Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tin tức bốn tỷ muội Úc phủ có mặt đông đủ tại lễ Hoa Triều ở Hoàng cung lập tức truyền đi xôn xao ở Kinh thành, việc này tương đối có nhân khí, trong lúc nhất thời ai cũng không hiểu rốt cuộc Đương kim Thánh thượng muốn làm gì, như thường lệ của mấy năm qua thì ai có Cáo mệnh thì mới có thể vào cung, năm nay bốn tỷ muội Úc phủ ai cũng không có Cáo mệnh lại được cùng nhau tiến cung, phong vân biến sắc cũng không có gì hơn cái này.
Hạ thánh chỉ, vẻ mặt của mọi người trong vương phủ đều khác nhau, kể từ sau khi Chu Hạo Khiên được phong làm Chính Tam phẩm Chỉ Huy sứ Kinh doanh, trong vương phủ đủ loại chuyện mờ ám tới không ngừng, ngay cả chuyện nhắm vào Minh Yên cũng có nữa, chỉ là hiện tại Minh Yên muốn giấu nghề, không muốn làm người dẫn đầu bị người ta nhắm vào, bởi vậy cũng vô cùng nhẫn nại, thầm nghĩ đợi sau khi mình sinh con xong, vậy mới có tinh lực và tiền vốn để đọ sức với bọn họ.
Mặc dù hai phái Tần Mục có nhiều tâm tư hơn nữa cũng không dám ra tay trước lễ Hoa Triều, nếu như lúc này Minh Yên xảy ra chuyện sau khi có thánh chỉ tuyên tiến cung, thì bọn họ có mười cái miệng cũng không nói rõ được, đổi lại phải gánh thêm lửa giận của Thiên Tử, cho nên mấy ngày nay bình an vô sự, chỉ có điều bầu không khí có hơi kỳ dị mà thôi.
Cả đời lão Vương phi trải qua rất nhiều chuyện, còn nhiều hơn số muối Minh Yên ăn từ nhỏ đến giờ, lần tiến cung này đã phát hiện ra ít mối nguy, cố ý gọi Minh Yên qua dặn dò một phen, cuối cùng lại nói: “Nếu có chỗ khó xử, con đi tìm Vân phi nương nương ngay, dù sao Hạo Khiên là cháu ngoại ruột của Vân phi, sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Minh Yên gật đầu đồng ý, không muốn để cho lão Vương phi đã lớn tuổi rồi vẫn còn lo lắng, Minh Yên cười nói: “Tổ mẫu yên tâm, Minh Yên nhất định sẽ cẩn thận từng bước, nhất định sẽ nguyên vẹn không sức mẻ gì trở về.”
Nghe thấy Minh Yên nói vậy, lão Vương phi cảm thấy vui mừng, biết Minh Yên không phải là người không có đầu óc, bà thở dài nói: “Cũng do ta cần thận quá thôi, dặn dò con một câu cho yên tâm, trong lòng con tự biết là được rồi.”
Trời còn chưa sáng, thời tiết vẫn tối om, Minh Yên và Chu Hạo Khiên đều dậy thật sớm, nhìn bụng Minh Yên to hơn người bình thường một vòng, Chu Hạo Khiên nghĩ tới ngày nay phải vất vả một ngày thì vô cùng đau lòng, hắn áy náy nói: “Nếu ta có bản lĩnh một chút, nói không chừng có thể tránh cho nàng vào cung chịu khổ, nhưng bây giờ ta vẫn chưa có bản lĩnh đó, hôm nay chỉ có thể vất vả cho nàng thôi.”
“Lời này không thể nói lung tung được, để người ta nghe thấy còn tưởng rằng chàng hai lòng, đây không phải là chuyện đùa đâu. Ta không sao, chàng cũng thấy ngày nào ta cũng đi lại mấy vòng trong hoa viên đấy, nếu vào cung, sau khi hành lễ xong ta chỉ cần tìm một chỗ ngồi xuống là được rồi.” Minh Yên cười trấn an Chu Hạo Khiên, hai người cùng nhau đi vào tịnh phòng.
Bây giờ đã là đầu xuân, Minh Yên cố ý chọn áo hoa bằng tơ tằm màu trắng tuyết, lớp áo ngoài thêu hoa màu xanh biếc, trên cạnh đáy của cổ áo ống tay áo được thêu gấm phát sáng màu đỏ nhạt, bên dưới là tương váy hai mươi bốn bức đang thịnh hành nhất được chuyển từ Tô Hàng tới, trên mặt váy thêu hoa cỏ tứ quý vô cùng bắt mắt, màu sắc và hoa văn trên mỗi bức đều khác nhau, có hồng có đỏ, có trắng có tím, quả thật là muôn hồng nghìn tía, quan trọng nhất là những hoa văn màu sắc này được bày bố cục cực kỳ hợp lý, không lộ ra vẻ tục tằng ngược lại tôn thêm nhu mì dịu dàng.
Chu Hạo Khiên mặc trang phục quan võ Tam phẩm màu đỏ thẫm, trước ngực sau lưng được thêu hình hổ và báo, buộc thắt lưng màu xanh, mang đai bản ngọc. Dưới đai treo một bài ngà[1], ấn tín và dây đeo triện, thật sự rất có thần thái sáng sủa, tuấn tú lịch sự, Chu Hạo Khiên vốn là tuấn tài ở Kinh thành, mặc triều phục vào cũng rất có tư vị khác.
[1] Bài ngà: quân bài làm bằng xương.
Hai người đánh giá đối phương, đều hé miệng cười một tiếng, Chu Hạo Khiên nói: “Xiêm y ở Hương Chức phường làm không tệ, hôm nay nàng mặc vào cung, ngày mai chắc chắn Hương Chức phường sẽ buôn bán phát đạt lắm đây.”
Minh Yên cười híp cả mắt, nói: “Ta cũng có ý nghĩ này, mùa xuân đến rồi, mọi người cũng nên đổi xiêm y mới, bởi vậy mới để Hương Chức phường làm thâu đêm mấy ngày liền hoàn thành xiêm y đang thịnh hành ở phía Nam. Người khác đều mặc y phục Cáo mệnh, còn ta thì mặc y phục mùa xuân mới toanh, thật đúng là cơ hội tốt để tuyên truyền cho Hương Chức phường, không thể để lãng phí được.”
Chu Hạo Khiên nghe vậy thì nở nụ cười, hắn thấy hôm nay Minh Yên mặc xiêm y này là đoán ra được ngay, lại nghe thấy Minh Yên nói tiếp: “Y phục Cáo mệnh khoan thai lộng lẫy, nhưng nhìn nhiều thì cũng không có gì mới lạ, nếu đứng ở trong đó, bộ xiêm y này chẳng khác nào đóa hoa đỏ trong bụi lá xanh biếc, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi.”
Dùng xong bữa sáng, hai người qua thỉnh an lão Vương phi rồi đi theo Vũ Ninh Vương cùng nhau ra ngoài, chầm chậm đi đến hoàng cung.
Lúc này Chu Hạo Khiên không ngồi trong xe ngựa cùng với Minh Yên mà là cưỡi ngựa đi ở phía trước giống Vũ Ninh Vương, vì lên đường sớm nên chân trời vẫn còn màu xanh chưa sáng tỏ, khí trời hơi se lạnh, ở ven đường đã có vài người bán háng bày quầy sớm đang bận rộn, người đi đường rất ít, trên đường đi yên tĩnh vắng vẻ.
Đi chưa tới một nén nhang, từ xa đã có thể trông thấy cửa cung, trước cửa cung đã có không ít xe ngựa, xem ra đã có kha khá người tới rồi.
Xe ngựa ngừng lại, Bạch Hinh xuống xe ngựa đặt chân đạp rồi mới vịn Minh Yên xuống xe, dựa theo phép tắc Bạch Hinh không thể đi theo vào cung, bởi vậy nàng ấy dặn dò: “Chủ tử, người phải hết sức cẩn thận, nô tỳ ở đây chờ người trở lại.”
Lúc này đã có cung tỳ, thái giám ở trong cung đi ra, Chu Hạo Khiên và Vũ Ninh Vương phải đến tiền điện, Minh Yên thì đến hậu cung, hai con đường khác nhau, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên một cái, Minh Yên cười với hắn, lúc này mới xoay người đi theo cung tỳ tiến về phía trước.
Đã đến một lần, Minh Yên nhớ mang máng đường đi, Hoàng hậu chết sớm, cũng không có con nối dõi, hôm nay trong hậu cung đang ở thế kiềng ba chân. Mẹ đẻ của Tương Thân Vương là Lan phi, mẹ đẻ của Túc Thân Vương là Chung phi, mẹ đẻ của An Thân Vương là Vân phi, Chung phi chính là cô cô ruột của Chung Dực, Vân phi lại là dì ruột của Chu Hạo Khiên, các mối quan hệ này thật sự rắc rối phức tạp, trong đầu Minh Yên đã sớm nhớ rõ các thế lực ở trong cung, chỉ sợ trong lúc vô tình mình đụng phải ai đó.
Đi qua hai cửa cung thì đi đến một khoảng đất rộng rãi, thì ra không phải đi đến cung điện nào đó mà là đi thẳng đến ngự hoa viên. Lúc này đang là đầu xuân, rất nhiều hoa mới mọc chồi non, chỉ có một vài loại không sợ rét lạnh mới nở rộ bông.
Năm nay xuân lạnh, bởi vậy mở lễ Hoa Triều cũng ít, nhìn từ xa một mảng hoa lớn đón xuân bò đầy trên tường, vàng óng rực rỡ, nhiều cành nhiều chụm, rất hút mắt người nhìn.
Cung tỳ đi ở đằng trước đứng lại, dừng trước một cái đình, cười nói: “Úc Trắc phi nghỉ chân ở đây một lát, Vân phi nương nương sẽ đến ngay.”
Trong lòng Minh Yên rung động ấm áp, thì ra là người của Vân phi sắp xếp, Minh Yên mượn ống tay áo lặng lẽ nhét một hầu bao vào trong tay cung tỳ, lúc này cung tỳ kia mới lui xuống. Minh Yên nhấc chân đi vào đình, còn chưa ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Xin hỏi tỷ chính là Úc Trắc phi của phủ Vũ Ninh Vương?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");