Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhị phu nhân mặc lớp áo ngoài da lộn màu tùng hương, váy mã diện màu phẩm xanh, cài giữa tóc là trâm vàng đông trùng hạ thảo, có tinh thần hơn trước rất nhiều. Cách ăn mặc của Tam phu nhân tươi đẹp hơn Nhị phu nhân một chút, dù sao Tam phu nhân cũng trẻ hơn Nhị phu nhân không ít, áo khoác màu đỏ thẫm dùng tơ vàng thêu tán hoa quấn quít ở khắp nơi, khoác bên ngoài là áo choàng lông chồn màu vàng hơi đỏ, cài trên búi tóc đen nhánh là trâm cài màu lam nhạt đang được lưu hành nhất ở Kinh thành, vẫn tao nhã như xưa.
“Nhị thẩm thẩm, Tam thẩm thẩm, mau ngồi đi.” Minh Yên đứng dậy nhìn hai người cười nói.
Tam phu nhân bước nhanh một bước lên đỡ Minh Yên nói: “Con mau ngồi xuống đi, chúng ta ghé thăm con một lát, làm phiền đến con thật có lỗi rồi.”
“Xem Tam thẩm thẩm nói kìa, Minh Yên nào dám đảm đương nổi.” Rốt cuộc Minh Yên vẫn để hai người ngồi xuống trước rồi mình mới ngồi.
Nhị phu nhân vươn tay đặt hộp thức ăn đến trước mặt Minh Yên, cười tủm tỉm nói: “Cũng không phải là thứ tốt gì, chỉ là mứt trái cây mà ngày trước tỷ muội các con hay ăn ở nhà, lấy ra nếm thử thì thấy vẫn là hương vị nhà mình làm ngon nhất.”
Minh Yên vội vàng cảm ơn, trong lòng cười nhạo nghĩ, mình được nuôi lớn ở ngoài phủ, có thể có giao tình gì với các tiểu thư kia, cũng làm khó cho Nhị phu nhân hôm nay có thể nói ra lời này một cách thỏa đáng như vậy, khóe môi khẽ mỉm cười chứ không nói ra mấy lời chế nhạo mỉa mai, chỉ có vẻ mặt của Liên Song và Hồng Tụ không sao tốt lên được.
“Không biết thân thể mẫu thân có khỏe không, sắp hết năm rồi, con mang thai, tiểu Vương gia lại không có ở đây, thật sự không có cách nào trở về thăm viếng, trong lòng bất an không thôi.” Minh Yên mềm mỏng cười nói, Minh Yên ở trước mặt mọi người là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, lúc này cũng vậy.
“Đại tẩu vẫn khỏe, thân thể cũng tốt hơn nhiều rồi.” Nhị phu nhân híp mắt cười nói, “Thời gian trước vì chuyện của Lan Phương mà Đại tẩu gầy đi không ít, hôm nay Lan Phương sống tốt hơn chút đương nhiên an lòng, thân thể cũng mập ra.”
Lan Phương sống tốt hơn chút? Minh Yên hết sức có hứng thú với vấn đề này, bởi vậy bèn hỏi: “Nói đến Ngũ tỷ tỷ con cũng đang muốn hỏi, lần trước sau khi từ phủ Nam Dương Hầu trở về con vẫn luôn dưỡng thai, không chú ý đến chuyện này, hôm nay Ngũ tỷ tỷ và Nam Dương Hầu phu nhân chung đụng vẫn tốt chứ?”
Nghe thấy Minh Yên hỏi đến chuyện này, Tam phu nhân nhìn Nhị phu nhân một cái, cười nói: “Mặc dù không tính là vô cùng tốt, nhưng so với lúc mới vào cửa thì tốt hơn nhiều. Nam Dương Hầu phu nhân vốn là một nữ nhân đanh đá, nếu không phải Nam Dương Hầu cãi nhau một trận với bà ta, tức giận đi đến phòng của thiếp thất thì Nam Dương Hầu phu nhân cũng sẽ không thu liễm lại, hiện nay cũng không trắng trợn đi gây chuyện với Lan Phương.”
Lời này có ẩn ý, sẽ không trắng trợn bắt nạt Lan Phương, nếu bà bà muốn gây chuyện với nhi tức phụ thì có rất nhiều mánh khóe, nếu như dựa theo phép tắc, lúc bà bà thức dậy tức phụ phải đứng đợi ở cửa, nếu nói câu không xuôi tai, bà bà bảo ngươi mang cái bô đi đổ thì ngươi cũng không được cãi lại, càng không nói đến hầu hạ bà bà thức dậy rửa mặt chải đầu, phân thức ăn lúc dùng cơm, đến cả y sam bà bà mang ngày thường cũng phải phân phó để nhi tức phụ tự tay làm, ngươi chỉ có thể may vá ban ngày, ban đêm phải thắp đèn tô hoa, chỉ cần để ngươi theo quy tắc một tháng thôi, sẽ gầy hẳn đi ba vòng.
Đương nhiên, đại tộc thế gia đều cần phải giữ thể diện, tức phụ cưới vào cửa cũng cần thể diện, hơn nữa trong nhà có nha hoàn bà tử đầy ra đấy, chẳng phải nhà nghèo không có ai hầu hạ, cho nên ở trong đại tộc thế gia bình thường ngươi không thể nhìn thấy cảnh nhi tức phụ chính đáng hợp tình làm theo phép tắc đứng trước mặt bà bà.
Nhưng vị Nam Dương Hầu phu nhân này thật sự không thể so với người bình thường được, chuyện như vậy e rằng cũng giống như ăn cơm uống nước, không thèm nháy mắt lấy một cái, cố tình ngươi lại không tìm đươc lỗi sai, bà bà để nhi tức phụ làm theo phép tắc là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Lúc này vô cùng may mắn vì bà bà của mình đã qua đời, đương nhiên nếu bà bà của mình vẫn còn sống, Minh Yên cũng sẽ quyết không để mình rơi vào tình trạng như Lan Phương.
Nhị phu nhân nghe thấy Tam phu nhân nói vậy thì lập tức có hơi bất mãn, hừ lạnh một tiếng nói: “Tốt cái gì mà tốt, hôm nay hai người thành thân đã lâu như vậy rồi mà còn chưa viên phòng đấy, cả một ngày không may y sam thì cũng may giày, buổi sáng phải dậy thật sớm đứng chờ ở ngoài cửa để hầu hạ, nếu con cọp mẹ kia mất hứng còn bắt trực đêm ở trong phòng của bà ta nữa ấy chứ.”
“Trực đêm?” Minh Yên nghe đến đó thì sửng sốt, bắt Lan Phương ngủ ở dưới đất trực đêm cho Nam Dương Hầu phu nhân? Này có phải quá đáng quá rồi không? Nam Dương Hầu phu nhân khỏe mạnh như thế, hơn nữa buổi tối còn có nha hoàn bà tử, đâu thể để Lan Phương trực đêm? Trực đêm thì tất nhiên Tống Thanh Bình và Lan Phương không thể viên phòng, thật sự phục Nam Dương Hầu phu nhân rồi đó, chuyện như vậy mà cũng làm ra được.
Thấy Minh Yên kinh ngạc, Nhị phu nhân càng hào hứng kể tiếp: “Còn không phải sao, đáng thương cho Lan Phương đã quen được nuông chiều từ nhỏ, giờ gả vào danh gia vọng tộc, thế nhưng cuộc sống còn không bằng bá tánh dân thường.”
“Mẫu thân mặc kệ vậy luôn sao?” Minh Yên cau mày hỏi, đáng lý Đại phu nhân không nên nhịn như thế.
“Đại tẩu cũng muốn can thiệp nhưng Lan Phương không cho Đại tẩu xía vào, nó nói chuyện đã tới bước này không thể cứ giằng co mãi được, nó phận làm vãn bối, tất nhiên phải nhún nhường, một ngày nào đó sẽ làm Nam Dương Hầu phu nhân hồi tâm chuyển ý, thật là đáng thương.” Tam phu nhân đồng cảm với Lan Phương, cớ sao lại tìm một nhà như vậy.
“Phụ thân cũng mặc kệ sao?” Minh Yên nghĩ rồi hỏi, nhắc tới Úc Duy Chương là trong lòng cứ thấy khó chịu.
“Nhắc tới Đại ca thì lại xảy ra một chuyện, chẳng phải Lan Phương bị bức hiếp ở Hầu phủ sao? Trong lòng Đại tẩu không vui, sau khi về phủ thì trút giận lên đám di nương trong phủ, có một lần đang phạt Thập Thất di nương thì bị Đại ca bắt gặp, hai phu thê cãi nhau, giờ vẫn đang giận nhau kia kìa.” Nhị phu nhân bày ra vẻ mặt đau xót nhưng Minh Yên vẫn có thể cảm nhận được Nhị phu nhân đang cười thầm trong bụng, ước gì có thể xem Đại phòng ầm ĩ rùm beng đấy.
Nghe kể Thật Nhất di nương bị phạt, Minh Yên thầm lo lắng, lo thì lo nhưng lại không tiện hỏi thăm. Lan Phương thế mà lại muốn dùng khổ nhục kế cảm hóa Nam Dương Hầu phu nhân, một người là tiểu bạch hoa[1] đáng thương, một người là cọp mẹ ghê gớm, hai người này mà đối đầu nhau, về lâu về dài e rằng càng ngày càng có nhiều người cảm thông cho Lan Phương, Lan Phương lại giỏi thu phục lòng người, cho nên trong một thời gian ngắn đã có thể đi Giang Nam tìm Lục La.
[1] Tiểu bạch hoa: nó ám chỉ người phụ nữ tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương nhưng bên trong lại mạnh mẽ, quỷ quyệt và độc ác, một người phụ nữ đầy mưu mô thường nhận được sự đồng cảm và yêu thương nhờ vẻ ngoài yếu đuối của mình.
Nàng nghĩ đến đây thì híp mắt lại, Lan Phương sống quá thoải mái nên mình bị xui xẻo chăng, nghĩ vậy, nàng đảo mắt, mình phải kiếm ít việc cho Lan Phương làm mới được.
Nói một hồi, uống hai tách trà, cuối cùng chủ đề câu chuyện cũng nhắc tới việc Tống Tiềm tuyển phi, Nhị phu nhân cười nói: “… Đây cũng là một chuyện tốt, Úc phủ chúng ta cũng có cô nương phù hợp, nếu Thất cô nãi nãi chịu nói đôi lời tốt đẹp, đảm bảo vị trí Trắc phi này chạy không thoát đâu.”
Nói cứ như không được tuyển thì lỗi là do Minh Yên không tận tâm, Minh Yên cười mỉa trong lòng, đũa mốc chòi mâm son, mới nãy còn thổn thức cho Lan Phương phải chịu tủi nhục ở Hầu phủ, thế mà trong nháy mắt lại muốn nhét nữ nhi của mình vào phủ An Thân Vương, chẳng lẽ không sợ có một Lan Phương thứ hai à? Huống chi tức phụ nhà Đế Vương dễ làm thế sao?
Nhớ tới lần gặp mặt Vân Phi, đến giờ Minh Yên vẫn lạnh sống lưng, lúc ấy từ lời của Vân Phi, nàng có thể suy đoán ra ở trong phòng không chỉ có một mình Vân Phi, sợ là phía sau căn phòng còn có một người mà nàng hoàn toàn không dám nghĩ tới, vốn chẳng phải là Vân Phi muốn gặp nàng, mà là vị kia mượn lời Vân Phi hỏi nàng ít chuyện, thăm dò phủ Vũ Ninh Vương rốt cuộc có lòng riêng không, nghĩ mà phát sợ, thủ đoạn của Đế Vương quả là thứ người thường không thể lường được, Minh Yên nhớ tới lại thấy sợ.
May thay lúc ấy Minh Yên cẩn thận, không trả lời sai một câu, sau khi về lập tức kể lại chuyện lúc ấy cho lão Vương phi, lão Vương phi cũng tái mặt, suy đoán giống Minh Yên, khẳng định vị kia ở đó!
Hiện tại có thể bình tĩnh suy ngẫm chuyện này, nhưng ngày đó sau khi trở về quả thực Minh Yên không ngủ ngon giấc nổi, bây giờ bản thân đã nhận thức được vì sao Chu Hạo Khiên nhất quyết phải đến núi Vạn Trượng để tìm ra Phượng Kiêu, đây là đồ bảo đảm của Chu gia để vương phủ bình yên, cái cảm giác đao lơ lửng ở trên đầu này thật khiến người ta bất an, thật sự rất bất an.
Từ tốn nhấp một ngụm trà, Minh Yên cũng tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn Nhị phu nhân và Tam phu nhân, nói: “Nhị thẩm thẩm, Tam thẩm thẩm, không phải Minh Yên không giúp đỡ, mà là tiểu Vương gia không có ở nhà, cháu và An Thân Vương lại chẳng gặp mặt được mấy lần, nếu bảo cháu tới phủ An Thân Vương vì chuyện này thật sự ảnh hưởng tới thanh danh của cháu. Hơn nữa đây không phải là tuyển tức phụ cho nhà hầu tước bình thường, đây là Thiên gia đó, chuyện của Thiên gia ai có thể, lại dám nhúng tay vào? Chắc hai vị thẩm thẩm cũng nghe nói đến chuyện gần đây phủ Vũ Ninh Vương bị khiển trách rồi nhỉ, lúc này Minh Yên không dám, cũng không thể gây ra bất kỳ mối nguy nào cho vương phủ, chuyện An Thân Vương tuyển Trắc phi, quả thực cháu không giúp gì được.”
Tam phu nhân có hơi thất vọng nhưng vẫn giữ phong độ, chỉ hơi nhíu mày chứ không nói gì. Còn Nhị phu nhân ruột để ngoài da, huống chi bà ta nghĩ nếu như thứ nữ của mình cũng may mắn được gả vào vương phủ giống Minh Yên, mà còn là Trắc Vương phi của vương phủ, cuộc sống sau này có thể sung sướng lên mây rồi.
Bởi vậy khi nghe thấy Minh Yên từ chối thì sắc mặt Nhị thái thái lập tức trở nên khó coi, nói luôn: “Xem kìa, đều là người một nhà, chuyện nhỏ nhặt vậy mà cũng đáng để Úc Trắc phi từ chối một tràng dài như thế. Hơn nữa, nếu nữ nhi của Úc phủ được gả vào phủ An Thân Vương thì sau này Úc Trắc phi cũng có người giúp đỡ, không phải sao? Chẳng lẽ Úc Trắc phi sợ muội muội của mình được gả vào Vương phủ thì sẽ đè trên đầu mình à?”
Minh Yên không ngờ Nhị phu nhân lại nói năng không nể mặt như vậy, trong lòng cũng bực tức, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp: “Trái lại con rất mong muội muội của Úc gia được gả vào vương phủ, đúng như Nhị thẩm thẩm nói, con sẽ có thêm người giúp đỡ, nhưng phủ An Thân Vương là nơi nào, mẫu phi của An Thân vương là Vân Phi nương nương, tất nhiên hôn sự của An Thân Vương sẽ được nương nương lo liệu, không nói đến việc con đang mang thai, hơn nữa chỉ là một Trắc phi, không có tư cách dâng sổ con xin nhập cung, nếu không được gặp mặt Vân Phi nương nương thì con giúp Nhị thẩm thẩm kiểu gì? Đây chẳng phải là đang làm khó nhau sao?”
Nhị phu nhân bị Minh Yên làm cho nghẹn lời, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ương ngạnh nói: “Đúng là cửa ải của Vân Phi nương nương khó, nhưng nếu Thất cô nãi nãi nói với An Thân Vương một tiếng, để An Thân Vương nói lại với Vân Phi nương nương không phải cũng giống nhau à? Tóm lại là Thất cô nãi nãi không chịu giúp đỡ thôi.”
Tam phu nhân nhìn Nhị phu nhân, nói: “Tẩu đừng nói vậy, chẳng lẽ tẩu không biết Thất cô nãi nãi là người thế nào? Chuyện này khó xử thật mà.”
Nhị phu nhân không vui, lên giọng: “Khó xử cái gì, đều là người một nhà, nếu là người một nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau, nào có khôn nhà dại chợ chứ? Có ai mà cả cuộc đời êm ấm thuận lợi đâu, sau này gặp khó khăn hoạn nạn, không phải chỉ có người nhà mới cứu giúp nhau à, trông cậy vào người ngoài được gì không?”
Nhị phu nhân càng nói càng khó nghe, mấy nha hoàn giận tới độ mặt mũi trắng bệch, Tuyết Hủy nhịn không được bước lên nói: “Nhị phu nhân, nô tì xin được nói câu không dễ nghe, Vương gia tuyển phi không giống với vương phủ Vũ Ninh, cũng không giống cách Trắc phi chủ tử của nô tì được gả vào vương phủ, sở dĩ Thất tiểu thư có thể bước chân vào vương phủ là vì tiểu Vương gia vừa gặp đã yêu tiểu thư, liều mạng trên giáo trường để dành đến tay, nói thật, dù bây giờ chủ nhân của nô tì đang mang thai cũng không thấy tiểu Vương gia qua đêm ở phòng di nương, tình nghĩa như vậy không phải nam nhân nào cũng có thể so sánh! Người muốn Lan Thúy tiểu thư và Lan Tĩnh tiểu thư gả vào phủ An Thân Vương, nô tì cả gan hỏi một số điều, không biết hai vị tiểu thư xinh đẹp xuất chúng khuynh quốc khuynh thành, hay có tài nghệ bậc nhất kinh diễm thiên hạ, hay được An Thân Vương vừa gặp đã yêu không thể không cười về? An Thân Vương là ai? Đó là Cửu Hoàng tử của Đương kim Thánh Thượng, là Vương gia chân chính, tuyển phi cho ngài ấy, dù là một Trắc phi thì các nương nương trong cung có ai mà không mắt cao hơn đầu? Gia thế, dung mạo, phẩm hạnh há có thể kém? Tiểu Vương gia không có ở nhà, Thất tiểu thư không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện gặp mặt nam tử, mà dù tiểu Vương gia có ở nhà, việc An Thân Vương tuyển phi, không phải ai muốn gặp Vân Phi nương nương là có thể gặp, hoàng cung không phải cái chợ muốn đến thì đến!”
Tuyết Hủy tức giận nên ăn nói rất gay gắt, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, trách mắng thậm tệ, không nể nang một chút nào, khiến Nhị phu nhân nghẹn nói không nên lời, giận run bần bật, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi: “Được, được lắm, Thất cô nãi nãi ngày càng ghê gớm rồi, ngay cả một nô tỳ cũng không coi ai ra gì, cửa nhà ngươi cao quá sau này bọn ta không dám vào nữa!”
Nhị phu nhân vừa thốt ra câu này, Tam phu nhân lập tức cuống lên nhìn Nhị phu nhân nói: “Nhị tẩu, tẩu nói gì vậy, Minh Yên cũng có chỗ khó xử, tẩu cần gì phải nặng lời thế, đều là người một nhà, phải thông cảm cho nhau chứ.”
“Người một nhà? Ta thấy người ta có coi chúng ta là người một nhà đâu…”
Nhị phu nhân còn chưa dứt lời thì có một tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa nơm nớp lo sợ bẩm: “Tần Trắc phi và Mục Trắc phi nghe nói hai vị thông gia tới nên qua nói chuyện ạ.”
Minh Yên đau đầu, hai người này thật đúng là biết làm khó nàng, lúc này đến chắc là để nghe ngóng rồi…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");