Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến giờ Chu Hạo Khiên vẫn chưa nói cho Minh Yên biết chuyện này, nếu Lan Phương biết, Minh Yên cảm thấy rất có thể tỷ ta vì muốn đả kích mình mà tìm đủ mọi cách để moi tin từ chỗ Tống Thanh Bình, nhưng đến Lan Lăng cũng biết, vậy chứng tỏ tin tức này đã không còn là bí mật nữa, tại sao Chu Hạo Khiên không nói? Sợ mình tức giận hay gì? Minh Yên nhất thời nghĩ không ra, ngẩng đầu nhìn Lan Lăng nói: “Tiểu Vương gia không nói với ta chuyện này.”
Lan Lăng hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Sao lại không nói? Vậy…” Nói hồi lâu cũng không biết nên nói gì, Lan Lăng đành phải thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn Minh Yên.
“Tứ tỷ tỷ đừng lo lắng, tiểu Vương gia không nói với ta vậy hẳn là hắn đã có cách giải quyết rồi, hơn nữa Chính phi của vương phủ Vũ Ninh xưa nay vẫn luôn do Hoàng gia ngự tứ, ai dám cự hôn chứ?” Minh Yên nhỏ giọng thì thầm, hiện tại đột nhiên hơi cảm nhận được tâm tình của Mục Trắc phi rồi, có phải năm đó bà ta cũng lúng túng giống mình hiện giờ không, rõ ràng bà ta và Vũ Ninh Vương yêu thương nhau, nhưng lại phải cưới Chính phi do Hoàng gia ngự tứ, dẫn đến mấy năm nay vương phủ không ngừng xảy ra mâu thuẫn với nhau?
Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời vàng óng vẩy đầy khắp mặt sân, cây cối hoa cỏ trong vườn đều bị ánh vàng phủ kín, giọt sương trong suốt dần dần tan biến, chúng nó vĩnh viễn không tồn tại ở dưới ánh mặt trời, mặt trời vừa lên là sẽ biến mất ngay, không biết là ẩn giấu trong bùn đất hay tan xương nát thịt trong không khí rồi.
Đột nhiên trong vườn truyền đến một tiếng hét vang dội: “Lan phi nương nương, Chung phi nương nương, Vân phi nương nương giá lâm…”
Tất cả mọi người ở trong vườn đứng hết lên, đi ra khỏi đình, bọn họ nhanh chân đi đến giữa sân quỳ xuống nghênh đón, bởi vì Hoàng hậu đã qua đời, địa vị của ba phi ngang bằng nhau, thứ tự hô được xếp theo thứ tự của các vị hoàng tử, mấy năm qua đều như vậy đã thành thói quen nên không có ai cảm thấy không ổn cả.
Minh Yên quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy mặt đất lạnh lẽo, chẳng mấy chốc nghe thấy tiếng leng keng của ngọc bội vang lên, hương thơm thổi nhẹ trong không khí, Minh Yên rùng mình, không dám động đậy, may mà nhanh chóng được cho phép đứng dậy, lúc này Lan Lăng mới đỡ Minh Yên đứng dậy, dùng ánh mắt dò hỏi nàng vẫn ổn chứ? Minh Yên lắc đầu, bày tỏ mình không sao, Lan Lăng mới yên lòng lại, hai người cung kính đứng yên, đứng sau cùng ở trong đám người nên không nhìn thấy rõ lắm.
Nữ tử nói chuyện đầu tiên mặc áo cánh có tay áo rộng[1], eo thắt đai vàng, đôi mày liễu ánh mắt sáng như sao quả thật quyến rũ.
[1] Áo cánh có tay áo rộng:
“Mọi người không cần gò bó, hôm nay đám người chúng ta tụ tập trong vườn này thì cứ thoải mái đặt hết những phép tắc kia sang một bên, ăn lễ phải náo nhiệt mới vui.”
Trong đám người rất nhanh có người nói tiếp lời: “Lan phi nương nương vẫn luôn săn sóc như thế, thật sự là vinh hạnh cho chúng thần phụ.”
Thì ra đây là Lan phi, mẹ ruột của Tương Thân Vương, thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy. Minh Yên đã gặp Vân phi rồi, vậy người mặc áo váy dài có tay áo hẹp[2] còn lại chính là Chung phi rồi, Minh Yên lén lút quan sát, dung mạo của Chung phi có mấy phần giống với Chung Dực. Nếu nói Lan phi thật sự như một đóa hoa lan, vậy Chung phi chính là một bông hoa hồng xinh đẹp, mà Vân phi thì lại đẹp nhất trong ba người này, phong thái ung dung, vẻ mặt hiền lành, chỉ có Mẫu Đơn mới có thể sánh bằng.
[2] Áo váy dài có tay áo hẹp:
Minh Yên đang mơ màng thì lại thấy Vân phi đang vẫy tay bảo nàng đến, Minh Yên sững sốt nhưng vẫn chậm rãi đi tới, khom mình hành lễ, Vân phi giữ nàng lại, nói: “Con đang có thai đừng đa lễ nhiều thế, chính miệng Hoàng thượng phân phó, vào trong hoa viên rồi, thương con mang thai cực khổ nên đặc biệt cho con ngồi ghế đấy.”
Minh Yên không dám chậm trễ, vội vàng hướng về phía Kim Điện cảm tạ thánh ân, lúc này cung tỳ mang một cái ghế gỗ tử dàn tới, ghế này không phải do ván gỗ ghép thành mà là ghế dựa được các sợi thắt lại mà thành, ngồi ở bên trên cực kỳ dễ chịu, còn được kê thêm một cái gối mềm để đệm lưng, cẩn thận chu đáo như vậy nhất thời khiến người xung quanh ghen tị không thôi.
Vân phi cười nói: “Mọi người tản ra hết đi, năm nay xuân hàn, mặc dù ít hoa nhưng trong vườn này nước lượn chén trôi[3], nhiều loại đá kỳ lạ, phong cảnh vô cùng đẹp, mọi người tùy ý dạo chơi đi.”
[3] Nước lượn chén trôi: tên Hán là khúc thủy lưu thương: là Trung Quốc cổ đại truyền lưu một loại trò chơi. Tháng ba Nông lịch mọi người cử hành Phất Hễ nghi thức sau, ngồi ở sông hai bên, ở thượng lưu đặt chén rượu, chén rượu xuôi dòng xuống, đứng ở ai trước mặt, ai liền lấy chén uống rượu.
Vân phi đã nói như vậy rồi nên không tụ tâp lại nữa, đều tản ra ngoài. Ba vị phi cũng tự mình tìm đình đá ngồi xuống, Minh Yên đương nhiên đi theo Vân phi, đi đến một đình bát giác rộng rãi, sai người bày ghế ra, sau khi Vân phi ngồi xuống, Minh Yên mới dám ngồi xuống theo, trong lòng lại nhấp nhô bất định, ý của Hoàng đế là gì, một câu nói đã vứt mình lên nơi đầu sóng ngọn gió rồi.
Trong lòng lo sợ bất an, ngẩng đầu nhìn về phía Vân phi, cắn chặt răng hỏi: “Trước khi đi tổ mẫu có dặn dò Minh Yên, nếu gặp phải vấn đề khó khăn thì đi thỉnh giáo nương nương, chuyện hôm nay, Minh Yên nhìn không hiểu, kính xin nương nương chỉ giáo.”
Minh Yên vừa nói xong, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chung phu nhân dẫn Lan Cúc đi vào đình của Chung phi, đi theo còn có một nữ tử ăn mặc hoa lệ lộng lẫy, chắc là Túc Vương phi rồi.
Sau lưng Lan phi cũng có một nữ tử mà Minh Yên không biết đi theo, cách ăn mặc cũng không khác Túc Vương phi mấy, không cần suy nghĩ cũng biết, nhất định là Tương Vương phi, y sam của vương phi cũng có quy định nên nhìn một cái là biết ngay. Còn có một bóng người, mặc trang phục Cáo mệnh, Minh Yên nhíu mày nhìn, người này hẳn là An Trắc phi mà Tương Thân Vương yêu thích nhất.
Chỉ là một lễ Hoa Triều, trường phái lại càng phân biệt rõ ràng, trong lòng Minh Yên cười khổ một trận.
Vân phi nghe thấy lời Minh Yên nói thì cười nhẹ một tiếng, vươn tay cho người hầu lui ra, lúc này mới nhìn Minh Yên nói: “Hài tử con rất thông minh, bổn cung rất thích.”
Câu khen ngợi này trong lòng Minh Yên biết rõ, hẳn là hài lòng với biểu hiện lần tiến cung trước đó của mình, nghĩ tới đây thì vội vàng đáp: “Nương nương quá khen, Minh Yên chỉ là một phụ nhân nhỏ bé nào biết gì đâu.”
Vân phi đè lên vai Minh Yên để nàng ngồi xuống rồi mới nói: “Một đời người có thể nở mày nở mặt như con, có thể được Hạo Khiên đối xử như vậy, thật không biết có bao nhiêu người hâm mộ, không phải ai cũng có phúc phận như con.”
Minh Yên cúi đầu không dám nói chuyện, trong lòng lại không rõ tại sao Vân phi lại nói đến chuyện này, mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể tĩnh tâm lắng nghe.
“Hạo Khiên đối với con như vậy trong lòng con phải hiểu rõ trong lòng nó chỉ có mỗi con, nhưng hơn trăm năm nay, Chính phi của vương phủ đều do Hoàng thượng tứ hôn, con nên biết chuyện này.”
Rốt cục cũng nói thẳng vào vấn đề chính, trong lòng bàn tay Minh Yên túa ra mồ hôi.
Vân phi liếc mắt nhìn, trong lòng đột nhiên ưu tư, có lẽ là nhớ tới tỷ tỷ của mình, rốt cục vẫn phải nói: “Hạo Khiên cự hôn, không chịu nghe theo mệnh lệnh khiến Hoàng thượng giận dữ, con sinh xong thì khuyên bảo nó một chút, nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, sao lại tự làm khổ mình khiến Long nhan giận dữ chứ?”
Chu Hạo Khiên cự hôn… Hoàng thượng giận dữ… Minh Yên không hề hay biết, Chu Hạo Khiên chưa từng nhắc tới, thế mà hắn lại làm như vậy! Trong lúc nhất thời dại ra không biết nói gì, bảo mình khuyên nhủ Chu Hạo Khiên cưới Chính phi? Khó trách lễ Hoa Triều tuyên mình vào cung, thì ra chính là vì cái này, trái tim như bị nắn bóp, nên làm sao mới tốt đây, đồng ý hay không đồng ý?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");