Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trăng khuyết hơi cong treo ở đầu cành, Minh Yên tựa vào trong ngực Chu Hạo Khiên, nghe hắn nói chuyện trên triều, trong lòng Chu Hạo Khiên đầy căm phẫn mắng to vài tiếng, Minh Yên nghe mà cũng thổn thức theo, trên đời này không hề có tốt và xấu, chỉ có lập trường khác nhau mới liều mạng với nhau.
“Vậy sau cùng Hoàng thượng xử lý Phi Ưng lệnh kia như thế nào?” Minh Yên thấp giọng hỏi, có hơi buồn ngủ, càng ngày cơ thể càng nặng nề, lúc nào cũng thích ngủ.
“Nếu thái bình không có chuyện gì, rất có thể Phi Ưng lệnh sẽ trả về cho Vũ Ninh Vương, hoặc Hoàng thượng sẽ tìm cớ để Chu gia tự giao nộp Phi Ưng lệnh cho triều đình, Phi Ưng lệnh mà nằm trong tay Vũ Ninh Vương thì thật sự chẳng có tác dụng gì, đến người mù cũng biết Vũ Ninh Vương hiện nay võ văn đều không đến nơi đến chốn, nằm trong tay ông ta chẳng có nguy hiểm gì, nếu rơi vào trong tay Hoàng thượng, đương nhiên sẽ tốt hơn, nhưng hiện nay vừa mới tìm được Phi Ưng lệnh, ai có thể chỉ huy điều động Phi Ưng ba mươi sáu kỵ? Dù sao từ trước đến nay các thế hệ của Phi Ưng ba mươi sáu kỵ chỉ nghe theo lệnh của người Chu gia, cho dù người khác có cầm Phi Ưng lệnh có thể ra hiệu lệnh cho bọn họ, nhưng bọn họ không phục người khác thì chưa hẳn sẽ chịu bán mạng cho người đó, hôm nay nước Tây Nhung xâm phạm biên cảnh, lúc này có là người ngu cũng sẽ không cướp lấy Phi Ưng lệnh, bây giờ Phi Ưng lệnh này không phải là một miếng thịt béo, mà là một thanh kiếm đòi mạng đặt ngay ở cổ họng!”
Nghe Chu Hạo Khiên nói thế, Minh Yên cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới chợt hiểu ra rồi hỏi: “Chàng đã sớm tính kế rồi phải không? Biết chỉ cần lấy Phi Ưng lệnh về thì sẽ có người ngấp nghé, cho nên lập tức sắp xếp người của nước Tây Nhung xâm phạm biên cảnh, chính là vì muốn giữ chặt Phi Ưng lệnh ở trong tay có phải không? Chỉ là người của nước Tây Nhung kia sao chàng tìm được thế, đừng để bị người ta gắn cho tội danh thông đồng với địch bán nước đấy nhé.”
Chu Hạo Khiên cười khẽ một tiếng, lần này quả thật vận dụng binh lực biên giới của nước Tây Nhung, nếu không sao có thể lừa gạt được mọi người chứ, để Phượng Thủy viết cho Thủ tướng ở biên quan một phong thư, năm đó Thủ tướng ở biên quan này từng được Phượng Vũ cứu một mạng, thiếu Phượng Kiêu một ân huệ, lần này cực kỳ rộng rãi mà đồng ý ngay, dù sao nước Tây Nhung xâm phạm biên cảnh không chỉ một lần, lần này cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ.
Nghe thấy Chu Hạo Khiên nói vậy, lúc này Minh Yên mới yên lòng lại, nói thêm: “Trong triều có người dám tiếp quản Phi Ưng lệnh sao?”
Chu Hạo Khiên cười lạnh một tiếng nói: “Lúc này ai không muốn sống mới dám tiếp quản Phi Ưng lệnh, có ai không biết Phi Ưng ba mươi sáu kỵ chỉ có ở trên tay người Chu gia mới có thể đánh đâu thắng đó ở trên chiến trường, người khác chưa hẳn có thể chỉ huy được, có câu tướng ở bên ngoài mạng Vua mới không bị động đến, ai dám mạo hiểm chứ.”
Minh Yên nghe vậy thì thở dài một tiếng, nói: “Lúc đầu Tần Trắc phi và Mục Trắc phi xúi giục tổ mẫu bảo chàng giao Phi Ưng lệnh ra, ai biết biên quan báo động, bọn họ sợ nhi tử của mình phải ra chiến trường nên lập tức thoái thác ngay, thật sự là một đám tiểu nhân khiến người ta chán ghét.”
Chu Hạo Khiên cười mỉa một tiếng: “Bọn họ cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, nếu thật sự ra chiến trường…, hừ, hai tên phế vật kia không đủ để cho kẻ địch nhét kẻ răng.”
Chu Hạo Khiên cũng không phải không hiểu chuyện này, nghe thấy Minh Yên nói thế thì cười hì hì: “Nàng yên tâm, tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay của ta. Lúc đầu Chung Dực có thể nhận trọng trách này, dù sao Chung Dực vẫn rất có danh tiếng, nhưng hiện tại Chung Dực đang bận tranh giành nha hoàn Lục La kia, chỉ sợ không quan tâm đến, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sẽ không có cơ hội thứ hai nữa đâu.”
Minh Yên đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ, nhìn Chu Hạo Khiên hồi lâu mới lên tiếng: “Đừng nói là Chung Dực đi chặn đánh Tam Nương chính là mưu kế mà chàng sắp xếp đấy chính?”
Chu Hạo Khiên lập tức cười đến mức đầy nếp nhăn, miết đầu mũi của Minh Yên nói: “Đúng vậy, trên đường về ta nhận được bồ câu đưa tin của Tam Nương, lại nghĩ đến tình thế nghiệm trọng sau khi ta trở về, bèn để Tam Nương cố tình lưu lại manh mối cho Chung Dực, cho nên mới có cảnh chặn vây trên sông. Chung Dực này rất cẩn thận, nếu để lộ sơ hở trên đất bằng chưa chắc sẽ khiến hắn mắc mưu, nhưng Tam Nương lớn lên ở biên quan, hoàn toàn không biết chỉ huy tác chiến trên sông, đây chính là nhược điểm lớn của muội ấy, cho nên mặc dù Chung Dực có nghi ngờ nhưng dù sao cũng ở trên sông lớn, hắn lại biết bơi, biết tác chiến thuỷ quân còn sợ đấu không lại một con vịt cạn? Mồi nhử này vừa thơm lại lớn, cho nên Chung Dực mới mắc câu.”
Lúc này Minh Yên mới biết Chu Hạo Khiên có năng lực trong việc chỉ huy quân sự, không ngờ Chu Hạo Khiên từ một người có thanh danh không đáng tin lại có thể bày bố cục nghiêm mật như thế, từng vòng đan xen nhau, lập tức thành tử cục.
Từ khi Chu Hạo Khiên rời Kinh tìm Phi Ưng lệnh, kế hoạch của hắn cũng đã bắt đầu rồi, đầu tiên là dùng Tam Nương dẫn dắt sự chú ý của Chung Dực, dẫn Chung Dực tới phía Nam, sau đó là hắn đi đến núi Vạn Trượng tìm Phượng Kiêu, khi tìm được Phượng Kiêu quay trở về, trong lòng biết ánh mắt của mọi người trong triều, trong vương phủ đều sẽ nhìn chằm chằm vào Phi Ưng lệnh, mà Phi Ưng lệnh này là lão Vương gia tự tay giao cho Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên tuyệt đối sẽ không cho phép người khác cướp Phi Ưng lệnh ra khỏi tay hắn, cho nên lúc này mới để Phượng Kiêu ra mặt để Thủ tướng trông coi biên quan của nước Tây Nhung đột kích biên quan nước Đại Chiêu, để biên quan nguy cơ bốn phía, chỉ như vậy mọi người mới không dám có ý đồ với Phi Ưng lệnh. Nếu biên quan bình yên, Phi Ưng lệnh sẽ bị Hoàng thượng thu hồi, chỉ cần qua một năm hai năm, tìm kiếm thủ lĩnh cho Phi Ưng lệnh, vậy vẫn sẽ có một nhánh để Hoàng gia sử dụng, nhưng Chu Hạo Khiên lại không cho triều đình cơ hội đó, đi từng bước một phá hỏng tất cả đường lui của bọn họ, như vậy lúc này có thể điều động được Phi Ưng lệnh chỉ có người Chu gia mà thôi.
Trong đám người Chu gia, thứ nhất là Vũ Ninh Vương không thể tự mình ra trận, có ai không biết võ công của Vũ Ninh Vương hiện giờ bình thường không có gì đặc sắc, ra trận chỉ có đi chịu chết, thứ hai là Chu Hạo Thần và Chu Hạo Nam càng không có uy danh hiển hách gì, sao có thể đảm nhận được trọng trách này? Bởi vậy người còn dư lại chính là Chu Hạo Khiên không biết điều kia, dù sao Chu Hạo Khiên đấu võ giáo trường có thanh danh đại hiển, võ công cũng khiến mọi người lau mắt mà nhìn khi ngang ngửa với Trịnh Trí, nếu để Chu Hạo Khiên chưởng quản Phi Ưng lệnh ai có thể nói ra một chữ không?
Thậm chí Minh Yên còn nghĩ, lúc trước Chu Hạo Khiên đấu võ giáo trường có lẽ đã tính đến chuyện của ngày hôm nay, trong lúc đang đi vào cõi thần tiên, miên man suy nghĩ thì Chu Hạo Khiên lại nói thêm ở bên tai Minh Yên: “Mấy ngày nữa là có thể áp giải Lục La đến, nàng định xử trí nàng ta như thế nào?”
Lục La… Cái tên này khiến trái tim Minh Yên run lên, chậm rãi nói: “Lần này ta muốn thanh toán rõ ràng với Lan Phương, tỷ ta dám xúi giục Nhị thẩm thẩm đến chỗ ta náo loạn, món nợ này ta sẽ không bỏ qua đâu!”
Tròng mắt Chu Hạo Khiên chớp lóe, không nói gì thêm, chỉ nhớ kỹ ở trong lòng, lại nói với Minh Yên chuyện Tống Tiềm tuyển Trắc phi, biết Minh Yên từ chối mọi người thì cực kỳ hài lòng nói: “Chuyện Hoàng gia tốt nhất đừng nhúng tay vào, nhất là bây giờ, Hoàng thượng nhạy cảm đa nghi, chúng ta càn phải an phận làm việc. Chuyện gì cũng đều có thể thái quá, chỉ riêng chuyện nhúng tay vào cung đình là không được.”
Dĩ nhiên là Minh Yên hiểu, bởi vậy cũng đắc tội không ít người, nhưng Minh Yên không sợ, cười nói: “Chàng yên tâm, trong lòng ta biết mà, lần đó sau khi Vân phi nương nương triệu ta tiến cung ta đã hết sức rõ ràng rồi.”
Hai phu thê trẻ trò chuyện hồi lâu mới ôm nhau ngủ, đêm khuya Chu Hạo Khiên vẫn có thể cảm nhận được mấy đứa bé ở trong bụng Minh Yên thỉnh thoảng giãn tay giãn chân, quấy nhiễu Minh Yên cả đêm ngủ không ngon giấc, trong lòng nghiến răng, đợi các con ra rồi chúng ta sẽ tính sổ món nợ này.
***
Loạn thạch xuyên không[1], kinh đào phách ngạn[2], xoáy lên ngàn lớp tuyết, xa xa ở trên mặt sông thừa dịp ban đêm mà chém giết hơn mười mấy chiếc thuyền, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi trên mặt sông, ngọn lửa hừng hực dường như muốn nuốt chửng tất cả mọi người, ngay cả Chung Dực đứng ở xa cũng bị chiếu vào khiến toàn thân đỏ ửng.
[1] Loạn thạch xuyên không: đá cuốn bay loạn ở trên không
[2] Kinh đào phách ngạn: sóng lớn kinh hãi vỗ lên bờ
Chung Dực của lúc này, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào mấy con thuyền đang chém giết ở trên sông, khuôn mặt không đổi sắc cũng mang theo chút căng thẳng, trận chiến này từ lúc trời vừa tối đã đánh cho tới tận bây giờ, vốn nắm chắc phần thắng, ai biết nửa dặm đường lại chém giết ra mấy con thuyền lớn, rất hiển nhiên là đến giúp đỡ Phong Tam Nương. Đến lúc này, chiến cuộc lập tức thay đổi hẳn, từ lúc đầu là chiếm thượng phong, cho đến bây giờ khổ sở chèo chống, Chung Dực không chịu từ bỏ, cho dù chỉ có một con đường hi vọng, hắn cũng phải tìm cho ra Lục La.
Thuỷ chiến và lục chiến quả thật không phải là một chuyện, mặc dù thuyền của đối phương không rộng lớn bằng thuyền của mình, tuy nhiên nó thắng ở khéo léo nhanh nhẹn, có thuyền bị đốt lửa, bị quấy nhiễu phá vỡ bố trí ban đầu, cho nên lúc này mới có hiện tượng thất bại.
Trên thuyền chiến của quân địch, có hai người đứng ở mũi thuyền, một người là áo trắng như tuyết, một người là áo đen như mực, hai người đứng vững trên mũi thuyền, chỉ huy đội thuyền không ngừng tấn công đối phương, chiến thuật linh hoạt, tùy cơ ứng biến, Chung Dực thật sự nghĩ không ra, hiện nay trong quân nào có hai tướng lĩnh thuỷ chiến xuất sắc như vậy. Quả nhiên Chu Hạo Khiên giấu dốt không lộ, hai người này tùy tiện cử ra một người cũng uy chấn bốn phương, người như vậy lại cam tâm tình nguyện nghe theo Chu Hạo Khiên, Chung Dực biết mình thật sự coi thường Chu Hạo Khiên rồi.
Thấy sắp không địch lại đối phương, lúc này Chung Dực mới hạ lệnh rút lui, kèn lệnh kéo dài, đội thuyền bay ngược lại, trong chớp mắt bảy tám chiếc thuyền lớn nhanh chóng lui về đến bờ song, đợi mệnh lệnh.
Phong Tam Nương đi ra từ khoanh thuyền, nhìn Lạc Bạch và Phượng Thủy cười nói: “Trận đánh này làm phiền hai người rồi, khi nào về sẽ để tiểu Vương gia tiếp đãi hai người thật tốt mới được.”
Tính tình Tam Nương thẳng thắn, Phượng Thủy không thích nói chuyện như Tống Tần, ngược lại Lạc Bạch nói nhiều hơn một chút, gật đầu với Phong Tam Nương rồi cực kỳ chân thành nói: “Đúng thế, huynh đệ tỷ muội dưới trướng của ta đều lấy một chọi mười, hôm nay bị thương, hi sinh vì nhiệm vụ thì phải sắp xếp thỏa đáng, như vậy mới khiến mọi người hoàn toàn bái phục nghe theo mệnh lệnh được.”
Từ trong thư Tam Nương biết Lạc Bạch là nữ, nhưng nhìn thế nào cũng không giống nữ, cùng lắm là có hơi ẻo lả chút, cái này giống nữ giả nam trang hơn.
“Lạc Bạch cô nương, đầu lĩnh Phượng tiến vào khoang thuyền nghỉ ngơi đi, ta đi tạm biệt cố nhân.” Tam Nương tươi như hoa, vốn là một mỹ nhân đứng đầu, Lạc Bạch không nhịn được nhìn lâu hơn, hai mắt Phượng Thủy không đảo loạn, kéo Lạc Bạch vào khoang thuyền, Phượng Thủy biết, Tam Nương không muốn để Chung Dực nhìn thấy dung mạo của bọn họ, cho nên mới bảo bọn họ vào trong khoang thuyền.
Chung Dực nhìn con thuyền không ngừng bơi tới gần mình, bóng dáng của Phong Tam Nương càng hiện ra rõ ràng, đôi môi mím chặt lại với nhau, cơ thể có chút cứng ngắc.
Tam Nương để cho con thuyền dừng lại, còn mình thì đứng ở đầu thuyền, đón gió nhìn Chung Dực, cười duyên nói: “Chung Dực, ta và ngươi giao chiến hai lần, lần trước ta thua ngươi, để ngươi cướp người đi, lần này ta thắng ngươi, hai ta xem như hoà nhau, ngươi có đồng ý không?”
Chung Dực đánh giá Phong Tam Nương, hắn biết nữ tử này, kỵ chủ của Mỹ Nhân kỵ trong Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, biệt danh Bạch Hồ. Là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh ở biên quan, đã nghe qua kỳ danh, rốt cuộc hôm nay cũng thấy mặt, đến lúc này, Chung Dực mới biết mình bị Chu Hạo Khiên lừa, Phi Ưng lệnh vốn không mất tích, mình đuổi theo Tam Nương đến phía Nam, chính là cái lồng Chu Hạo Khiên chuẩn bị sẵn cho mình, là vì sợ mình chiếm đoạt Phi Ưng lệnh, nghĩ thông điểm này, vẻ mặt Chung Dực tái mét, nhưng vẫn nhanh chóng áp chế lửa giận xuống, lên tiếng đáo lại: “Phong kỵ chủ có phong thái phi phàm, Chung mỗ chỉ biết kỵ chủ mã chiến trác tuyệt, không ngờ thuỷ chiến cũng thông thạo như thế, thật sự bội phục!”
Tam Nương trời sinh tính tình hào sảng, lúc này cười ha ha một tiếng, cũng không giải thích, dù sao Phượng Thủy và Lạc Bạch vũ khí bí mật của Chu Hạo Khiên, không thể để lộ ra ngoài, chỉ nói: “Lương tướng dụng tài, mặc dù ta không giỏi thuỷ chiến, nhưng chỉ cần ta có thể thuyết phục được một hai tướng lĩnh biết thuỷ chiến chẳng phải là như hổ thêm cánh, dễ như trở bàn tay à?”
Chung Dực biết chắc chắn Phong Tam Nương sẽ không nói ra lai lịch của hai người mặc đồ đen trắng đứng ở đầu thuyền khi nãy, lúc này cũng không cưỡng ép, gật đầu nói: “Tương lai còn dài, chuyện này ta nhất định sẽ không bỏ qua, con đường về phía Bắc cũng không bằng phẳng, Phong kỵ chủ tự giải quyết cho tốt!”
Phong Tam Nương không ngờ Chung Dực này lại khí phách như thế, thế mà lại hạ chiến thư với mình, bèn cười nói: “Chung Dực, ngươi cho rằng tiểu nữ tử kia vẫn còn ở trên thuyền của ta? Nói thật với ngươi, hôm trước ta đã sớm sắp xếp người đi đường núi mang người trở về, lúc này trên thuyền của ta là thuyền không, hẳn nàng ta đã đến Kinh thành rồi!”
Cuối cùng Chung Dực cũng biến sắc, nhưng vẫn phải đè lửa giận xuống, xoay người phẩy tay áo bỏ đi, lần này thật sự là thất bại nặng nề!
Phong Tam Nương cũng không lừa gạt Chung Dực, quả thật đã đưa người đi bằng đường núi trở về Kinh thành, cho nên khi Minh Yên nghe thấy Lục La đã được dẫn tới thì vẫn bị hù doạ.
Liên Song và Hồng Tụ nghe vậy suýt chút nữa nhảy bật lên, hai người cực kì kích động, nghiến răng hận không thể lập tức cắn chết nha hoàn bán chủ cầu vinh này ra từng miếng cho hả giận!
Minh Yên để bản thân bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, nhìn Hồng Tụ nói: “Em trốn ra phía sau bình phong trước đi, không gọi thì em không được đi ra.”
Hồng Tụ không biết Minh Yên muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, xoay người trốn ra phía sau bình phong hoa nở phú quý bốn cánh, thông qua kẽ hở nhìn ra ngoài, móng tay hãm sâu vào trong thịt mà không biết.
Minh Yên để Hồng Tụ trốn đi là vì Hồng Tụ vẫn là khuôn mặt đó, mà Liên Song thì không còn là khuôn mặt của Hải Đường, không sợ Lục La sẽ nhận ra, lần tìm Lục La này Minh Yên không nói chi tiết với Tam Nương, nàng thật sự muốn thẩm vấn Lục La cho thật kỹ, rốt cuộc vì sao Lan Phương lại hại chết Lan Nhụy…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");