Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tại phủ Nam Dương Hầu.
Lan Phương không biết tại sao trong lòng cứ thấy bất an, ngồi một mình ngẩn ngơ ở đó, Thư Điệp và Thư Đào đứng ở một bên cẩn thận hầu hạ, từ lúc vào phủ Nam Dương Hầu, tiểu thư nhà họ càng im lặng hơn trước, cái gì cũng không chịu nói, luôn im lặng ngồi thẫn thờ, hai người họ cũng không dám mở miệng làm phiền, cứ đứng yên ở đó như vậy.
Qua một hồi lâu, cái màn đột nhiên bị vén lên, thấy Thư Đào và Thư Diệp cứng còng người, Lan Phương ngẩng đầu nhìn, là đại nha hoàn thân cận của Nam Dương Hầu phu nhân, chỉ thấy nàng ta tươi cười rạng rỡ, hành lễ với Lan Phương rồi nói: “Phu nhân mời Đại phu nhân nhanh chóng đi qua, hôm nay có khách tới, người mau chóng đi qua tiếp đón, không thể thất lễ với khách được.”
Lan Phương đáp lời, nha hoàn kia không thèm nhìn Lan Phương đã đi ra ngoài luôn, thái độ rất khinh khỉnh, Lan Phương đắng cay trong lòng, Thư Điệp và Thư Đào lại không dám nói, dù có nói gì, khi ở trước mặt phu nhân, đại nha hoàn kia hở cái là có thể đánh chửi các nàng, mà người từng bị dạy dỗ thì luôn trở nên cẩn thận.
Đợi nha hoàn kia đã đi xa, bấy giờ Thứ Điệp mới tức tối nói: “Chó cậy thế chủ, ngày nào đó sẽ cho nàng ta đẹp mặt.”
Thư Điệp vươn tay kéo Thư Đào, lo lắng nói: “Cứ như vậy cũng không phải cách, phu nhân coi tiểu thư như nha hoàn, chưa từng thấy Đại phu nhân nhà ai thế này, vẫy tay phải tới, xua tay phải đi, quá không tôn trọng người ta rồi.”
Lan Phương siết chặt hai tay, nín nhịn lửa giận trong lòng, từ tốn nói: “Thư Đào đi hỏi xem hôm nay mở tiệc chiêu đãi ai, Thư Điệp giúp ta thay xiêm y.”
Hai người không nói nhiều, ai làm việc nấy. Lan Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, đông đã qua, xuân sắp tới, mình nhịn, một ngày nào đó mình sẽ đòi lại tất cả.
“Thế tử gia đi đâu rồi?” Lan Phương hỏi Thư Điệp.
Thư Điệp đang lấy xiêm y, nghe vậy thì sững người nhưng không dám trả lời.
Lan Phương thấy vậy lập tức cao giọng: “Ta hỏi em, có gì nói đi!”
Thư Điệp thấy thái độ Lan Phương nghiêm khắc như vậy thì vội nói: “Sáng sớm hôm nay nô tì hỏi thăm tin tức bên Thập Tam di nương, từ tối qua đến giờ Thế tử gia vẫn chưa về, Thập Tam di nương nổi giận đùng đùng cả đêm qua, nghe nói… nghe nói Thế tử gia lại đi gặp con hát kia…”
Lan Phương tái mặt, vô thức cắn chặt răng, cười khẩy một cái: “Được, được lắm…”
“Tiểu thư, người đừng giận mà, Thế tử gia nhất thời hồ đồ bị con hát kia mê hoặc, qua mấy ngày nữa sẽ chán thôi, nam nhân đều thích cái mới mẻ, người mới là Đại phu nhân mà Thế tử gia cưới hỏi đàng hoàng, không ai có thể lấn lướt được người, ngay đến Thập Nhị di nương, Thập Tam di nương được sủng ái vậy nhưng gặp người cũng phải cúi đầu đấy thôi, thật sự không đáng để người giận hại thân.”
Lan Phương lấy lại bình tĩnh, châm chọc: “Tốt nhất là đêm không về ngủ, tốt nhất là cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, tốt nhất là bị con hát kia mê mẩn mụ mị, có lẽ ta mới xoay người được.”
Thư Điệp nghe mà thầm sợ ở trong lòng, nàng ta không rõ Lan Phương nói vậy là có ý gì, bèn nói: “Tiểu thư, người… người không thể nói linh tinh như vậy được, người phải ở với Thế tử gia cả đời, sao có thể nhụt chí như thế.”
Lan Phương chỉ mỉm cười nhìn Thư Điệp, tâm trạng đã tốt hơn, Tống Thanh Bình càng hư hỏng, người sốt ruột nhất chính là Nam Dương Hầu phu nhân, chỉ cần Tống Thanh Bình gây ra họa lớn, gây ra thật nhiều họa, có lẽ đó là lúc mình ra tay. Bà bà ác độc của mình thương con, tất nhiên sẽ kêu mình quản Tống Thanh Bình chặt hơn, đến lúc đó mình sẽ có hi vọng lật ngược thế cờ, không sợ chịu khổ chịu nạn, chỉ sợ không có hi vọng, giờ Lan Phương đã thấy được hi vọng đó rồi.
Nghĩ đến đây, Lan Phương nhìn Thư Điệp nói: “Mấy ngày tới em cứ qua lại nhiều với bên Thập Nhị di nương và Thập Tam di nương đi, truyền lời của ta, bảo bọn họ cố gắng giữ Thế tử gia ở trong phủ, không lẽ một đống nữ nhân xinh đẹp như hoa lại không giữ được một nam nhân? Người ngoài biết lại cười vào mặt cho.”
Thư Điệp kinh hãi ở trong lòng, nhìn Lan Phương, nàng ta thật sự không đoán được rốt cuộc chủ tử đang nghĩ gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Nô tì hiểu ạ.” Sau đó hầu hạ Lan Phương thay áo ngoài vải gấm mới tinh màu hồng nhạt thêu nhành hoa, váy mã diện màu xanh ngọc, chỗ hai đầu gối được thuê vô cùng tinh xảo, mái tóc đen nhánh được búi theo kiểu Lăng Vân, cài trâm vàng đính ngọc phù hợp, chuẩn bị tươm tất rồi mới qua viện của Hầu phu nhân, bất kể là khi nào, Lan Phương cũng không để mình lép vế trước người khác, trước tình huống như này nàng ta càng không chụt chí.
Lan Cúc và Chung Dực không còn ngọt ngào thăm thiết nữa, dạo gần đây thấy thái độ có vẻ xa cách, có lẽ còn không được như mình, nhớ tới Minh Yên, Lan Phương lại lo lắng, người mình phái xuống phía Nam đều là người trong phòng của mình, rất được tín nhiệm, sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gửi về, chẳng lẽ không tìm được người, hay trên đường gặp chuyện… Nghĩ đến đây trong lòng lại bực bội, hiện tại ngoài chờ đợi thì chẳng còn biện pháp nào nữa.
Còn chưa đến gần viện của Hầu phu nhân đã nghe thấy tiếng cười rôn rả vang từ trong ra, Lan Phương lấy lại bình tĩnh, vịn tay Thư Điệp tới cách cổng viện của Hầu phu nhân không xa thì dừng lại, một lát sau Thư Đào vội vàng đi tới, hành lễ với Lan Phương xong bẩm: “Thưa tiểu thư, người phu nhân mời hôm nay là An phu nhân ạ.”
Lan Phương sửng sốt, nắm chặt khăn tay theo bản năng. An phu nhân là phu nhân của Chỉ huy sứ Kinh vệ An Thành Thái, thẩm thẩm của Trắc phi Túc Thân Vương, rất thân với An Trắc phi, An Trắc phi cũng là một vị Trắc phi rất được Tương Thân Vương sủng ái, rất có tiếng nói trong phủ Tương Thân Vương, thật ra mọi người cũng biết rõ, Tương Thân Vương nhìn trúng binh quyền trong tay An Thành Thái, cho nên không thể đắc tội với vị An phu nhân này. Nghĩ đến đây, Lan Phương càng trịnh trọng, vịn tay nha hoàn đi vào viện…
··
Minh Yên bảo Hồng Tụ nấp kĩ, lại kêu Liên Song hầu hạ mình đổi một bộ váy áo dệt kim, liếc mắt thôi đã thấy xa hoa phú quý rồi người khác không dám nhìn thẳng, tóc thì búi kiểu Dao Đài, dùng trâm vòng vàng ngọc cài vào giữa tóc, hạt châu được ngậm trong miệng con Phượng vàng trên trâm cài Phượng Hoàng năm cánh kia quả thật là bảo vật hiếm có. Minh Yên ăn mặc lộng lẫy như vậy là muốn dùng khí thế, tâm thái áp chế Lục La, để nàng ta biết trước mặt nàng ta chính là Úc Trắc phi được tiểu Vương gia của phủ Vũ Ninh Vương sủng ái nhất, không phải một nha hoàn như nàng ta có thể chống lại!
Minh Yên chuẩn bị xong, lúc này mới lệnh cho Liên Song: “Đưa người vào đi!”
Liên Song gật đầu, đi tới bên cửa vén màn lên, hô ra ngoài: “Đưa người vào đi!”
Lục La trong ấn tượng của Minh Yên vẫn dừng lại những ngày ở Úc phủ, là một tiểu nha hoàn gầy nhỏ, mắt to rất sâu, tuy không nói nhiều nhưng hầu hạ mình rất chu toàn, hôm nay gặp lại, Lục La trước mắt này thật sự khiến Minh Yên kinh hãi.
Lục La quỳ rạp trên đất không dám ngẩng đầu lên, vẫn luôn gục đầu xuống, khác hoàn toàn dáng vẻ của năm đó. Áo ngoài bằng lụa thêu hoa màu vàng thu, áo khoác ngoài thêu nhành hoa hạnh, mặc với váy tương màu xanh liễu, đầu búi kiểu phản quan đơn giản, cài trâm ngọc bích, trông khá giàu có, nhà nghèo ai lại mang trâm ngọc, có một cây trâm vàng đã là quý hóa lắm rồi. Như tiền triều, thứ dân chỉ được mặc vải xanh áo gai, mang trang sức bạc, còn lăng la tơ lụa, vàng ngọc đá quý là dành cho những người có chức tước. Cũng may triều đình hiện tại không quá cứng nhắc trong vấn đề này, cho nên ai có tiền cũng có thể mang vàng đeo bạc.
Chứng tỏ những năm này của Lục La sống cũng không đến nỗi nào, một thân hoa phục, cũng mập ra, đang quỳ mọp dưới đất thỉnh an nàng. Trái tim Minh Yên thắt lại, vì muốn đổi được vinh hoa phú quý, thân vàng mình bạc của ngày hôm nay cho nên bán đứng mình, cướp tính mạng của mình?
Trên trán của Lục La đã lấm tấm mồ hôi, mơ mơ màng màng bị người ta bắt đi, rồi bị đưa thẳng lên phương Bắc, mãi vừa rồi mới biết mình bị giải tới gặp Úc Trắc phi của tiểu Vương gia phủ Vũ Ninh Vương, thật là trùng hợp, vị Trắc phi này cũng họ Úc, mà mình từng là nô tì trong Úc phủ, chưa từng nghĩ đời này còn có thể nhìn thấy một nữ tử họ Úc, lại còn là Trắc phi của vương phủ, nhất thời không dám manh động, chỉ có thể ngoan ngoan thỉnh an, mong ngóng sớm ngày được về lại quê nhà.
“Ngẩng đầu lên.” Minh Yên nhẹ nhàng nói, chỉ bảo Lục La ngẩng đầu chứ không bảo nàng ta đứng dậy.
Lục La chầm chậm ngẩng đầu, nhưng không dám nhìn thẳng vào Minh Yên, trong lòng dấy lên lo sợ, mồ hôi lạnh túa ra, mỗi một món đồ trong căn phòng này đều có thể nhìn ra có giá trị xa xỉ, nha hoàn trong phòng đều ăn mặc chỉnh chu, còn nữ tử trước mắt thì nàng ta không dám nhìn, nhưng vừa rồi chỉ thấy làn váy dệt vàng thôi đã đủ thất kinh, không hổ là Trắc phi của vương phủ, một bộ xiêm y dệt vàng như này tốn không ít tiền, nàng ta mơ cũng không dám mơ…
Mặt tròn hơn, song, đôi mắt kia vẫn không thay đổi nhiều, lúc này sự thấp thỏm lo lắng hiện rõ trên mặt, hẳn là không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi tên gì?” Minh Yên vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, nhẹ giọng hỏi.
Nghe thấy giọng điệu Minh Yên mềm mỏng, tảng đá lớn trong lòng Lục La lập tức rơi xuống, muốn lau mồ hôi nhưng vẫn không dám giơ tay, mồ hôi chảy dài trên gương mặt nhỏ rồi rơi xuống xiêm y đỏ mận, nhanh chóng bị thấm vào.
“Dân phụ họ Trần, nhà chồng họ Hứa, Hứa Trần thị thỉnh an Úc Trắc phi.” Những năm này Lục La đã thay tên đổi họ, giờ nói ra rất quen mồm, không chút gượng gạo.
Liên Song đứng bên cạnh tức xanh mặt, Minh Yên liếc Liên Song, lúc này Liên Song mới nhịn lửa giận xuống.
Đám người Bạch Hinh không có lệnh của Minh Yên không dám tiến vào, đều đứng ở ngoài cửa, cách một lớp màn dày nên không nghe rõ được cuộc nói chuyện ở trong phòng, bọn họ cảm thấy kì quái, cớ sao Minh Yên muốn một mình thẩm vấn một nữ tử dân gian, còn Tuyết Hủy và Ký Dung thì vẻ nghi hoặc đã hiện lên trên mặt, hình như người vừa rồi là… Lục La hầu Lục tiểu thư ngày trước, nhưng họ không dám khẳng định, bởi vì phụ nhân kia béo mập, lại chỉ nhìn lướt qua, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghi ngờ hoang mang.
Tuyết Hủy và Ký Dung liếc nhau, trong mắt hai người đều ánh lên vẻ kinh ngạc, Tuyết Hủy thì thầm nói: “Ký Dung, tỷ có thấy không, người vừa rồi… người vừa rồi có giống Lục La không?”
Ký Dung tái mặt, gật gật đầu nói: “Giống…”
Hai người im lặng, thật sự là quá quái dị, lúc chủ nhân giữ Hồng Tụ và Thiên Hương lại, hai người đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, giờ thêm Lục La xuất hiện, không hiểu rốt cuộc Minh Yên muốn làm gì, mấy nha hoàn này đều hầu hạ bên cạnh Lan Nhụy lúc còn sống… Lục tiểu thư đã chết… Mà hiện giờ mấy nha hoàn này lại xuất hiện bên cạnh Thất tiểu thư, nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị, nhìn thế nào cũng cảm thấy bất an, giống như sắp xảy ra chuyện hệ trọng gì đó, cảm giác kinh hồn này khiến hai người đều sợ hãi, càng không dám hỏi nhiều, chỉ biết im lặng đứng canh ở đó.
Biết càng ít càng an toàn, tò mò sẽ dẫn đến họa sát thân, thế nên dù có nhiều nghi vấn thì hai người cũng không hỏi một câu.
Bạch Hinh không phải người của Úc phủ, dẫu Minh Yên có làm gì thì nàng ấy cũng sẽ không nghi ngờ, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, nàng ấy biết, Minh Yên không cho nàng ấy nghe bởi vì nàng ấy không cần nghe, cho nên nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, hoàn thành tốt phận sự là được rồi.
“Hứa Trần thị…” Minh Yên nhẹ nhàng lặp lại lời nói, kéo dài thật dài, mà giọng nói nhẹ nhàng này lại khiến Lục La căng thẳng trở lại, không biết tại sao nàng ta lại cảm thấy như bị người ta nhìn trộm, nàng ta sợ hãi tột độ, ngoại trừ chuyện năm đó, không còn chuyện gì khác khiến nàng ta sợ hãi như vậy,
“Thưa vâng.” Lục La chỉ đành cắn răng dập đầu trả lời.
Minh Yên mỉm cười lại hỏi: “Nhà chồng ngươi làm gì? Có con chưa?”
Chuyện Minh Yên hỏi càng khiến Lục La sợ hãi hơn, nhưng vẫn không thể không đáp, căng da đầu trả lời: “Trượng phu của dân phụ làm buôn bán nhỏ đủ sống, dưới gối chỉ có một nhi tử.”
Minh Yên gật đầu, thật ra nàng đã biết trước chuyện này, Phong Tam Nương không tới vì có việc quan trọng phải đi biên quan, nhưng trước khi đi có gửi cho nàng một phòng thư, trong thư nói rõ mọi chuyện, cuộc sống hiện tại của Lục La, tất cả đều được điều tra cặn kẽ, không bỏ sót điều gì. Tam Nương làm việc có tâm, không chỉ dẫn Lục La đến mà còn đưa cả nhi tử và trượng phu của nàng ta theo cùng, thực sự trong tay Minh Yên đang có rất nhiều quân bài.
“Gả chồng sinh con, cuộc sống viên mãn, quả là người có phúc.” Minh Yên nhìn Lục La, giọng nói càng nhẹ, ý cười trên miệng như có thể trích ra mật.
Lục La thấy nụ cười này thì kinh sợ tới mức suýt nữa ngã xoài ra đất, cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt, cắn răng nói: “Dân phụ và Úc Trắc phi xưa giờ không quen biết, cũng chưa từng mạo phạm người, không biết vì cớ gì Trắc phi lại đưa dân phụ đi ngàn dặm xa xôi tới Kinh thành vậy?”
“Xưa giờ không quen biết? Chưa từng mạo phạm?” Minh Yên lặp lại hai câu này, khẽ cười hai tiếng, nghe rõ sự châm chọc trong giọng điệu. Nàng nhìn Lục La, chậm rãi nói: “Ngươi rời kinh nhiều năm tất nhiên không biết ta là ai, nhưng Lục tỷ tỷ của ta thì ngươi rất quen đấy, chủ tớ hai người sống chung mười mấy năm, tình cảm sâu đậm, sao ngươi có thể quên chứ?”
Lục La đứng hình, sững sờ ngây ngốc, Lục tỷ tỷ… Chủ tớ… Mười mấy năm… Vị Trắc phi này họ Úc… Tức khắc như bị lôi đình đánh trúng, sắc mặt Lục La tái nhợt đi, cả người bắt đầu run rẩy…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");