Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lời này quá trắng trợn, Lục La lập tức im bặt, mặt tái mét đi, những năm này sống sung sướng cứ tưởng có thể thoát thân, chắc chắn sẽ có nửa đời sau yên bình, quả thật trong mắt nàng ta, nàng ta đã có những ngày tháng hạnh phúc. Dù trượng phu chỉ buôn bán nhỏ nhưng rất an phận thủ thường, dù nàng ta thường chê gã kém cỏi nhưng chưa từng coi khinh gã thật, còn có một nhi tử đáng yêu, không phải nhà giàu nứt đố đổ vách, nhưng trong vùng thôn quê cũng coi như khá giả, những tưởng ngày tháng cứ yên bình tiếp diễn như thế, nào ngờ lại có ngày hôm nay.
Lục La lo nhất nhi tử bảo bối của mình, giờ nhi tử rơi vào tay Minh Yên, lại có Hồng Tụ và Thiên Hương ở đây, những lời mình từng nói năm đó, nếu vẫn một lời như cũ, cắn răng không hé miệng thì sao họ sẽ bỏ qua cho nhi tử của mình.
Nghĩ lại lời Minh Yên mới nói, không khỏi cười khổ một tiếng, ác giả ác báo, mình phản chủ vì tư lợi cá nhân, giờ phải chịu báo ứng rồi.
Huống chi, bây giờ mình đã không còn tự do, thế mà lại bị Hứa Sùng – người mà nàng ta tưởng có thể dựa vào bán đi, quả nhiên không thể tin nam nhân, mình thật sự không nên tin gã.
Trong phòng đốt địa long ấm áp, bầu không khí trầm lặng khiến người ta không nhịn được toát mồ hôi lạnh, càng yên tĩnh như vậy càng khó bình tâm, có vay có trả, mặc dù không cam lòng lắm
“Nhi tử của ta vẫn tự do chứ?”
Lục La mở miệng, câu đầu tiên không phải vì an nguy của nàng ta, mà là lo cho con nhỏ, nếu con nhỏ cũng mang nô tịch thì cả đời này không còn nước trở mình.
Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng phụ mẫu, khi Lục La hỏi câu này, Hồng Tụ và Thiên Hương lại rất không vui, nhớ tới Lan Nhụy thì lòng đau nhói, nếu Lục La không phản bội Lan Nhụy thì sao có thể làm lại cuộc đời. Mấy nha hoàn đều oán hận Lục La đến tột cùng.
Liên Song liếc Minh Yên, sầm mặt nói: “Đừng nói là con của ngươi, mà đến cả trượng phu của ngươi có thể tự do hay không cũng phụ thuộc vào thái độ của ngươi.”
Nam nhân bội bạc có gì đáng nói, hận gã còn không kịp, nhưng nghĩ đến chuyện sau này nhi tử cần gã nuôi lớn thì lại im lặng thở dài.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Lục La cụp mắt, như cá trong lưới, như thịt trên thớt mặc người ta chém giết.
Minh Yên không để Tuyết Hủy và Ký Dung lui xuống, vì Minh Yên muốn hai người biết năm đó Úc phủ đã làm ra những chuyện gì.
Minh Yên nhẹ nhàng vuốt bụng, bình ổn lại cảm xúc, chầm chậm nói: “Hồng Tụ và Thiên Hương là nha hoàn trung thành, muốn đòi lại công đạo cho chủ cũ nên mới nhờ cậy ta, ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, đành phải hỏi một số điều. Nghĩa chủ trung bộc đều khiến mọi người kính nể, Hồng Tụ và Thiên Hương là trung bộc, ta cũng không thể phụ lòng họ, ta sẽ nhận việc này, tra hỏi cặn kẽ rõ ràng.”
Tuyết Hủy muốn nói gì đó nhưng lại nuốt ngược vào, cảm thấy Minh Yên lo chuyện bao đồng, nhưng lại nhìn Hồng Tụ và Thiên Hương thì thấy đáng thương, nhớ tới Lục tiểu thư đã mất lại càng thấy thê lương, người đã đi được mấy năm mà những nha hoàn này vẫn không chịu từ bỏ, lòng trung thành này thật sự khiến người ta bội phục. Mặc dù có cảm giác, nếu tra rõ chuyện này, không biết sẽ vén màn được bao nhiêu bí mất, nhưng Tuyết Hủy không muốn ngăn cản, cứ tùy hứng một lần này đi.
Ký Dung không nghĩ nhiều như Tuyết Hủy, dẫu sao Tuyết Hủy cũng từng hậu hạ Đại phu nhân, còn nàng ấy chỉ cần biết Minh Yên làm gì thì sẽ làm theo đó, không cần làm cái khác.
Nghe Minh Yên nói, Hồng Tụ và Thiên Hương lập tức quỳ xuống đất khóc ròng, nói: “Đa tạ chủ tử tìm lại công đạo cho chủ nhân nhà ta.”
Để che mắt người khác không thể không làm như vậy, Minh Yên hiểu rõ, biết Hồng Tụ và Thiên Hương suy nghĩ rất cặn kẽ, cho hai người đứng dậy, nhìn sang Lục La, hỏi: “Ta hỏi, ngươi trả lời, Liên Song ghi lại, cuối cùng điểm chỉ.”
Liên Song lập tức gật đầu thưa, xoay người đi lấy bút mực giấy nghiên tới, đặt lên bàn tròn, ngồi xuống, cầm bút đợi viết.
“Ngươi vốn là thị tì thân cận của Lục tỷ tỷ, theo lời của Hồng Tụ và Thiên Hương, Lục tỷ tỷ rất tốt với ngươi, có thể xưng là tỷ muội, vậy tại sao ngươi mưu hại tỷ ấy?” Minh Yên nhìn Lục La quỳ trên đất, qua bao lâu, cuối cùng cũng được hỏi câu này, nàng vẫn mãi không hiểu tại sao Lục La lại làm thế? Trong lòng nàng, nàng đã coi bốn nha hoàn là tỷ muội của mình.
Lục La biến sắc, hồi lâu sau mới trả lời: “Ta bị tư lợi che mắt, muốn có một tương lai tươi sáng. Trước kia hầu hạ bên cạnh Lục tiểu thư, Lục tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt, chuyện giữa Lục tiểu thư và Chung công tử, ta biết hết, ta vốn chỉ mong tiểu thư được gả cho Chung công tử của phủ Tả Đô đốc, tương lai ta đi theo sẽ có hi vọng làm nha hoàn thông phòng, dựa vào tình cảm chủ tớ của bọn ta thì kiểu gì cũng có thể làm di nương. Phận làm nô tì không phải đều sẽ nghĩ tới một ngày kia có cuộc sống tươi sáng, tiểu thư gả vào nhà tốt, nô tỳ cũng được hưởng ké sao.”
Lục La nói đến đây thì dừng lại, cả người Minh Yên run lên, Hồng Tụ và Thiên Hương thì căm phẫn, Tuyết Hủy và Ký Dung lại bình tĩnh. Lục La nói không sai, đa số nô tỳ đều nghĩ vậy. Không phải Thu Sương trở thành di nương cũng dựa vào tình nghĩ chủ tớ đó sao?
Nhưng Minh Yên lại không ngờ Lục La có ý nghĩ này, nhất thời không biết nên nói gì, rất khó chịu, uất nghẹn.
“Thế nhưng sau đó có một lần tiểu thư nói chuyện với bọn ta, tiểu thư muốn cùng Chung công tử đầu bạc răng long, liền cành sát cánh, một đời một đôi. Còn nói Chung công tử đã bảo đời này sẽ không nạp nữ tử khác, nô tỳ rất thất vọng, nếu không thể làm nha hoàn thông phòng rồi làm di nương, vậy sẽ bị gán ghép với gia nhân, gả cho gia nhân thì còn tương lai gì nữa? Bởi vậy rất buồn tủi, nhưng lại không dám nói ra, thế rồi có một lần trong nhà tổ chức yến hội, mấy nô tỳ cùng nha hoàn của Ngũ tiểu thư uống rất nhiều rượu, ta mơ màng được đỡ về, sau khi tỉnh lại thì nhận ra đây không phải là phòng của mình, ra ngoài nhìn thì hóa ra là trong viện của Ngũ tiểu thư, lúc ấy sợ lắm, không biết trong lúc say có lỡ miệng nói gì không, vội vàng muốn rời đi nào ngờ lại bị Thư Đào và Thư Điệp trở về viện thấy được, ta không thể không dừng lại, cảm ơn họ đã chăm sóc. Nhưng họ lại nói Ngũ tiểu thư bảo họ làm vậy, ta cùng đường đành phải tự mình đến khấu tạ Ngũ tiểu thư, chỉ là chuyến đi này đã thay đổi con người ta.”
Lục La khẽ thở dài, ánh mắt mê mang, không biết là hối hận hay chấp nhất, nếu năm đó không đi theo, liệu số phận có thay đổi không?
Nghe Lục La kể, Minh Yên im lặng, sắc mặt của mọi người trong phòng đều rất khó coi, mấy người Hồng Tụ, Thiên Hương và Liên Song biết Lục La là gian tế, nhưng không biết rõ như vậy, Tuyết Hủy và Ký Dung nghe thì sửng sốt, cả hai run bần bật suýt chút nữa ngất đi, mấy người đều cúi đầu không dám nói chuyện, trong phòng lặng im vô cùng, sự lặng im này lại khiến người ta không tài nào bình tĩnh được, trái tim như muốn nhảy ra.
Mãi lâu sau, Minh Yên mới nói: “Muốn nhi tử của ngươi an toàn, ngươi ở yên chỗ này, không có lệnh của ta không được ra khỏi cửa phòng một bước, ngươi làm được không?”
Ngoài trừ đồng ý, Lục La cũng chẳng có cách nào phản kháng, chỉ im lặng gật đầu. Minh Yên phất tay, Liên Song lập tức dẫn Lục La xuống.
Mọi người trong phòng đều nhìn Minh Yên, chờ nàng lên tiếng.
“Chuyện hôm nay tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, chuyện này rất quan trọng, mọi người nhớ kỹ chưa?”
Tuyết Hủy và Ký Dung tưởng Minh Yên e ngại Lan Phương và Đại phu nhân nên do dự, Hồng Tụ và Thiên Hương lại biết Minh Yên đang chờ thời cơ động thủ, Ngũ tiểu thư thâm sâu khó lường bày ra độc kế này, không chỉ lừa Đại phu nhân mà ngay cả Nhị tiểu thư cũng bị lợi dụng, loại người này thật sự khiến người ta ghê sợ.
Sắp xếp cho phụ tử Hứa Sùng tới nông trang đảm bảo an toàn của mình xong, Minh Yên lại bày ra rất nhiều kế hoạch chu toàn tỉ mỉ, sau đó mới giải tán mọi người, ngồi ngẩn ngơ một mình trước cửa sổ, món nợ này nên thanh toán rồi.
Trước mắt có một vấn đề nan giải, Minh Yên không thể để mọi người biết nàng chính là Lan Nhụy, cho nên muốn báo thù không thể lấy lý do đòi lại công đạo cho Lan Nhụy, nghĩ mà thật buồn cười, Đại phu nhân có bốn nữ nhi nhưng lại đi theo ba phe. Chung Dực phe Túc Thân Vương, Chu Hạo Khiên và Tống Tần phe An Thân Vương, Tống Thanh Bình phe Tương Thân Vương, thật là thú vị. Có lẽ trận hùng bá tranh thiên hạ này sẽ là cơ hội tốt nhất cho Minh Yên báo thù.
*****
Từ khi Chu Hạo Khiên nhận lệnh chỉ huy Phi Ưng ba mươi sáu kỵ tiên phong đóng quân ở biên quan, thì đã nhiều lần giúp đỡ đại quân ở biên quan xuất kích đấu tranh anh dũng, quân Tây Nhung không còn hung hãn như trước, tháng này không còn chiến báo khẩn cấp gửi về, biên quan yên bình, không khí căng thẳng trên triều đã tiêu tan đi nhiều.
Phi Ưng lệnh biến mất nhiều năm vừa xuống núi đã làm tiên phong mang lại đại thắng, uy phong năm đó cũng về theo, nhất thời phủ Vũ Ninh Vương lại trở thành tâm điểm nóng bỏng tay, chỉ là tiếng tăm lần này không thuộc về Vũ Ninh Vương mà là của Chu Hạo Khiên mới được tấn phong lên Chính Tam phẩm Chỉ huy sứ Kinh doanh, tiền đồ vô lượng, thiếu niên anh hùng, thanh danh ngợp trời, là tấm gương sáng của công tử ăn chơi trác táng thành lãng tử quay đầu, không ai chói mắt bằng Chu Hạo Khiên.
Nước Đại Chiêu có ba đội binh lớn, một là Ngũ quân phủ Đô đốc, một là Chỉ huy sứ Kinh vệ, một là Chỉ huy sứ Kinh doanh, tạo thành thế kiềng ba chân, cân bằng thiên hạ.
Hôm nay rốt cuộc Chu Hạo Khiên cũng đứng đầu Chỉ huy sứ Kinh doanh, trở thành thiếu niên được Đương kim Thánh thượng sủng tin, chỉ mới có hai mươi tuổi đã có thể độc lĩnh một trong ba đại quân, đây là tiền lệ chưa từng cho trong lịch sử nước Đại Chiêu, ai có thể ngờ đứa trẻ bất hiếu làng xóm chê cười ngày xưa nay lại mũ vàng giáp sắt, hùng bá một phương!
Nước lên thì thuyền lên, địa vị của Minh Yên trong vương phủ càng tôn quý, bọn hạ nhân thấy Minh Yên đã không còn thái độ coi thường, ăn nói qua loa như trước, bây giờ hận không thể bám chân vào Tam phòng. Trước tình thế hiện tại, ai cũng nghĩ tước vị Vũ Ninh Vương này khỏi phải bàn nữa, nhất định sẽ thuộc về Tam phòng, thế nên phải thừa dịp nịnh bợ không kẻo chậm chân thì ngay cả chỗ đứng cũng không có.
Mười lăm tháng hai, ba ngày trước lễ Hoa Triều, Cửu di nương hạ sinh một nữ nhi, Minh Yên nhận được tin thì rất là mừng, cuối cùng cũng bình an dưa chín cuống rụng, hài tử mạnh khỏe là niềm hạnh phúc vô bờ. Minh Yên đang mang thai nên không về thăm, đành đợi tiệc đầy tháng về luôn một thể, thế nhưng vẫn để Bạch Hinh và Liên Song về chúc mừng, tặng Bát muội muội vừa chào đợt khóa trường mệnh làm quà mừng.
Liên Song về kể với Minh Yên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu chưa nhìn ra giống ai, nhưng có cặp mắt là giống hệt nàng.
Minh Yên nghe vậy thì cười, đưa tay vuốt bụng, không biết ba hài tử của mình sẽ trông thế nào, giống mình hay sẽ giống Chu Hạo Khiên hơn. Đang nghĩ thì Chu Hạo Khiên về, cởi quan phục, thay xiêm y mặc nhà, xong rồi mới ngồi xuống trước mặt Minh Yên, bắt đầu hỏi như hằng ngày, quanh quẩn mấy chuyện như ăn bao nhiêu cơm, có ngon miệng không, con có ngoan không, cũng hỏi Minh Yên có nghe theo lời dặn mỗi ngày đi hai vòng quanh hoa viên của Thái y không, ngày nào hắn cũng hỏi mà không ngại phiền, hai người mặt mày hớn hở vui tươi, cảm giác ấm cúng hòa hợp này tựa như giọt nước, ngày ngày chảy qua tim, mặc dù ít nhưng vô cùng yên lòng, hương vị của hạnh phúc chính là hôm nay lại hôm qua, liên tục mỗi ngày, như vậy đã đủ rồi.
“Sắp tới lễ Hoa Triều, năm nay trong cung tổ chức ngắm hoa ở ngự hoa viên, mời phu nhân của các danh môn thế gia tiến cung.” Chu Hạo Khiên ghé đầu lên bụng Minh Yên, dịu dàng nói.
“Ừm.” Minh Yên khẽ đáp, gạt những sợi tóc buông xõa của Chu Hạo Tuấn ra sau tai, năm nào Hoàng gia cũng ngắm hoa, phu nhân danh môn có thể vào cung đều là người rất có thể diện, nhưng Chính phi của vương phủ mất sớm, Chu Hạo Khiên lại là người không đáng tin nên nhiều năm qua không hề đi. Hôm nay Chu Hạo Khiên lại đặc biệt nhắc đến, Minh Yên lập tức nghiêm túc, cúi đầu nhìn hắn, hỏi: “Ta phải vào cung hả?”
Chu Hạo Khiên biết Minh Yên thông minh nhất định sẽ nghĩ ra, ngồi thẳng dậy, gật đầu nói: “Ừ, ta đã xin Hoàng thượng, nói nàng đã mang thai hơn năm tháng, lại là thai ba, không thể di chuyển nhiều, nhưng lại bị Hoàng thượng bác bỏ.”
Minh Yên sững sờ, khẽ cau mày, nói: “Năm nay chàng đang là tâm điểm chú ý, nếu ta không đi sẽ có người vạch tội chàng được sủng sinh kiêu, không kính trọng đức trên, may mà sức khỏe ta tốt, chàng chớ lo lắng, không sao đâu. Nhưng có ai ta quen cũng tiến cung không?”
Chu Hạo Khiên cười khẩy một cái, gật đầu đáp: “Có, Úc Lan Cúc, Úc Lan Phương đều đi, cả nhà Tống Tần nữa, thật thú vị, không biết rốt cuộc Hoàng thượng đang bày trò khỉ gì?”
Minh Yên giật thót, không ngờ mấy tỷ muội bọn họ đều tiến cung, chợt nhớ tới chuyện hôm nay mình nghĩ bốn tỷ muội chia ba phe, chắc có lẽ Hoàng thượng muốn dò ra gì đó từ điểm này?
Lễ Hoa Triều, nhiều người phức tạp, lại ở trong cung, Minh Yên chỉ thấy bất an, vô thức nắm chặt tay Chu Hạo Khiên. Chu Hạo Khiên mím môi, nói: “Đừng lo, ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng an toàn.”
Biết Chu Hạo Khiên lo cho mình, mặc dù lời này hơi quá, thế nhưng vào cung là tới địa bàn của người khác, hậu cung cũng sẽ không để quan viên bình thường đặt chân vào, còn có Lan Phương thâm sâu khó lường, Minh Yên đột nhiên cảm thấy đường đi phía trước gập ghềnh, trong lòng phải sớm nghĩ ra kế sách mới được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");