kê rồi, Úc Lan Tĩnh qua năm cũng đã mười bốn, đích nữ Lan Tình của Tam phòng qua năm vừa đúng mười lăm, Lan Tâm nhỏ hơn Lan Tình một tuổi, cũng không phải không thể.
Minh Yên nhíu mày, quả thật là một vấn đề khó khăn.
Ở cửa có tiểu nha hoàn vẫy tay với Liên Song, Liên Song nhẹ nhàng vén màn đi ra, nghe thấy lời của tiểu nha đầu, vẻ mặt Liên Song có chút kỳ quái, nhìn Minh Yên nói: “Chủ tử, Nhị phu nhân và Tam phu nhân đến, muốn gặp người ạ.”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, mặt Minh Yên nheo lại như trái khổ qua, nhưng vẫn nói: “Mời vào đi.” Nếu không gặp người nhà mình thì quá bạc tình rồi, thanh danh vẫn cần phải giữ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");