Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 168: Chu Hạo Khiên vô cùng đắn đo
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 168: Chu Hạo Khiên vô cùng đắn đo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy trăm năm qua Phượng Kiêu chính là một sự tồn tại thần thoại ở nước Tây Nhung, chưa có ai nhìn thấy bộ mặt thật của Phượng Kiêu nhưng nó lại tồn tại bất kỳ đâu ở xung quanh ngươi, truyền thuyết kể rằng thủ lĩnh của Phượng Kiêu qua mỗi thế hệ đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mềm mại uyển chuyển, cổ tay trắng như tuyết có thể giết người không hề nương tay, nổi danh thiên hạ với tên gọi mỹ nhân rắn rết.

Phượng Kiêu là một nơi vừa truyền thống lại kỳ quái, Chu Hạo Khiên dám chắn tin đồn đều là giả, thời buổi này nữ nhân cũng có thể là nam nhân, nam nhân cũng có thể là nữ nhân, cái tên bất nam bất nữ trước mặt này rốt cuộc là nam hay nữ?

Chu Hạo Khiên có chút chật vật bị người ta dùng lưới trùm lại ở treo trên không trung, trên mặt đất trong sơn động rộng rãi được bố trí rất xa hoa, nếu không phải hắn biết mình đang rất tỉnh táo thì hắn sẽ cho rằng mình bị yêu quái nào đó bắt đi, vùng đất này khiến hắn có cảm giác đây là động tiên của yêu quái trong Thần Quỷ Chí Dị, ừm… người này cũng có cảm giác chính là một yêu quái…

Chu Hạo Khiên thông qua màn lưới nhìn bóng người đang nằm nghiêng ở trên tháp mỹ nhân, bóng người này mặc đồ trắng, eo thon tay áo rộng bồng bềnh, mái tóc đen trút nghiêng xuống, tản ra ở trên gối gấm kê ở sau lưng, lại càng đừng nói đến nhìn búi tóc mà phân biệt nam nữ.

Khuôn mặt của người mang đồ trắng này có đường nét anh tú, mày thanh mắt sáng, rất có thần, mũi cao môi đỏ, mà cơ bắp lại như tuyết chồng chất lên nhau, cái tên đồ trắng chết tiệt này khiến hắn không thể đoán ra được là nam hay nữ, nếu nói là nữ vậy mặt mày rất có khí khái, còn nếu nói là nam thì đôi môi đỏ, đôi mắt lóng lánh ánh nước, nhu tình mật ý kia khiến khóe mắt Chu Hạo Khiên giật giật, nghiến răng kêu ken két, cái tên chết tiệt này nên bị sét đánh chết đi, hắn có phải là heo đâu mà bọc hắn vào trong màn lưới này, mà nói đến cái này thì không biết được làm bằng gì, đao chém không đứt, kiếm bổ không hư hại gì, dường như đây là một báu vật…

“Ngươi vẫn chưa nghĩ ra? Thời gian còn nửa nén hương nữa, ngươi đừng suy nghĩ làm chi cho mệt, hiện giờ ngươi chỉ có hai con đường thôi, một là ở rể trong núi Vạn Trượng này, nơi này mỹ nhân vô số mặc cho ngươi lựa chọn một người làm phu nhân, hai là ngươi bị ném xuống núi Vạn Trượng đi đầu thai lần nữa.” Người đồ trắng lên tiếng, trên mặt nở nụ cười mỉa, đôi mắt chuyển động như sóng nước dập dờn, có bảy phần giống hồ ly.

Chu Hạo Khiên thầm nói, đây nào phải hồ ly tinh chứ? Có điều nếu là hồ ly tinh thì cũng không biết là hồ ly đực hay hồ ly cái, không đực không cái, rốt cuộc là nam hay nữ?

Chu Hạo Khiên tức giận nhìn người đồ trắng kia mắng: “Ngươi đừng có ăn nói vớ vẩn, người bố trí liên hoàn kế hại ta mắc mưu rồi bị bắt, mau trả bội Kim Phượng lại cho ta!” Cảm thấy không có chút khí thế nào, lại mắng tiếp: “Ngươi nhìn dáng vẻ này của ngươi đi, đức hạnh này của ngươi đi, nói ngươi là nam thì có hơi ẻo lả, nói ngươi là nữ lại có hơi hướng nam nhân, xem ngươi là nam nhân thì thật làm mất mặt nam nhân, xem ngươi là nữ nhân thì đến xách giày cho phu nhân nhà ta còn chả xứng, có bản lĩnh thì đấu ba trăm hiệp với tiểu gia, ngươi giở thủ đoạn thì coi là có bản lĩnh gì chứ.”

Lời này thật sự rất độc ác, Chu Hạo Khiên bị chọc tức nên muốn mắng cho đã miệng, ngước mắt nhìn người mặc đồ trắng kia lại thấy người đó dửng dưng như không có chuyện gì, chỉ hơi nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Nói vậy cũng rất có đạo lý, ta nói ta muốn cưới một nữ nhân ở núi Vạn Trượng làm tức phụ thì bọn họ né ta rất xa, nói là muốn cưới một nam nhân, đám người khốn kiếp đó tránh né ta như tránh né lũ lụt thú dữ vậy, thì ra là vì như vậy…”

Chu Hạo Khiên nghe vậy suýt chút nữa hộc máu, cái gì vậy hả, thật sự như đánh vào bông mà, thật là bực bội muốn chết, hắn híp mắt nhìn người mặc đồ trắng nói: “Này, ngươi thả ta xuống trước đi.”

“Vậy ngươi nói ta nghe trước xem làm nam nhân tốt, hay làm nữ nhân tốt?” Người mặc đồ trắng ngước đôi mắt mang theo sự mê hoặc, giống như gặp phải vấn đề khó khăn vậy.

Chu Hạo Khiên như nuốt phải ruồi bọ, ghê tởm muốn chết, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, lại liếc nhìn người mặc đồ trắng kia vẫn đang nhìn hắn với đôi mắt dập dờn gợn sóng, thâm tình chân thành gởi gắm nhiều sầu bi, ánh mắt đáng thương kia lập tức khiến Chu Hạo Khiên nổi da gà, hắn đanh thép nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi là nam nhân cũng được, nữ nhân cũng tốt, chẳng có quan hệ gì với ta cả, ta tới tìm ngọc bội Kim Phượng chứ không muốn tìm phiền phức cho mình.”

“Ngươi nói ta gây phiền phức cho ngươi?” Vẻ mặt của người mặc đồ trắng rất không vui, khép hờ đôi mắt lại, khẽ nhấc tay áo lên, một đường sáng chớp lóe, Chu Hạo Khiên lập tức cảm thấy cả người rơi xuống, hắn phản ứng ngay tức khắc, lật cả người lại, hai tay quét qua, cái lưới trùm hắn lập tức bị kéo ra, hắn xoay tròn một vòng rồi đáp xuống đất, nhìn đồ trong tay, Chu Hạo Khiên hất lên trả lại cho người mặc đồ trắng, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, rõ ràng là muốn giấu riêng nhưng lại cảm thấy giấu đồ của người ta ở ngay trước mặt họ thì thật không phúc hậu chút nào.

Người mặc đồ trắng khẽ nhếch khóe môi, vung tay áo lên ném đồ qua lại, nói: “Thứ này tặng cho ngươi, coi như là vật ước hẹn của chúng ta.”

Chu Hạo Khiên lảo đảo, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, không ngừng né sang một bên giống như thứ kia là độc trùng vậy.

Người mặc đồ trắng rũ mắt xuống thoáng hiện lên ý cười, còn chưa thấy hắn di chuyển thế nào đã đến trước mặt Chu Hạo Khiên, ánh mắt lúng liếng đưa tình, hơi thở thơm như hoa lan, giọng nói mềm mại đáng yêu: “Lưới của ta gọi là lưới nhất kiến chung tình, người nào trùm nó chính là người định mệnh của ta, ngươi muốn chạy đi đâu?”

Chu Hạo Khiên không phải là con nít mới sinh, cũng không phải là thiếu niên ngây thơ, thời niên thiếu hắn cũng từng giở trò lưu manh, từng lăn lộn trong phấn hồng, từng đánh bạc lừa tiền, mặc dù không thể nói là trông hết ngàn buồm, vắt ngang qua đại dương, nhưng đủ để nhìn thấy lòng người, vừa rồi khi hắn đang hoảng sợ rõ ràng nhìn thấy ý cười trong đôi mắt long lanh của tên nhãi này…

Chu Hạo Khiên bị người ta lừa gạt, híp mắt nhìn người trước mặt, trước không lồi sau không vểnh, hầu kết trên cổ cũng không rõ, trên vành tai không chỉ có một lỗ, thật sự không phân biệt được nam nữ, nhưng lúc này muốn lừa gạt hắn thì phải trả cái giá thật lớn.

Chu Hạo Khiên nghĩ tới đây thì lập tức chấn chỉnh lại, tham vọng cao ngất, cục diện này hắn phải tìm về lại!

Trong chớp mắt, Chu Hạo Khiên thay đổi vẻ mặt, trong đôi mắt bồ câu lóe lên ánh sáng đỏ, khóe miệng nở nụ cười đúng chuẩn lưu manh cẩu thả, ngón tay khều lấy cằm của người mặc đồ trắng trêu ghẹo nói: “Thì ra hai ta có duyên có phận như thế, vừa rồi nhìn ngươi thật sự không thuận mắt chút nào, nhưng ánh mắt vừa rồi của ngươi thật sự khiến ta xuân tâm đại động, tiểu nương tử theo ta về nhà nhé. Người lớn nhà ngươi đang ở đâu, ta lập tức đi cầu hôn ngay?”

Gương mặt tuấn tú của người mặc đồ trắng từ đỏ biến thành trắng, từ trắng biến thành xanh, từ xanh biến thành tím, cuối cùng là trở nên đui thui, hai mắt hừng hực lửa giận, lớn tiếng hô: “Phượng Thủy, ngươi cút ra đây cho ta, ta muốn lột da của ngươi…”

Một tiếng hô này khiến trái tim nhỏ bé của Chu Hạo Khiên run lên, thiếu chút nữa bay luôn ra ngoài, trong lòng đáng giá sức thở này, âm điệu này, nếu là nữ nhân thì còn hung hãn hơn cả Tiểu Yên Nhi của hắn, nếu là nam nhân… thật sự có hơi hẹp hòi một chút.

May mà người mặc đồ trắng không biết Chu Hạo Khiên nghĩ về hắn như vậy, nếu không sẽ tức đến mức xù lông, mà người mặc đồ trắng vừa dứt lời, một bóng người trong chớp mắt bay tới trước mặt người mặc đồ trắng, khuôn mặt tươi cười nói: “Sao vậy? Ai chọc tức ngươi thế, ta sẽ lập tức khiến hắn tan xương nát thịt.”

Chu Hạo Khiên cảm thấy đau đầu, lại gặp phải một người không bình thường, nam tử này mặc y sam màu đen, không hề có chút hoa văn nào, chỉ lóe sáng oánh hoa, tóc đen dài được buộc lên, mày kiếm mắt sáng nhuệ khí bức người, vừa nhìn là biết là một người khó đối phó.

Vừa rồi người mặc đồ trắng gọi người này là Phượng Thủy… Chẳng lẽ hắn chính là truyền nhân của Phượng Kiêu? Chu Hạo Khiên cảm thấy mình cực kỳ nhức trứng, vừa rồi chỉnh một người nam không ra nam nữ không ra nữ, lúc này lại xuất hiện một người phong lưu phóng khoáng, khắp người tỏa ra ánh sáng chói lóa… Nhưng mấy trăm năm qua thủ lĩnh của Phượng Kiêu trong truyền thuyết không phải đều là nữ nhân sao?

Chỗ này quả nhiên không bình thường, sau khi Chu Hạo Khiên đi vào nơi này thì chưa thấy chỗ nào bình thường cả, nhìn thấy người mặc đồ trắng kia níu lấy cổ áo của Phượng Thủy quát lên: “Tên này trêu ghẹo ta, phế móng vuốt hắn đi!”

Chu Hạo Khiên hơi mím môi, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đôi tay này của tiểu gia thì cũng phải có bản lĩnh, chuyện hôm nay các ngươi thiếu ta một lời giải thích.”

Người mặc đồ trắng phớt lờ Chu Hạo Khiên, liếc xéo Phượng Thủy, cắn răng nói: “Ngươi nhanh lên đi.”

Phượng Thủy lại lắc đầu, giơ ngón tay lắc lắc nửa miếng ngọc bội Kim Phượng của Chu Hạo Khiên bị người ta lấy đi, trên tay kia là nửa miếng giống y đúc, hai tay ghép lại, một tiếng cạch vang lên, hai miếng ngọc bội hợp lại thành một miếng hoàn chỉnh.

Mặt của người mặc đồ trắng biến sắc, từ đỏ đổi sang tím mấy lần rồi mới nói: “Rốt cuộc vẫn phải đến.”

Phượng Thủy cười gật đầu một cái, nói: “Đây cũng là chuyện tốt, sau này Phượng Kiêu có thể tái xuất giang hồ lại rồi, ngươi không cần cảm thấy ngột ngạt trong hang ổ này nữa.”

Vẻ mặt của người mặc đồ trắng biến hóa quá mức, dường như không mấy vui vẻ khi nghe những lời này, hồi lâu mới nói: “Sớm biết là hắn thì ta đã giết hắn rồi.”

Vừa dứt lời thì động tác mau lẹ đánh về phía Chu Hạo Khiên, thần sắc Phượng Thủy thay đổi, nhanh chóng bay qua ngăn cản, mặc dù Chu Hạo Khiên không hiểu tại sao người mặc đồ trắng kia đột nhiên oán hận hắn, nhưng nếu Phượng Thủy đã ghép hai miếng ngọc bội lại thành một vậy chứng tỏ đã thừa nhận thân phận của hắn, Chu Hạo Khiên hắn là thủ lĩnh mới của Phượng Kiêu, không thể lùi bước, không thể ngăn cản, cái cần chính là khí thế bất động như núi.

Quả nhiên bàn tay của người mặc đồ trắng cách Chu Hạo Khiên một ngón tay thì ngừng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, hai tầm mắt giao chiến nổ vang bốp bốp…

Phượng Thủy không nói gì, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, ngọc bội Kim Phượng trong tay sắp bị bẻ gãy ra lại thành hai miếng, sau đó lại chậm rãi buông lỏng ra, nói: “Lạc Bạch, qua đây.”

Người mặc đồ trắng nghe vậy thì im lặng thu tầm mắt lại, chậm rãi thối lui đến bên cạnh Phượng Thủy, Chu Hạo Khiên im lặng nghĩ, thì ra cái người không nam không nữ này tên là Lạc Bạch…

Lúc này Lạc Bạch nhìn Phượng Thủy nói: “Ngươi để ta ra tay bắt giữ người này là vì đã sớm biết thân phận của hắn?”

Phượng Thủy nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Lúc đầu thì không biết, nhưng lúc nhìn thấy miếng ngọc bội kia thì biết. Là người của Chu gia Vũ Ninh Vương kia?”

Chu Hạo Khiên gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Ở lại trên núi Vạn Trượng ngày thứ ba, hôm nay hắn đã thành thủ lĩnh tối cao của đám nữ nhân ở trên núi Vạn Trượng này, sau khi biết hắn là người Chu gia, trong ba ngày ngắn ngủi ở nơi này Chu Hạo Khiên đã trải qua mấy trăm lần khảo nghiệm sinh tử, đám nữ nhân kia thật sự khó chơi muốn chết, nguyên một đám nhất định muốn Chu Hạo Khiên lấy võ phục người mới chịu cống hiến cho hắn.

Lấy một địch trăm, mấy ngày nay Chu Hạo Khiên cực kỳ chật vật, tỉ lệ thắng bại là thắng bảy thua ba, đối với kết quả này Lạc Bạch cực kì xem thường Chu Hạo Khiên, chỉ vào Phượng Thủy nói: “Năm đó lúc Phượng Thủy tiếp chưởng trong tay Phượng Vũ thì thắng tám bại hai.” Thế cho nên cực kỳ xem thường Chu Hạo Khiên.

Mỗi lần Chu Hạo Khiên nhìn thấy Lạc Bạch đều lấy chuyện hắn nam không ra nam nữ không ra nữ ra để chế giễu, mỗi lần như vậy đều khiến Lạc Bạch nhảy loạn lên, đuổi theo Chu Hạo Khiên khắp núi Vạn Trượng, không có lưới thì Lạc Bạch chẳng chiếm được lợi gì.

Đối với thành tích của hắn, Chu Hạo Khiên nói như vậy: “Ta sống chừng này tuổi, trong năm tháng hai mươi mấy năm này có hơn phân nữa là ăn nhậu chơi bời rồi, một nữa còn lại là để luyện tập võ nghệ, nguyên một đám các ngươi thấm nhuần võ học mấy chục năm, ta đánh với các ngươi thắng bảy thua ba thì các ngươi bất mãn cái gì? Nếu ta dùng thời gian và tinh lực giống các ngươi, trong đám các ngươi ai là đối thủ của ta?”

Đây chính là ngụy biện, nhưng dường như không có ai phản đối, cứ thế Chu Hạo Khiên vượt qua kiểm tra.

Phượng Thủy lấy lệnh bài Phượng Kiêu ra giao cho Chu Hạo Khiên, chỉ có Lạc Bạch vẫn nhớ rõ thù sâu oán nặng bị Chu Hạo Khiên đùa giỡn, mỗi lần gặp nhau đều hận không thể nuốt chửng vào bụng.

Chu Hạo Khiên cũng hết sức tò mò mối quan hệ giữa Phượng Thủy và Lạc Bạch, rất muốn tìm người tám chuyện một chút, nhưng mặc dù mọi người đều nhất trí đồng ý Chu Hạo Khiên thủ lĩnh mới của Phượng Kiêu nhưng vẫn chưa có tình cảm sâu đậm nên đều ngậm miệng không nói gì về chuyện của hai người đó, vì vậy Chu Hạo Khiên cực kì phiền muộn. Nhìn dáng vẻ như hình với bóng của hai người kia, nhất thời trong lòng có một sự khẳng định, đây chính là đoạn tụ, trước kia chỉ nghe nói, rốt cục hôm nay cũng tận mắt nhìn thấy, trong lòng thổn thức không thôi.

Sau khi tán gẫu thâu đêm với Phượng Thủy, Chu Hạo Khiên mới biết năm đó Phượng Thủy nhận ân huệ của lão Vương gia tiếp quản Phượng Kiêu trong tay Phượng Vũ, mọi người trong Phượng Kiêu đều họ Phượng, mỗi một thế hệ thủ lĩnh của Phượng Kiêu đều là nhân tài ưu tú nhất trong bản tộc đảm đương chức vụ.

Vốn là nữ tử cầm quyền, võ công của phái Phượng Kiêu khá âm nhu thích hợp cho nữ tử hơn, nhưng Phượng Thủy là cô nhi do Phượng Vũ nhặt được, nuôi ở bên cạnh từ nhỏ, vì để hắn có thể có tu vi tốt nên đã giúp hắn tìm rất nhiều bí tịch võ công thích hợp cho nam tử, Phượng Thủy siêng năng luyện tập không ngừng, sau khi Phượng Vũ qua đời thì đoạt giải quán quân trong đợt luận võ đoạt lệnh, trở thành nam Lệnh chủ đầu tiên từ trước tới nay của Phượng Kiêu.

Chu Hạo Khiên lau mồ hôi trên đầu, vỗ vỗ bả vai Phượng Thủy nói: “Huynh đệ, ngươi cực khổ rồi, vì để ta tiếp chưởng Phượng Kiêu mà giúp ta khai sáng nam tử làm thủ lĩnh Phượng Kiêu, như vậy ta cũng không cần khó chịu nữa.”

Phượng Thủy im lặng, khóe miệng giật giật, ta làm thế không phải vì ngươi!

Chu Hạo Khiên tìm được Phượng Kiêu nhưng không thể dẫn toàn bộ về nước Đại Chiêu được, thế nên lập kế hoạch với mọi người, sau khi phân phó xong nhiệm vụ thì dẫn  Phượng Thủy và Lạc Bạch còn có mấy phân Lệnh chủ chạy trong đêm về lại Đại Chiêu, Chu Hạo Khiên nhớ thê tử nên chạy suốt đêm không ngừng. Mấy ngày nay Lạc Bạch cũng hiểu chút tình huống của Minh Yên từ trong miệng Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên đùa giỡn hắn, hắn không thể cứ thế mà chịu nhục được, hắn phải trả đũa lại mới hả lòng được! Trêu ghẹo Chu Hạo Khiên không được coi là có bản lĩnh, hắn phải trêu ghẹo thê tử của Chu Hạo Khiên mới có thể bỏ tức, Lạc Bạch lập tức hạ quyết tâm!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Du Vãn Mộ Thừa Ngôn - Khai Tân

Copyright © 2022 - MTruyện.net