Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên nghe vậy không biết là thật hay giả, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà hoảng sợ, thật ra nàng đã sớm biết, thế lực của Chu Hạo Khiên càng lớn thì càng sẽ khiến Hoàng thượng nghi ngờ, chuyện ban hôn cũng vô cùng cấp bách, thế nhưng lại không thể vì Chu Hạo Khiên mà rụt tay chân lại, đây nào phải chuyện của nam tử hán đại trượng phu nên làm?
Đôi mắt Lan Phương sắc bén nhìn chằm chằm Minh Yên nhưng lại không thấy Minh Yên dao động bất kỳ cảm xúc nào, nàng ta không khỏi tức giận nên hỏi: “Thất muội muội đúng là giỏi nhẫn nhịn, trong lòng khó chịu thì không nên giấu, nói ra sẽ tốt hơn. Chính thê khác với thiếp thất, dù có yêu thương cỡ nào cũng chỉ là một Trắc phi, cả đời này luôn bị Chính thê đè nặng ở trên đầu đấy.”
“Ngũ tỷ tỷ nên quan tâm đến bản thân mình trước đi, nghe nói tỷ phái người xuôi nam tìm kiếm Lục La, không biết đã tìm được chưa, Hồng Tụ và Thiên Hương đã nhiều năm không thấy Lục La, chắc hẳn trong lòng rất nhớ, nếu Ngũ tỷ tỷ tích phúc thì để tỷ muội các nàng ấy tụ họp, đây cũng là một loại tích phúc đấy.” Trên mặt Minh Yên mang theo nụ cười nhạt, không hề tức giận chút nào, ngược lại nhìn Lan Phương chế nhạo.
Vẻ mặt Lan Phương cứng đờ, hành động của nàng ta rất kín kẽ, sao Minh Yên biết được? Mấy ngày nay vẫn chưa nhận được tin tức từ thị tì của mình, chẳng lẽ…
Ngước mắt nhìn Minh Yên, lại thấy Minh Yên đã đứng dậy, còn cười nói: “Tứ tỷ tỷ đến rồi, sao lại đi chung với Nhị tỷ tỷ thế?”
“Đúng lúc gặp ở cửa cung, cho nên cùng nhau đi vào luôn, không ngờ vừa vào đã thấy hai muội đã ở đây rồi.” Lan Cúc cười nói, Lan Lăng thì kéo Minh Yên qua xem, thấy nàng mập lên một chút mới hài lòng gật đầu, lại đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng: “Người có thai nên cẩn thận mới được.”
Trong lòng Minh Yên vui vẻ hơn được chút, nói: “Ta cũng chẳng phải là giấy, nào dễ xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Lan Phương cũng chào hỏi hai người, lúc này bốn tỷ muội mới ngồi xuống đối diện nhau, Chung phu nhân cũng vào cung, nhưng đi trước gặp Chung phi rồi, Lan Cúc vốn muốn đi cùng đến thỉnh an Chung phi nhưng lại bị Chung phu nhân đuổi đi nên đành thôi, đúng lúc nhìn thấy Lan Lăng nên cùng nhau đi vào.
Bốn tỷ muội đều không phải Cáo mệnh, tuy nhiên đều có thể đi vào cung, lần này gặp mặt tám mắt nhìn nhau, thản nhiên cười một tiếng.
Lại có cung nữ dâng trà lên, không thể không thưởng hà bao được, Minh Yên nhìn Lan Lăng hỏi tình hình gần đây của Cửu di nương, Lan Lăng cười nói: “Khỏe lắm, Bát muội cũng rất khỏe, trắng trẻo mập mạp, đợi qua đầy tháng là có thể gặp rồi.”
Thấy Lan Lăng không muốn nói nhiều hơn, Minh Yên biết ngay là có chuyện, đang ở trước mặt Lan Cúc Lan Phương nên Minh Yên cũng không hỏi nhiều, trong lúc nhất thời bốn tỷ muội ruột chỉ nhìn nhau nhưng chẳng nói gì. Uống được nửa ly trà thì thấy Nam Dương Hầu phu nhân và Chung phu nhân cùng đi tới, Lan Cúc và Lan Phương lập tức đứng dậy, hai người đi ra khỏi đình tiến lên thỉnh an, yên lặng đi theo sau lưng hai người họ, lúc này phải ngoan ngoãn đi theo bên cạnh bà bà, nhi tức hầu hạ bà bà là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thấy Chung phu nhân và Nam Dương Hầu phu nhân không đi về phía này, thậm chí không cần nhìn đã đi đến một cái đình lớn đang vô cùng nhộn nhịp ở bên kia, chắc hẳn đều là người quen, từ xa nhìn thấy bọn họ đang cười chào hỏi nhau…
Minh Yên nhìn Lan Cúc Lan Phương đi theo phía sau bà bà của mỗi người đi vào trong đình đứng ở một bên hầu hạ, bưng trà rót nước vô cùng bận rộn, nàng không khỏi nói: “Tỷ nói nếu để Đại phu nhân nhìn thấy hai thứ nữ thì tự do tự tại muốn ăn thì ăn muốn uống thì uống, hai nữ nhi bảo bối của bà ta lại phải cực khổ hầu hạ bà bà xảo trá của mình, thì sẽ có cảm nhận như thế nào?”
Lan Lăng suy nghĩ một chút, khinh thường nói: “Tự làm tự chịu!”
Minh Yên cả cười, còn không phải là tự làm tự chịu à? Phí hết tâm tư không tiếc lấy đi tính mạng của mình, đây chính là hôn sự bà ta mưu cầu cho nữ nhi ruột của mình, dòng dõi tốt, tương lai không tệ, chỉ tiếc cả đời lại phải chịu giày vò bởi bà bà của mình. Chung phu nhân không phải là người hiền lành, Nam Dương Hầu phu nhân lại càng cực phẩm hơn, còn mình thì không có bà bà ở trên, có mấy Trắc mẫu phi lại không thể chân chính sai sử nàng, bà bà của Lan Lăng thì lại càng khỏi phải nói, cũng là đứng chung một chiếc thuyền với Lan Lăng, mỗi lần hai phu thê giận dỗi nhau, lão phu nhân luôn đứng về phía nhi tức phụ, mũi thương chỉa ra ngoài, xét trên phương diện này, Minh Yên và Lan Lăng hạnh phúc biết bao.
Hai người thu hồi ánh mắt, không nhìn bóng dáng bận rộn của Lan Cúc Lan Phương ở bên kia nữa, lúc này Minh Yên mới hỏi: “Cửu di nương bị ủy khuất gì sao?”
Vẻ mặt Lan Lăng có chút mất mát, cúi thấp đầu, trong tay vuốt ve cốc trà Thanh Hoa, hồi lâu mới lên tiếng: “Phụ thân trông mong nhi tử, di nương sinh nữ nhi, lại bị lạnh nhạt mà thôi.”
Minh Yên ngạc nhiên, mấy năm nay Úc phủ luôn luôn nhiều nữ ít nam, cũng không thấy Úc Duy Chương không vui vẻ, chẳng lẽ… Úc Duy Chương không hài lòng với Dương ca nhi, cho nên mới vội vã ngóng trông mình có thêm một nhi tử nửa? Nhớ tới Úc Đạt mình gặp mặt chưa tới hai lần kể từ khi vào Úc phủ thì thở dài một tiếng, Tứ di nương bị bệnh chết, sinh một trai một gái, nữ nhi bị Đại phu nhân gả đến Lương Châu, không biết tình hình bây giờ có tốt không, lúc cuối năm có nghe nói để thị tì của mình đưa quà Tết về cho Đại phu nhân, Minh Yên lại không đi hỏi thăm tình hình của tỷ ấy, dù sao với thân phận của Minh Yên cũng không có giao tình gì với Lan Tuệ, nhi tử của Tứ di nương thì bị bệnh, nghe nói là bệnh từ trong bụng mẹ, vẫn luôn không khá lên nổi, cho nên bị Đại phu nhân sắp xếp ở nơi hoang vu nhất trong phủ, có rất ít người đến hỏi thăm.
Cuối năm Dương ca nhi đến thăm Minh Yên, Minh Yên từng dặn dò cậu thường xuyên đi thăm Đạt ca nhi, nghĩ tới đây lại nghĩ thêm chuyện khác, Úc Dương cũng nên về quê chuẩn bị kỳ thi tú tài mùa xuân, trong lòng lại có chút lo lắng.
Hai người không tiếp tục vấn đề này nữa, bởi vì các nàng không có cách nào can thiệp vào, trừ phi Đại phu nhân ngã đài, Thập Nhất di nương đương gia, Bát tiểu thư mới có thể có ngày tốt lành, nếu không Úc Duy Chương không thích nữ nhi này, Đại phu nhân càng sẽ không phí tâm tư, vậy chỉ có thể rơi vào kết cục giống Đạt ca nhi, rất là đáng thương.
Nghĩ tới đây, Minh Yên giận dữ ở trong lòng, sao Thập Nhất di nương còn chưa động thủ, chẳng lẽ bị chuyện gì ngăn cản à?
Nhìn vẻ mặt sầu thảm của Minh Yên, Lan Lăng hạ giọng nói: “Có chuyện vốn không muốn nói, nhưng lúc này vẫn phải nói cho muội biết, nghe nói Hoàng thượng có ý ban hôn cho tiểu Vương gia, muội nên chuẩn bị một chút.”
Nói xong thì lo lắng nhìn Minh Yên, chỉ sợ Minh Yên không chịu nổi, thay vì đến lúc đó luống cuống tay chân, còn không bằng lúc này để nàng biết trước cũng tốt.
“Lan Phương đã đắc ý hả hê nói cho ta biết rồi.” Minh Yên khẽ cười nói.
Lan Lăng ngạc nhiên, sau đó nghiến răng nói: “Đúng là đồ con chồn không có lòng tốt, đáng đời hôm nay muội ta bị người ta đối xử như vậy!” Nói đến đây thì ngừng lại một lát, sau đó mới nói tiếp: “Tiểu Vương gia nói sao? Chẳng lẽ thật sự phải cưới Chính phi? Muội vẫn còn chưa sinh đâu, nếu Chính phi vào cửa, chỉ sợ thời gian tới sẽ khó sống.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");